Ai Đem Ai Là Thật

Chương 30: Chương 30: Chương 28




Lê Sóc đỡ Triệu Cẩm Tân lên, sắc mặt Triệu Cẩm Tân vẫn không tốt lắm, đột nhiên tập trung thể lực bùng nổ tiêu hao như thế này, cơ bắp sẽ bị tổn thương, trong khoảng thời gian ngắn chắc chắn có chút di chứng.

"Còn đi được không?"

Triệu Cẩm Tân đổ nghiêng trên người Lê Sóc, suy yếu nói: "Không thể, chân đau quá, tay cũng đau, toàn thân đều đau quá."

Lê Sóc áy náy nói: "Tôi cõng cậu?"

"Không cần, anh đỡ tôi là được."

Lê Sóc đỡ Triệu Cẩm Tân ngồi xuống ghế: "Cậu ở đây nghỉ ngơi trước, tôi còn phải qua phòng cấp cứu."

Triệu Cẩm Tân bắt lấy tay Lê Sóc, kéo anh đến bên cạnh ghế ngồi xuống: "Anh để tôi nghỉ hai phút, tôi với anh cùng qua đó, đến lúc đó bác sĩ khoa tim mạch chắc cũng vừa đến."

Lê Sóc liên tục nhìn về hướng phòng cấp cứu, lòng anh nóng như lửa đốt, nhưng anh biết sốt ruột cũng không được gì, anh cũng không thể vào phòng giúp ba anh. Anh điều tiết hô hấp, hỏi: "Cậu có biết sao họ lại đánh bomb không?"

"Nghe nói là khủng bố tập kích, gài bomb trong ô tô, chỗ bomb nổ cách xe của anh có hơn một km thôi." Triệu Cẩm Tân nhớ tới lúc luật sư hô to "Đại lộ số 7 Ave bị đánh bomb!" kia, cõi lòng hắn tràn ngập sợ hãi, cho tới bây còn khiến hắn thầm hoảng. Trong vài phút chạy từ công ty đến Đại lộ số 7 Ave, hắn vẫn không dám tưởng tượng Lê Sóc sẽ xảy ra chuyện gì, cho đến khi nhìn thấy anh không sao đứng ở nơi đó, tim hắn mới trở lại lồng ngực.

Trải qua chuyện như vậy, hắn thật sự không muốn sẽ có lần thứ hai.

Hai tay Lê Sóc nắm thành quyền, vỗ trán, trong lòng anh tràn ngập phẫn uất.

Vài năm trước ba anh đột ngột phát bệnh tim nhưng lần đó không nghiêm trọng, sau đó vì sức khỏe nên đã nghỉ hưu, nhưng lại không chịu ngồi yên, mới làm cố vấn tài chính cho công ty Triệu Vinh Thiên. Mấy năm nay duy trì ăn uống thanh đạm, nghỉ ngơi có quy luật, kiên trì vận động, nhìn qua vẫn rất khỏe mạnh, nếu không phải hôm nay kinh sợ quá độ mà đột ngột phát bệnh thì mọi người xung quanh cũng quên mất bệnh tình của ba.

Trong tình huống hỗn loạn khi nãy, nếu không phải Triệu Cẩm Tân đột nhiên xuất hiện, anh thật sự không thể tưởng tượng hậu quả sẽ như thế nào.

Triệu Cẩm Tân dùng lòng bàn tay ôn hoà hiền hậu chầm chậm xoa lưng anh, không nói thêm gì.

Nghỉ ngơi hai phút, hai người cùng nhau đi đến phòng cấp cứu, trùng hợp bác sĩ trưởng khoa tim của bệnh viện phụ cận cũng đã đến, đang đồng thời tiến hành cấp cứu.

Lê Sóc ngồi bên ngoài phòng cấp cứu, sống một ngày bằng một năm.

Triệu Cẩm Tân kéo tay anh, dùng hai tay bao lại, ngón tay mềm nhẹ vuốt ve làn da ấm áp.

