71 Năm Sau Khi Nhân Loại Biến Tình

Chương 69: Chương 69: Trích đoạn chương 50 của NAGSDDV




Lời của editor: bởi vì bias của mình là Địch Kỳ Dã, mà cũng vì đoạn đối thoại này của Địch thượng tướng và Cố đại tá trong chương 50 của “Năm ấy giáp sắt động đế vương” đã khiến mình edit bộ này, nên là, mình muốn edit lại cả phần Cố Trường An thuyết phục Địch thượng tướng (và ghép nó vào mạch truyện của truyện này). Nói chung là đây không phải trích đoạn của nguyên tác NAGSDDV mà là kết hợp của cả hai cho hợp bối cảnh.

Theo mình thì, haha, Địch thượng tướng còn ít giống người hơn cả cái vị cấp dưới literally không phải là người của hắn:D Địch thượng tướng tàn nhẫn (với bản thân) quá thể.

Mời mọi người thưởng thức nha~

(Ai không thích thì cứ lướt qua chương tiếp theo vậy)

Cố Trường An thậm chí còn nói thẳng, “Để tôi đi đi. Ngài cũng biết khả năng cao tôi không phải người mà. Ngài có thể chết, tôi thì không.”

Địch Kỳ Dã chẳng buồn hỏi rốt cuộc anh đã biết mình là cái giống gì chưa, chỉ trào phúng hỏi lại, “Sau đó lại để bọn chúng nói tôi dẫn cấp dưới đến cái chết của mình?”

“Ngài việc gì phải để ý đến những lời chỉ trích không có căn cứ đó!”

“Tôi không để ý.”

“Ngài không để ý mà lại đi tự sát như vậy?”

“Tôi đi vạch trần chân tướng, mà hành động của cậu bây giờ, GCA95872, gọi là kháng lệnh.”

Cố Trường An xắn tay áo, muốn thượng tướng nhìn rõ kháng lệnh thật sự là cái kiểu gì.

Nhưng anh là quân nhân, là tướng lĩnh Tiên phong doanh, anh không thể làm vậy được.

Anh chỉ có thể không tiếc tiền lấy thuốc xịt cầm máu bừa bãi phun lên vết bỏng chẳng hề được xử lí trên lưng của Địch Kỳ Dã. Vết thương cháy đen, thịt vụn đỏ như máu tương phản rõ rệt với màu da quá trắng ban đầu, trông thảm không nhìn nổi.

Địch Kỳ Dã nhẹ shh một tiếng, nhíu mày, “Đủ rồi.”

Phun nhiều thuốc như thế cảm giác dính dính khó chịu, ảnh hưởng đến vị thượng tướng có thói quen ở sạch này - hắn ngại bẩn.

Cố Trường An đứng phía sau Địch Kỳ Dã khựng tay lại, bị chọc tức ha một tiếng, sau đó lại khôi phục dáng vẻ cười tủm tỉm, “Cũng đúng thật, ngài nhất định đòi chết sung sướng như thế, tôi phí công thế này làm gì không biết nữa.”

Địch Kỳ Dã dường như hoàn toàn chẳng biết tại sao Cố Trường An lại giận dữ, hỏi, “Ăn thuốc súng đấy à?”

Cố Trường An nghiến răng, ép mình đưa mắt ra chỗ khác, mạnh tay mạnh chân đóng gói bộ y tế khẩn cấp. Đến khi thuốc và thiết bị không dùng đến được đều được trả về chỗ cũ, cuối cùng anh cũng không kìm được, gọi một tiếng, “Thượng tướng.”

Địch Kỳ Dã lướt nhanh màn hình, nhanh như gió kiểm tra năng lượng và vũ khí dự trữ của cơ giáp. Dưới đáy màn hình hiển thị tên cơ giáp - Vô Song.

Địch Kỳ Dã chẳng thèm để ý, đáp, “Ừ?”

“Ngài là một tướng quân tốt.”

Địch Kỳ Dã kinh ngạc ngẩng đầu lên từ đám số liệu đang không ngừng thay đổi, nhìn cấp dưới của mình, bất ngờ phát hiện Cố Trường An đối diện đang có vẻ mặt nghiêm túc vô cùng.

