Ác Hán

Chương 226: Q.1 - Chương 226: Hàn dữ mã (4)




- Có biết là ai đả thương Lục Nhi không? Những người đó, những người đó có bắt được không?

Đổng Thiết khóc ròng:

- Quan phủ căn bản không làm gì được đối phương, mặc cho những người đó đi rồi...Sau đó ta biết, đám vô lại này phần lớn là học sinh của Thái Học Viện. Còn có nhân thủ do con cháu của Hà Đông Vệ thị tụ tập, cố ý tới tìm chúng ta gây phiền phức.

Đổng Phi cắn răng, nắm tay ngửa mặt lên trời và gầm lên giận dữ.

- Các ngươi khinh người quá đáng, khinh người quá đáng. . .

Vừa nói Đổng Phi hú dài một tiếng, chỉ nghe bên trong doanh truyền đến tiếng hí của Tượng Long, rồi nó giống như gió lao qua.

Đổng Phi xoay người lên ngựa, Vương Song cũng đã chạy tới.

- Chủ công, mang theo binh khí!

Có đô bá của Vũ Lâm quân tiến lên, run rẩy nói:

- Giáo úy đại nhân, hoàng thượng có mệnh. . .

Đổng Phi chộp lấy Độc Cước Đồng Nhân sóc, ở trên ngựa xoay một vòng, đầu sóc phát ra âm thanh chói tai.

- Các ngươi ai dám ngăn cản ta?

Lúc này Vương Song và Đổng Thiết cũng đã xoay người lên ngựa:

- Chủ công, chúng ta đi đâu?

- Quan phủ không quản, bản thân ta sẽ giải quyết. Đâu có sĩ tử, chúng ta sẽ đi đến đó. Hôm nay nếu ta không báo thù cho Lục Nhi, Đổng Phi thề không làm người. . .

Vũ Lâm quân hơi ngẩn ra...

Cũng không chờ họ có phản ứng, liền nghe trong đại doanh vang lên tiếng người hô ngựa hý, Nhậm Hồng Xương dẫn theo kỵ binh Loan Vệ doanh xông qua.

- Hồng Xương, các ngươi trở lại!

- Không, Hồng Xương thề cùng tướng quân.

- Loan Vệ doanh thề cùng tướng quân...

Các nữ binh lớn tiếng hô. Lúc này Lý Tín và Tư Mã Hương Nhi cũng đã tập kết toàn bộ nữ binh bên trong doanh.

Những nữ nhân này tay cầm câu tương đoản đao, thuần một sắc Đồng Tụ khải đặc chế, đằng đằng sát khí, giống như một đàn cọp mẹ.

Đám linh Vũ Lâm quân hơi ngẩn ra!

Từ khi nào, những nữ nhân này đã từng dựa vào thân thể mới có thể ăn no bụng lại sẽ có sát khí đáng sợ như vậy. Nguồn truyen.org

Nhìn binh khí hàn quang lấp lánh, nhìn từng gương mặt đằng đằng sát khí, quả thật giống như đã thay đổi một người khác.

Trước kia bọn lính này còn xem thường đối với việc huấn luyện Loan Vệ doanh. Trong mắt họ, Đổng Phi tốn nhiều tiền như vậy trùng tổ Loan Vệ doanh, quả thật chính là lãng phí. Nhưng hiện tại, bọn họ đột nhiên hiểu được, khi một đàn cừu trang bị răng nanh cùng lợi trảo, chúng có thể rất nhanh từ cừu biến thành sói, hơn nữa là loại sói cái hung tàn ăn thịt người không nhè xương.

Nhìn từng khuôn mặt chân thành tha thiết của các cô nương, trong lòng Đổng Phi cũng không khỏi cảm động.

- Các cô nương, theo ta cùng giết người đi!

Đổng Phi khẽ huých hai chân vào bụng ngựa, Tượng Long đột nhiên hí một tiếng như sấm, rồi chạy ra khỏi đại môn Loan Vệ doanh...

****

Sĩ tử Lạc Dương thích một nơi, đó chính là Anh Hùng lâu bên ngoài Nam Cung môn.

Tiếp giáp phần cuối con đường Kim Dung môn, giao tiếp với con đường Nam Cung môn, hai phía đông tây một bên là đường Kiến Xuân môn, một bên đi thông đường Chính Dương môn. Có thể nói là đoạn đường phồn hoa nhất tại Lạc Dương, bất luận giao thông hay là việc gì khác, đều rất thuận tiện.

Cá sĩ tử sở dĩ thích Anh Hùng lâu, là bởi vì hai chữ 'Anh hùng' này.

Phố Lạc Dương có một thuyết pháp: không phải chân anh hùng không lên Anh Hùng lâu. Nói cách khác, người có thể lên uống rượu trên Anh Hùng lâu, đều là chân anh hùng.

Trời mới biết thuyết pháp này lưu truyền từ miệng của ai?

Dù sao thì các sĩ tử thích học đòi văn vẻ chỉ quan tâm đến đây thôi.

