Ác Ma Lao Tù

Chương 18: Chương 18: Thu Hoạch




Sau khi tiếng nổ lắng xuống, Tần Nhiên đang đứng dựa tường cũng không ngay lập tức bật máy phát điện lên mà vẫn đứng yên chỗ đó, nghiêng tai nghe ngóng.

Tuy Tần Nhiên biết rõ uy lực của lựu đạn mạnh mẽ cỡ nào, lại còn chỉ nổ trong một căn phòng bé như vậy, nên trên lý thuyết là không ai có thể may mắn thoát được. Nhưng, cậu nghĩ vẫn nên cảnh giác.

Hơn 10 giây trôi qua, Tần Nhiên xác nhận không có bất kỳ một tiếng động nào trong căn phòng ấy truyền ra.

Lúc này, cậu mới bước tới cái máy phát điện chạy bằng dầu diesel, rồi bật công tắc lên.

Tiếng gầm rú của cái máy phát điện lại vang lên. Hành lang, và cả trong các căn phòng lại lần nữa có ánh sáng, ngoại trừ căn phòng mà bọn côn đồ đang tụ họp.

Ngay cả vách tường của căn phòng ấy đều bị lựu đạn làm cho vỡ nát, chứ đừng nói đến người và bóng đèn điện.

Tần Nhiên đã quen thuộc với máu me tanh tưởi, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng tay chân rơi đầy, thịt nát tràn lan trong căn phòng, cậu lại một lần nữa có cảm giác nôn nao trong bụng.

Nhưng Tần Nhiên cố nhịn không ói ra.

Hơn nữa, còn ép buộc chính mình đi kiểm tra để chắc chắn rằng tất cả những thằng côn đồ này đều đã chết, và thu hoạch chiến lợi phẩm.

Nhưng thật sự thì, mấy thằng côn đồ này đã bị những mảnh vỏ lựu đạn đâm xuyên cơ thể, chết tức tưởi, mà những đồ vật trong căn phòng cũng đã bị lực nổ của lựu đạn hủy hoại gần như toàn bộ.

Tần Nhiên làm như vậy, chẳng qua là tìm cái cớ để chính mình có thể làm quen với khung cảnh máu me như vậy mà thôi.

Bởi vì, Tần Nhiên biết cậu sẽ còn phải đối mặt với vô số cảnh tượng máu me như vậy trong những ngày sắp tới. Và để cho mình không trở nên tay chân rụng rời do nôn mửa khi nhìn thấy người chết như lần đầu tiên cậu đã từng, thì cậu nhất định phải quen với những cảnh như thế này.

2 phút sau, Tần Nhiên nhăn nhó bước ra khỏi căn phòng.

Cho dù đã ra khỏi căn phòng nhưng mùi máu tươi tanh tưởi vẫn bay luẩn quẩn quanh mũi cậu, buộc cậu phải hít sâu mấy lần mới có thể loại bỏ cảm giác khó chịu này.

“Vẫn còn kém quá xa!”

Tần Nhiên nở nụ cười tự chế giễu chính mình, sau đó ngay lập tức kiểm tra những căn phòng còn lại.

Phần lớn những căn phòng còn lại đều là phòng ngủ của bọn côn đồ, những tấm nệm và chăn bị vứt lộn xộn trên mặt đất.

Ngoại trừ một căn phòng như cái kho chứa đồ. Trong căn phòng ấy có xẻng, cưa, thùng xăng lớn, và có một thứ khiến hai mắt của Tần Nhiên sáng lên, đó chính là cái xe đẩy hàng.

Phải hiểu, trong phòng ngủ của Kền Kền có rất nhiều thức ăn, nước uống và súng đạn nhưng khi cậu đeo cái ba lô leo núi kia lên rồi thì không thể mang theo bao nhiêu trong số đồ ấy được.

Nhưng, bây giờ ít nhất cậu có thể mang đi hơn phân nửa!

Tần Nhiên bỏ xẻng và cái cưa vào cái xe đẩy hàng, rồi đẩy xe vào phòng ngủ của Kền Kền.

