1001 Đêm Tân Hôn

Chương 110: Chương 110: Đừng Có Mà Sớm Đắc Ý Quá




Buổi tối, trước khi buổi đấu giá bắt đầu, Lý Tranh Diễn đưa Lương nặc tới một khu thời trang thời thượng làm lại kiểu tóc và mua trang phục dự lễ hội, đợi đến khi cô xong hết bước ra, Lý Tranh Diễn đờ người ra ngạc nhiên, hai mắt sáng lên.

“Woa! Quá xinh đẹp....Tiểu Nặc Nặc, đúng là người đẹp vì lụa, những bộ đồ trước đây của em trông hơi cổ hủ, từ sau đừng mặc nữa nhé!”

Lương Nặc mặc một chiếc váy dài liền thân màu vàng kim, ôm sát vào người, bên dưới xòe ra hình đuôi cá, thiết kế theo kiểu Low – cut.

Cô nhìn vào gương với hai má đỏ hồng như thiếu nữ, có chút xấu hổ, hai tay đỡ đuôi váy lên nói: “Lý thiếu gia....tôi thấy chiếc váy này không phù hợp với tôi lắm, hay là chúng ta đổi bộ khác?”

“Sợ gì chứ?” Ánh mắt Lý Tranh Diễn liếc qua vùng ngực của Lương Nặc, vẫn giữ nụ cười trên môi: “Chưa được 90, nhưng cũng không nhỏ đâu, có gì mà phải che đi chứ? Hơn nữa, Minh Dục cũng không ở đây, việc gì phải cẩn thận quá thế!”

Lương Nặc vội vàng lấy tay che ngực khi bị anh ta liếc nhìn, mắt chừng chừng nhìn: “Anh....”

“Đúng vậy tiểu thư, bạn trai cô nói rất đúng, cô mặc chiếc váy dài liền thân này rất tôn dáng, nhìn lại rất quý phái, tao nhã, cô đừng chối từ anh ấy nữa....”

Lương Nặc vội vàng xua tay: “Không phải vậy, các cô hiểu lầm rồi, anh ấy không phải bạn trai tôi.”

Nhân viên bán hàng đớ người ra, không người được rằng Lý Tranh Diễn lại quan tâm Lương Nặc thế, thậm chí lại còn biết số đo vòng 1 của cô, thế mà lại không phải là bạn trai: “Cái này...thực sự rất xin lỗi anh chị.”

Lý Tranh Diễn nở nụ cười lịch thiệp với nhân viên bán hàng, hất cằm nói: “Không sao, phụ nữ xinh đẹp có phạm sai lầm cũng không sao, hơn nữa đó chỉ là sự hiểu lầm tốt đẹp.” Nhân viên bán hàng bị trêu cho đỏ mặt, còn không dám nhìn thẳng vào Lý Tranh Diễn.

Buổi đấu giá rất nhanh sẽ bắt đầu.

Trước đây Lương Nặc cũng từng Lương phu nhân đi tới một số buổi đấu giá nhưng không cao cấp như thế là, nghe nói những sản phẩm mang ra đấu giá ngay kể cả giá khởi điểm cũng cao như trên trời, Lương Nặc bỗng nhiên cảm thấy những người có tiền đúng là biết chơi.

Lý Tranh Diễn trước đây không phải rất hứng thú với những buổi bán đấu giá trang sức như thế này, cho dù anh ta luôn cười tươi từ đầu tới cuối nhưng Lương Nặc cũng không cảm thấy rằng hôm nay anh tâm trạng anh ta rất tốt.

Mãi cho tới khi, bộ sản phẩm đấu giá cuối cùng được ra mắt.....

Mới đầu cô cứ tưởng đó chỉ là một chiếc dây đeo cổ, nhưng chiếc hộp vừa mới được mở ra Lương Nặc mới phát hiện đó là một bộ trang sức hoàn chỉnh.

Ánh đèn trong hội trường bỗng nhiên tối mờ đi, một chiếc màn hình lớn trên sân khấu hiện lên để giới thiệu về bộ sản phẩm, vòng cổ là một sợ đá thủy tinh trong suốt, óng ánh, long lanh, lung linh sáng chói, mặt sợi dây chuyền thì là hình một giọt nước mắt saphire bóng tinh tế, quyến rũ.

