Ác Hán

Chương 212: Q.1 - Chương 212: Người Thành Thật Tức Giận (5)




Thái Ung tức giận đến nổi trận lôi đình.

Khi thấy Đổng Phi và Thái Diễm ôm lấy nhau, nghi vấn cả tháng qua cũng thoáng cái rõ ràng. Lão nhân có vẻ thẹn quá thành giận, keng một tiếng rút bảo kiếm ra, hét lên rồi xông qua:

- Ta muốn giết tên súc sinh nhà ngươi. nguồn truyện luongsonbac.com

- Phụ thân. . . Không liên quan đến hắn!

Thái Diễm sợ đến tái mặt, từ phía sau Đổng Phi chạy đến ôm lấy cổ Thái Ung.

- Đệ đệ, còn không mau đi!

Nào biết lúc này Đổng Phi trở nên cố chấp, đứng yên không nhúc nhích, lớn tiếng nói:

- Ta không đi, đây vốn là việc của hai chúng ta. Sao ta có thể bỏ mặt tỷ ở chỗ này. Nếu như tiên sinh trách phạt, thì cứ trách phạt một mình ta đi.

- Đệ đệ, nghe ta nói, hiện tại phụ thân đang nổi nóng, nếu như ngươi không đi, chỉ sợ ông ấy khó tan nộ khí.

- Nhưng mà, nhưng mà...

Nhìn hai tròng mắt Thái Ung đỏ bừng, gầm rút lên giống như phát điên, đâu còn chút phong thái nào của danh sĩ nhã nhặn.

Đổng Phi sợ run cả người, khi đã cố chấp thì chín con trâu cũng không kéo đi được.

Y bước nhanh tới hai bước, quỳ gối trước mặt Thái Ung:

- Xin tiên sinh trách phạt. . .Nhưng, ta muốn cưới tỷ tỷ về nhà, xin tiên sinh đáp ứng.

Thái Diễm cũng đã hiểu, lúc này Đổng Phi tuyệt đối sẽ không trốn.

Mặc dù rất sợ, nhưng nàng cũng cảm thấy vô cùng ngọt ngào.

Thái Ung giơ bảo kiếm lên, người không ngừng run rẩy. Hắn sẽ chém thật sao? Hiển nhiên đó là việc không quá hiện thực. Hắn làm như vậy, kỳ thật hơn phân nửa là vì ra vẻ.

Đổng Phi, tiểu tử này mặc dù xấu xí, nhưng lại là một người có trách nhiệm. Chí ít vừa rồi y không bỏ lại nữ nhi trốn đi một mình, mà là ở lại. Điều này cũng nói rõ, tiểu tử này thật sự thích nữ nhi.

Gia thế mặc dù hơi kém, nhưng cũng tính khiến người thỏa mãn.

Tài văn chương thì quả thật không nghe nói qua, nhưng danh tiếng vũ dũng thì người trong thiên hạ đều biết.

Nữ nhi gả cho sửu tiểu tử này cũng không tính là ủy khuất. Hơn nữa Đổng Phi không có chính thê, nói đến coi như là thuần khiết.

Chỉ là, chỉ là tiểu tử này hơi quá đáng!

Trong lòng mặc dù tức giận, nhưng hắn dần dần bình tĩnh trở lại.

Ném bảo kiếm trong tay vào bụi hoa, Thái Ung sầm mặt phẩy tay áo bỏ đi.

Sau một lúc lâu, Thái An mới hớt hải chạy tới, mặt nở nụ cười:

- Tiểu thư, giáo úy đại nhân, lão gia cho mời, bảo hai người vào thư phòng gặp ông ấy.

Nhìn nhau, Đổng Phi thấp thỏm trong lòng.

Nâng Thái Diễm dậy, hai người theo Thái An đi đến thư phòng.

Dọc theo đường đi, hai người ai cũng không có mở miệng, nhưng tâm tình thì rất không bình tĩnh. Đến khi đến cửa cửa thư phòng, Thái An mới ngừng bước:

- Tiểu thư, đại nhân, mời. . .

