Ác Linh Quốc Gia

Chương 53: Chương 53: Vớt xác​




Nghe Trần Lão Đại lên tiếng, thôn dân chung quanh cũng không dám nấn ná xem náo nhiệt nữa, lúc này mới bắt đầu ra tay cứu người.

Đương nhiên, người kia sớm đã chết từ lâu, bọn họ lúc này mới đi cứu người không bằng nói đi nhặt xác thì đúng hơn.

Nhặt xác con gái Trần Lão Đại!

Tuy nhiên trong quá trình nhặt xác lại xảy ra một việc ngoài ý muốn.

Lúc đầu vì thấy cái xác kia nổi lên nhưng lại đứng yên mà không di chuyển, mấy thôn dân kia còn cho là thi thể cô gái bị thứ gì ở dưới nước cuốn lấy, nên mới có thể nổi ở trên dòng nước chảy xiết này mà không bị nhấn chìm.

Nhưng lúc mấy thôn dân lên thuyền đánh cá tới gần cái xác, bọn họ lại vô cùng hoảng sợ, họ phát hiện dưới nước vốn dĩ là không có bất cứ cái gì.

Nói trắng ra, thi thể cô gái kia từ đầu đã không có mượn bất cứ ngoại lực gì, nó hoàn toàn dựa vào bản thân mà lơ lửng ở trên mặt nước!

Nhìn thấy một màn kỳ quái như vậy, mấy người thôn dân đi vớt xác kia nhanh chóng bị dọa cho sợ hãi. Dù sao thôn Con Rùa này vốn nằm ở vùng hẻo lánh, tư tưởng của thôn dân đều tương đối lạc hậu cùng mê tín. Cho nên thấy thi thể cô gái kia kỳ quái như vậy cũng không ai dám lại gần, cả đám vội vàng quay thuyền đánh cá trở lại bờ.

“Mấy tên khốn kiếp này, các cậu làm vậy là có ý gì? Người đâu, con dâu của tôi đâu? Mẹ nó, vì sao các cậu quay thuyền về?”

Đứng trên bờ, Trần Lão Đại bị mấy thôn dân kia chọc cho tức giận không ngừng dậm chân, dùng tay chỉ về chiếc thuyền đánh cá đang đến gần mà mắng.

Mấy thôn dân trên thuyền cũng rất oan uổng, nếu không phải do thi thể cô gái kia quá mức kỳ quái. Không thì có cho bọn họ mượn thêm mấy lá gan, bọn họ cũng không dám quay thuyền trở về

“Thôn trưởng... cái xác kia thật sự là quá kỳ quái. Trên sông rõ ràng cũng không có vật gì quấn lấy nó, nhưng nó cứ như vậy mà nổi trên mặt nước. Chúng tôi... chúng tôi thật sự không dám đụng vào!”

“Kỳ quái cái rắm! Mấy người các cậu chờ ở đó cho tôi!”

Lúc này Trần Lão Đại hận không thể lập tức đạp hết mấy thôn dân trên thuyền kia xuống sông rồi dìm cho chết chìm, lão hung tợn cảnh cáo họ mấy câu sau đó lại gọi thêm mấy người nữa đến hỗ trợ:

“Hôm nay ai ra tay giúp đỡ lão già này, thì Trần Lão Đại tôi coi như thiếu người đó một món ân tình, sau này nhất định sẽ hoàn trả!”

Cái này gọi là có lợi ích thì sẽ có kẻ liều mạng. Nghe Trần Lão Đại hứa hẹn như vậy một số người gan lì không kiêng nể gì nữa, lần lượt nhảy xuống sông. Lát sau đã bơi tới gần thi thể cô gái kia.

Mấy thôn dân kia có chút vất vả đạp nước bơi tới. Ngay cả bọn họ, những gã đàn ông khỏe mạnh muốn trụ vững dưới dòng nước này còn khó, nói chi là thi thể cô gái nọ không có bất cứ vật gì chống đỡ.