Chiếc nhẫn cũng cùng màu sắc với sợi dây chuyền, vừa nhìn liền biết đó là một bộ. Nhưng tất cả những điều này không phải là thứ khiến mọi người phải ngạc nhiên, thu hút ánh nhìn của mọi người nhất phải kể đến đó là chiếc vương miện gắn kim cương và ngọc bích lấp lánh dưới ánh đèn.

Viên kim cương được chạm khắc hình bọt nước, bao quanh là đường nét của cánh hoa, khuếch đại thành những vòng tròn đối xứng nhau.

Những giọt nước biển được chạm khắc từ đá ngọc bích xanh biếc, những gợn sóng lắn tăn nhỏ tí được tạo ra bởi 11 viên kim cương bao quanh.

Chiếc vương miện “Hải Dương ” này, bên trên nó có tổng cộng 833 viên kim cương sáng lóe, tổng trọng lượng vượt qua 1 cara, nó có thể dần dần chuyển màu, giá khởi điểm lên tới tiền tỉ, vừa được trưng bày ra dã khiển cả hội trường náo động.

Lý Tranh Diễn là người đầu tiên giơ bảng,anh mua với giá tăng thêm 20 vạn. Buổi bán đấu giá có quy mô lớn hơn thế này cũng có rất ít người chịu bỏ ra tiền tỉ để mua một bộ trang sức, ở đây chỉ có vài người tranh với Lý Tranh Diễn thứ đồ xa xỉ này, Lương Nặc nói nhỏ với anh ta: “Tôi thấy anh cũng không có hứng thú nhiều với đồ trang sức, anh mua cái này....là để tặng...tình nhân à?”

Lý Tranh Diễn khẽ cười ấm áp nhìn cô: “Không phải tình nhân mà là bà xã!”

“Anh kết hôn rồi?” Lương Nặc tròn mắt ngạc nhiên.

“Vẫn chưa, nhưng chắc là sẽ nhanh thôi.”Muốn đọc nhanh full nhất truy cập : thích đọc truyện.com

Anh tiếp tục giơ bảng, giá cuối cùng được chốt lại là 1 tỷ 50 triệu nhân dân tệ, khi mà người dẫn chương trình chuẩn bị chính thức tuyên bố giá chốt thì bỗng nhiên trong một góc nhỏ của hội trường vang lên tiếng một người phụ nữ: “1 tỷ 60 triệu!”

Lý Tranh Diễn nở nụ cười gượng gạo trên môi, nheo mắt nhìn theo hướng phát ra âm thanh.

Lương Nặc cũng vô cùng ngạc nhiên quay ra nhìn.

Khi nhìn thấy khuôn mặt ngạo mạn kiêu căng tự mãn của Thẩm Ưu, Lương Nặc đơ người ra một lát: “Sao lại là cô ấy?”

“Em biết cô ta?”

“Cô ấy là vị hôn phu của Đổng Hàn Thanh.”

“Ồ! Hóa ra là viên ngọc chân trâu nhà Thẩm Thị.” Lý Tranh Diễn từ xa nhìn cô ta cười lạnh lùng, rồi quay ra tiếp tục giơ tấm bảng trên tay một cách dứt khoát và kiên quyết, Thẩm Ưu cũng không chịu yếu thế, hai người cứ như vậy tranh đi tranh lại bộ trang sức cho tới khi giá gần đạt 2 tỷ.

Lương Nặc lo lắng nói: “Cái giá này đắt hơn với giá thị trường rất nhiều rồi.”

“Anh nhất định phải có được nó.” Ánh mắt Lý Tranh Diễn tỏ rõ sự kiên định, Lương Nặc quay ra nhìn Thẩm Ưu, cô ta chỉ mỉm cười mà không nói gì, không biết cô ta thực sự muốn mua hay chỉ là muốn đưa giá sản phẩm lên cao.

“2 tỷ 50 triệu!” Thẩm Ưu đột nhiên lớn tiếng, ánh mắt chằm chằm nhìn Lý Tranh Diễn.

