9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hải Hoa Tặc

Chương 88: Chương 88: Chương 79.2




Lý Dụ từ chối cho ý kiến, gọi A Thọ đang ngồi ngoan ngoãn bên cạnh đến trước mặt, ôm đến trên đùi nói chuyện cùng thằng bé. A Thọ nhớ kỹ lời của tỷ tỷ nói cái gì mà không thể nhắc tới Tống đại ca, cũng may Lý Dụ cũng không biết Tống Mạch này, chỉ hỏi A Thọ chuyện tỷ đệ.

Cơm chiều rất nhanh đã chuẩn bị xong, Lý Dụ chậm rãi dùng, chờ A Thọ ăn no rồi, hắn ta để cho nha hoàn bế A Thọ đến gian bên cạnh. Hắn ta đã nghe A Thọ nói, buổi tối thằng bé đều là ngủ cùng tỷ tỷ, đáng tiếc đêm nay tỷ tỷ thằng bé phải ở cùng hắn ta, trẻ con tùy tiện ngủ một đêm ở phía trước đi.

Nha hoàn run rẩy nhìn Đường Hoan, Đường Hoan gật gật đầu, cũng không ngăn cản. Nàng còn lo lắng Lý Dụ để cho người ta đưa A Thọ ra phía sau, Tống Mạch thấy không nhịn được chạy đến phá hỏng chuyện tốt của nàng đấy.

Lý Dụ buông đũa, sau khi súc miệng, nói với Đường Hoan: "Xem ra nàng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi."

Đường Hoan không hiểu nhìn lại hắn ta: "Chuẩn bị cái gì?"

"Đêm nay làm nữ nhân của ta." Lý Dụ đứng dậy, từng bước từng bước đi về phía nàng. Nếu không phải biểu hiện của nàng làm cho hắn ta rất vừa lòng, hắn ta mới không có kiên nhẫn dây dưa cùng nàng lâu như vậy. Bây giờ được rồi, hắn ta càng ngày càng thích nữ nhân này, chỉ cần buổi tối nàng hầu hạ tốt, hắn ta còn có thể cho nàng thêm một lần cơ hội, nạp nàng vào phủ.

Đường Hoan đứng lên trước khi hắn ta tới gần, ở trong ánh mắt nóng như lửa nhìn chằm chằm của nam nhân lui ra phía sau vài bước, bước chân nhẹ nhàng dạo qua một vòng, mắt cười hỏi hắn ta: "Đại nhân, ngươi xem ta mặc bộ quần áo này đẹp không?"

Lý Dụ dừng lại, ăn ngay nói thật: "Nàng rất đẹp." Là nữ nhân đẹp nhất hắn ta từng gặp.

"Phải không?" Đường Hoan cười khổ, nhìn hắn ta, nước mắt từ từ rơi xuống: "Nếu đại nhân cũng cảm thấy ta mặc màu đỏ thẫm đẹp, vì sao phải nạp ta làm thiếp? Hay là ở trong mắt đại nhân, ta chỉ xứng mặc màu phấn hồng? Hay là đại nhân nông cạn như những quan gia lão gia kia, lấy dòng dõi nhìn người, cảm thấy một con gái nhà thương nhân như ta chỉ xứng làm thiếp cho người?"

Lý Dụ từng thấy rất nhiều nữ nhân khóc, nhưng là vừa cười vừa khóc còn không phải bởi vì sợ hãi mà khóc, chỉ có một người trước mắt này.

Không biết vì sao, tim đập chậm một nhịp.

Hắn ta tiến lên vài bước, cúi đầu nhìn nàng, trong mắt có tìm tòi nghiên cứu: "Thì ra nàng không phải là không muốn làm nữ nhân của ta, chỉ là không muốn làm thiếp cho ta?"

"Vì sao ta phải làm thiếp cho ngươi? Ta có chỗ nào không xứng với ngươi sao?"