Lê Sóc lúc này căn bản lười nghĩ đến chuyện lừa gạt của Thiệu Quần, anh chỉ quan tâm ba anh có thể vượt qua cửa ải khó khăn này hay không, hiện tại anh chỉ biết bất luận là ai cho anh một chút thiện ý, cũng đều là an ủi.

Sau bốn mươi phút, đèn phòng cấp cứu tắt.

Lê Sóc đứng lên, cứng đờ nhìn bác sĩ đẩy cửa đi ra, thân thể khắc chế không được mà run rẩy. Triệu Cẩm Tân nhanh nắm chặt tay anh.

Bác sĩ nở nụ cười, "Thực hiện CPR (hồi sức tim phổi) rất hiệu quả, hơn nữa ông ấy được đưa đến bệnh viện kịp thời, đã không có việc gì."

Nước mắt kiềm nén nãy giờ rốt cuộc rơi xuống, Lê Sóc che ánh mắt, kích động nói không nên lời.

Chú Quang xoa xoa tim mình, vừa khóc vừa cười.

Triệu Cẩm Tân tươi cười như trút được gánh nặng, hắn ôm Lê Sóc vào lòng, ôn nhu vỗ lưng anh: "Tốt rồi, tôi đã nói là không có việc gì."

Lê Sóc lau nước mắt, nhẹ nhàng đẩy Triệu Cẩm Tân ra, lo lắng qua đi, anh mới cảm thấy ngượng ngùng, anh điều chỉnh cảm xúc một chút, lại trịnh trọng nói: "Cẩm Tân, cám ơn cậu."

Triệu Cẩm Tân xòe tay, lộ ra sang sảng tươi cười: "Nguyện vì người cống hiến sức lực."

Lê Sóc xuy một tiếng bật cười.

Lê tiên sinh còn chưa tỉnh, đã được đưa lên trực thăng, chuyển đến bệnh viện tốt hơn. Lê Sóc cùng Triệu Cẩm Tân đi chung, chú Quang về nhà đón Lê phu nhân.

Khi Lê phu nhân tới bệnh viện, mắt đã khóc sưng lên, Lê Sóc khi đó đã khôi phục bình tĩnh, ôn nhu nhỏ nhẹ an ủi mẹ.

Triệu Vinh Thiên cùng phu nhân cũng chạy tới thăm.

Một mạch đến trời tối, Lê Sóc mới sắp xếp mọi việc ổn thoả. Mẹ anh kiên trì không chịu về nhà, muốn ở lại bệnh viện, Lê Sóc dỗ mẹ cơm nước xong, rốt cuộc mới có thể tĩnh tâm nghỉ ngơi một lát.

Anh rời phòng bệnh, ngồi trên sô pha phòng trà nước, khép mi lại chợp mắt.

Bệnh viện này toàn bộ đều là phòng bệnh cao cấp, nguyên công trình có thể so với khách sạn năm sao, vì thế ít người lại yên tĩnh. Trải qua cả một ngày vừa dài vừa mệt mỏi, anh cảm thấy mình chỉ cần ngồi đã có thể ngủ.

Đột nhiên, bên tai truyền đến một tiếng bước chân rất nhẹ. Anh mở to mắt, thấy được người đi vào là Triệu Cẩm Tân.

"Cậu sao còn chưa về?" Lê Sóc kinh ngạc nói. Anh cho rằng Triệu Cẩm Tân đã cùng cha mẹ về rồi.

"Ở lại với anh." Triệu Cẩm Tân ngồi xuống bên cạnh anh, cười tủm tỉm nhìn anh.

Lê Sóc lau mặt: " Chắc cậu chưa ăn cơm đâu."

"Không sao, tôi không đói bụng. Vừa nãy tôi cùng giáo sư bàn chuyện bệnh tình của bác trai một chút, lần này là vì tình trạng đột ngột chứ kỳ thực mấy năm nay bác tĩnh dưỡng rất khá, nên lần này cũng có thể khôi phục lại, đừng quá lo lắng."

Lê Sóc gật gật đầu: "Ba tôi bình thường nhìn rất khỏe mạnh, có đôi khi tôi đều quên..." Anh càng nói âm thanh càng nhỏ, "Nhiều năm như vậy, tôi vì theo đuổi sự nghiệp chính mình, để hai người họ một mình ở bên này..."

