[Ái Nô Hệ Liệt] Bộ 3 Tuyết Nô Nhi

Chương 11: Chương 11




ĐỆ THẬP CHƯƠNG

Phía chân trời hiện lên ánh dương rực rỡ, đám mây u ám bị đuổi tản ra. Miêu Tuyết Khanh thân thể xanh xao mệt mỏi từ biệt quán của Hạ Hầu Huân rời đi, hắn một đêm không ngủ, xung quanh mắt đều thâm quầng.

Bất quá bây giờ đã không có thời gian cho hắn nghỉ ngơi. . . Miêu Tuyết Khanh mạnh mẽ vực dậy tinh thần, khoái mã gia tăng roi mà chạy về An phủ.

“Tuyết Khanh!” – An Trường Quân chứng kiến hắn bình an đã trở về, vẻ mặt mừng rỡ.

Miêu Tuyết Khanh đem giải dược giao cho hắn, áy náy nói: “Sư công, giải dược này bảy ngày sau sẽ mất đi hiệu lực. . . Ta không có biện pháp làm cho Hạ Hầu Huân giao ra giải dược chính thức. . .”

“Bảy ngày sao. . .” – An Trường Quân trầm ngâm, suy tư một lúc lâu, hắn tự nhủ: “Nếu như đem cái này giao cho “người nọ”, nói không chừng có thể làm ra giải dược. . .”

“Sư công? Ngươi có phải hay không có biện pháp?” – Miêu Tuyết Khanh không thể chờ đợi được hỏi.

“Ân, lưu lại một chút đi, “người kia” có thể căn cứ vào đó phối chế giải dược hữu hiệu.”

An Trường Quân từ trong lòng móc ra khăn tay, đem phấn trong bình trút ra một chút.

Miêu Tuyết Khanh gật đầu, cầm dược phấn còn lại cho Thân Đồ Bách Nho ăn. Sau khi Thân Đồ Bách Nho ăn giải dược, sắc mặt rốt cục chuyển biến tốt đẹp một chút, bất quá còn không có lập tức tỉnh lại. An Trường Quân nói muốn đi tìm người phối giải dược, cho Miêu Tuyết Khanh lưu lại chiếu cố Thân Đồ Bách Nho.

Miêu Tuyết Khanh tối hôm qua lao lục, đã mệt mỏi không thôi, nhưng hắn vẫn kiên trì ở lại trong phòng Thân Đồ Bách Nho chăm sóc hắn.

Miêu Tuyết Khanh phờ phạc mà ngồi trước bàn, thỉnh thoảng nhìn về phía người trên giường. Cũng không biết ngồi bao lâu, trước mắt càng ngày càng mơ hồ, bên tai nghe cũng càng ngày càng mờ ảo. Hắn vuốt vuốt mắt, nhưng lại chỉ cảm thấy mí mắt phát trọng, đầu phát trầm. . .

Hảo mệt. . . Hảo muốn ngũ. . . Mệt mỏi dần dần xâm chiếm.. . Trước mắt một mảnh hắc ám. . .

Tự mình bất quá mới vừa nhắm mắt lại, lập tức cảm giác được có người nhẹ nhàng mà đẩy bờ vai của hắn.

“Ách. . .” – Miêu Tuyết Khanh kinh hách mà mở mắt ra ngồi dậy.

“Tuyết Khanh?” – Thân Đồ Bách Nho nhân tiện đứng phía sau hắn.

“Sư phụ. . .” – Miêu Tuyết Khanh phút chốc đứng lên.”Ngươi không có việc gì rồi sao?”

“Không có việc gì. . .” – Thân Đồ Bách Nho vuốt bả vai có điểm đau nhức.”Ta là làm sao vậy?”

“Thi độc trong cơ thể ngươi phát tác, đã mê man một ngày rồi. . .”

“Thi độc? Không phải đã giải độc rồi sao?”

Nói đến chuyện này Miêu Tuyết Khanh liền tức giận, hắn tự trách mà nói: “Sư phụ, đều do ta vô năng, trúng kế Hạ Hầu Huân, giải dược ta lần trước lấy được tối đa chỉ có thể duy trì bảy ngày.”

“Ta đây. . .”

“Ta vừa lại chạy đi tìm hắn muốn giải dược rồi, mặc dù giải dược lần này cũng thế, bất quá sư công nói có thể tìm người chế ra tân dược, cho nên ngươi không cần lo lắng, ngươi nhất định có thể hồi phục.”

“Ngươi lại đi gặp y?” – Thân Đồ Bách Nho vắt ấn đường (vị trí giữa trán).“Hắn không có đối với ngươi làm gì sao?”

“Không. Sư phụ, ngươi tái nghỉ ngơi một chút đi. ” – Miêu Tuyết Khanh dìu hắn trở lại trên giường, quan tâm hỏi: “Sư phụ ngươi đói bụng sao? Muốn ăn gì?”

“Tùy đi. . . Ăn cái gì cũng đừng lo.” – Thân Đồ Bách Nho đang nói, ánh mắt bất chợt ngưng trệ trên cổ Miêu Tuyết Khanh.”Cổ ngươi làm sao vậy?”

“Cổ?” – Miêu Tuyết Khanh quay đầu, giựt lại áo nhìn một chút.

“. . .” – Thân Đồ Bách Nho chỉ vào mấy vết đỏ thẫm trên da thịt tuyết trắng của hắn.

Miêu Tuyết Khanh nhất thời ý thức được đây là cái gì — vốn là hôn ngân Hạ Hầu Huân! Hắn lần trước sau khi bị Hạ Hầu Huân giữ lại, trước ngực cũng hiện đầy vết thâm, nghĩ không ra đối phương lần này cư nhiên đem hôn ngân lưu ở địa phương có thể nhìn thấy!

Hắn bị hù dọa ra một thân mồ hôi lạnh, cuống quít không biết trả lời thế nào, không dám nhìn thẳng ánh mắt chất vấn của Thân Đồ Bách Nho. Hắn càng chột dạ, càng khiến cho Thân Đồ Bách Nho nghi ngờ.

“Tuyết Khanh, này rốt cuộc là cái gì?” – Từ khẩu khí trầm thấp của hắn, chỉ sợ hắn cũng đoán được vết bầm này vì sao mà có rồi.