Hít sâu một hơi, Đổng Phi cầm lấy tay Thái Diễm rồi đi vào phòng.

Thấy Thái Ung đưa lưng về phía cửa, đang nhìn vào bức tranh chữ trên tường đến xuất thần. Hai người đi vào gian phòng hắn cũng không quay đầu lại.

- Tiên sinh ( phụ thân ). . .

Đổng Phi và Thái Diễm đồng thời lên tiếng, nắm chặt tay nhau, khẽ run lên.

- Có mấy chuyện, ngươi cần đáp ứng lão phu!

- Mời tiên sinh chỉ bảo!

- Đầu tiên, phải lập tức thành thân với tiểu nữ!

- Lập tức?

Đổng Phi giật mình không nhỏ, nghi hoặc nhìn Thái Ung, không rõ sao lão nhân này đột nhiên thay đổi chủ ý.

Thái Ung xoay người, mặt mày dữ tợn quát lên:

- Nói nhảm, không lập tức, lẽ nào ngươi còn muốn cho nữ nhi của ta ôm cái bụng to tướng cùng ngươi thành thân hay sao? Tiểu tử vô liêm sỉ nhà ngươi, tiền trảm hậu tấu, lẽ nào bây giờ còn muốn chối hay sao?

- Bụng to?

Đổng Phi nhất thời chưa phản ứng kịp, nghi hoặc nhìn Thái Ung:

- Bụng to gì?

Cũng khó trách, Đổng Phi còn chưa quá lý giải về phụ nữ. Kiếp trước ít tiếp xúc với người ta, kiếp này lại...

Thái Ung tức giận đến run lên:

- Ngươi nói đi?

Đổng Phi ngạc nhiên quay đầu nhìn Thái Diễm, chỉ thấy Thái Diễm má phấn đỏ bừng, cúi đầu, cả cái cổ trắng tinh cũng đỏ lên.

Thuận thế nhìn xuống, cái thắt lưng phì ra...

Đổng Phi hét a lên:

- Tỷ tỷ, có phải là sự thật?

Thái Diễm ưm một tiếng, xem như là trả lời.

Nhưng trong đầu Đổng Phi thì trở nên trống rỗng.

Nghe qua thì có hơi buồn cười, nhưng, nhưng, ta sắp làm ba rồi sao? Đổng Phi quả thật chưa chuẩn bị tốt tư tưởng này.

Phải biết rằng, bây giờ y vẫn còn chưa đủ 16 tuổi!

Thái Ung sầm mặt:

- Chuyện thứ nhất là phải lập tức thành thân. . . Thời gian thì ta sẽ chọn, bên phụ thân ngươi ta cũng sẽ phái người thông báo. Nói chung, chuyện này phải nhanh. Ta cũng không muốn ngày sau trở thành chuyện cười trong miệng những người Lạc Dương.

Hít thở sâu liền mấy hơi, cuối cùng Đổng Phi cũng bình tĩnh trở lại.

- Vãn bối hoàn toàn nghe tiên sinh làm chủ.

- Thứ hai, sau này ngươi phải đối xử tốt với nữ nhi của ta. Hài tử này tuy có tài hoa, nhưng mệnh khổ...

- Phi tuyệt đối sẽ không để cho tỷ tỷ chịu chút ủy khuất nào.

- Thứ ba, ta chỉ có một đứa con gái, tương lai nếu các ngươi có con, phải mang họ Thái của ta, xem như là truyền lại hương hỏa cho Thái gia ta.

- Phụ thân hơi quá đáng rồi!

Thái Diễm hơi giận, lên tiếng trách cứ.

Cũng khó trách, việc hương hỏa này xưa nay là rất quan trọng. Lúc trước khi Thái Diễm gả cho Vệ Trọng Đạo, Thái Ung không có thể đề xuất là bởi vì thứ nhất hắn đang không may, thứ hai Vệ gia thế lớn. Nhưng hiện tại lại khác, vì vậy cũng rất trực tiếp đưa ra yêu cầu.

