Ai Nói Tôi Không Biết Yêu

Chương 37: Chương 37




Trước giao thừa một ngày.

Tuyết bay như những sợi bông, cả thành phố như bị đổ một lớp đường, trắng xóa một mảnh.

Nhà hàng theo tiêu chuẩn S của khách sạn Quý Đình bắt đầu ngày hoạt động thử nghiệm đầu tiên. Đoàn khách đầu tiên của nhà hàng là buổi liên hoan của đại sứ quán Pháp tại Trung Quốc đặt vào lúc 7h tối. Có ba mươi vị khách sẽ tới, trong đó, đều là những người Pháp chính thống có khẩu vị tinh tường đến khảo nghiệm về ẩm thực. Tuy khách sạn Quý Đình hàng năm đều đón tiếp nhóm người này, nhưng lần này không giống, vừa hay khai trương nhà hàng S, từ menu đến quản lý có nhiều thay đổi, hơn nữa đây cũng là lần đầu tiên Hạ Tử Nhược cùng làm việc với các đồng nghiệp mới.

Ẩm thực Pháp tinh tế, mỗi khâu đều cần phải làm thật tốt, bởi vậy mà bộ phận bếp đã chuẩn bị hết sức kỹ càng. Vừa hết buổi chiều, Hạ Tử Nhược liền tới khu bếp kiểm tra từ bộ phận sơ chế, làm bánh cùng đồ nguội xem bếp phó có làm đúng hay không. Thấy nhóm nhà bếp đã chuẩn bị đâu vào đấy, cô mới có cảm giác hơi yên tâm.

Cô nhìn đồng hồ: " Vẫn chưa tới à?".

" Chưa đâu". Trả lời là đầu bếp hai Ngô Kỳ, ông ta đang điều chế nước sốt rượu vang, mắt không ngước lên, uể oải ném ra hai chữ.

Người này là đầu bếp quốc tịch Pháp của khách sạn, cũng chính là một trong những chiêu bài chính, là trụ cột trong phòng bếp của nhà hàng S mới khai trương ngày hôm nay, biết rất nhiều công thức nấu ăn, một siêu đầu bếp hoàn toàn xứng đáng với danh tiếng của mình.

Hạ Tử Nhược chau đôi mi thanh tú, vừa định nhấc chân ra ngoài, một bóng người hớt hơ hớt hải liền xông vào, thiếu chút nữa đụng vào người cô. Cô lui về sau một bước, ánh mắt trầm xuống: " Tống Nhã, em bình tĩnh chút đi".

" Chị Hạ, hỏng bét rồi". Tống Nhã không để tâm, cô nàng đột ngột dừng chân, mặt mũi xoắn lại thành một đống: " Em vừa nhận được tin nghỉ sớm. Theo như kế hoạch ban đầu thì đầu bếp có thể đến vào trưa nay. Nhưng vì tình hình thời tiết nên chuyến bay không thể hạ cánh, hiện tại ông ấy không thể quay lại".

Trái tim Hạ Tử Nhược như rơi "lộp bộp", không để cho cô mở miệng, trong phòng bếp lập tức nổ tung.

" Không có đầu bếp thì khai trương gì chứ, tôi về nhà tắm rửa đi ngủ đây". Sư phụ thớt gỗ ( đầu bếp chính chuyên băm chặt, sơ chế món ăn ) giật chiếc khăn mặt trên cổ xuống, thu chiếc thớt lại, tư thế nghỉ ngơi.

Một người nổi dậy kêu gào, lập tức có người họa theo: " Đúng vậy, tối nay chắc chắn bị hủy rồi".

Tống Nhã vội đến độ xoa hai tay, không ngừng lắc bả vai Hạ Tử Nhược, gấp giọng hỏi: " Vậy phải làm sao bây giờ?".

Đây vốn là lần đầu tiên Hạ Tử Nhược một mình ứng phó với tình huống lớn, đã thế còn vấp phải nội bộ hỗn loạn. Cô quả thực muốn nổ tung đầu, khó tránh khỏi lúng túng. Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, chính cô cũng không ngờ mình lại bình tĩnh đến vậy: " Mọi người phải làm gì, tôi sẽ nghĩ ra cách". Dù sao cũng là quản lý nhà hàng, cô không thể để bản thân sai lầm trước trận tuyến.

