Ách Nô

Chương 46: Chương 46: Độc thủ tàn nhẫn




Viên Cảnh Triệt trong nháy mắt có phần hoài nghi bản thân đang sinh ra ảo giác.

Bảo bối mỗi ngày mỗi đêm gã đều mong nhớ thế nhưng xuất hiện, gã đã đến ở vương phủ mấy ngày, hiện giờ cuối cùng cũng có thể gặp được người đó.

Không giống ngày đó ở dưới ánh trăng mông lung, hình ảnh rõ như ban ngày của mỹ nhân càng có vẻ chân thật!

Viên Cảnh Triệt thiếu chút nữa muốn xông lên, nhưng lại thấy mỹ nhân kia bước đi thật vội vàng, là muốn đi đâu vậy? Đúng rồi, không phải nói rằng người này đã hạ độc Tứ phu nhân của Tây Tường Liệt sao? Sao vẫn có thể tùy ý đi lại trong phủ như thế?

Nghe nói Tây Tường Liệt vô cùng bảo vệ mỹ nhân này, Tứ phu nhân dù đã náo loạn ầm ĩ mấy ngày trời cũng không thuyết phục được Tây Tường Liệt. Mà vị mỹ nhân này lá gan cũng lớn quá nha, hôm nay Tây Tường Liệt không có trong phủ, mỹ nhân không sợ bị vị phu nhân đang đau lòng vì mất con kia đến xâu xé hả?

Người này rốt cuộc là muốn đi đâu a? Xem nó vừa đi vừa hỏi, chẳng lẽ nó đối với Thuỵ Dương vương phủ vẫn còn chưa biết hết đường sao?

Viên Cảnh Triệt càng ngày càng cảm thấy tò mò không thôi, gã liền quyết định theo sau Tiểu Nhiễm, xem nó rốt cuộc là đang muốn làm gì.

Chính là gã càng đi càng cảm thấy không thích hợp lắm, này hình như là chỗ ở của vị Tứ phu nhân mất con đi? Lần trước gã có đến an ủi chia buồn nàng ta một chút mà. Trời đất, mỹ nhân này không phải là muốn chết đấy chứ? Muốn xả thân đi uy hổ sao?

“Công tử, tới nơi rồi.” Thu Đào đứng ở đằng sau Tiểu Nhiễm nói: “Hiện tại ta trở về vẫn còn kịp……”

Tiểu Nhiễm không phải không sợ hãi, nó thật sự sợ Tứ phu nhân sẽ mất lý trí mà làm ra cái gì đó đáng sợ. Tiểu Nhiễm hít sâu một hơi, đẩy cửa phòng Tứ phu nhân ra.

“Phu nhân, đến rồi.” Quyên Nhi quay người đối Liễu Yến đang nằm nghỉ trên ghế nói.

Liễu Yến mở mắt, cười lạnh : “Hừ, tên ngu ngốc đó thật đúng là dám đến a. Quyên Nhi, chuẩn bị cho tốt rồi hãy kêu nó tiến vào.”



Tiểu Nhiễm bị kêu vào, Thu Đào cũng muốn đi theo, nhưng bị Quyên Nhi cản lại: “Thu Đào muội muội, phu nhân muốn tâm sự một mình với công tử của ngươi, hạ nhân chúng ta chỉ nên đứng ở bên ngoài này thôi. Phu nhân là người có tri thức lại hiểu lễ nghĩa, có lẽ bọn họ sẽ nhanh làm tiêu tan hiềm khích trước kia thôi mà.”

“Thế cũng không cần phải kêu một mình công tử vào a, ta nhất định phải vào cùng công tử.” Thu Đào không thuận theo nói, làm bộ muốn đi vào.

“Thu Đào!” Thanh âm của Quyên Nhi liền trở nên cứng rắn : “Đây là mệnh lệnh của phu nhân, hạ nhân như ngươi có thể nào không nghe theo?!”

Thu Đào cắn môi, hung hăng trừng mắt nhìn Quyên Nhi, hậm hực đứng đợi bên ngoài.

“Ngươi là đến giải thích với ta sao?” Liễu Yến như trước nằm ở ghế, cao ngạo nhìn Tiểu Nhiễm đứng ở cách đó không xa.

Tiểu Nhiễm gật đầu.

“Vậy ngươi giải thích bằng cách nào? Ngươi tên câm này ngay cả nói cũng không nói được, ngươi còn muốn đến giải thích cái gì? Ha ha, nói đến cũng thấy thật buồn cười, Vương gia cả ngày đối mặt với cái hũ nút không tiếng động như ngươi mà không thấy buồn sao. À, hay là ngươi vẫn có thể phát ra tiếng, lúc hầu hạ Vương gia ngươi có thể kêu lên, đúng không?”