Những dụng cụ như xẻng, cưa không biết khi nào sẽ cần dùng đến nên đương nhiên là cậu sẽ mang theo, nếu không phải do thùng xăng quá lớn, quá nặng thì cậu cũng đã mang theo rồi.

Trong phòng ngủ của Kền Kền, Maggie vẫn luôn ngồi ngay ngắn trên giường như khi Tần Nhiên ra khỏi cửa.

Khi nhìn thấy Tần Nhiên trở về, hơn nữa còn mang theo một cái xe đẩy hàng, tự nhiên mở rộng cửa phòng ngủ của Kền Kền, cộng thêm nghĩ đến tiếng nổ lớn ban nãy, làm vẻ mặt của Maggie liền thay đổi, vốn đang ngồi ngay ngắn trên giường nhưng giờ cũng không kiềm chế được mà nhích lùi về sau… Tuy suốt bốn tháng qua, Maggie luôn luôn ẩn núp trong cái hầm, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là cô ngu dốt.

Maggie biết vài phút trước đã xảy ra chuyện gì.

Tần Nhiên dễ dàng nhận ra hành động lén lút của Maggie. Thậm chí, cậu có thể nhìn thấy nỗi sợ hãi không tên ánh lên trong ánh mắt của cô khi cô nhìn cậu. Nhưng Tần Nhiên cũng không giải thích thêm gì cả.

Trong trường hợp đối phương không hề tin tưởng mình thì làm cho đối phương sợ hãi cũng là một lựa chọn không tệ chút nào.

Ít nhất, đối phương sẽ nghe lời.

“Giúp tôi đem đồ ăn thức uống xếp gọn gàng vào trong cái xe đẩy hàng này nhé!”

Tần Nhiên vừa lấy xẻng và cưa trong cái xe ra, vừa nói với cô.

Mà ngay khi cậu vừa dứt lời, Maggie liền nhảy xuống giường rồi nhanh tay làm việc, ngay cả giày cũng không rảnh mang.

Tần Nhiên đương nhiên sẽ không chỉ ngồi một bên xem. Khi Maggie sắp xếp thức ăn, nước uống vào xe thì Tần Nhiên cũng cùng làm.

Chưa đến 2 phút, hơn phân nửa số đồ ăn, thức uống đã bị xếp gọn gàng vào trong cái xe đẩy hàng. Theo như Tần Nhiên dự tính thì số lương thực này đã đủ để cậu và Kha Lâm ăn uống hơn một tháng.

“Thu hoạch được mùa rồi!”

Trong lòng cậu hoan hô một câu, sau đó, thuận tay đặt cái ba lô chứa châu báu, xẻng, cưa lên trên xe, thu dọn những cây súng còn thừa rồi đẩy xe ra ngoài chuẩn bị rời khỏi.

“Coi như thù lao cho việc giúp tôi bỏ đồ ăn lên xe, số đồ còn thừa lại cho cô tự ý chọn đấy! Tôi nhắc nhở cô một câu, tốt nhất là rời khỏi đây trước khi bình minh lên!” - Tần Nhiên nói trước khi rời khỏi.

Khi bình minh ló dạng, thằng thiếu tá kia nhất định sẽ phái người đến đây. Khi hắn phát hiện ra mình đã bị lừa… Tần Nhiên đã có thể tưởng tượng ra vẻ mặt giận giữ điên cuồng của hắn.

Nên bất luận ai xuất hiện ở chỗ này thì đều sẽ không có kết cục tốt.

Nếu là mấy thằng côn đồ trong băng đảng Kền Kền thì cậu cũng chẳng thèm quan tâm. Nhưng nếu là người dân vô tội thì cậu cho rằng mình cần phải nhắc nhở một chút.

Đương nhiên, cũng chỉ là nhắc nhở một chút thôi. Chứ những việc kéo theo khác thì cậu cũng sẽ không làm.

Suy cho cùng thì ở trong cái thành phố chiến tranh loạn lạc này, nhiều lúc cậu cũng không thể tự đảm bảo an toàn cho chính mình.

Tần Nhiên đẩy cái xe nặng trĩu chiến lợi phẩm của mình rời khỏi cái kho hàng dưới mặt đất. Sau khi đã nhặt luôn cây súng “bắn tỉa” đặc biệt kia, cậu liền chuẩn bị trở về căn cứ bí mật của mình.