Việc này thật sự là có chút kỳ lạ, nhưng bọn họ đều đã bơi gần tới nơi, huống chi Trần Lão Đại lại hứa hẹn như vậy. Lão còn đứng trên bờ không ngừng nhìn chằm chằm vào bọn họ. Bọn họ lúc này giống như mũi tên đã đặt lên dây cung không bắn không được, cho nên đành kiên trì nhắm chỗ có thi thể cô gái mà bơi sát lại.

Một người phụ trách nắm lấy cánh tay của cái xác kia, một người khác nắm lấy eo cái xác, một người khác nữa lo phần chân của cái xác.....

Bọn họ vốn cho rằng sẽ không mất nhiều sức lực thì sẽ kéo được cái xác vào bờ, nhưng không nghĩ rằng dù không có bất cứ lực ngăn cản nào, vậy mà khó khăn lắm họ mới sửa cho cái xác trở lại tư thế bình thường.

Cùng lúc đó, bầu trời đang sáng sủa đột nhiên vang lên một tiếng sấm đinh tai nhức óc.

“Ầm ầm!”

Tiếng sấm vang lên hết sức đột ngột, tiếng vang lại còn lớn đến kinh người. Giống như ai đó vừa mới ném vào dòng sông một quả lựu đạn, dù là người ở trên bờ hay ở dưới sông đều bị tiếng nổ này làn chấn động không nhẹ.

Cả đám người trợn to mắt, miệng há hốc, bịt chặt lấy hai lỗ tai. Trong lòng tràn ngập cảm giác khủng hoảng không nói nên lời.

Ba phút sau, bọn họ cũng kéo được cái xác của cô gái xấu số kia lên bờ.

Thấy cái xác đã được kéo lên bờ, Trần Lão Đại lập tức chạy tới gần thi thể kia, lão đem cái xác lật đi lật lại mấy lượt, để nhìn cho kỹ xem có phải Tiểu Lệ - con dâu lão hay không!

Ở khoảng cách hơi gần, lão rút cuộc cũng nhìn thấy khuôn mặt của cái xác kia. So với lúc trước nhìn thấy từ bờ sông, trông còn kinh khủng hơn.

Cái xác của cô gái kia sắc mặt không phải là một màu trắng bệch mà gần như một màu xám ngắt, không bằng nói là một màu xám trắng thì đúng hơn. Đôi mắt mở lớn trừng trừng đến nổi chảy máu, con ngươi không biết đã rơi nơi nào. Không biết có phải do lão hoa mắt hay không, mà lão có cảm giác đôi mắt kia giống như vừa mới chớp một cái.

Trần Lão Đại bị dọa cho sợ hãi, khẽ run rẩy. Đến khi xác định là do bản thân hoa mắt, trái tim đang bất an của lão lúc này mới bình tĩnh trở lại.

Khuôn mặt của cái xác bị biến dạng đến thảm thương, chẳng những đôi mắt trừng lớn mà ngay cả cái miệng cũng há to, lộ ra hàm răng trắng toát. Về phần cái miệng đang há to kia, nhìn thế nào cũng thấy giống như nó đang gầm gừ, hét lên với tất cả mọi người rằng: “Chết!”

Trần Lão Đại không dám nhìn cái xác kia nữa, lão ôm lấy lồng ngực đang cực kỳ khó chịu, không khỏi lùi lại phía sau mấy bước.

Lần này Trần Lão Đại thật sự rất tức giận, con dâu đã chết thì không nói gì. Nhưng lại chết một cách kỳ lạ như vậy, sau này mấy cái tin đồn kia nhất định càng nhiều hơn nữa.

Thực tế mà nói, một năm qua. Gia đình của lão lúc nào cũng ở trên đầu gió, đỉnh sóng. Chưa từng có ngày nào được yên ổn.

Tất cả đều là từ lúc con dâu được gã vào nhà lão mà bắt đầu.

“Mau, đi vào thôn tìm Hồ Đại Ngưu lại đây, bảo anh ta dẫn người tới lấy xác!”

Trần Lão Đại sau khi đã bình tĩnh lại, lên tiếng nói với nhóm thôn dân chung quanh.

. . .

Do Lãnh Nguyệt cần hạ sốt nên phải nằm lại bệnh viện, Hạ Thiên Kỳ nghĩ hắn tốt hơn hết nên quay về biệt thự. Vì trước đó Hạ Thiên Kỳ có mua một ít nguyên liệu để nấu ăn, cho nên khi trở về hắn cũng không có đi ra ngoài.

