100 Cách Cưng Vợ

Chương 227: Chương 227: Càng lúc càng xa




Bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí trong phòng làm việc lập tức trở nên căng thẳng, hai người đều biết điểm mấu chốt của vấn đề là ở đâu, nhưng cái vấn đề này gần như là nút chết.

Thẩm Dĩnh thoát ra khỏi bầu không khí khó chịu này trước, cô chuyển mắt, cúi đầu nở nụ cười: “Không làm được đúng không, tôi cũng không yêu cầu anh…”

“Có thể.” Lục Hi cắt ngang lời cô, sau đó lại nói: “Nhưng phải đợi sau khi cô ấy khỏe lại, tôi sẽ cho người đưa cô ấy về.”

“Sau khi khỏe lại?” Thẩm Dĩnh lắc đầu, giọng nói rất nhẹ, như nói với anh lại như nói với chính mình: “Sao cô ta dễ khỏe lại như vậy được.”

Nếu thật sự là như thế, Giang Sở Tinh cũng sẽ làm ra một vài chuyện, một lần nữa khiến sức khỏe của mình lâu bình phục hơn.

“Chúng ta chia tay đi.” Cuối cùng, cô vẫn nói ra câu này: “Cứ kéo dài như vậy, đối với anh, đối với tôi, đối với Giang Sở Tinh đều không tốt, tôi đã không còn sức lực và lòng tin để tiếp tục tiêu hao nữa rồi.”

Cô sử dụng chữ tiêu hao với mối tình này, vô cùng chói tai, khiến người ta khó chấp nhận được.

“Tôi từng nói, không thể thả em đi, nếu em quyết tâm muốn rời đi, được thôi…” Người đàn ông thoáng dừng lại, môi mỏng nhếch lên: “Em cứ việc thử, xem có thể rời khỏi thành phố J không.”

Trái tim Thẩm Dịch “bịch” một tiếng, mắt càng trợn to hơn: “Anh uy hiếp tôi?!”

“Tôi không uy hiếp em, tôi chỉ vì không giữ được em thôi.” Nếu còn cách nào khác, anh cũng sẽ không sử dụng cách như vậy.

“Lục Hi, anh làm vậy sẽ chỉ khiến tôi hối hận vì đã gặp anh thôi.”

Mỗi một lời cô nói như một con dao rơi xuống tim anh, cô không biết là anh cũng đã đau đến sắp chết lặng, đôi mắt lạnh lùng kia mang theo đau lòng, nhưng không hy vọng bất kỳ ai có thể nhìn thấy, giả vờ bình tĩnh nói: “Cho dù là như thế, tôi cũng sẽ không để em rời đi, Thẩm Dĩnh, tôi từng nói, tôi không thể không có em.”

Mắt thấy trò chuyện thất bại, Thẩm Dĩnh cũng biết có tiếp tục nói nữa cũng chỉ là lãng phí thời gian, cô gật đầu, vẻ mặt lại không có chút tán thành: “Được, vậy chúng ta cứ hành hạ lẫn nhau như thế đi, cuối cùng sẽ có một ngày anh chịu không nổi nữa thôi.”

Cô sẽ làm một con rối không có chút cảm xúc, cô không tin người đàn ông kiêu căng như Lục Hi có thể chịu đựng được.

Lục Hi không muốn nghe cô nói lời như vậy nhất, nhưng nếu thật sự cho anh lựa chọn, cho dù cột cùng một chỗ với cô, anh cũng sẽ không đồng ý tách nhau ra.

“Tốt nhất em mau chóng hết hy vọng, ở lại bên cạnh tôi đi, tôi đồng ý với em sẽ không xảy ra tình huống như vậy nữa, muốn đi, không thể nào.”

Thẩm Dĩnh vô cùng chán ghét những lời này, lùi về phía sau một bước, kéo giãn khoảng cách một lần nữa: “Tiền thuốc tôi sẽ tự trả, không cần anh nhúng tay vào, chuyện từ chức tôi cũng đã nghĩ kỹ rồi, hy vọng anh có thể nhanh chóng phê chuẩn.

Thái độ của cô vô cùng kiên quyết, không cho chút cơ hội cứu vãn, Lục Hi vô cùng chắc chắn, cho dù anh không phê chuẩn, cô cũng sẽ không đến công ty nữa.