Triệu Cẩm Tân xoa tóc anh: "Không nên nghĩ như vậy, anh có thể tạo lập vùng trời riêng của mình, hai bác đều thực vì anh mà hãnh diện."

Lê Sóc khẽ cười cười. Chuyện phát sinh hôm nay, khiến anh một lần nữa suy xét lại quyết định của chính mình, lúc ấy khư khư cố chấp phải về Trung Quốc, kỳ thật phần lớn là vì anh muốn thoát khỏi cái bóng của ba, nay anh đã dùng thời gian mười năm hoàn toàn chứng minh năng lực của mình, mà cha mẹ anh từ từ già đi, nếu anh còn cách Thái Bình Dương mà tẫn hiếu, liệu có phải quá ích kỷ hay không.

Anh nghĩ nghĩ, hỏi Triệu Cẩm Tân: "Cậu cũng là con một, chú Triệu phái cậu về nước, sẽ không luyến tiếc sao?"

"Đương nhiên có, nhưng theo kinh nghiệm của tôi, tôi và ba càng cách nhau một khoảng thì mới càng thân mật được, cho nên tôi thường xuyên không ở Mỹ, nhưng cũng hay về nhà đoàn tụ. Khi tôi còn nhỏ, cha mẹ đối với tôi quá mức bảo bọc, khiến tôi nảy sinh tâm lý cực kỳ phản nghịch, do đó mới thích trò thám hiểm, thích vận động cực hạn." Triệu Cẩm Tân vừa cười vừa lắc đầu, "Lúc đó là tôi muốn chứng minh chính mình, nghĩ cho dù tiếp cận nguy hiểm thế nào cũng có thể toàn thân trở ra, thực sự trước đây đã suy nghĩ quá ngây thơ. Nhưng cũng chính vì có giai đoạn như vậy, cha mẹ mới thả lỏng quản chế tôi, tôi cũng qua đó hiểu được họ hơn. Cho nên anh không cần vì quyết định trước kia của mình mà tự trách, bởi vì phải có một chút xa cách và mong nhớ thì khi đứng chung lại mới có thể càng hòa hợp và bao dung."

Lê Sóc lẳng lặng nhìn Triệu Cẩm Tân, cảm thấy như có ngọn đèn sáng sủa dị thường trong đôi mắt nhìn như ảm đạm của hắn. Lê Sóc càng ngày càng không hiểu người thanh niên này, uốn éo làm nũng là hắn, dối trá gạt người là hắn, hôm nay, người từ trên trời giáng xuống, dùng hết toàn thân khí lực giúp anh, cũng là hắn.

Triệu Cẩm Tân đến tột cùng là người như thế nào? Có phải hắn đem chân thân của mình giấu sau lớp mặt nạ, hay là mỗi một lần kỳ thực vẫn là hắn, nhưng sẽ thay đổi thái độ tùy theo đối tượng hoặc cảm xúc của hắn.

Triệu Cẩm Tân chớp mắt: "Làm gì nhìn tôi như vậy, cảm thấy hôm nay tôi thật sự rất đẹp trai sao."

Lê Sóc cười nói: "Thật sự rất đẹp trai..." Anh dừng một chút, "Tôi không biết nên cảm ơn cậu như thế nào."

"Cảm ơn à... Tuy rằng nếu lúc này tôi nói ra thì giống như đang lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, nhưng mà..." Triệu Cẩm Tân tiến lại gần, mềm mềm hôn hôn môi Lê Sóc, "Lấy thân báo đáp được không?"

Lê Sóc yên lặng nhìn Triệu Cẩm Tân vài giây, mới trịnh trọng nói: "Được."

Triệu Cẩm Tân nhíu mày: "Bảo bối, kỳ thật tôi là nói đùa thôi."