Cô bước nhanh ra khỏi khu bếp, vội vã đi vào phòng nghỉ nhân viên, Tống Nhã ở sau lưng thấp giọng phàn nàn: " Đều do Trình Huyên, cái gì mà khai trương sớm chứ".

Hạ Tử Nhược không để ý đến cô nàng, lôi điện thoại từ trong túi áo đồng phục, tìm số của giám trưởng, chậm rãi nhấn tay xuống. Trong lúc chờ chuông đổ, cô thong thả bước quanh phòng, bỗng nhiên, bước chân cô dừng lại - điện thoại đã thông.

Cô dăm ba câu nói rõ tình hình, không cho đối phương thời gian để tiêu hóa, lập tức hỏi: " Trước mắt, ông có thể điều đầu bếp của nhà hàng tới đây cho tôi không?".

Bên cạnh giám trưởng ( Chức vụ cao hơn quản lý bình thường - ở các Chương trước chính là giám đốc Mã ) loáng thoáng tiếng nói chuyện, ông ta hạ giọng nói: " Hiện tại tôi và Lý tổng ra ngoài họp, không tiện lắm. Phùng Thiên Tâm đang ở nhà hàng, cô gọi điện yêu cầu cô ấy đi".

" Giám trưởng, alo, alo...".

Trong điện thoại chỉ còn một tràng âm thanh " tít tít", tâm trạng Hạ Tử Nhược hoàn toàn nguội lạnh. Người phụ nữ Phùng Thiên Tâm đó đang ước được chê cười cô, mượn người của cô ta, không khác gì tìm tai vạ.

Tống Nhã vẫn đứng bên cạnh, kề tai nghe, tuy không nghe thấy giám trưởng nói nhưng nhìn sắc mặt xám ngoét một mảnh của Hạ Tử Nhược, cô nàng cũng đoán được kết quả: " Hay chúng ta tìm Hoắc tổng đi! Chắc chắn anh ấy sẽ có cách".

Tống Nhã đang định khen mình trong cái khó ló cái khôn, đã bị Hạ Tử Nhược nói một câu cắt ngang: " Động một chút lại tìm ông chủ, sau này chị sẽ không thể thuyết phục được bọn họ".

Nơi làm việc là nơi làm việc, một người làm, nhiều người nhìn, trong lòng đám nhân viên lão làng vốn không phục cô, sau lưng gọi cô là " lính nhảy dù". Nếu lúc này cô đem Hoắc Quý Ân ra để làm cứu cánh, chỉ e là chủ đề chế giễu sẽ rơi xuống người cô. Có lẽ, trừ lần đó ra, Hạ Tử Nhược nhiều hoặc ít vẫn có chút tâm tư - cô không muốn bị Hoắc Quý Ân xem thường.

Cho dù thời điểm này không thích hợp để nhớ lại nhưng cô vẫn nghĩ tới lời Hoắc Quý Ân từng nói khi thuyết phục cô nhậm chức: " Tôi chỉ muốn cho em một cơ hội để chứng minh năng lực của mình".

Nhưng tất cả những gì mà anh mang đến cho cô, cô đều đặc biệt quý trọng.

Kiểu quý trọng này, có lẽ chính Hạ Tử Nhược cũng không nhận ra. Trong trái tim cô giống như có một chiếc hộp thu nạp, bên trong chứa mỗi câu nói mà anh từng nói qua. Bất cứ lúc nào, cô chỉ cần mở chiếc hộp, giọng nói của anh sẽ chui ra.

Hạ Tử Nhược nhéo nhéo mi tâm đang kéo căng, thở dài, quay trở lại khu bếp: " Chú Kỳ, chú chiên bít tết giúp cháu, cháu vẫn chưa ăn cơm trưa".

Việc này không chỉ khiến đám nhà bếp sợ đến ngây người, câu nói ấy còn khiến chú Kỳ là một ông già hết sức bình tĩnh cũng không khỏi trố mắt. Trong lúc lửa cháy đến nơi, quản lý trưởng rõ ràng chỉ lo lấp đầy bụng mình?