Bàn tay Tiểu Nhiễm nắm chặt lại một chút, Liễu Yến tinh tường nhìn thấy động tác này của nó.

“Sao vậy? Sinh khí?” Liễu Yến từ trên ghế bước xuống, chậm rãi tới gần Tiểu Nhiễm: “Ngươi ở trên giường nếu không quyến rũ một chút, Vương gia tại sao lại mê luyến ngươi đến nhường ấy? Đồ tiện nhân câm thấp hèn!”

Một cái tát không hề báo trước đánh vào trên mặt Tiểu Nhiễm, Tiểu Nhiễm bị đánh mạnh đến nỗi mặt lệch hẳn sang một bên. Nó quay đầu, kinh ngạc nhìn Liễu Yến.

Ba! Lại một cái tát nữa.

Ba! Ba! Ba!

Tiểu Nhiễm không biết trên mặt mình đến tột cùng là đã trúng mấy cái tát, nơi khóe miệng còn có vị mằn mặn, khỏi nói cũng biết, hai gò má nhất định đã sưng lên.

“Ngươi này đồ tiện nhân không biết xấu hổ! Ngươi dựa vào cái gì mà dám cướp Vương gia của ta ? Vì cái gì mà ngươi vừa xuất hiện, hắn liền hoàn toàn trở mặt với ta!”

Ba! Một cái tát cuối cùng, đem Tiểu Nhiễm đánh ngã xuống mặt đất.

Nó có thể hiểu được rành rọt sự căm hận trong lòng Liễu Yến, mặt đã muốn chết lặng, không còn cảm giác đau. Nó hiện tại chỉ có thể cảm thấy hận ý sôi sục của Liễu Yến, cái loại hận không thể đem nó xé xác.

Sự xuất hiện của nó, vậy mà lại đem đến cho một nữ nhân nỗi tuyệt vọng khủng khiếp như thế. Liễu Yến tuyệt vọng, bởi vì nó đã hoàn toàn đoạt đi người mà nàng yêu.

Bụng truyền đến một trận đau đớn, rồi là ngực, rồi đến sườn……

Liễu Yến dường như đã phát điên, ở trên người nó vừa đá vừa đạp, sức lực của nữ nhân đôi khi cũng thực đáng sợ.

Tiểu Nhiễm phát ra vài tiếng kêu rên, thanh âm rất nhỏ, giống như tiếng than khóc từ trong cổ họng vọng lại.

“A, công tử? Công tử?” Thu Đào nghe thấy âm thanh là lạ từ bên trong vang lên, tự dưng có dự cảm bất hảo, vội vàng muốn xông vào phòng.

“Ngô!” Phía sau gáy đột nhiên nhói đau, Thu Đào ngất đi. Quyên Nhi buông gậy gỗ trong tay ra, gọi người đem Thu Đào kéo ra nơi khác.

Bụng Tiểu Nhiễm liên tục bị đá, đau đến thân thể nó không ngừng run rẩy. Liễu Yến đá mệt, thấy bộ dạng cam chịu của Tiểu Nhiễm, tâm tình liền tốt lên hẳn: “A, sao ngươi không phản kháng vậy? Chẳng lẽ ngươi ngoài ở trên giường quyến rũ nam nhân ra thì cái gì cũng không biết làm? Ngươi đã thích, vậy hôm nay ta sẽ giúp ngươi thỏa mãn, ai bảo ngươi sinh ra có bộ dạng tiện nhân thế!”

Liễu Yến vừa dứt lời đã có ba nam nhân từ phía sau bình phong đi ra, Tiểu Nhiễm bối rối nhìn bọn chúng đi về phía mình, nó sợ hãi, không tự giác nhích người về đằng sau.

Bọn chúng sẽ đối mình làm cái gì?

Không đợi Tiểu Nhiễm lui được bao nhiêu, ba nam nhân kia đã vây quanh nó.

“Hảo hảo ‘hầu hạ’ nó cho ta, tiện nhân này vô cùng thích mùi vị nam nhân.” Liễu Yến ngồi ở trên ghế, đắc ý nhìn sự tuyệt vọng cùng khiếp sợ của Tiểu Nhiễm.

Một tên đè Tiểu Nhiễm xuống, hai tay dùng sức xé áo nó, nửa người trên Tiểu Nhiễm liền lộ ra hết.

Không cần! Tiểu Nhiễm muốn kêu lên, chính là nó kêu không được, chỉ có thể không tiếng động há miệng thở dốc. Nó giãy dụa như điên, nhưng mà dường như một chút tác dụng cũng không có, ai tới cứu nó với!

Vương gia, Vương gia, cứu ta!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.