"Cậu không phải nói đùa, tôi biết là cậu nghiêm túc." Lê Sóc nhẹ nắm cằm hắn, "Hôm nay cậu đã cứu ba tôi một mạng, cậu muốn tôi báo đáp cậu như thế nào cũng được. Lê Sóc tôi làm việc ân oán rõ ràng, từ nay về sau, chuyện cậu cùng Thiệu Quần hợp tác lừa tôi, tôi sẽ không nhắc lại nữa." Lúc này, đừng nói là "lấy thân báo đáp", dù Triệu Cẩm Tân có nói cái gì, anh cũng đều đáp ứng, anh không muốn thiếu nợ người khác, nếu đem tính mạng ba anh ra so với bất cứ chuyện gì, anh đều nguyện ý trả giá tất cả.

Trong nháy mắt, vẻ mặt Triệu Cẩm Tân cô đọng, sau đó lộ ra nụ cười cứng đờ: "Vậy, anh thật sự muốn dùng chính mình báo đáp tôi à."

"Tại sao lại không, làm với cậu thật thực thoải mái, tôi cũng sẽ không hi sinh cái gì, đương nhiên nếu cậu có yêu cầu khác đều có thể nói ra."

Triệu Cẩm Tân run run môi, cười nhạo nói: "Anh nghĩ rằng tất cả những việc hôm nay tôi làm là vì ép buộc anh lên giường với tôi?"

"Không phải, cậu cứu người là vì lòng tốt của cậu. Nhưng thứ cậu muốn trên người tôi, và thứ mà tôi có thể cho cậu, không phải chỉ có chuyện đó thôi sao." Tuy rằng Lê Sóc đã hứa từ nay về sau không nhắc đến chuyện Thiệu Quần, nhưng tín nhiệm giữa hai người đã sụp đổ, cái anh có thể cho Triệu Cẩm Tân cũng chỉ có thế, mà anh cảm thấy cái Triệu Cẩm Tân muốn, cũng là như vậy.

Lê Sóc nghĩ, với tai tiếng đào hoa của Triệu Cẩm Tân, không có gánh nặng trách nhiệm mà chỉ có quan hệ bạn giường, hẳn là hắn rất muốn.

Ngón tay Triệu Cẩm Tân nhẹ nhàng vuốt ve mặt Lê Sóc, giọng nói mang theo ti ti mê hoặc: "Nếu, thứ tôi muốn không chỉ có thế?". "Tôi muốn chúng ta một lần nữa thấu hiểu đối phương, một lần nữa lập lại tín nhiệm."

Lê Sóc đột nhiên cảm nhận được trái tim anh mạnh mẽ đập lên từng chút từng chút. Trái tim này trước đây đã vì Triệu Cẩm Tân mà rung động, nhưng cũng đã bị tầng tầng băn khoăn vây quanh. Sự việc lần này mặc dù anh vạn lần không muốn nó xảy ra, nhưng nếu nó đã xảy ra, coi như là cho hai người họ một cơ hội nữa, ở trái tim đang băn khoăn của anh mà mở ra một khe sáng. Nếu lần này hai người họ có thể tiếp nhận một Triệu Cẩm Tân chân thật, có thể đánh vỡ quá khứ ngăn cách, trở lại tình cảm toàn tâm tín nhiệm, đồng tâm hiệp lực như thuở ban đầu, thì có thể chứng minh duyên phận của hai người họ đã ràng buộc nhau càng lâu, càng nhiều.

Đây chính là bản tính của Lê Sóc, anh có thể toàn tâm toàn toàn ý dùng cảm xúc mãnh liệt mà yêu, nhưng cũng vĩnh viễn không thể thoát khỏi lý tính của mình.

Triệu Cẩm Tân nhìn anh sau một lúc lâu, đột nhiên cười ha hả. Lê Sóc trầm mặc nhìn hắn.

Triệu Cẩm Tân vỗ vỗ khuôn mặt Lê Sóc, cười nói: "Lê thúc thúc, tôi thật bội phục anh, trước nay chưa hề có người dám đối với tôi như vậy. Đề nghị của anh tôi cực kỳ thích." Hắn đột nhiên niết lấy cằm anh, thô bạo chà đạp đôi môi mềm mại, đầu lưỡi đỉnh mở khớp hàm, tiến quân thần tốc, trong khoang miệng nóng ướt tàn sát bừa bãi.