Địch Kỳ Dã buồn cười nói, “Kể cả bây giờ cậu khen tôi đến chết, tôi cũng không thay đổi quyết định.”

Cố Trường An tỏ vẻ không nghe thấy Địch Kỳ Dã trêu mình, thầm nghiến chặt răng, tiếp tục nói, “Ngài là một tướng quân tốt. Ngài là người giỏi nhất trong số tất cả các vị tướng trong Quân đội Liên minh Loài người nếu xét về khả năng chiến đấu một mình, triển khai chiến lược và phản ứng trong trận chiến. Ngài cũng là một cấp trên tốt. Mỗi người trong chúng tôi, những người được chỉ dẫn bởi ngài, đều đã được trao cơ hội để ra trận lập công. Ngài là thượng tướng duy nhất sẽ đích thân xông pha trận mạc để tiêu diệt kẻ thù, và cũng luôn chịu trách nhiệm cho chúng tôi thay vì đá cấp dưới đi làm kẻ chịu trận thay.”

Bầu không khí này kỳ lạ quá thể. Địch Kỳ Dã vừa định mở miệng đã bị Cố Trường An ngắt lời, “Ngài là loài người nguyên thủy được cải tạo gene. Khi đảng đối diện đắp nặn hình tượng tương lai mới của nhân loại cho ngài, ngài nói thẳng rằng mình phản đối cải tạo gene; mà khi đảng cầm quyền thổi phồng ngài là hướng đi mới của tiến hóa, ngài nhắc nhở họ rằng bản thân chỉ là nhân loại nguyên thủy bị cải tạo gene thất bại. Còn tôi - nếu không phải do ngài tin tưởng tôi, cho tôi cơ hội, nói không chừng bây giờ có lẽ tôi đang ở nhà chăm con, chứ không có khả năng tôi đang đứng ở chỗ này. Ngài giữ vững sự trung lập của mình. Bản thân sự tồn tại của ngài đã là niềm hy vọng và động lực bước tiếp về phía trước của rất nhiều người rồi.”

Địch Kỳ Dã không muốn cãi nhau với anh, tránh nặng tìm nhẹ nói đùa, “Cậu định viết hồi ký cho tôi ngay tại hiện trường đấy à?”

Bầu không khí nghiêm trọng hết sức.

Cố Trường An kiên trì giữ vững quan điểm, “Bất kể thế nào, chúng ta vẫn chưa đến nỗi phải để ngài hy sinh!”

“Đây là cái giá phải trả nhỏ nhất.”

“Thế thì, rõ ràng là, 'cái giá nhỏ nhất' của ngài và của tôi không hề giống nhau chút nào.”

Địch Kỳ Dã không kiên nhẫn nheo mắt, nói chuyện bắt đầu đâm thẳng vào tim Cố Trường An, “Cậu rất rõ rằng nếu tôi không làm thế này thì vị kia của cậu chắc chắn phải chết.”

Cố Trường An hết sức chắc chắn, “Chúng tôi sẵn sàng trả cái giá này.”

“Cậu từ bao giờ bắt đầu quyết định bẳng cảm tính như vậy?” Địch Kỳ Dã cố ý hỏi, “Các cậu sẵn sàng, nhưng những người khác cũng sẵn sàng ư? Cậu cứ thế khẳng định rằng các chiến hữu của mình sẵn sàng hy sinh vì một câu dễ dàng của cậu sao?”

Im lặng.

Một khoảng lặng hắn đã đoán trước được.

Cố Trường An thả lỏng khớp hàm vẫn nghiến chặt, bất lực lau mặt, lắc đầu cười, “Loại câu hỏi này, nhất định ngài phải hỏi tôi ư... Tôi không có bất kỳ cách nào có thể thuyết phục ngài từ bỏ, đúng không?”

Địch Kỳ Dã không trả lời.

“Được thôi.”

Cố Trường An nhìn Địch Kỳ Dã, bỗng nhiên cởi cúc cổ tay và xắn tay áo đồng phục lên, “Được thôi, nếu đã thế, Thượng tướng, tôi sẽ nói hai lời cuối cùng từ trái tim mình.”

Trông anh rất chi nhịn không được muốn động thủ, Địch Kỳ Dã thấy hết sức thú vị, dựa vào bàn điều khiển, xem anh rốt cuộc muốn nói gì.