Ngay lúc này, một chuỗi tiếng bước chân vang lên.

Maggie chạy thẳng đến trước mặt Tần Nhiên, trên lưng cô còn đeo một cái túi được tạo thành từ tấm gra trải giường túm góc.

“Tôi, tôi có thể đi cùng anh không?”

Maggie hỏi Tần Nhiên, trên mặt lộ rõ sự lo lắng. Cô sợ cậu không đồng ý, và cả nỗi sợ chưa hề giảm bớt của cô đối với Tần Nhiên.

Nhưng Maggie không còn con đường nào khác.

Bị bọn đàn em của Kền Kền dễ dàng bắt làm tù binh cùng với gặp phải những chuyện sau đó đã làm cho cô nhận ra sự khủng bố của cái thành phố này.

Tuy cô có thể trở lại nơi ẩn núp ban đầu của mình, dựa vào số lương thực mới có được này sống thêm một thời gian nữa.

Nhưng, khi số lương thực này hết thì sao?

Cô nhất định phải đi ra thêm lần nữa!

Như vậy, lúc ấy cô còn có thể may mắn như lần này, còn được người như Tần Nhiên cứu thoát sao?

Đáp án tự nhiên là không!

So với lúc ấy rơi vào tuyệt vọng, thì thà rằng bây giờ cầu xin Tần Nhiên cho cô đi cùng! Cho dù cậu có làm cô cảm thấy sợ hãi đi chăng nữa!

Cho dù hành động của Tần Nhiên làm cô cảm thấy sợ hãi, nhưng từ đầu đến cuối, cậu vẫn biểu hiện như một người có lễ độ, ánh mắt cậu nhìn cô cũng chỉ có cảnh giác chứ không phải ánh mắt đói khát như dã thú giống như bọn côn đồ.

Vì vậy, sau một lúc do dự, cô quyết định đuổi theo cậu.

“Tôi là y tá, tôi biết băng bó và cách dùng của các loại thuốc!” - Maggie nói liên tục, để làm cho mình có vẻ hữu dụng hơn một chút.

Mà những lời này đã hoàn toàn đả động Tần Nhiên.

Dưới tình thế những người bình thường còn sống sót có thể biến thành côn đồ bất kỳ lúc nào thì lúc này thật sự Tần Nhiên không muốn nhận thêm người, ngoại trừ Kha Lâm – người đã sóng vai chiến đấu với cậu. Nhưng, Tần Nhiên cần có càng nhiều kỹ năng càng tốt, để có thể làm cho chính mình nhanh chóng mạnh lên.

Các loại kỹ năng trị liệu như băng bó, Tần Nhiên nhất định muốn có… Cậu đương nhiên không cho rằng mình sẽ không bao giờ bị thương trong khi chiến đấu.

Nếu không phải muốn lĩnh hội được kỹ năng băng bó thì đầu tiên phải có vết thương cái đã, mà cậu lại không xác định được vết thương phải nghiêm trọng cỡ nào và chính mình làm bị thương chính mình thì game có chấp nhận hay không, thì cậu đã tự cầm dao găm cắt vài nhát trên người mình từ lâu rồi.

Nếu bây giờ có người dạy cho thì đương nhiên cậu sẽ không từ chối.

“Được thôi!” - Tần Nhiên gật đầu, nói, rồi đẩy xe bước nhanh đi trước.

Khi đã đi được một khúc xa rồi thì cậu mới phát hiện Maggie vẫn còn đang đứng sững sờ tại chỗ.

“Nhanh lên!” - Tần Nhiên thúc giục.

“À, biết rồi!” Maggie gật đầu liên tục, rồi nhanh chóng chạy theo.

Cô không biết tại sao cậu lại đồng ý, nhưng cô cũng không muốn từ bỏ cái cơ hội hiếm có này. Vì vậy, bước chân của cô càng ngày càng nhanh hơn.

Tần Nhiên đợi Maggie chạy đến gần rồi mới tiếp tục bước nhanh đi trước.