Lê Sóc ngưng một lát, cũng đáp lại hắn. Nụ hôn của Triệu Cẩm Tân giống như một hòn đá rơi vào hồ nước mệt mỏi trong lòng anh, phá vỡ yên tĩnh, xốc lên ba dặm đáy hồ.

Hai người hôn nóng bỏng mà dã man, thậm chí mang theo một ít hung hăng khó có thể lý giải, thật giống như muốn đem đối phương ăn vào trong bụng.

Triệu Cẩm Tân thô lỗ lôi kéo quần áo Lê Sóc, cắn cắn ngực anh.

"Không được, đừng ở chỗ này..." Lê Sóc đẩy đầu Triệu Cẩm Tân.

Triệu Cẩm Tân mắt điếc tai ngơ, tựa như có thù với quần áo anh, muốn đem chúng xé nát.

"Cẩm Tân! Nơi này có camera!" Lê Sóc dùng lực đẩy hắn ra.

Triệu Cẩm Tân dừng lại thân thể, hắn cúi thấp đầu, để người khác không thấy rõ cảm xúc mình. Lê Sóc sửa lại quần áo, anh cảm giác Triệu Cẩm Tân hình như tức giận, nhưng không cách nào xác định.

"Cẩm Tân?" Tay Lê Sóc muốn sờ hắn mặt. Triệu Cẩm Tân một phen nắm chặt tay Lê Sóc. Cổ tay Lê Sóc bị nắm đến đau nhức, nhưng anh không lên tiếng.

Triệu Cẩm Tân đưa tay anh đến gần bên môi, hôn một cái, sau đó chậm rãi ngẩng đầu, cười lộ ra răng nanh trắng bóng: "Lê thúc thúc rất mê người, thực khiến người ta kiềm chế không được."

Lê Sóc thở dài nhẹ nhõm một hơi, vừa rồi kia trong nháy mắt, Triệu Cẩm Tân khiến anh cảm thấy áp lực. Anh từ trên sô pha ngồi dậy: "Đừng nháo, bên trong bệnh viện nơi nơi đều có camera."

Triệu Cẩm Tân nằm trên sô pha, ôm eo anh, gối lên chân anh: "Chúng ta nghỉ ngơi ở đây một chút rồi đi."

Lê Sóc vuốt vuốt tóc của hắn: "Ừ." Anh cảm giác đặc biệt đặc biệt mệt, hiện tại thầm nghĩ ngồi yên lặng trong chốc lát, cái gì cũng không muốn làm. Chuyện nguy hiểm phát sinh hôm nay cũng không muốn nhắc lại, chỉ năm phút đồng hồ trong lòng anh đã đưa ra quyết định lần nữa đối với chuyện tình cảm của mình, thực sự áp lực, không mệt mới là lạ.

Anh làm đúng không? Lê Sóc tự hỏi.

Giữa anh và Triệu Cẩm Tân đã không tồn tại tín nhiệm, khi mà trong lòng anh đồng thời tồn tại hai cảm xúc trái ngược nhau là thầm oán cùng cảm tạ, thì có lẽ đây thực sự là lối ra duy nhất.

Ngày hôm sau, Lê tiên sinh tỉnh lại, tâm trạng lo lắng của Lê Sóc cùng mẹ anh mới buông xuống. Lê tiên sinh ngược lại rất lạc quan, còn cười trêu chọc chính mình thiếu chút nữa bị dọa mất mạng, mẹ con Lê Sóc còn chưa lên tiếng, chú Quang đã trách cứ ông một phen, thiếu chút nữa nước mắt đầy mặt.

Chú Quang là cô nhi, từ lúc mười mấy tuổi đã theo Lê tiên sinh, từ Trung Quốc theo tới Mĩ, ở bên này cưới vợ sinh con, an cư lạc nghiệp, hai nhà giống như thân nhân, Lê tiên sinh gặp chuyện không may, chú Quang lo lắng cũng không kém vợ con ông là bao.