“Ta không biết.” – Miêu Tuyết Khanh kinh hoảng mà trả lời.

“Ngươi như thế nào không biết? !” – Thân Đồ Bách Nho đột nhiên kích động mà nhảy dựng lên, thô lỗ mà ngăn vạt áo hắn.

Sau khi chứng kiến trên ngực hắn loang lỗ một chút hôn ngân, ánh mắt Thân Đồ Bách Nho thoáng chốc ngưng kết. Miêu Tuyết Khanh sợ hãi mà nhảy khai từng bước. Nắm chặt cổ áo chính mình.

“Sư phụ. . .” – Hắn nhìn Thân Đồ Bách Nho thần sắc khiếp sợ, vừa hoảng vừa lo lắng.

Thân Đồ Bách Nho chậm rãi cúi đầu, hắn cắn răng, gian nan mà phát ra âm thanh: “Y đối với ngươi làm cái gì. . .”

Miêu Tuyết Khanh biết không thể gạt được hắn, nhưng làm sao lại có thể nói ra? Hắn run rẩy nắm áo chính mình, không nói gì mà chống đỡ.

Cho dù hắn không nói, Thân Đồ Bách Nho cũng có thể suy đoán nguyên nhân hậu quả.

“Giải dược của ngươi. . . Nhân tiện là như thế này đem về sao?” – Nắm tay hắn siết chặt, móng tay hãm sâu vào da thịt.

Miêu Tuyết Khanh ẩn ẩn nước mắt, không thể nghe thấy nói: “Sư phụ. . . Ta xin lỗi ngươi. . .”

“Ngươi xin lỗi ta? !” – Thân Đồ Bách Nho đột nhiên nổi giận mà một quyền hướng trụ giường, mặc dù khí lực còn chưa khôi phục, nhưng cũng làm cho giường kịch liệt rung động. Hắn đứng lên, hai tròng mắt đỏ lên mà quát: “Ngươi không phải xin lỗi ta! Là ta vô dụng! Là ta rất vô năng!”

“Sư phụ! Không phải. . .” – Miêu Tuyết Khanh liều mạng lắc đầu.

“Nơi nào không phải? ! Ta phải bảo vệ ngươi, nhưng kết quả lại trúng quỷ kế của địch nhân! Hoàn lại cho ngươi chịu khổ! Người như ta còn sống làm gì? ! Ta tình nguyện chính mình chết đi cũng không để ngươi bị người nọ ô nhục!” – Thân Đồ Bách Nho một bên mắng một bên mãnh lực đấm cột trụ, mắt thấy da tay hắn trầy xước đỏ bừng, giường cũng sắp bị chấn tháp.

Miêu Tuyết Khanh tiến lên bắt được tay hắn, thấp hô: “Sư phụ! Ngươi đừng như vậy!”

Thân Đồ Bách Nho mãnh lực bỏ qua tay hắn, chuyển sang dùng sức đè lại bờ vai của hắn, đối với hắn quát: “Ngươi tại sao còn muốn cứu ta? ! Ngươi để ta như vậy chết không tốt sao? “

“Sư phụ! Ngươi đừng tái nói như vậy! Này hết thảy đều là ta tự nguyện!” – Miêu Tuyết Khanh thốt ra, Thân Đồ Bách Nho giật mình.

“Ngươi. . . Tự nguyện?”

Miêu Tuyết Khanh kinh hoàng phát giác chính mình lỡ miệng rồi, thế nhưng nói đã xuất khẩu, hắn buông xuống đầu, khàn khàn nói: “Là ta tự nguyện tiếp nhận điều kiện của y. . . Ta cũng không có hối hận. . .”

“Ngươi không hận y sao. . .” – Thanh âm Thân Đồ Bách Nho cũng nghẹn lại.

“Ta chỉ hận y đả thương ngươi, về phần y đối với ta tố chuyện. . . Đây là ta tự mình lựa chọn, ta không có quyền căm hận. “

“Nhưng là ta có!” – Thân Đồ Bách Nho kích động mà cắt ngang hắn nói, hắn lay bả vai Miêu Tuyết Khanh mà rít gào: “Tại sao y có thể dùng loại thủ đoạn hèn hạ này chiếm đoạt ngươi? ! Tại sao ta chỉ có thể như một kẻ nhu nhược bị y bài bố? ! Ta tới nay vẫn nhẫn nại rốt có ý nghĩa gì? !”

“Sư phụ. . .” – Miêu Tuyết Khanh vì hắn nói mà giật mình, Thân Đồ Bách Nho hô lên một câu:

“Ta vẫn như vậy ái ngươi! Chẳng lẽ cảm tình ta đối với ngươi so ra kém y sao? “

Lời hắn nói tựa như sấm rền đánh vào Miêu Tuyết Khanh, hắn cả kinh toàn thân cứng ngắc đứng lên. Thân Đồ Bách Nho bất ngờ mà ôm lấy hắn, dùng sức hôn lên môi hắn.

“Ân!” – Miêu Tuyết Khanh không có cơ hội suy xét bất cứ gì, trong nháy mắt đã đem hắn đẩy ra. Thân Đồ Bách Nho bị xung lực đụng phải ngã vào trên giường, Miêu Tuyết Khanh che miệng, vẻ mặt đỏ lên, ngực kịch liệt phập phồng .

Không khí trong phòng nặng nề, chỉ có thể nghe được thanh âm hai người cúi đầu thở. Đầu Thân Đồ Bách Nho buông xuống rất thấp, làm cho người không thể thấy rõ vẻ mặt của hắn.

Miêu Tuyết Khanh cũng không dám nhìn hắn, chính mình cũng là tâm loạn như ma.

Thân Đồ Bách Nho lại còn nói thương hắn. Chính mình cư nhiên sau lúc đối phương thổ lộ lại hung hăng mà đem hắn đẩy ra. Chẳng lẽ trong nội tâm mình chỉ có thể tiếp nhận “người nọ” sao? Tại sao mình lại có loại hành động này?

Miêu Tuyết Khanh khôi phục tỉnh táo, phát hiện chính mình mới vừa rồi dùng sức quá mạnh rồi, hắn cẩn cẩn dực dực mà đi tới trước mặt Thân Đồ Bách Nho, áy náy mà nói: “Sư phụ. . . Xin lỗi, làm đau ngài rồi sao.”