Cuộc trò chuyện cứ thế kết thúc mà không có kết quả, hai người cũng không nói gì nhiều, không phải không muốn nói mà là không có gì để nói, lúc này Lục Hi đã có chút cảm nhận được cô muốn rời khỏi đến mức nào.

Nhưng mà có tác dụng gì chứ?

Anh vẫn không thể ngăn cản như cũ, chỉ có thể hy vọng bệnh của Giang Sở Tinh có thể mau chóng bình phục.



Bên kia, suy nghĩ của Giang Sở Tinh thì ngược lại với Lục Hi, lần này cô ta trở về từ nước ngoài thì sẽ không rời đi nữa, bây giờ đã xảy ra chuyện của Thẩm Tri Lịch, mặc dù Lục Hi không nói gì, nhưng trong lòng vẫn có thành kiến với cô ta, cho nên cô ta phải đẩy nhanh kế hoạch của mình.

Cũng may trong lúc tĩnh dưỡng ở bệnh viện, Thiệu Mộc Giai bên kia báo tin, tình hình của Trương Lan Trình rất không ổn, mặc dù lúc trước vẫn ở trong trạng thái chết não, nhưng gần đây xuất hiện hiện tượng não chảy máu và suy thoái, bên bệnh viện đã chuẩn bị thông báo với người nhà rồi.

“Chẳng mấy chốc Lục Hi sẽ biết được tin này, cô định làm thế nào?” Giọng nói đè thấp của Thiệu Mộc Giai vang lên trong ống nghe.

Bệnh viện không thể bằng ở nhà, Giang Sở Tinh rất cẩn thận, bảo đảm không có ai mới đáp: “Đầu tiên đừng làm ầm lên, cô tiếp tục nhìn chằm chằm bên kia, đợi Lục Hi có hành động thì lập tức thông báo với tôi.”

“Lại phải đợi?”

“Bên này tôi xảy ra chút chuyện, bây giờ đang ở bệnh viện, nhưng chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi, tốt hơn cho tình hình của chúng ta bây giờ một chút, hiện tại Thẩm Dĩnh đã bị tôi ép đến sắp chịu không nổi rồi.” Giang Sở Tinh trấn an cô ta: “Cô đừng vội, tôi có kế hoạch, chỉ cần làm theo lời tôi là được.”

“Ở đây là bệnh viện, tai vách mạch rừng, tôi ở đây rất không tiện, lỡ như bị người khác phát hiện rồi…”

“Cô cẩn thận một chút, vào giờ phút quan trọng này tuyệt đối không thể xảy ra sai sót.” Giang Sở Tinh gắt giọng dạy dỗ cô ta, nói xong lại sợ Thiệu Mộc Giai nghe thấy sẽ không phục, bèn nhẹ nhàng bổ sung một câu: “Yên tâm, tôi sẽ không để cô đợi quá lâu đâu.”

“Được.” Thiệu Mộc Giai còn muốn tiếp tục nói gì đó, cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra, giọng nói thân thiết của y tá vang lên.

“Cô Giang, nên thử máu rồi…”

“Có người đến rồi, không nói nhiều với cô nữa, có chuyện gì nhớ báo cáo bất cứ lúc nào.” Nói xong, Giang Sở Tinh lập tức cúp máy, cô ta giấu điện thoại vào trong ống tay áo, nhìn vào gương điều chỉnh là vẻ mặt của mình, lúc này mới đi ra ngoài.

Trước mặt người khác, lại là khuôn mặt vô hại kia.

“Mới vừa đi toilet một lát, đến đây.”



Cuối cùng Lục Hi vẫn không thể phê chuẩn báo cáo từ chức của Thẩm Dĩnh, chỉ cho cô tạm thời nghỉ việc, trong lòng anh biết người phụ nữ này bướng bỉnh giống như mình, một khi quyết định chuyện gì rất khó thay đổi, nhưng trong lòng vẫn có một tia hy vọng.

Chỉ cần không phê chuẩn, cô sẽ vẫn là nhân viên của anh, điều này có thể khiến anh thoải mái hơn.

Cuộc trò chuyện lần trước vẫn không thể làm mất đi mâu thuẫn giữa bọn họ, ngược lại ngày càng sâu sắc hơn, một người bận rộn chăm sóc Thẩm Tri Lịch, một người bận rộn công việc và bệnh tình của Giang Sở Tinh, khó khăn lắm mới dành ra chút thời gian, Thẩm Dĩnh cũng không thèm nhìn anh.