Sau này Lê Sóc hoàn toàn biết rõ tin tức về vụ đánh bomb, cũng giống Triệu Cẩm Tân nói, là phần tử khủng bố gài bomb trong ô tô tập kích, tử thương hơn trăm người. Tin tức này nội trong vài giờ đã truyền khắp toàn thế giới, mà thân là nạn nhân của sự kiện này, Lê Sóc một bên là vô tội chịu khổ, một bên cũng may mắn phụ thân tìm được đường sống trong chỗ chết.

Trong nước tự nhiên cũng nhận được tin tức, cách vài ngày, Hạng Ninh liền gọi điện thoại qua, vốn chỉ là lễ độ hỏi thăm Lê Sóc một chút có biết chuyện đánh bomb không, không nghĩ rằng lại nghe được một sự cố kinh tâm động phách như vậy.

Sau khi Lê Sóc nói xong, Hạng Ninh nửa ngày cũng chưa phản ứng lại, cảm thán nói: "Trời ơi, phước lớn mạng lớn, phước lớn mạng lớn!"

Lê Sóc trầm trọng nói: "Đó là lần tôi sợ hãi nhất trong đời, bây giờ nghĩ lại còn thấy sợ."

"Qua rồi là tốt, chú đại nạn không chết, tất có hạnh phúc cuối đời."

"Cám ơn anh." Lê Sóc thở dài, "Hạng ca, ngày về nước của tôi chắc phải chậm lại vài hôm, ba tôi hiện giờ như vậy, tôi không thể đi được."

Hạng Ninh trầm mặc một chút, cười khổ nói: "Lão đệ, tôi biết lúc này tôi nói lời này quả thật không thích hợp, thế nhưng cậu có thể sắp xếp trở về một chuyến không, chỉ cần khoảng hai ngày."

"Làm sao vậy?" Lê Sóc trong lòng có chút bất an. Sự cố như vậy phát sinh Hạng Ninh vẫn còn muốn anh trở về, Hạng Ninh cũng không phải là người không biết phân nặng nhẹ, chắc chắn là công ty đã gặp tình huống gì khẩn cấp."

"Lương tổng vô cùng bất mãn đối với cậu, trong khoảng thời gian này đều là tôi giúp cậu khuyên can, dàn xếp. Việc làm ăn của công ty trong quý này đã giảm xuống một nửa, đều là do ảnh hưởng từ lời đồn đãi chuyện cậu dính liếu tới tòa án." Hạng Ninh mệt mỏi nói, "Lão đệ, cậu lại không trở về tôi thật sự không chống nổi nữa rồi."

Lê Sóc nhắm mắt lại, thâm thâm nhíu mi, trong lòng vừa phiền muộn, vừa áy náy, thêm vào đó càng căm ghét đối với Thiệu Quần, anh trầm giọng nói: "Hạng ca, xin lỗi, trong khoảng thời gian tôi ở Mỹ, mọi chuyện đều phải nhờ anh thu xếp, tôi đã đem lại cho anh quá nhiều phiền toái."

"Ai, cậu không cần phải nói với tôi như vậy, ngày xưa lúc tôi khó khăn, cậu cũng không nói hai lời liền giúp tôi. Thế nhưng Lương tổng bên này, mọi nghi ngờ cùng phẫn nộ của hắn đều có nguyên nhân, cậu trở về một chuyến, nói lời xin lỗi, bàn bạc một chút."

"Tôi hoàn toàn hiểu Lương tổng, tôi cũng hoàn toàn đồng ý giải thích." Lê Sóc mệt mỏi nói, "Thế nhưng hiện tại là thời điểm ba mẹ tôi cần tôi nhất, tôi..."

Hạng Ninh lại nặng nề thở dài một hơi.

"Hạng ca, anh cho tôi một chút thời gian suy xét, giờ này ngày mai, tôi gọi điện thoại cho anh, nói cho anh nghe quyết định của tôi, được không?"

"Được được, chúc chú sớm ngày khang phục."

"Được, cám ơn anh."

Treo điện thoại, Lê Sóc mở cửa, nhìn mẹ anh đang đút ba anh nằm trên giường bệnh ăn cơm, cõi lòng anh trầm xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.