Hắn còn chưa nói hết, Thân Đồ Bách Nho không hề cảnh báo mà ra tay, điểm huyệt đạo của hắn.

“Ách. . .” – Miêu Tuyết Khanh cả người tê rần. Thân Đồ Bách Nho tiếp được thân thể hắn đang chậm rãi ngã xuống, đưa hắn đặt ở trên giường.

Trước khi mất đi ý thức, Miêu Tuyết Khanh nghe được câu cuối cùng mà hắn nói ——

“Ta sẽ không bỏ qua tên ác tặc đã ô nhục ngươi, ta muốn lấy mạng y hoàn lại!”

Không nên. . . Không nên làm như vậy. . . Miêu Tuyết Khanh rất muốn hô lên, nhưng hắn không cách nào phát ra âm thanh, hắc ám khôn cùng lần nữa nuốt chửng hắn.

Bắc phong thổi qua, nguyệt quang bị che đậy. Sâu trong rừng cây thỉnh thoảng vang lên vài tiếng chim kêu sợ hãi, khắp sơn loan cũng bao phủ không khí chết chóc.

Hạ Hầu Huân trong tay nắm một tờ giấy, chậm rãi đi tới một khối đất trống trong rừng, nguyệt quang ngân bạch phóng ra trên người y, khiến cho y toàn thân tản mát ra một tầng quang mang kỳ dị. Trên người y trước sau như một mà không có mang kiếm, duy chỉ có một bả chiết phiến lộ ra bên hông.

Hạ Hầu Huân đứng giữa bãi đất trống, nhìn chung quanh. Sau khi xác định mình đã đến đúng nơi, y ném tờ giấy trong tay đi, nói nhỏ: “Ra đi.”

Vừa dứt lời, một gã thanh y nam tử lập tức từ trên cây nhảy xuống, đáp trước mặt y. Hạ Hầu Huân lạnh lùng mà nhìn chằm chằm đối phương trong mắt căm giận ngút trời, bên môi nổi lên một mạt cười trào phúng.

“Thân Đồ công tử, độc trong cơ thể ngài vừa mới được giải đi? Như thế nào không ở nhà hảo hảo nghỉ ngơi?”

Thân Đồ Bách Nho rút ra kiếm, âm thanh lạnh lùng nói: “Hãy bớt sàm ngôn đi, ta hôm nay sẽ kết thúc với ngươi!”

“Kết thúc?” – Hạ Hầu Huân bật cười.”Ngươi muốn như thế nào kết thúc? Giết ta sao?”

“Ta hôm nay nhân tiện đem đôi tay dơ bẩn của ngươi chém đứt! Cho ngươi không bao giờ nữa có thể chạm vào Tuyết Khanh!” – Thân Đồ Bách Nho cả giận nói.

“Ha hả. . . Ngươi đã biết rồi?” – Hạ Hầu Huân ác ý mà cười.”Như thế nào? Rất hối hận đi? Là ngươi giả bộ thánh nhân mà thôi, đem Tuyết Khanh giữ ở bên người lâu như vậy nhưng lại không ra tay. . . Lại nói, ta hẳn là nên cảm tạ ngươi ngu xuẩn.”

“Đừng đem ta với loại tiểu nhân hèn hạ như ngươi nhập làm một!” – Thân Đồ Bách Nho nổi trận lôi đình: “Ta đối với Tuyết Khanh không có loại dục niệm dơ bẩn này!”

“Thật sự?” – Hạ Hầu Huân cười nhạt: “Ta xem không phải vậy, ngươi tâm lý đã sớm ảo tưởng như thế nào “ăn tươi” Tuyết Khanh rồi đi? Chỉ bất quá vì bảo tồn mặt mũi mà cố nén thôi, hơn nữa Tuyết Khanh căn bản đối với ngươi không cảm giác, ngươi chờ có thể có một ngày cảm động hắn, làm cho hắn chủ động nhảy vào ngươi. Loại ngụy quân tử như ngươi, ta đã thấy không ít rồi. . .”

“Ngươi câm miệng!” – Thân Đồ Bách Nho bị nói trúng tâm sự, cầm kiếm đâm tới. Hạ Hầu Huân chờ hắn ra chiêu, nhanh chóng lấy cây quạt ngăn cản. Thân Đồ Bách Nho dốc lực xuất kiếm, hét một tiếng, chiết phiến trên tay Hạ Hầu Huân bị bổ ra một đạo lỗ hổng. Thân Đồ Bách Nho giận dữ hét: “Không muốn chết thì đem vũ khí chính chắn ra mà đấu với ta!”

“Vũ khí thật sự?” – Hạ Hầu Huân lạnh lùng cười, nhẹ ấn chiết phiến, chỉ nghe phốc phốc vài tiếng, giấy bọc chiết phiến vỡ tan, nguyên bổn chiết phiến bình thường cư nhiên biến thành một chiết phiến được tạo từ cương đao sắt thép. Một loạt cương đao sắp xếp tại dưới ánh trăng biện ra hàn quang xám trắng, thoạt nhìn làm cho người ta sợ hãi đến cực điểm.

Nguyên lai đây mới là vũ khí của y? Thân Đồ Bách Nho trong đời lần đầu tiên nhìn đến cương phiến kì dị như vậy.

“Trong thiên hạ, địch nhân khiến ta phải dùng thanh cương phiến này đến đối phó không vượt qua bảy người, ngươi hẳn là cảm thấy rất vinh hạnh mới đúng.” – Hạ Hầu Huân cười lạnh nói.

“Hừ, ít khoe khoang đi!” – Thân Đồ Bách Nho cầm kiếm bổ tới.

Cheng! Kiếm phong bị cương đao đỡ, Thân Đồ Bách Nho cảm giác lòng bàn tay trận trận chua xót tê dại, thanh cương phiến này so với kiếm của hắn muôn phần lợi hại, trực diện giao tranh không phải biện pháp! Hắn chợt thay đổi sách lược, phi thân nhảy lên, tiến công từ đỉnh đầu phòng bị yếu kém của Hạ Hầu Huân.