" Ngẩn ra đó làm gì, chú làm nhanh lên đi". Thấy đối phương đứng im bất động, Hạ Tử Nhược thúc giục.

Chú Kỳ lắc đầu bất lực, chấp muôi chảo nóng. Ở phía sau sự hỗn độn của khu bếp hơn nửa đời người, chưa ai làm được những món ăn có đủ ngũ vị tạp trần ( đắng chua cay mặn ngọt ) như ông lúc này. Cho nên ông không khỏi nghi ngờ ánh mắt dùng người của Hoắc tổng.

Hạ Tử Nhược không đi, hai tay ôm vai đứng bên cạnh bếp nấu. Món bít tết nhanh chóng được chiên xong, cô trực tiếp cắt thành từng miếng, bỏ vào miệng nhai. Các đầu bếp không thèm nhìn, nhao nhao quay lưng lại, than quản lý nhà hàng là kẻ tham ăn... Ây da, nhà hàng hết thuốc chữa rồi.

Hạ Tử Nhược trong lúc miệng ăn, ánh mắt ngược lại rơi trên người chú Kỳ.

Người đàn ông này toàn thân gọn gàng trong trang phục đầu bếp và mũ trắng, trên cổ quàng khăn một cách cẩn thận tỉ mỉ, chiếc tạp dề vòng qua đầu buộc vào eo, rõ ràng là trang phục quy định của khu bếp. Có thể do dáng vẻ uể oải trên người ông khác biệt so với những người khác, thoạt nhìn không thấy phù hợp, khó trách đến tuổi này vẫn chỉ là đầu bếp hai.

Hạ Tử Nhược đã có quyết định, không nhanh không chậm buông một câu: " Chú Kỳ, nếu như không có đầu bếp chính ở đây, tối nay chú sẽ chủ trì việc nấu nướng".

Điệu bộ và giọng nói của cô như mây trôi nước chảy nhưng quyết đoán khiến mọi người trong phòng bếp đều kinh hãi.

" Hả?". Tất cả xôn xao, quản lý nhà hàng không phải quên uống thuốc đấy chứ?

Hạ Tử Nhược không để ý tới những ánh mắt kinh ngạc và phê bình kín đáo, tiếp tục nói: " Càng là món ăn đơn giản càng có thể chứng minh khả năng nấu nướng. Chú Kỳ chiên bít tết bên ngoài cháy cạnh bên trong chín mềm, độ lửa vừa vặn, lại phối với nước sốt rượu vang, không hề thua kém so với đầu bếp có tay nghề".

Câu nói này của cô vừa rơi xuống, mọi người mới bừng tỉnh đại ngộ, thì ra quản lý trưởng đang thử món ăn!

Chú Kỳ không khỏi híp mắt, ý vị thâm trường dò xét Hạ Tử Nhược. Đừng nhìn nha đầu kia tuổi còn trẻ, rõ ràng rất lợi hại, đã tính toán hết cả. Nhưng khi nhìn vào khuôn mặt cô, chú Kỳ cũng không từ chối: " Tôi sẽ thử xem sao?".

Hạ Tử Nhược cười cười: " Tốt, mọi người tranh thủ thời gian làm việc đi".

" Được rồi". Tình quần chúng hăm hở.

Trong tiền sảnh, ăn uống linh đình, vang tiếng cười nói.

Hạ Tử Nhược đứng một góc, nhìn về phía xa, ánh mắt luôn rơi vào một điểm trong bữa tiệc mà chính cô không hay biết.

Ánh sáng nhu hòa ấm áp rơi xuống bóng dáng ấy, có một người đàn ông liên tục nâng ly mời rượu khách, đốt ngón tay thon dài giữ chiếc ly chân cao, trên cổ tay là chiếc đồng hồ dơn giản, măng sét sơ mi trang trọng đúng tiêu chuẩn... Ánh mắt của cô liên tiếp giơ lên, quét qua phong thái tao nhã, khí chất trầm ổn của người đàn ông, luôn nhìn vào ánh mắt của anh, sau đó dừng lại.

Con ngươi màu đen trong trẻo nhàn nhạt nhưng ánh sáng chói lóa động lòng người, ngoài trừ Hoắc Quý Ân còn có thể là ai.