“Thượng tướng, lúc nãy, tôi mới chỉ nói một nửa. Ngài đúng là một người dũng cảm không sợ gì, lập trường kiên định, một vai gánh vác Tiên phong doanh, là một cấp trên mà mỗi đại tá chúng tôi đều sẵn sàng nghe lệnh.”

Dừng một chút, Cố Trường An lại bổ sung, “Trừ việc ngài hết sức độc ác thích bắt bọn tôi chơi nối thành ngữ ra.”

“Nhưng mà, đồng thời,“ Cố Trường An không kiềm chế được, lại nghiến răng nghiến lợi, “Ngài mãi mãi là một kẻ mạnh đứng trên vạn người khác, luôn luôn có cách tự giải quyết hết mọi chuyện. Ngài không dựa vào bọn tôi, cũng không sẵn sàng có liên hệ gì với bọn tôi bên ngoài công việc. Thậm chí, ngài khiến chúng tôi cảm thấy rằng, giả dụ bọn tôi có phản bội ngài, ngài cũng sẽ không ngạc nhiên, ngài sẽ chỉ nhướng mày bước lên Vô Song, lập tức tự hỏi nên nghênh chiến thế nào.”

“Rõ ràng mỗi người trong chúng tôi đều sẵn sàng hy sinh vì ngài - đúng vậy, như ngài đã chỉ ra, tôi không có quyền đại diện cho chiến hữu của mình nói vậy, nhưng tôi bảo đảm với ngài, mỗi một người trong chúng tôi đều tin tưởng ngài vô điều kiện, mỗi lúc đều sẵn sàng nhận lệnh của ngài!”

Địch Kỳ Dã không thể kiềm chế được nữa, “Chẳng lẽ cậu không thấy chiến hữu của mình hy sinh vì tôi quá trung lập ư? Chính tôi đã khiến bọn họ hy sinh!”

“Tôi thấy!” Cố Trường An ngăn lệ nóng trào mi, trách móc, “Tôi cũng giống như ngài, thấy các chiến hữu bị lửa đạn của người một nhà tập kích! Nhưng cái này không phải lỗi của ngài. Ngài và chúng tôi đều bị tính kế, bị phản bội. Thực ra là, rốt cuộc ngài có muốn tin mình không tứ cố vô thân hay không - ngài là thượng tướng của chúng tôi, mỗi người chúng tôi đều sẵn sàng chiến đấu đến chết vì ngài! Ngài không thể tha thứ cho bản thân mình đã ký quân lệnh, nhưng ngài hãy nghĩ một chút, không thể ngăn ngài hy sinh, tôi phải làm thế nào để tha thứ cho chính mình!”

Địch Kỳ Dã nói như thể đương nhiên, “Là tôi quyết định hy sinh, liên quan gì đến cậu.”

Giọng Cố Trường An đột nhiên trở lên lạnh lẽo, “Ngài thử nghe bản thân nói xem, ngài đang nói tiếng người ư?”

“GCA95872.”

Hiển nhiên, Địch Kỳ Dã cũng không đánh giá cao dũng khí của Cố Trường An, hắn cảnh cáo gọi số hiệu của anh.

Tiếng chuông báo sẵn sàng vang lên. Giọng nói vô cảm cứng nhắc của AI thông báo, “Hãy chuẩn bị sẵn sàng.”

Tranh cãi đến thế này đã là giới hạn của Địch thượng tướng. Hắn ngắt lời Cố Trường An, “Được rồi, nói chuyện công việc nào.”

Địch Kỳ Dã nhìn Cố Trường An, bình tĩnh nói, “Việc đã đến nước này, thần tiên đánh nhau, người thường chết. Kitano Hikari và Eve, hai sự tồn tại này đã khiến cuộc chiến này vượt quá tầm của con người. Thẳng thắn mà nói, tôi tin Cố Trường An, nhưng cậu bây giờ tôi thật sự không biết là thứ gì, nên không thể hoàn toàn tin cậu được.”

“Nhưng mà, không có cậu thì loài người Loại Địa Cầu không có nửa phần thắng nào cả.”