Hạ Hầu Huân nhìn thấu ý đồ, khí định thần nhàn mà múa quạt chặn lại, đồng thời, tay trái nhanh chóng nhổ ra một khối đao phiến hướng Thân Đồ Bách Nho vọt tới. Thân Đồ Bách Nho chỉ lo tiến công né tránh không kịp, trước ngực nhất thời bị vẽ ra một vết thương, nhưng hắn như trước chịu đựng đau đớn mà xuất kiếm.

Kiếm quang chớp động, hai người không ai nhường ai, kiếm khí tán loạn phá nát rừng cây xung quanh. Thân Đồ Bách Nho mê man cả ngày hơn nữa người bệnh chưa lành, khí lực chưa khôi phục, kịch chiến hết mấy hiệp thì bắt đầu mồ hôi chảy ròng ròng, lực độ xuất kiếm giảm mạnh. Hạ Hầu Huân không vội mà giải quyết hắn, y tại trong rừng bay vọt đi, Thân Đồ Bách Nho tức giận mắng “Đừng chạy!”, theo sát sau đó.

Dưới chân núi bỗng dưng truyền đến một trận tiếng vó ngựa dồn dập, nương theo một tiếng reo hò: “Sư phụ ——!”

Thân Đồ Bách Nho nghe tiếng la, nhất thời ngừng tay, đáp trên một thân cây. Hạ Hầu Huân nghiêng mắt liếc Miêu Tuyết Khanh điều khiển ngựa chạy tới, hết thảy cũng trong kế hoạch của y – trong mắt y lóe ra quang mang đầy toan tính, Hạ Hầu Huân phút chốc chuyển phương hướng, hướng Thân Đồ Bách Nho phóng đi, người sau phản ứng lại đây, chợt nâng kiếm ngăn cản.

“Dừng tay!” – Miêu Tuyết Khanh hô to chạy vội tới phía dưới bọn họ.

Hai người đang kịch chiến không hề nghe thấy, khi Hạ Hầu Huân chú ý Miêu Tuyết Khanh càng ngày càng đến gần, y cố ý để lộ ra một khoảng trống, Thân Đồ Bách Nho đang muốn cầm kiếm đâm tới, ngực hắn đột nhiên nổi lên đau đớn kịch liệt.

“Ô. . .” – Thân Đồ Bách Nho sắc mặt biến trắng, thân thể nhuyễn hạ, hướng cương phiến trên tay Hạ Hầu Huân đánh tới, Hạ Hầu Huân cả kinh, bay nhanh đem cây quạt rút ra.

Ngân quang hiện lên, vừa hét một tiếng, máu tươi từ trước ngực Thân Đồ Bách Nho bắn tung tóe ra, hắn như tên rời khỏi cung, hướng mặt đất rơi xuống.

“Sư phụ!” – Miêu Tuyết Khanh bay phác qua, tiếp được thân thể hắn.

Thân Đồ Bách Nho trước ngực máu chảy ồ ạt, Miêu Tuyết Khanh bối rối mà đè lại huyệt vị của hắn. Thân Đồ Bách Nho đau đớn, sắc mặt trắng bệch. Hạ Hầu Huân đáp xuống trước mặt bọn họ, sắc mặt ngưng trọng mà nhìn Miếu Tuyết Khanh ôm lấy Thân Đồ Bách Nho. Y vô luận như thế nào cũng không nghĩ tới chuyện hội biến thành như vậy, y nguyên bổn tính để Thân Đồ Bách Nho đâm mình bị thương, tranh thủ sự đồng tình của Miêu Tuyết Khanh. . .

Đáng chết! Kế hoạch cũng rối loạn! Y ảo não mà nghĩ, hướng Miêu Tuyết Khanh bọn họ đi đến. Miêu Tuyết Khanh lập tức như dã miêu tức giận dựng thẳng tóc gáy, nắm lên kiếm đối với y rống giận: “Đừng tới đây!”

“Tuyết Khanh, này chỉ là ngoài ý muốn. . .” – Hạ Hầu Huân đang muốn giải thích, Thân Đồ Bách Nho đột nhiên đứng lên, gian nan mà nắm chuôi kiếm: “Chúng ta còn không có phân thắng bại!”

“Với tình trạng của ngươi hiện tại? Tỉnh ra một chút đi.” – Hạ Hầu Huân cười nhạo, Thân Đồ Bách Nho phẫn nộ mà giãy khỏi Miêu Tuyết Khanh, tàn nhẫn phác qua. Hạ Hầu Huân lập tức lấy cương phiến đánh trả, hai người lại kịch chiến.

“Sư phụ!” – Miêu Tuyết Khanh bị kiếm khí ngăn cản ở bên ngoài, không cách nào đến gần, chỉ có thể sốt ruột hô hoán.

Thân Đồ Bách Nho sử xuất cả người giải kể, kiếm kiếm bổ về phía Hạ Hầu Huân muốn hại. Hạ Hầu Huân nghĩ thầm bây giờ vốn là cơ hội sử dụng khổ nhục kế, y đang chuẩn bị lộ ra sơ hở, làm cho Thân Đồ Bách Nho đâm trúng mình. Nhưng vào lúc này, trong trời đêm đột nhiên vang lên một tiếng rít gào —

“Dừng tay ! ! !”

Tiếng gầm này nội lực mười phần, vang đến rung trời, chim trong rừng cả kinh bay tứ tán, ngay cả mặt đất cũng run rẩy đứng lên. Miêu Tuyết Khanh vội vàng che lỗ tai, vận khí chống đỡ.

Bên này Hạ Hầu Huân cùng Thân Đồ Bách Nho bay nhanh mà tách ra, Thân Đồ Bách Nho nguyên bổn suy yếu cước bộ không yên mà ngã ngồi xuống. Miêu Tuyết Khanh cố quên đi lỗ tai đau đớn. Vội vã tiến lên dìu hắn. Hạ Hầu Huân phẫn hận mà nhìn bọn hắn chằm chằm, cũng không dám tùy tiện đến gần.

Bốn phía rốt cục dần dần an tĩnh lại, nam tử một thân hắc y khoác bóng đêm đi tới.

“Sư công. ” – Miêu Tuyết Khanh ngoài ý muốn nhìn thấy đối phương, An Trường Quân thẳng tắp đi tới trước mặt hắn, ánh mắt có điểm uể oải, bất quá tinh thần như trước sung mãn.