Đổng Phi cũng không quá lưu ý.

Họ gì cũng không quan trọng, không quản họ Thái hay là Đổng, đó đều không phải con của mình?

- Tỷ tỷ đừng nói, chuyện này ta đồng ý. . . Tiên sinh ở nhà một mình, tổng khó tránh khỏi cô đơn, có một đứa con bên cạnh cũng là một niềm vui. Nhưng mà tiên sinh, ta thấy ngài không bằng dọn đến trong đại trạch môn của ta ở đi, mọi người cũng tiện chăm sóc cho nhau.

Thái Ung cười lạnh:

- Mỗi ngày nghe Cự Ma Sĩ của ngươi la hét sao? Bỏ đi, ta cứ ở chỗ này một mình thanh tịnh vẫn tốt hơn.

- Xin hỏi tiên sinh còn có phân phó gì nữa không?

- Hiện tại không muốn nghĩ nữa, đợi nghĩ được rồi...Nhưng tiểu tử ngươi, từ hôm nay trở đi, không cho gặp nữ nhi của ta nữa.

- Hả...

- Khi đại hôn, ta chọn thời gian rồi tự nhiên sẽ nói cho ngươi. Nhưng trước đó, ngươi tuyệt đối không thể đến làm phiền Chiêu Cơ.

- Việc này, ta đồng ý.

Thái Ung xụ mặt:

- Được rồi, ngươi trở về đi. Ta còn một số chuyện muốn nói cho Chiêu Cơ... Được rồi, tìm người tới cầu thân. Đây chính là chuyện lớn, đừng có mà quên. Còn nữa, gần đây ngươi thành thật một chút, đừng có mà ra bên ngoài gây chuyện nữa.

- Vậy, ta cáo từ trước.

Đổng Phi lưu luyến nhìn Thái Diễm, rồi theo Thái An rời khỏi.

- Phụ thân làm cái gì vậy? Sao phải làm khó hắn?

- Nha đầu này...

Sắc mặt Thái Ung hòa hoãn hơn rất nhiều:

- Ta không phải vì tốt cho ngươi sao? Nói đến thì Đổng gia hắn coi như là gia thế thuần khiết, cũng xứng với ngươi. Nhưng tiểu tử này ngươi cũng thấy đấy, rất bướng bỉnh, khi điên lên rồi thì cái gì cũng không để ý. . . Ta không dằn mặt hắn, tương lai vạn nhất ngươi bị khi dễ thì làm thế nào?

- Nhưng mà...

- Ngươi đừng thế nhưng gì nữa, chuyện này ta làm chủ. Cứ quyết định như thế đi. Mấy ngày này yên ổn ở nhà cho ta, không có việc gì đừng chạy loạn. Ngày hôm nay người của Viên gia qua đây cũng cầu hôn với ta, bị ta đuổi đi rồi. Nhưng ta lo lắng, họ chưa từ bỏ ý định đâu.

- Nữ nhi biết rồi!

- Còn nữa, bản tập văn Sắc Lặc xuyên ngươi biên tập lúc trước... Sắc Lặc xuyên công tử, chẳng lẽ chính là sửu tiểu tử kia sao?

Thái Diễm xấu hổ gật đầu:

- Đúng vậy.

- Hừ, ta thật không nghĩ tới tiểu tử này còn có bản lĩnh như vậy? Mỹ nhân cuốn rèm che, lặng ngồi chau mày lại... Không tệ, không tệ!

- Đâu chỉ vậy, bản lĩnh của hắn không chỉ vậy đâu!

- Hắn, hắn, hắn là ai... Nha đầu quả nhiên không biết xấu hổ, còn chưa có gả cho người ta, đã nói tốt cho hắn rồi!

- Phụ thân. . .

Thái Diễm khẽ hờn dỗi, sau đó nói với Thái An vừa mời tiễn Đổng Phi rồi trở lại:

- An thúc, phiền thúc cầm tập văn Sắc Lặc xuyên trong phòng ta tới đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.