“Mặc dù tôi cũng không nghĩ cái này có quá nhiều ràng buộc cho lắm... GCA95872, cậu nói bổn phận của cậu là bảo vệ nhân loại, tôi muốn hỏi cậu, cho dù có chuyện gì xảy ra, cậu có thể giữ vững bổn phận đó hay không - bảo vệ nhân loại, bảo vệ Tiên phong doanh?”

Cố Trường An nhìn thấy quyết tâm của hắn, quỳ một gối xuống đất, hứa, “Tôi vĩnh viễn sẽ không phản bội lời thề trung thành với Tiên phong doanh, tôi sẽ vĩnh viễn bảo vệ nhân loại.”

Địch Kỳ Dã gạch bỏ lời nhắc, kiểm tra thời gian của cơ giáp và thời gian chuẩn của Loại Địa Cầu.

Cố Trường An cố tình khiêu khích, chỉ ra, “Ngài thậm chí còn sợ có liên hệ với AI của mình, còn chẳng thiết lập tính cách cho nó.”

Địch Kỳ Dã bình tĩnh đáp, “AI không cần tính cách.”

Cố Trường An lấn thêm bước nữa, cố tình chọc giận Địch Kỳ Dã, “Chỉ là ngài muốn đề phòng bản thân nảy sinh tình bạn với nó mà thôi, đảm bảo rằng nó có thể bị thay thế bất cứ lúc nào.”

“Thì sao?” Địch Kỳ Dã chẳng hề để ý, hỏi lại, thật sự giống như hắn chẳng hề quan tâm đến AI đã làm bạn với mình từ thuở nhỏ, có thể thay thế nó bất cứ lúc nào.

Nhưng mà, không phải là hắn thật sự không có tình cảm gì - nếu không, hắn sẽ không áy náy với việc cấp dưới hy sinh vì lửa đạn của người một nhà đến mức nhất định muốn hy sinh thế này.

Đúng là đầu óc người này cứng hơn cả sắt.

Lại thất bại một lần nữa, Cố Trường An đành thở dài, “Ngày luôn đúng, phải không? Ngay cả bây giờ, tôi cũng không có tư cách gì để chất vấn lập trường của ngài. Ngài vì muốn vạch trần chân tướng liền sẵn sàng hy sinh... Ngài luôn luôn đứng ở vị trí không thể bị đánh bại.”

Địch Kỳ Dã nhướng mày, không nói gì.

Sắp đến lúc rồi.

“Tôi không có tín ngưỡng, không giống người kia của tôi, tôi chưa bao giờ tin vào kiếp sau gì cả. Nhưng bây giờ, tôi rất rất hy vọng ngài có kiếp sau, bị tình yêu quật cho một trận... Tôi nói nghiêm túc đấy, yêu đương khiến người ta trưởng thành hơn, đây là lời của người từng trải đấy.”

Địch Kỳ Dã câm nín nhìn anh, hoàn toàn không hiểu nổi tại sao lúc đầu anh lại xắn tay áo lên làm cái gì.

Cố Trường An sửa sang lại đồng phục, ngẩng đầu lên cười tủm tỉm, “Ngài đừng nhìn, lúc đầu tôi định lao lên tẩn ngài đấy.”

Địch Kỳ Dã nhìn anh, ánh mắt rất chi “có gan thì cậu thử làm xem nào“.

Cố Trường An nhún vai như thể khiêu khích hắn.

Sau đó, Cố Trường An lại nghiêm túc trở lại. Anh bước về phía trước một bước, đôi chân mang ủng chiến đấu khép gót lại, thực hiện quân lễ với Địch Kỳ Dã, “Thượng tướng.”

Địch Kỳ Dã đáp lễ, “Đại tá.”

Cố Trường An bỏ nụ cười giảo hoạt hàng ngày đi, dùng ánh mắt gần như bi thương chăm chú nhìn Địch Kỳ Dã, chân thành mở miệng, “Tôi trước hết muốn nói với ngài điều này. Bất kể ngài có nghĩ thế nào đi chăng nữa, binh sĩ toàn bộ Tiên phong doanh vẫn sẽ luôn ghi nhớ sự hy sinh của ngài, vĩnh viễn không bao giờ quên.”

Địch Kỳ Dã nâng tay lên, xác nhận thời gian đồng bộ cơ giáp trên màn hình.

Hắn cần phải đi.