Chỉ nhìn xem như vậy, nhưng Hạ Tử Nhược không tránh khỏi ngây ngẩn. Cô đột nhiên cảm thấy bản thân ngày càng không hiểu rõ tâm tư của anh.

Từ khi bị người đàn ông này cợt nhả, anh chưa từng nói điều gì, ngay cả tối nay lúc hai người giáp mặt. Cô không khỏi oán thầm, quả nhiên đàn ông đều một kiểu như nhau, chỉ lúc muốn XXX, mới để lộ thâm tình trước đó chưa từng có với phụ nữ. Lúc khác, tính tình Hoắc Quý Ân lại giống như một người đàn ông bội bạc, luôn duy trì thái độ xa cách lạnh lùng với người ta.

Dường như cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của cô, lại giống như chỉ là một cái quay đầu mà thôi, ánh mắt trong suốt thâm trầm của Hoắc Quý Ân cứ như vậy nhìn về phía cô. Giáp mặt bất ngờ, khiến gương mặt Hạ Tử Nhược thoáng chốc nổi hai mảng ửng hồng, như rình coi bị bắt tại trận. Cô đang định quay đầu thì thấy Hoắc Quý Ân ngoắc tay về phía cô.

" Quản lý Hạ, em lại đây một lúc". Môi anh nhếch khẽ, vén lên tạo thành một đường cong nhìn vô cùng đẹp.

Cô chưa kịp điều chỉnh xong nét mặt và hơi thở, đã phải dẫm giày cao gót đi tới, giải quyết việc chung gọi một tiếng: " Hoắc tổng".

Đôi mắt của anh hơi ngà ngà, cánh tay khoác lên ghế dựa, nghiêng người ngẩng đầu nhìn cô: " Đã làm xong đồ ăn tối nay phải không?".

Thần kinh Hạ Tử Nhược căng thẳng mãnh liệt. Quả nhiên vừa phân tâm đã bị anh bắt được. Cô vội vàng thu hồi suy nghĩ đặt vào công việc, đem đáy mắt có chút chột dạ che giấu sạch sẽ: " Đúng, sao vậy?". Đừng nhìn vẻ ngoài của cô bình tĩnh như thường, trong lòng đã sớm đánh trống. Không phải thực khách cũng đã nhận ra đồ ăn không phải do đầu bếp làm đấy chứ?

Không đợi Hoắc Quý Ân mở miệng, vị tham tán đại sứ quán ngồi ở vị trí chủ tọa đã giơ ngón cái lên, dùng tiếng Trung bập bõm khen: " Đồ ăn rất ngon".

Nỗi căng thẳng trong lòng Hạ Tử Nhược lập tức buông lỏng, cô mỉm cười nền nã: " Ngài quá khen. Đợi chút nữa có món kem nấm đen và phúc bồn tử mời mọi người thưởng thức".

" Thật tốt quá". Trong bữa tiệc cả đám người khen không dứt miệng.

Cơm nước no nê, Hoắc Quý Ân tiễn khách xuống tầng. Có lẽ do uống quá mấy chén, lúc đứng dậy, bước chân của anh có phần khó khăn. Một đoàn người lắc la lắc lư vừa rời đi, Hạ Tử Nhược liền vào khu bếp.

" Chú Kỳ, tối nay thật sự cảm ơn chú". Cô như trút được gánh nặng cười nói như ánh sao tái sinh.

Chú Kỳ tháo chiếc mũ đầu bếp xuống, nhíu mày: " Đừng khách khí". Toàn thân ông hiếm khi ngập tràn thần khí trai trẻ, thừa lúc vui vẻ cảm khái hai câu: " Nhớ hồi đó tôi cũng là đầu bếp của một khách sạn nổi tiếng đấy chứ. Nếu không phải do lớn tuổi bắt đầu nảy sinh tâm lý muốn nghỉ hưu, sao tôi chịu nghìn năm làm lão nhị".