An Trường Quân từ trong lòng xuất ra một người dược bình.”Giải dược đã phối tốt lắm, sư phụ cho ngươi ăn vào.”

“Là.” – Miêu Tuyết Khanh vội vàng tiếp nhận dược bình, cho Thân Đồ Bách Nho ăn.

An Trường Quân chuyển hướng Hạ Hầu Huân sắc mặt âm lãnh, thản nhiên mà nói: “Hạ Hầu chưởng môn, tiểu đồ đạo hạnh không đủ, trúng kế ngài, điểm ấy An mỗ cũng không hảo truy cứu. Mà nay tiểu đồ đã được giải độc rồi, như vậy việc này rất hẳn là nên chấm dứt, mong rằng Hạ Hầu chưởng môn nhân nhượng, không nên tái khởi phát tranh giành.”

Hạ Hầu Huân mắt thấy chuyện phát triển lệch khỏi quỹ đạo mà y dự tưởng, y suy tư một chút, rốt cuộc trầm giọng nói: “Tại hạ cũng không nhớ là mình đã khởi phát tranh chấp gì, ta chỉ là muốn “người của ta” trở về bên người ta!”

An Trường Quân nhìn một chút Miêu Tuyết Khanh vẻ mặt kháng cự, nói: “Tuyết Khanh đã là đệ tử phái ta, hắn cũng không muốn trở về.”

Miêu Tuyết Khanh dìu đỡ Thân Đồ Bách Nho ăn xong giải dược đứng lên, không liếc mắt nhìn Hạ Hầu Huân một cái, Hạ Hầu Huân gầm nhẹ: “Tuyết Khanh!”

Miêu Tuyết Khanh thương tâm mà nhìn chằm chằm mặt đất, thấp giọng nói: “Hạ Hầu chưởng môn, ta vốn là một người bị ngươi hủy diệt võ công rồi ném đi . . . Xin ngài không nên tái lãng phí tâm lực trên người ta. . . Dưới tay ngài có mãnh tướng Như Vân, ta có trở về hay không đối với ngươi mà nói căn bản không có khác biệt. . . Cầu ngài buông tha ta.”

Nghe hắn nói được như thế dứt khoát, Hạ Hầu Huân trên mặt lần đầu toát ra thần sắc sốt ruột vô thố, hắn giương khẩu muốn nói cái gì, nhưng lại nghẹn không ra một chữ .

Miêu Tuyết Khanh dìu Thân Đồ Bách Nho, xoay người tránh ra, An Trường Quân thấy Hạ Hầu Huân không muốn đuổi, cũng vội vàng rời đi. Hạ Hầu Huân nắm quyền, dường như chịu phải áp lực, cả người cũng phát run. Y ngẩng đầu nhìn ba người dần dần đi xa, rốt cục bộc phát.

“Tuyết Khanh…! Ngươi xem cái này!”

Đám người Miêu Tuyết Khanh kinh ngạc mà quay đầu, kế tiếp chỉ thấy Hạ Hầu Huân từ trên cổ tháo xuống một vật. . . Miêu Tuyết Khanh nhìn ngọc bội hình quạt phiếm thanh bạc quang mang, kinh ngạc mà trừng lớn hai mắt.

Trí nhớ từng mảnh nhỏ quay về trong đầu, từ lúc mình cất lấy ngọc bội của Hạ Hầu Huân, đến những lúc mình cầm ngọc bội si ngốc ngắm nhìn, tái đến mình ở trong tuyết hướng ngọc bội bị đánh rơi mà vô lực vươn tay. . . Miêu Tuyết Khanh hoàn toàn giật mình, Thân Đồ Bách Nho cùng An Trường Quân khó hiểu mà nhìn bọn họ.

Hạ Hầu Huân giơ lên ngọc bội, mắt đỏ ngầu mà nói: “Ta không có ném ngươi! Ta cũng không nghĩ phá huỷ võ công của ngươi!”

Miêu Tuyết Khanh ngơ ngác mà nghe y giải thích.

“Khi đó cha muốn truyền ngôi cho ta, nhưng các phân đà chủ khác cũng như hổ rình mồi, Mạnh Khâu Cách lại bên người ta ẩn dấu gián điệp! Hắn biết ta đối với ngươi đặc biệt coi trọng, cho nên muốn lợi dụng ngươi tới đả kích ta! Ta cho dù biết rõ có gián điệp, nhưng cũng không thể lập tức diệt trừ, nếu không sẽ đả thảo kinh xà (dứt dây động rừng)! Lần nọ ngươi chấp hành nhiệm vụ thất bại, hắn nhân tiện lấy làm cớ đả kích ta! Ta không thể không ở trước mặt bọn họ giả vờ trừng phạt ngươi!”

Nhớ lại nhiều năm trước, Miêu Tuyết Khanh không nhịn được buông bàn tay đang dìu Thân Đồ Bách Nho, không thể tin mà nhìn Hạ Hầu Huân. Đối phương tiếp tục nói: “Cho nên ta cắt đứt gân tay gân chân ngươi nhưng vẫn để lại nửa tấc, cho ngươi về phần võ công không bị hủy toàn bộ, bởi vì ta chỉ là diễn trò cho bọn hắn xem!”

Miêu Tuyết Khanh nắm cổ tay chính mình, nguyên lai đây chính là duyên cớ chính mình có thể nhanh như vậy phục hồi như cũ! Hắn còn tưởng rằng đó là Hạ Hầu Huân nhất thời thất thủ, nghĩ không ra đây là đối phương cố ý.

“Ta chờ bọn hắn rời đi liền lập tức đi lên trên núi tìm ngươi! Ta vốn định trước khi kế vị đem ngươi giấu đi, chờ ta giết chết Mạnh Khâu Cách sẽ tái cho ngươi đi ra, nhưng là. . . Ngươi cũng không thấy!” – Hạ Hậu Huân nắm chặt ngọc bội, kích động mà rống to: “Ta ở trên núi tìm thật lâu! Nhưng chỉ có thể tìm được ngọc bội của ngươi! Ta biết ngươi nhất định sẽ không chết, ta không thể phái người lục soát núi, bởi vì sẽ khiến cho mấy lão hồ ly hoài nghi! Ta chỉ có thể mỗi ngày vào ban đêm một mình lên núi tìm kiếm, tìm hơn một tháng sau, mới không thể không buông tha.”