Đường Hoan dừng nước mắt lại, hất cằm lên, kiêu ngạo mà nhìn thẳng vào hắn ta: "Bàn về tướng mạo, ngươi không tệ, ta tự nhận tướng mạo đẹp. Bàn về bản lĩnh, chức Tham tướng của ngươi là ngươi lần lượt chém giết đi ra, sản nghiệp của ta cũng là ta dựa vào chính mình bảo vệ kiếm về. Điều duy nhất ta không bằng ngươi là xuất thân, nhưng nếu như ngươi giống như người đời coi trọng dòng dõi, ta đây cũng thật sự chướng mắt ngươi. Lại nói, cho dù xuất thân của ta không bằng ngươi, ta nhỏ hơn ngươi tròn mười bảy tuổi, ngươi là một nam nhân già có thể lấy ta đã là chiếm được lợi rất lớn rồi! Hừ, còn muốn nạp ta làm thiếp? Làm kế thất cho ngươi ta cũng đã là chịu thiệt rồi!"

Lý Dụ nghe xong, rất muốn cười.

Đây đều là ngụy biện gì đó?

Nhìn nàng, mới cao đến đầu vai hắn ta, lại là tiểu nữ nhân tay trói gà không chặt, cũng dám trắng trợn ghét bỏ hắn ta là nam nhân già? Cái loại cảm giác này, thật giống như một con mèo xù lông đứng ở trước mặt con hổ, tìm các loại lý do nói con hổ không thể ăn nàng, nhưng nàng quên mất, con hổ hoàn toàn có thể một ngụm nuốt trọn nàng.

Ở trước mặt cường quyền, đạo lý gì cũng không dùng được.

Càng không cần phải nói những lời nguỵ biện kia của nàng.

Đột nhiên hắn ta kéo người vào trong lòng, nắm chặt thắt lưng của nàng: "Cho dù ở trong mắt nàng ta không xứng với nàng, nhưng chỉ cần ta quyết định muốn nàng, nàng sẽ không chạy thoát." Cúi đầu hôn bờ môi hồng mềm mại hắn ta đã muốn ăn từ lâu.

Đường Hoan không trốn, cũng không lựa ý hùa theo hắn ta, không nhúc nhích trơ ra như khúc gỗ.

Ngoài dự liệu của nàng, nam nhân hôn rất ngốc, ban đầu khi chạm vào nàng thậm chí dừng lại trong một nháy mắt, sau đó mới vụng về mà gặm lên, trúc trắc vô cùng.

Lý Dụ gặm hai cái, phát giác nữ nhân không có phản ứng, hắn ta thở phì phò buông nàng ra: "Vì sao không tránh?" Đây là lần đầu tiên hắn ta hôn nữ nhân, lúc trước nghe lời cha mẹ cưới thê tử, hắn ta cũng chưa từng hôn, sau này những tỳ nữ kia ở trong mắt hắn ta càng chỉ là đồ chơi, hắn ta đều là gọn gàng dứt khoát làm việc. Nhưng mặc dù chưa từng hôn người, hắn ta cũng biết nàng không nên là loại phản ứng này, nàng kiêu ngạo như vậy, hẳn là sẽ trốn mới đúng.

"Trốn cái gì? Ngươi đã nói rồi, ngươi muốn ta, ta cũng không trốn được, cần gì phải phí công?" Đường Hoan châm chọc nói.

"Vậy nếu nàng cam tâm tình nguyện, nàng sẽ đáp lại ta như thế nào?" Từng muốn quá nhiều nữ nhân rồi, hiếm có gặp được một người đặc biệt, hắn ta không muốn lại “nuốt chửng cả vỏ” nữa.

"Ngươi thật sự muốn biết?" Đường Hoan nhíu mày nhìn hắn ta.

Lý Dụ vuốt cằm, vừa muốn nói chuyện, nữ nhân đột nhiên nhào vào trong lòng hắn ta, sau đó, nắm “sinh mạng” chưa bao giờ bị người khác chạm qua của hắn. Lý Dụ không thể tin cúi đầu, chống lại ánh mắt “mị nhãn như tơ” của nữ nhân: "Đại nhân, như vậy người hài lòng không?"