Cố Trường An bất đắc dĩ cười, bỗng nghiêm túc đến lạ, “Sự sống được sinh ra từ ngọn lửa sinh ra từ bụi sao bay vào vũ trụ sau vụ nổ.”

“Chúng ta đều là những đứa con của sao trời.”

“Thượng tướng, quan chỉ huy số hai của Tiên phong doanh, GCA95872, tạm biệt ngài.” Cố Trường An quỳ một gối xuống đất, tay phải đặt lên ngực, cảm nhận trái tim đập mạnh. Anh hít sâu, trang nghiêm đọc lời tiễn đưa của Quân đội Liên minh, “Mong ánh sao chiếu rọi hành trình đến kiếp sau của ngài.”



Loại Địa Cầu năm thứ 71, ngày 21 tháng 7.

14:01:01.

Cơ giáp Vô Song nổi tiếng khắp Loại Địa Cầu phóng lên trời, liều mạng đẩy động năng của đôi chân, nhắm vào nguồn sáng nhân tạo giữa không trung, lao thẳng về phía trước.

Không ít dân chúng Loại Địa Cầu phát hiện ra chuyện lạ này, bàn tán sôi nổi trên Starnet, ngẩng hết đầu lên trời.

Cố Trường An điều khiển Chấp Di bật chế độ tắc kè hoa đứng trên nóc tòa nhà Hội đồng Liên minh, sẵn sàng giải cứu buồng lái bị đẩy ra bất cứ lúc nào.

Dân chúng nhìn thấy cơ giáp màu đen dùng súng laser tấn công nguồn sáng nhân tạo, kinh ngạc hô lớn không rõ tại sao. Sau đó, bọn họ nhìn thấy nguồn sáng nhân tạo bỗng bắt ra vô số chùm sáng nhỏ, những tia sáng đó biến thành một tấm lưới ánh sáng, tỏa ra bọc kín Loại Địa Cầu.

Đó là cái gì?

Cùng lúc đó, hai luồng hỏa lực hạng nặng phun ra từ nguồn sáng nhân tạo, nhanh chóng tấn công cơ giáp màu đen. Cơ giáp màu đen đang lơ lửng giữa không trung, với sự hỗ trợ của động năng ổn định, chật vật né tránh hai luồng sáng, nhưng ít nhất nó cũng né được từng luồng hỏa lực một.

Cơ giáp màu đen chạy thoát, nhưng không tiếp tục tấn công mà chủ động tháo bỏ tất cả trang bị và vũ khí trên người. Từng thứ một cứ thế từ giữa không trung rơi xuống.

Cố Trường An nhìn chằm chằm cơ giáp.

Không đúng!

Cơ giáp màu đen lao về phía trước, đụng vào tấm lưới ánh sáng. Tấm lưới ánh sáng trong nháy mắt sáng rực lên. Dưới vô số tia sáng rực rỡ ấy, cơ giáp màu đen nổ tung thành bụi mịn, như thể một chùm pháo hoa rực rỡ giữa không trung.

...

Dân chúng vẫn đang kinh ngạc vì lưới ánh sáng bóp nghẹt cơ giáp màu đen thì bỗng thấy một người phát sáng bay lên giữa không trung.

Đó là Cố Trường An thoát khỏi cơ giáp bay ra.

Cả người còn phát sáng hơn cả nguồn sáng nhân tạo, Cố Trường An vươn tay bắt lấy những mảnh linh hồn tan vỡ trong lòng bàn tay mình như thể đang bắt lấy những ánh sao vụn vỡ.

“Xin lỗi, thượng tướng,“ Cố Trường An nuốt xuống một ngụm máu tươi, rũ mắt nhìn Loại Địa Cầu dưới chân mình, “Tôi đã nhớ ra tất cả mọi thứ, nhưng mà, tôi tới muộn mất rồi.”

Cố Trường An tùy tiện xé một mảng ánh sáng lớn từ trên người mình xuống, đưa những mảnh linh hồn nhỏ vào thời không vô tận.

“Ngài đi đi, hãy đi đến bất kể nơi nào ngài muốn tới.”

“Tôi nhất định sẽ đón ngài trở về.”

Lại là editor lảm nhảm nữa:

Đoạn này trông thế mà 2.4k từ đấy, mình thật nghị lực, huhu~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.