Y cư nhiên vì mình làm nhiều như vậy. . . Miêu Tuyết Khanh trong mắt nổi lên nhiệt khí, hắn ách thanh âm hỏi: “Ngươi lúc đầu tại sao không nói cho ta biết. . .”

“Sau khi ta gặp lại ngươi, ngươi vẫn né tránh ta! Một bộ cùng ta ân đoạn nghĩa tuyệt, hoàn lại trước mặt ta theo nam nhân khác thân thiết, ta không nuốt trôi nổi khẩu khí này!” – Hạ Hầu Huân trong lời nói toát ra ghen tuông rõ ràng, hung hăng nhìn chằm chằm Thân Đồ Bách Nho mặt lộ vẻ kinh ngạc.

“Ta nào có cái gì thân thiết. . .” – Miêu Tuyết Khanh nghe hắn nói được như thế rõ ràng, trên mặt không khỏi ửng đỏ vì xấu hổ.

Hạ Hầu Huân thấy thái độ của hắn đã dịu bớt, lập tức hướng hắn đi đến. Miêu Tuyết Khanh chần chờ một chút, cuối cùng không có né ra. Thân Đồ Bách Nho nhìn Miêu Tuyết Khanh ưng thuận cho y cầm tay, đang muốn quát bảo ngưng lại, lại bị An Trường Quân kéo.

An Trường Quân đối với hắn lắc đầu, ý bảo hắn đừng nhúng tay, Thân Đồ Bách Nho thu về miệng, không cam lòng mà nhìn hai người nọ trong lúc đó ánh mắt lưu động.

“Tuyết Khanh, theo ta trở về.” – Hạ Hầu Huân không nhìn hai người bên cạnh, thâm tình chân thành mà nói nhỏ.

Miêu Tuyết Khanh cắn môi dưới, dù bây giờ chân tướng đã rõ, hắn như trước không cách nào lập tức đồng ý với Hạ Hầu Huân.

“Ta không nghĩ trở về làm sát thủ. ” – Hắn ngập ngừng nói.

“Ta sẽ không cho ngươi làm sát thủ!” – Hạ Hầu Huân vội vàng ôm lấy, tuyên thệ nói: “Ta chỉ muốn ngươi vĩnh viễn đợi bên người ta!”

Miêu Tuyết Khanh khuôn mặt hồng hồng mà nhìn y, có điểm hoài nghi, lại có điểm hoang mang. Hạ Hầu Huân nhìn ra hắn nghi ngờ, y kiên quyết nói: “Độc Phiến Môn không còn giống với trong quá khứ, ta đã đem sát thủ toàn bộ giải tán, chúng ta từ năm ngoái bắt đầu đổi thành tiêu cục cùng võ quán. Ta là muốn xưng bá võ lâm, bất quá ta chỉ dùng mưu kế, sẽ không lại dùng thủ đoạn hãm hại người.”

Nghe đến đó, Thân Đồ Bách Nho cũng không nhịn được.

“Hạ Hầu chưởng môn, vậy xin hỏi ngươi đối với ta hạ độc là chuyện gì xảy ra?”

Hạ Hầu Huân lạnh lùng nói: “Điểm ấy ta muốn đi gặp ngươi bồi tội, này làm như vậy, thứ nhất là vì khống chế Tuyết Khanh, làm cho hắn chủ động tìm ta thứ hai vốn là. . .” Y dừng một chút, mới nói:

“Thứ hai vốn là, có người không muốn ngươi cùng hắn tranh đoạt võ lâm minh chủ, bảo ta cản trở ngươi tu hành.”

“Cái gì. . .”

“Ta lúc ấy cảm giác được biện pháp này nhất cử lưỡng tiện, cho nên nhân tiện tiếp nhận, bất quá ta bây giờ đã bỏ quên giao dịch với y.”

Hạ Hầu Huân ôm Miêu Tuyết Khanh, ôn nhu nói: “Chỉ cần Tuyết Khanh trở về bên ta, ta sẽ không tái làm chuyện bất lợi với ngươi.”

Thân Đồ Bách Nho nhìn ra được Miêu Tuyết Khanh đã bị đối phương thuyết phục rồi, hắn không cam tâm mà nói: “Ta không có biện pháp tin tưởng ngươi! Ngươi rốt cuộc đem Tuyết Khanh trở thành cái gì rồi? Ngươi làm cho hắn trở về, vốn là lại muốn hắn làm quân cờ của ngươi sao?”

“Không phải.” – Hạ Hầu Huân kiên quyết mà trả lời, y nắm ngọc bội trên cổ Miêu Tuyết Khanh, nói: “Ngươi không biết? Này ngọc bội kỳ thật là Hạ Hầu gia truyền cho con dâu, ta lúc rất nhỏ, mẫu thân đeo nó cho ta, nói cho ta biết, nếu như ta lựa chọn trúng người làm thê tử của ta, nhân tiện đem ngọc bội cho hắn.”

“Ách. . .” – Miêu Tuyết Khanh tuyệt đối không nghĩ tới ngọc bội này lại có hàm ý như vậy, càng không nghĩ tới Hạ Hầu Huân nguyên lai đối với mình nuôi loại ý nghĩ này, chẳng lẽ, ngay từ khi y mạn bất kinh tâm mà đem ngọc bội cho mình, y đã đối với mình. . . Miêu Tuyết Khanh khuôn mặt tuấn tú tại nóng lên.

“Ta trước kia chính là rất sĩ diện, không muốn ra vẻ đối với ngươi kỳ ái, vừa vặn ngươi không cẩn thận tước hạ ngọc bội, ta nhân tiện thuận lý thành chương mà đem nó cho ngươi.” – Hạ Hầu Huân tự giễu mà nói.

Mặt Miêu Tuyết Khanh càng buông xuống càng thấp, càng trướng càng hồng.