Cho dù là nữ tử thanh lâu, cũng không dám đối với hắn ta như vậy.

Lý Dụ hít vào một hơi, một lần nữa ôm sát thắt lưng của nàng: "Ở trong mắt ta, thê thiếp không khác nhau, ta chịu nạp nàng làm thiếp, nàng nên biết tâm ý của ta đối với nàng. Sở dĩ là nạp thiếp, có nguyên nhân là thân phận của nàng, càng chủ yếu vẫn là ta ngại mở tiệc cưới chiêu đãi quá rườm rà. Chẳng qua, nàng đã coi trọng thân phận thê tử như vậy, ta sẽ phá lệ cưới nàng làm vợ, chẳng qua là lần này ta ở thành Bình Dương chỉ có thể ở lại nửa tuần, không có cách nào làm lớn, như vậy, nàng có bằng lòng gả cho ta không?"

"Ngươi thật sự chịu cưới ta?" Đường Hoan đắc ý trong lòng, trong mắt cũng là vui mừng lẫn ngạc nhiên đan xen.

Lý Dụ nắm cái tay phía dưới kia của nàng, thanh âm khàn khàn: "Chỉ bằng cánh tay này của nàng, ta cũng muốn cưới nàng."

Hai má Đường Hoan cuối cùng cũng đỏ hồng, từ trong lòng hắn ta giãy ra, cúi đầu đưa ra một yêu cầu cuối cùng: "Ta, ta đồng ý gả cho ngươi, từ lúc nhìn thấy ngươi lần đầu tiên đã bằng lòng rồi. Chỉ là, ta hy vọng đêm động phòng sẽ giao mình cho ngươi, cái này, ngươi có thể chờ không? Hoặc là nói, ngươi bằng lòng chờ không?"

"Sao lúc này lại giống nữ nhân rồi?" Lý Dụ không vui nhíu mày. Phía dưới đã chống lên, bây giờ hắn ta đã muốn ngay rồi.

Đường Hoan giương mắt trừng hắn ta: "Ai biết lời này của ngươi có đáng tin hay không? Lỡ như đêm nay ta cho ngươi, quay đầu ngươi lại muốn nạp ta làm thiếp thì làm sao bây giờ? Lý Dụ, ngươi muốn ta cam tâm tình nguyện hầu hạ ngươi, thì dùng kiệu hoa tới đón ta đi! Sắc trời đã tối, đại nhân đi thong thả không tiễn!"

Lý Dụ tới gần nàng, ánh mắt bá đạo mà nguy hiểm: "Ta không đi, nàng sẽ làm thế nào?"

Đường Hoan không sợ chút nào, chỉ thở dài: "Ta không có cách nào, đại nhân muốn thì muốn đi."

Lý Dụ nhìn nàng, chợt nở nụ cười, bàn tay to mơn trớn khuôn mặt mềm mại của nàng: "Ba ngày, ta cho nàng thời gian ba ngày chuẩn bị giá y, ba ngày sau ta tự mình tới đón nàng, hy vọng nàng đừng làm cho ta thất vọng." Nói xong, nghênh ngang rời đi.

Đường Hoan nhìn theo hắn ta, cho đến khi Lý Dụ cùng với hai người hầu cận vừa mới canh giữ ở cửa đi xa rồi, nàng mới thực sự thở phào nhẹ nhõm.

Nam nhân này coi như không tệ, đáng tiếc, cũng là giả, ở trước khi nàng hái được Tống Mạch không thể đụng vào, hái được Tống Mạch hắn ta cũng phải biến mất rồi.

Tống Mạch à...

Trái tim Đường Hoan vừa buông lỏng lại nhảy lên, tên kia sau khi biết, sẽ không thật sự đi giết người chứ?