Có mấy lần đêm khuya Lục Hi lái xe chạy đến từ Ngự Cảnh Viên, ngay cả tòa nhà phòng bệnh cũng không đi lên, chỉ đỗ xe ở dưới tòa nhà, nhìn ngọn đèn nơi phòng bệnh có Thẩm Dĩnh ở đó, châm một một điếu thuốc, lẳng lặng hút, không hề làm gì cả.

Mấy lần La Quyết Trình đều mắng anh quá im lìm, rõ ràng mong ngóng như vậy, vì sao không quang minh chính đại nói ra, xin lỗi một tiếng khó vậy sao?

Khó sao?

Thật sự không khó.

Chỉ là vấn đề giữa bọn họ đã không thể giải quyết bằng một câu xin lỗi rồi.

Chuyện một lần hai lần gộp lại đến hôm nay, không ngờ sẽ tạo thành hậu quả nghiệm trọng đến thế, nhưng xảy ra cũng đã xảy ra rồi, có lẽ cho phép Giang Sở Tinh về nước chính là một sai lầm.

Ngẫm lại mới thấy mình đối xử với cô thật khốn nạn, nên làm không nên làm đều làm cả rồi, cũng chẳng trách cô lại ghét anh như bây giờ.

Nhưng Thẩm Dĩnh hoàn toàn không biết những việc Lục Hi làm, cũng không có tâm trạng để suy nghĩ, ở trong mắt cô hai người giống như hai đường thẳng song song vậy, nỗi lòng duy nhất của cô chính là ngóng trông Thẩm Tri Lịch có thể nhanh chóng xuất viện.

Cũng may sức khỏe của Thẩm Tri Lịch bình phục không tệ, qua tuần thứ hai sau khi phẫu thuật đã có thể về nhà dưỡng bệnh rồi.

Bác sĩ điều trị chính đề nghị đến tòa nhà hồi phục tiến hành huấn luyện hồi phục, nhưng nghĩ thấy chi phí và vấn đề thuận tiện, Thẩm Tri Lịch vẫn muốn về nhà.

Mặc dù bệnh viện La thị đã đủ tốt rồi, cái gì cũng có, nhưng vẫn không khiến người ta thoải mái như ở nhà.

Ngày làm phẫu thuật xuất viện, Thẩm Dĩnh đến trước cửa thanh toán giao nộp chi phí lại được cho biết là không thể trả tiền, có lẽ là ý của Lục Hi.

Lúc trước anh từng nói muốn trả chi phí, nhưng bây giờ…

Thẩm Dĩnh nắm chặt ghi chép nằm viện trong tay, xoay người đi về phía phòng làm việc của viện trưởng, không muốn nói với Lục Hi, vậy tìm La Quyết Trình nói cũng giống vậy thôi.

Xuyên qua hành lang thật dài, đứng trước cửa phòng làm việc lớn nhất tầng này, trên đỉnh đầu là bảng đề năm chữ to lóe lên ánh vàng “Phòng làm việc viện trưởng”.

Thẩm Dĩnh chắc chắn có anh ta ở đây, đang nâng tay định gõ cửa, bỗng nhiên nghe thấy bên trong vang lên tiếng vang “lộp bộp”.

Tay sắp gõ cửa sững lại, vốn không phải có ý định nghe lén, nhưng động tĩnh bên trong thật sự không nhỏ, vào lúc cô do dự không biết có nên gõ cửa không, cánh cửa cách đầu ngón tay chỉ hai nắm đấm rung chuyển, giống như bên trong cánh cửa có thứ gì đó đè lên vậy.

Nhưng chẳng mấy chốc Thẩm Dĩnh đã biết đó là gì, vì…

“La… La Quyết Trình, đây là phòng làm việc đấy, anh muốn làm gì…” Giọng nói trong tức giận còn mang theo hờn dỗi vang lên cách cánh cửa.

“Em nói tôi làm gì?” Người đàn ông giọng nói trầm thấp thở hổn hển, chỉ nghe thôi đã khiến người ta suy nghĩ miên man,

Hai giọng nói này cũng không xa lạ, khi giọng nói truyền vào tai, trong đầu Thẩm Dĩnh đã xuất hiện hai khuôn mặt, La Quyết Trình và Điền Tang Tang.

Nhưng mà… sao bọn họ lại ở cùng nhau?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.