Vệ Tử cùng hơn mười sĩ tử của Thái Học Viện cao hứng bừng bừng leo lên Anh Hùng lâu, trên trăm gia nhân cũng bởi vì các chủ tử tâm tình tốt mà được an bài uống rượu tại lầu một của Anh Hùng lâu. Anh Hùng lâu vốn khách khứa cũng không nhiều, thoáng cái kín người hết chỗ.

Theo đạo lý, khách nhiều đại biểu làm ăn tốt, Sử A nên cao hứng mới phải.

Nhưng không biết vì sao, mí mắt của Sử A nhảy liên tục, trong lòng cảm thấy từng đợt bất an.

Các sĩ tử trên tửu lâu ly qua chén lại, một mặt mắng quân nhân thô bỉ, một mặt không ngừng tuôn ra ô ngôn uế ngữ, rất khó nghe.

- Không ngờ ác hán kia có được diễm phúc này, tiểu nha đầu đó cũng thật tươi ngon mọng nước. . . Ha ha, nếu không phải mọi người cứ kéo, hôm nay ta không chỉ chém ả một kiếm đâu, còn phải bắt ả trở lại...Để mà làm nhục ác hán kia một phen.

Vệ Tử hăm hở, lớn tiếng nói.

Đám sĩ tử của Thái Học Viện đều gật đầu, càng không ngừng nịnh hót.

Hà Đông Vệ thị, thanh thế mặc dù không bằng trước đây, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, vẫn còn rất có uy vọng.

Các sĩ tử của Thái Học Viện phần lớn xuất thân cao quý, kém nhất cũng là một vọng tộc.

Nói trắng ra, giữa thế tộc và thế tộc vui buồn tương quan, đôi bên qua lại cực kỳ mật thiết. Đặc biệt là hai nơi Hà Đông, Hà Nội, lợi ích giữa các thế tộc có thể nói là rắc rối phức tạp, ai cũng không muốn rời khỏi ai. Vệ gia, không thể nghi ngờ là một trong những người dẫn đầu của các thế tộc này.

Vệ Tử cũng được cho là tài tuấn của Vệ gia, tính tình cao ngạo.

Chuyện nhà mình, đương nhiên hắn hiểu. Nhưng mặc kệ nói như thế nào, Thái Diễm đó cũng là tức phụ của nhà hắn, không ngờ lại gả cho một bỉ phu. Điều này đối với Vệ Tử mà nói, là chuyện tuyệt đối không thể chấp nhận được, thậm chí cảm thấy một loại nhục nhã không hiểu.

Đổng Phi đại náo Kiến Xuân môn, làm cho Vệ Tử thấy được một chút hy vọng.

Trong mắt hắn, lần này Đổng gia tử kia cho dù không chết, cũng phải lột một lớp da.

Không nghĩ tới, sét đánh Gia Đức Điện lại tiếp tục kéo dài chuyện này, làm cho Vệ Tử rất mất hứng. Vốn đang cùng đám bạn xấu ra ngoài giải sầu, không ngờ ở trên đường Kim Dung môn gặp Thái Diễm cùng Đổng Lục, hắn lập tức tụ tập bọn hạ nhân đi qua khiêu khích.

Hắn mất hứng, đám người Đổng Lục trong khoảng thời gian này cũng không vui.

Song phương thoáng cái xảy ra xung đột. Hơn trăm người bên Vệ Tử ùa lên, vây công nhóm Thái Diễm, hắn còn chém Đổng Lục một kiếm.

Nói thật thì, sau khi chuyện này chấm dứt, Vệ Tử cũng có chút lo lắng.

Nhưng vừa nghĩ, hắn sợ cái gì? Hắn đường đường là người Hà Đông Vệ thị, chém nữ nhân của một bỉ phu thì có tính là gì đâu?

Đám bạn xung quanh lại cỗ vũ, Vệ Tử lập tức vứt chuyện này ra sau đầu, dẫn người đến Anh Hùng lâu uống rượu.

Vương Việt môn đồ vô số, mặc dù Sử A là người Dự Châu, nhưng từ nhỏ lớn lên ở vùng phụ cận Lạc Dương, cũng là một địa đầu xà.

Rất nhanh liền nghe được quá trình trải qua, không khỏi thầm kêu khổ.

- Nhanh, nhanh đi tìm người tới đây...

Ý của Sử A là tìm một số người trong quan trường tới đây. Mấy ngày nay toàn nghe việc về Đổng gia tử kia, Sử A cũng coi như lý giải ít nhiều. Đó là một con cọp điên ngay cả Thiên Vương lão tử cũng không quản được. Tuy nói con hổ điên đó hiện đang bị nhốt ở trong Loan Vệ doanh, nhưng trời mới biết sau khi y biết xảy ra chuyện này sẽ có phản ứng gì?

Phải nói phản ứng của Sử A không phải là không nhanh, nhưng vẫn còn hơi chậm.

Tiểu đồ đệ mới ra đại môn tửu lâu, liền phát hiện tình thế đã trở nên nghiêm trọng.

Ngoại trừ con đường đi thông hoàng thành Nam Cung, ba con đường khác người đi đường rất ít, thương hộ đều đóng cửa lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.