Còn phải phí một phen võ mồm.

Lắc đầu, Đường Hoan đi vào bế A Thọ đã ngủ vào trong lòng, đi về phía hậu viện.

~

Cái gì gọi là sống một ngày bằng một năm?

Tống Mạch vốn cho là những năm chờ đợi nàng xuất hiện đã nếm thử qua, hôm nay mới biết được, so sánh với dày vò bây giờ, những ngày đó cũng không tính là cái gì.

Hắn muốn đi giết Lý Dụ, xem hắn ta có còn dám mơ ước nữ nhân của hắn hay không.

Nhưng là nàng nói rất đúng, hắn không thể đi ra ngoài, Lý Dụ có quyền thế, sự manh động của hắn, sẽ chỉ hại nàng và A Thọ.

Không đến lúc bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể lựa chọn tin tưởng nàng...

Tống Mạch hận mình vô dụng.

Sớm biết hôm nay, hắn nhất định sẽ không cam lòng làm thợ rèn, theo văn theo võ, hắn cũng có tự tin vượt xa Lý Dụ.

Song, hắn thật sự đi ra ngoài mưu cầu tiền đồ rồi, lại không thể nào gặp được nàng.

Vận mệnh trêu người sao? Hắn vừa nghĩ đến biện pháp có thể ở cùng nàng thật dài thật lâu, kẻ nắm giữ vận mệnh của hắn kia lại phái tướng quân đến phá hủy?

Hắn không nhận mệnh!

Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.

Chỉ có một mình nàng.

Tống Mạch từ trong bóng tối vọt ra, xác định thật sự chỉ có một mình nàng, đi ra ngoài đón nàng.

Trước hành lang treo hai chiếc đèn lồng đỏ lớn, nàng bế A Thọ ở trong bóng đêm đi tới, nàng ngẩng đầu nhìn hắn, không cười, dời mắt, từ bên cạnh hắn đi qua, đi vào. Quần áo trên người nàng đầy đủ, không có dấu vết bị người chạm qua, nhưng trái tim hắn lại nhấc lên, thấp thỏm không yên đi theo sau nàng, nhìn nàng đặt A Thọ ở trên giường, nhìn nàng cúi người hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của A Thọ, nhìn nước mắt nàng trượt xuống dưới, nhìn nàng gục vào bên giường, chỉ cho hắn thấy bả vai run run của nàng.

Tống Mạch yên lặng nhìn nàng, một hồi lâu sau, ôm lấy nàng ra bên ngoài.

"Lâm Nguyệt, đừng khóc, rốt cuộc làm sao vậy? Nàng nói cho ta biết, nếu hắn ta ức hiếp nàng, ta sẽ đi giết hắn ta ngay bây giờ." Hắn dịu dàng hôn lên trán của nàng, thanh âm bình tĩnh không một gợn sóng.

Đường Hoan ở trong lòng hắn lắc đầu: "Không có, hắn ta không ức hiếp ta, chỉ hỏi ta vì sao không chịu đồng ý. Hắn ta là tướng quân, ta không tiện từ chối quá cứng rắn, bèn nói ta không muốn làm thiếp cho người ta, sau đó, hắn ta … hắn ta nói có thể lấy ta làm vợ. Ta còn muốn từ chối, hắn ta lấy A Thọ ra uy hiếp ta, nói nếu ta tiếp tục không biết suy nghĩ, hắn ta sẽ giết A Thọ. Tống Mạch, ta không cha không mẹ, chỉ có một đệ đệ là A Thọ sống nương tựa lẫn nhau, ta … ta xin lỗi chàng, ta … ta đồng ý với hắn ta rồi, ba ngày sau, hắn ta cưới ta vào cửa..."

Ba ngày à, thật nhanh.

Tống Mạch nâng cằm nàng lên, nhìn ánh mắt đang rưng rưng của nàng thật sâu: "Lâm Nguyệt, nói cho ta biết, nàng muốn gả cho hắn ta sao?"