Hôm nay đối với hắn mà nói, không phải là một ngày tốt đẹp gì. Hắn không những phải đi chấp hành nhiệm vụ mới, còn vì chuyện tên Lãnh Nguyệt xấu xa kia lại là người thứ tư dọn đến biệt thự mà rầu rĩ.

Hắn vốn dĩ trước đó còn đang mong chờ người thứ tư dọn đến sẽ là một em gái xinh đẹp, có nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới người dọn tới lại là cái tên xấu xa Lãnh Nguyệt này.

Mặc dù Lãnh Nguyệt còn chưa có dọn vào, hắn cũng có thể đoán được, Nam Cung Vân nếu nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai kia của Lãnh Nguyệt nói không mê mẩn mới là chuyện lạ.

Hắn với chuyện này vốn chủ động im lặng, bởi tính cách Lãnh Nguyệt xác thực rất đê tiện. Chẳng những là một người tốt bụng nhiệt tình, mà còn là một tên khốn khiếp ngang bướng luôn làm theo ý mình. Cho nên hắn một lòng cầu nguyện, hai người bọn hắn trong cuộc sống sau này, tuyệt đối không nên gặp lại. Cùng lắm là khi chấp hành sự kiện đôi bên hợp tác một chút là đủ. Nhưng xem ra, bây giờ đến việc này xem ra rất khó.

Do Lãnh Nguyệt muốn nghiên cứu pháp thuật của hắn, cho nên những việc “hậu cần tiếp tế” này đều giao tất cả cho hắn làm.

Hạ Thiên Kỳ tuy ngoài miệng không ngừng mắng Lãnh Nguyệt, nhưng trong lòng lại không có phản đối. Dù sao hắn không phải loại người chỉ biết cam tâm tình nguyện làm một người không có chút giá trị nào, hay nói đúng hơn một chút, hắn không muốn trở thành gánh nặng cho người khác.

Bật máy tính lên, hắn ở trên mạng bắt đầu tìm kiếm những tin tức liên quan đến thôn Con Rùa kia.

Không biết có phải hay không nguyên nhân do vị trí địa lý của thôn này nằm ở vùng hoang vu, nên tin tức liên quan đến thôn Con Rùa đã ít ỏi giờ lại càng thêm khan hiếm.

Phía trên chỉ nói thôn Con Rùa ở phía nam sông Trinh Thủy, thuộc khu vực tây bộ, kinh tế mười phần lạc hậu.

Một vấn đề khác nữa có liên quan đến phương tiện đi lại của bọn hắn, trước đó hắn có tra xét qua một chút. Bọn hắn muốn đi đến đó trước phải ngồi xe lửa sau đó lại còn phải ngồi thêm một chuyến xe khách cũng chỉ có thể đến sông Trinh Thủy, còn muốn đi thôn Con Rùa lại chỉ có thể cuốc bộ!

“Thật là cái địa phương đến chim cũng không thèm ị!”

Hạ Thiên Kỳ lấy giấy bút bắt đầu ghi chép lại những trang bị cần cho chuyến đi lần này, đây là do hai lần thông qua đợt thử việc trước mà rút được một chút kinh nghiệm. Dù không thể dùng được, nhưng chuẩn bị trước vẫn có thể tránh họa.

Đương nhiên, khoảng kinh nghiệm về việc chấp hành sự kiện, hắn dự định ngày mai sẽ đi tìm Nam Cung Vân mà thỉnh giáo. Việc Hạ Thiên Kỳ muốn tìm Nam Cung Vân thỉnh giáo, không phải bản thân hắn không có thiên tư thông minh, thiên phú dị bẩm. Mà xét về mặt kinh nghiệm, Nam Cung Vân vẫn là hơn hẳn hắn.

Hắn cảm thấy mình có bề ngoài không những đẹp trai lại còn có trái tim khá khiêm tốn.

Nên sau khi tự sướng xong thì hắn cảm thấy bản thân hắn, phải dùng hai chữ “thiên tài” để hình dung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.