Hạ Tử Nhược không biết chú Kỳ năm đó dũng mãnh như vậy, lúc này lộ vẻ mặt ngạc nhiên: " Cháu xem chú là bảo đao không lão rồi". ( Ý chỉ người già có giá trị )

Chú Kỳ cười ngoác miệng, vỗ vỗ vai cô: " Cô gái, cháu là người giỏi giang, miệng lưỡi cũng ngọt quá đi, rất có tiền đồ. Sau này nếu nhà hàng có chuyện gì, cháu cứ việc giao phó cho ta".

"...". Hạ Tử Nhược có nằm mơ cũng không ngờ trong hoàn cảnh mới người đầu tiên cô kết bạn lại là - bạn vong niên.

Nhóm người cuối cùng cũng tản đi, để lại mấy bàn canh thừa thịt nguội phải thu dọn. Hạ Tử Nhược bắt tay, cùng giúp đỡ nhân viên phục vụ giải quyết tàn cuộc. Trong khoảnh khắc cô quay người ôm chồng bát đĩa -

" Quản lý Hạ". Một giọng nói trầm thấp, ồm ồm lộ vẻ nam tính từ phía sau truyền đến.

Chỉ là một cái tên hàm ( tên và chức vụ ), cơ thể cô đã cứng đờ, chồng chén đĩa dường như cũng run rẩy theo. Cô nhanh chóng xoay người, mở to mắt: " Sao anh vẫn chưa về?".

Hoăc Quý Ân không trả lời, đôi mắt mơ màng men say nhìn cô, thực sự như muốn nhìn vào trong tim cô. Ở nơi công khai bị anh nhìn vậy, Hạ Tử Nhược suýt chút nữa tê dại từ da đầu đến mũi chân. Cô không biết thành ngữ " liếc mắt đưa tình" có lực sát thương to lớn như thế nào.

Nhìn đủ, anh mới hờ hững nói: " Tôi uống say, em đến lễ tân đặt cho tôi một phòng".

" Đêm nay anh muốn ở lại Quý Đình à?".

" Ừ".

Hạ Tử Nhược không thể không buông chén đĩa, xuống tầng đến quầy lễ tân đặt thẻ phòng. Nghe nói ông chủ ở lại, nhân viên lễ tân đưa cho cô thẻ phòng " tổng thống".

Lúc cô trở lại nhà hàng, tiền sảnh không còn ai, không hiểu mọi người làm thế nào tản đi nhanh thế. Tóm lại chỉ có Hoắc Quý Ân một thân một mình ngồi trước bàn ăn. Anh gấp khuỷu tay đặt lên mặt bàn, còn tay kia yếu ớt đỡ trán, cơ thể có vẻ rất khó chịu.

Hạ Tử Nhược không dám thờ ơ, cầm thẻ phòng đưa anh xem. " Anh tranh thủ thời gian vào phòng nghỉ ngơi đi".

Hoắc Quý Ân không động đậy, dường như cuộc đối thoại tiếp theo khó có thể mở miệng. Sau khi anh ngước mắt nhìn cô, liền rơi vào im lặng.

Ngay khi Hạ Tử Nhược cau mày nghi ngờ, đột nhiên nghe anh ung dung lên tiếng: " Tôi không đi nổi, em đưa tôi về phòng".

Nhờ Hoắc Quý Ân ban tặng, cô đã tập mãi thành quen khi phải thi thoảng chứng kiến căn bệnh cao ngạo lạnh lùng của con người này. Cô không biết làm thế nào đành nhấc tay anh lên, " Đi thôi".

Ai ngờ, ngay lúc Hoắc Quý Ân đứng dậy -

Cánh tay kia của anh bị người phụ nữ khác vội vàng lao đến đỡ lấy.

" Hay để tôi đưa Hoắc tổng về phòng".

Hạ Tử Nhược theo tiếng nói nghiêng đầu sang, thấy một người không biết từ đâu xuất hiện - Là Trình Huyên.

Bàn tay cô đang giữ cánh tay Hoắc Quý Ân khẽ cứng đờ, nhất thời không kịp phản ứng. Cô nhìn gương mặt Trình Huyên lộ vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng, thoáng chốc giật mình.

Rõ ràng một khuôn mặt lạnh lùng như vậy, không chút biểu cảm, Hạ Tử Nhược lại có thể ngửi thấy mùi vị ... thù địch.

Sự thù địch giữa phụ nữ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.