Nước mắt Đường Hoan chảy ra càng dữ dội hơn: "Không muốn, ta chỉ muốn gả cho chàng... Tống Mạch, đều tại chàng, ngày đó nếu chàng sớm đồng ý cưới ta, ta sẽ không giận dỗi ra khỏi nhà, sẽ không gặp phải hắn ta..."

"Phải, là trách ta, nhưng nàng yên tâm, nàng không cần gả cho hắn ta." Tống Mạch nắm tay nàng đặt ở bên môi khẽ hôn, thấy nàng vừa rơi lệ vừa lăng lăng nhìn hắn, hắn lại tới hôn mắt của nàng: "Lâm Nguyệt, nàng chăm sóc A Thọ thật tốt, ngày mai bất kể nghe được cái gì, đều phải làm bộ như không biết, nhớ chưa?"

"Chàng muốn làm gì? Chàng muốn đi giết hắn ta?" Đường Hoan nắm lấy tay hắn, sau khi kinh hãi, ôm chặt lấy hắn: "Tống Mạch, ta không cho phép chàng đi làm chuyện điên rồ, thủ hạ của hắn ta đều là mãnh tướng trải qua chiến trường, chàng mà đi, sẽ không toàn mạng! Ta không cho phép chàng đi!"

Tống Mạch bình tĩnh lau nước mắt cho nàng: "Yên tâm, ta sẽ không gặp chuyện không may đâu, nàng chờ, sau khi ta đắc thủ sẽ rời đi một khoảng thời gian, sau khi sóng gió trôi qua lại tới tìm nàng." Hắn nhất định sẽ trở về tìm nàng, hắn nhất định phải sống cùng nàng toàn vẹn cả đời, ai cũng không có cách nào ngăn cản!

"Không được, ta không cho chàng đi!"

Đường Hoan ôm người không buông tay, khóc bù lu bù loa: "Tống Mạch, ta là vì A Thọ mới gả cho hắn ta, gả cho hắn ta, ta có quyền tự mình chết, nhưng ta còn trông cậy vào chàng giúp ta chăm sóc A Thọ trưởng thành, sao chàng có thể đưa thân vào nguy hiểm? Nếu như chàng bởi vậy mà chết, ta sẽ hận chết mình! Tống Mạch, chàng và A Thọ đều là mạng của ta, các người ai gặp chuyện không may, ta cũng không sống nổi! Chàng đừng đi, ta van xin chàng đó!"

Tống Mạch kéo tay nàng ra, nàng không chịu, một lần nữa ôm lấy hắn. Tống Mạch bất đắc dĩ, cúi đầu hôn nàng, hôn nàng đến không còn sức lực mềm nhũn ở trong lòng hắn, sau cùng hắn ôm nàng hứa hẹn nói: "Lâm Nguyệt, nàng yên tâm, ta nhất định sẽ trở về, chưa cưới được nàng, ta không nỡ chết. Nàng yên tâm chờ, chờ ta trở lại!" Chợt buông tay ra sải bước đi ra ngoài.

"Tống Mạch!"

Đường Hoan nhìn hắn rời đi, chỉ vào lúc hắn sắp bước ra khỏi cửa, thê lương gọi hắn: "Tống Mạch, chàng đi tiếp một bước này thử xem, ba ngày này, chàng dám bước ra khỏi Giang phủ nửa bước, ta lập tức chết ở trước mặt chàng!"

Tống Mạch khiếp sợ quay đầu, chỉ thấy trong tay nàng nắm chặt cây trâm, đuôi trâm sắc bén đâm vào da cổ nhẵn mịn của nàng, có tia máu chậm rãi chảy xuống.

Đâm vào mắt hắn, cũng đâm vào trái tim hắn.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Đến đến đến, ai đến bình luận cho một màn cuối cùng kia của Hoan Hoan? Ha ha, cô nương khổ ép liều mạng vì ăn thịt đó!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.