Chỉ chốc lát sau, hình bóng của hai người đều biết mất sau khúc cua.

Mà khi hai người rời đi chưa được 10 phút thì bỗng có một người mặc cái áo khoác ngụy trang màu đất im hơi lặng tiếng xuất hiện trước của cái trung tâm thương mại.

Hơn nữa, người ấy nhanh chóng phát hiện ra có điểm bất thường.

Sau khi kiểm tra bên trong bên ngoài cái trung tâm thương mại, người ấy nhanh chóng rời khỏi.

… … …

“Anh giải quyết Kền Kền rồi?”

Kha Lâm còn chưa kịp vui mừng vì Tần Nhiên có thể bình an trở về thì nghe được tin tức chấn động này. Cô nhìn Tần Nhiên đang đứng trước mặt mình, trong ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.

“Đương nhiên! Nếu không thì làm sao mà tôi có thể ngang nhiên mang mấy thứ này từ trong cái trung tâm thương mại ấy ra được!”

Tần Nhiên mỉm cười, tay vỗ vào cái xe đẩy hàng đang chứa đầy đồ vật.

“Thật là không thể tin được!”

Kha Lâm suýt xoa kinh ngạc. Nhưng, ánh mắt của cô ngay lập tức bị hấp dẫn bởi cô gái đang đứng im ru sau lưng Tần Nhiên.

Cho dù sắc trời còn tối, nhưng Kha Lâm vẫn có thể dựa vào trực giác của con gái mà phát hiện ra Maggie là một cô gái xinh đẹp.

Đặc biệt là bộ dáng nhút nhát, đáng thương của Maggie càng làm cho cái chuông cảnh báo trong lòng Kha Lâm reo lên liên tục.

Kha Lâm biết rõ bộ dáng nào của con gái có lực hấp dẫn nhất với con trai.

Đó không phải là khuôn mặt xinh đẹp!

Cũng không phải là cơ thể đẹp!

Mà chính là vẻ nhút nhát, đáng thương! Vì nó có thể kích phát cảm giác muốn che chở của con trai!

Nếu cô gái nào có vẻ nhút nhát, đáng thương rồi mà còn có thêm một khuôn mặt xinh và một cơ thể đẹp nữa thì… lực hấp dẫn đối với con trai gần như là tăng lên bội lần!

Thật hiển nhiên, Maggie chính là một cô gái như thế.

“Cô ấy là?” - Trong lòng Kha Lâm đang chửi to đồ con điếm, đồ không có liêm xỉ, nhưng bên ngoài lại là thái độ hòa ái, dễ gần.

Kha Lâm đã quyết định chọn Tần Nhiên làm chỗ dựa sau này của mình, nên cô tuyệt đối không để cho cậu thấy được bản tính hung hăng, nhỏ nhen của mình.

Vì nó chỉ làm cho Tần Nhiên rời xa cô nhanh hơn. Cô cần phải biểu hiện ra mình là một người hào phóng, rộng lượng.

Vì chỉ có như vậy mới có thể làm cho Tần Nhiên gắn bó khăng khít với cô hơn.

Sau đó…

Hừ!

Cô đã lêu lổng đầu đường xó chợ từ lâu, cũng không phải là học sinh ngoan hiền gì, nên vô cùng quen thuộc một số thủ đoạn…

“Maggie. Cô ấy bị bọn đàn em của Kền Kền bắt về hang ổ! Là y tá, biết băng bó và thuốc men. Tôi nghĩ chúng ta có thể sẽ cần những thứ này nên mang cô ấy về!”

Tần Nhiên giới thiệu Maggie cho Kha Lâm.

Sau khi nghe được lời giới thiệu của Tần Nhiên, nụ cười trên mặt Kha Lâm trở nên sáng lạn hơn.

Cô có thể cảm nhận được Tần Nhiên mang nhỏ đó về không phải vì sắc đẹp, dáng người của nó, mà bởi vì nó là y tá.

“Chào mừng cô đến, Maggie! Tôi là Kha Lâm!” - Kha Lâm nói.

Dùng tư thái như nữ chủ nhân của nơi này, giọng điệu nhiệt tình, lên tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.