“Dù sao cũng nói ra rồi, ta tái nói cho ngươi…” – Hạ Hầu Huân thông suốt nói ra, quyết định hôm nay nhất định phải sướng sở dục ngôn (nói cho hết ý): “Ta từ khi còn bé đã bắt đầu đặc biệt để ý ngươi, nhưng ta nói không nên cảm giác nọ là gì, sau ta mới hiểu được. Ta chỉ là muốn cho ngươi trong mắt chỉ có ta, ta chỉ là muốn độc chiếm ngươi.”

“Nhưng là. . .” – Miêu Tuyết Khanh thấp giọng hỏi: “Vậy tại sao ngươi lại thu nhiều cơ thiếp như vậy?”

“Không có biện pháp! Ngươi lại không theo ta biểu lộ! Hơn nữa, ngay từ đầu ta cũng hiểu được yêu một người nam nhân là phi thường mất thể diện, cho nên mới luôn đi tìm nữ nhân để che dấu, sau lại thành thói quen.”

“Nhưng ngươi luôn đùa bỡn ta, lời ngươi nói cũng là nửa thật nửa giả. . . Ta căn bản không biết ngươi đang suy nghĩ cái gì. Ta nghĩ đến ngươi đơn giản xem ta là thuộc hạ, ta nào dám với ngươi biểu lộ.” – Miêu Tuyết Khanh không phải không có hờn dỗi mà nói.

“Ta không thể để cho người khác biết ta thích ngươi!” – Hạ Hầu Huân sốt ruột mà giải thích: “Khi đó nhiều người mơ ước vị trí của ta, bọn họ luôn nghĩ biện pháp công kích nhược điểm của ta. Ngươi chính mình cũng gặp qua rồi, một ít địch nhân vì áp chế ta, bắt sủng thiếp của ta làm con tin. Nếu như bọn họ biết được ngươi là người ta coi trọng nhất, bọn họ hội như thế nào đối với ngươi? Ta không thể khiến ngươi đặt mình trong nguy hiểm. Nhưng là ta lại sợ ngươi sẽ bị người khác hấp dẫn, cho nên mới luôn tìm cơ hội đối với ngươi thật tốt. Ta cùng lúc sợ người khác biết, cùng lúc lại muốn nắm chặt ngươi, ta không có biện pháp đối với ngươi nói thật tình.”

Miêu Tuyết Khanh mặt đỏ tim đập, nguyên lai đối phương làm mỗi một chuyện cũng vì hắn mà suy nghĩ, hắn cho tới bây giờ cũng không biết Hạ Hầu Huân lo lắng nhiều như vậy. Hạ Hầu Huân lại nói: “Ta cũng rất khổ não, không biết khi nào mới có thể chính thức cùng một chỗ với ngươi, khi đó chứng kiến ngươi theo nữ nhân khác thân cận, ta thật sự bị chọc tức. Trong mắt ngươi không nên có người nào ngoài ta, cho nên ta dùng thủ đoạn ác liệt bức tử nha hoàn kia.”

Miêu Tuyết Khanh nhớ lại chuyện này, trong lòng hiện lên chua xót. Hạ Hầu Huân ôm hắn, nói: “Ta đích thật là một người xấu, ta không đúng. . . Ta không dám nói ta sau này sẽ không làm chuyện xấu, nhưng ta sẽ đem thương tổn hạn chế đến thấp nhất, bởi vì ta biết ngươi rất thiện lương, ngươi không nghĩ chứng kiến người khác chịu khổ, đúng không?”

Miêu Tuyết Khanh tinh mâu (con ngươi, mắt) nửa buông xuống, không nói gì mà tựa vào lòng y.

“Ta nguyện ý vì ngươi sửa lại, ngươi trở về được không?” – Hạ Hầu Huân ghé vào lỗ tai hắn hỏi.

Miêu Tuyết Khanh ngẩng đầu lên, ánh mắt do dự mà nhìn y cùng Thân Đồ Bách Nho. Hạ Hầu Huân biết chính mình đã nắm chắc thắng lợi, y âm thầm nhìn Thân Đồ Bách Nho thương tâm.

“Thân Đồ công tử.” – Hạ Hầu Huân buông ra Miêu Tuyết Khanh, đi qua.”Tại hạ phi thường cảm tạ ngươi cứu Tuyết Khanh, ta qua lại đối với ngươi chứa nhiều mạo phạm, ngày sau có cơ hội nhất định hướng ngài hảo hảo bồi tội, hoàn lại xin mời Thân Đồ công tử thứ lỗi.”

Người này trở mặt so với mình trở thư còn nhanh, Thân Đồ Bách Nho không cam lòng, nhưng là Miêu Tuyết Khanh lại hết lần này tới lần khác thích y. . . Thân Đồ Bách Nho khó nén bi ai, căm giận bất bình mà quay mặt đi.

Hạ Hầu Huân ghé sát vào hắn nói: “Thân Đồ công tử, để chuộc lỗi, ta nhân tiện nói cho ngươi, là ai muốn hãm hại ngươi đi. . .”

Thân Đồ Bách Nho sửng sốt, Hạ Hầu Huân ghé vào lỗ tai hắn nói ra tên một người, hắn nhất thời lộ ra vẻ mặt khiếp sợ.

“Ngươi nói bậy. . .” – Thân Đồ Bách Nho run giọng nói.

“Ta đã nói ra sự thật rồi, có muốn tin hay không là tùy ngươi.” – Hạ Hầu Huân mỉm cười, đi trở về bên cạnh Miêu Tuyết Khanh muốn ôm hắn rời đi, Miêu Tuyết Khanh nhẹ nhàng đẩy tay y ra, nói: “Ta nghĩ theo sư phụ nói mấy câu.”

Hạ Hầu Huân nhìn Thân Đồ Bách Nho, không quá vui mà gật đầu. Miêu Tuyết Khanh đến trước mặt Thân Đồ Bách Nho, áy náy mà nói: “Sư phụ, đại ân đại đức của ngươi, Tuyết Khanh suốt đời khó quên, rất xin lỗi, mang đến nhiều phiền toái cho ngài.”

Thân Đồ Bách Nho lắc đầu, thanh âm khàn khàn mà nói: “Ngươi cảm giác được hạnh phúc thì tốt rồi.”

Miêu Tuyết Khanh bỗng dưng quỳ xuống, đối với hắn khấu đầu ba lần.

“Tuyết Khanh.” – Thân Đồ Bách Nho vội dìu hắn đứng lên, Hạ Hầu Huân bất mãn mà đi qua xoay người Miêu Tuyết Khanh lại.