Lương Nặc thấy Lý Tranh Diễn đang định tiếp tục giơ bảng, cô vội vàng nói: “Thôi bỏ đi, nhỡ không có nhiều tiền thế mà trả thì sao....”

“Cũng đúng, thực sự anh không có nhiều tiền như vậy.”

Nói xong, Lý Tranh Diễn hạ cánh tay xuống hẳn, có ý bỏ cuộc, Thẩm Ưu nhìn ra Lý Tranh Diễn, thấy Lương Nặc ngồi cạnh cô ta cũng đơ người ra, người dẫn chương trình gõ ba tiếng, sau cùng tuyên bố bộ trang sức thuộc về Thẩm Ưu.

Lúc tuyên bố, Thẩm Ưu xông đến lại gần hai người: “Sao anh không giơ bảng? Hai người không phải là nhất định phải có được bộ trang sức à? Lương Nặc, rốt cuộc cô muốn làm gì?”

Cô ta cùng với Đổng Hàn Thanh tới Hàn Thành, vốn dĩ chỉ là đi chơi, nhưng bất ngờ phát hiện Lương Nặc cũng ở đây, thậm chí cô ta còn phát hiện được rằng sáng nay Đổng Hàn Thanh còn liên tục đi theo Lương Nặc!

Thật không may đó là, tối đến lại chạm mặt Lương Nặc, cô ta cứ tưởng mục tiêu của Lương Nặc và Lý Tranh Diễn là bộ trang sức này, cô ta chỉ muốn đưa giá nó lên cao hơn chứ chưa từng nghĩ, sắp tới lúc đạt được thì hai người họ lại bỏ cuộc.

Mục đích chính của cô ta tới đây là đi chơi, lấy đâu ra những hơn 2 tỷ?

Lương Nặc lắc lắc đầu: “Tôi chỉ là tơi đây xem thôi, không có tiền mua.”

Thẩm Ưu lại hướng ánh mắt về phía Lý Tranh Diễn: “Anh không phải là tình nhân của cô ấy à? Cô ấy thích bộ trang sức này như vậy, sao anh không mua tặng cô ấy?”

“Cô à? Từ khi nào tôi trở thành tình nhân của cô ấy vậy? Miệng cô nói những lời sạch sẽ một chút, còn nữa, bây giờ ban tổ chức nhất định đang đợi cô tới để trả tiền đấy, trả bằng chi phiếu hay tiền mặt thì cô hãy xem xét đi, đừng đứng đây phí thời gian nữa.”

“Anh....” Ánh mắt Thẩm Ưu thể hiện rõ sự tức giận.

Quả đúng như vậy, không lâu sau người phụ trách liền tìm đến Thẩm Ưu, mời cô đi thanh toán, khuôn mặt bất lực của Thẩm Ưu làm cho người phụ trách tối sầm mặt lại: “Cô à, buổi bán đấu giá của chúng tôi hôm nay chủ yếu là bộ trang sức này, mong cô đừng kéo dài thời gian nữa.”

Thẩm Ưu nắm chặt hay tay vào nhau, nhà cô ta đúng là có tiền nhưng cũng không thể để cô ta tùy tiện đốt tiền như thế này, hơn nữa, Đổng Hàn Thanh, tuy cha anh ta là chủ tịch thành phố nhưng làm quan liêm khiết trong sạch, lấy đâu ra hơn 2 tỷ?

Cô ta lại quay ra nhìn Lý Tranh Diễn: “Anh cố ý đúng không?”

Lý Tranh Diễn cầm tay Lương Nặc đứng lên, nói giọng hết sức nhẹ nhàng: “Sớm chịu thua đi thì có phải chẳng có chuyện gì xảy ra không?”

“Anh....”

“Đi thôi, đi thanh toán.” Lý Tranh Diễn phủi phủi bụi ở hai tay áo rồi nói với Lương Nặc: “Đứng đây đợ anh.”

“Ừm.”

Thẩm Ưu tay nắm thành nắm đấm, siết chặt lại với nhau, nhìn trừng trừng Lý Tranh Diễn và Lương Nặc: “Đừng có đắc ý sớm quá, hôm nay do tôi không cẩn thận mà rơi vào bẫy của các người, nhưng các người coi chừng đấy, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho hai người đâu....”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.