“Tốt lắm, đi thôi.” – Hạ Hầu Huân không phân minh mà kéo Miêu Tuyết Khanh rời đi. Miêu Tuyết Khanh vừa đi vừa quay đầu lại hướng Thân Đồ Bách Nho chờ nói lời từ biệt: “Gặp lại sau, sư phụ, sư công.”

Thân Đồ Bách Nho ngẩn ngơ mà nhìn bọn họ đi vào rừng cây, An Trường Quân đi đến bên cạnh hắn, an ủi mà vỗ bờ vai của hắn.

“Hạ Hầu Huân mặc dù không phải người lương thiện, bất quá xem ra y là thật tâm thích Tuyết Khanh.”

“Ân. . .”

“Tuyết Khanh tính tình tinh khiết thiện lương, nói không chừng có thể làm cho y cải tà quy chính, bọn họ đích xác thích hợp cùng một chỗ.”

“Sư phụ nói rất đúng.” – Thân Đồ Bách Nho cười khổ.

“Nhắc tới tình cảm, một ngày nào đó ngươi cũng có thể tìm được người thích hợp của ngươi.”

“Đệ tử đã rõ.”

An Trường Quân nhớ tới chuyện Hạ Hầu Huân nói đến, không yên lòng hỏi: “Bách Nho, Hạ Hầu Huân có nói cho ngươi là ai không muốn ngươi cùng tranh đoạt minh chủ vị sao?”

Thân Đồ Bách Nho nhìn hắn một chút, đột nhiên dừng lại cước bộ, thấp giọng nói: “Sư phụ, chuyện này ngài đừng lo lắng. Người kia là ai cũng không quan trọng.”

“Tại sao?”

“Đệ tử không nghĩ tham gia thi đấu minh chủ vị, xin sư phụ tha thứ.”

An Trường Quân không có tức giận, chỉ là nao nao, hắn suy tư chốc lát, cảm thông mà nói: “Vi sư rõ ràng, ngươi luôn luôn không thích tranh danh đoạt lợi, cho ngươi đi tham gia thi đấu chỉ là tư tâm của vi sư.”

“Xin lỗi, sư phụ.” – Thân Đồ Bách Nho nguyên bổn đối với minh chủ vị vô vị, hơn nữa Miêu Tuyết Khanh rời đi hắn, càng lại làm cho hắn mất đi ý chí chiến đấu, bây giờ hắn thầm nghĩ rời địa phương chứa đựng nhiều ký ức này, chung quanh dạo chơi.

“Vi sư không trách ngươi, chỉ cần ngươi cảm giác được vui sướng, thì hãy can đảm mà làm những điều ngươi muốn.” – An Trường Quân ha hả cười nói: “Xem ra chỉ có thể trông cậy vào nhị sư huynh ngươi rồi. Kỳ thật, chỉ cần là chi sĩ chính chắn, người nào làm minh chủ cũng đừng lo.”

“Ân, sư phụ yên tâm, nhị sư huynh nhất định hội dùng hết thủ đoạn trở thành minh chủ.” – Thân Đồ Bách Nho nói nhỏ đến khó nghe.

“Ân? Cái gì”- An Trường Quân không có lưu ý hắn đang nói cái gì.

“Không có gì.”

Hai thầy trò đón ánh trăng, cùng nhau xuống núi.

VĨ THANH

Một cỗ xe ngựa xa hoa giữa đống người hỗn tạp thong thả mà hướng cửa thành đi đến. Xa phu chuyên tâm thúc ngựa, không có lưu ý từ trong xe truyền đến trận trận thở dốc mập mờ.

“Thiếu chủ. . . Đừng ở chỗ này. . .” – Miêu Tuyết Khanh bị mạnh mẽ ôm trên đùi Hạ Hầu Huân, ngượng ngùng mà đẩy ra bàn tay đang luồn vào vạt áo của mình.

“Sợ cái gì? Không có người nào nhìn thấy.” – Hạ Hầu Huân ngậm vành tai hắn đùa bỡn, chuyện ta ta làm, đem tay dò xét đi vào, vắt trụ một viên tiểu quả mê người trước ngực hắn.

“Ân. . .” – Miêu Tuyết Khanh thở gấp, cuối cùng từ bỏ phản kháng.”Thiếu chủ, không thể chờ trở lại biệt quán sao?”

“Không nên, còn một trăm dặm mới đến biệt quán, ta đợi không nổi rồi.” – Hạ Hầu Huân thình lình cách một lớp trang phục nắm lấy căn nguyên dục vọng giữa hai chân hắn, Miêu Tuyết Khanh thấp hô, kinh hoảng mà từ trên đùi y đứng lên, nhất thời không cẩn thận mà ngã sấp xuống thảm tử .

“Ha ha ha. . . Nhìn ngươi hoảng thành như vậy.” – Hạ Hầu Huân cười to đưa hắn ôm lấy, thuận thế áp đảo trên nhuyễn *** (nệm), hung hăng mà hôn môi, hai tay thì linh hoạt bái điệu quần áo lẫn nhau. . . Tiếng rên rỉ mất hồn bật ra, bị tiếng người ồn ào xảo diệu mà che dấu.

Một tên khất cái lam lũ quần áo dơ bẩn từ bên cạnh xe ngựa đi qua, hắn thất hồn lạc phách mà đi tới, phía trước đột nhiên truyền đến tiếng la lên: “Hắc hắc! Võ lâm minh chủ đại hội thi đấu sắp bắt đầu rồi! Mọi người nhanh đến đấu trường xem náo nhiệt!”

“Hả! Chờ ta một chút!”

Người trên đường bắt đầu hướng đấu trường tụ tập, tên khất cái nguyên bản thất thần đột nhiên bừng tỉnh mà ngẩng đầu, hai mắt dưới mái tóc bồng loạn thả ra ánh hy vọng, hắn xoa xoa khuôn mặt bẩn hề hề, bước nhanh đuổi theo mọi người.

Xe ngựa chở Hạ Hầu Huân thuận lợi ra khỏi cửa thành, đi trên quan đạo bằng phẳng, rất nhanh bỏ lại tiếng động xôn xao bên trong thành.

Hoàn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.