[Ái Thần Ái Tác Quái Hệ Liệt] Mãn Nguyệt Tình Nhân

Chương 15: Chương 15




Hắn hồi phục tươi cười, thân mình lại dưỡng béo, áo quần lúc trước bị sửa nhỏ, hiện tại đã muốn phải sửa trở lại, Thương Hoa đem áo quần nhờ thợ may chỉnh lại kích cỡ cũ.

Mà hiện tại, Triệu Thiên Luân đối với Thương Hoa có thêm vài phần coi trọng, y mời riêng một vị tú tài về nhà dạy học cho Thương Hoa, Thương Hoa giống như cá gặp nước, hấp thu kiến thức vô cùng nhanh.

Tôn Duẫn Thần đương nhiên rất cao hứng khi Thương Hoa được trọng dụng, bởi vì từ miệng Triệu Thiên Luân, hắn biết được Thương Hoa đi tìm Triệu Thiên Luân, muốn y đến gặp hắn, nhờ đó mà hoá giải được khúc mắc nan giải giữa hai người.

Nhờ tú tài chỉ dạy tận tình, Thương Hoa rất nhanh đều hiểu biết, Triệu Thiên Luân cũng thỉnh đại phu nổi danh chữa trị gót chân cho gã, cũng điều dưỡng luôn cả thân mình cho gã, Triệu Thiên Luân nói riêng với Tôn Duẫn Thần, y cảm thấy Thương Hoa rất có tài, tiền đồ trong tương lai vô cùng sáng lạng. Tôn Duẫn Thần đích xác cảm thấy Thương Hoa rất thông minh, có tài văn chương, nhưng không giống với Triệu Thiên Luân, có thể nghĩ nhiều như vậy.

Thương Hoa được điều dưỡng, dáng người gã vừa gầy lại vừa nhỏ đã có chút cao lên, nhưng tật ở chân của gã là do bẩm sinh mà ra, đại phu cho biết dù có trị liệu cũng không mấy hiệu quả, gã suốt đời cũng phải kéo chân mà đi, cũng may dị tật ấy cũng không mấy nghiêm trọng, cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống hằng ngày của gã, diện mạo của Thương Hoa cũng không được anh tuấn, nhưng đó cũng là do trời sinh.

Mà hiện tại Tôn Duẫn Thần càng ngày càng yêu Triệu Thiên Luân hơn, hắn nhìn thấy Triệu Thiên Luân, căn bản là không thể che dấu tình yêu hiện lên trong mắt của mình, một lời nói, một nụ cười của Triệu Thiên Luân đối với hắn mà nói chính là trời đất bao la.

Triệu Thiên Luân chuyển tới tân phòng, cùng Tôn Duẫn Thần ngủ cùng nhau, ở thời khắc tình cảm của hai người ngọt như mật, thì Triệu gia lại xuất hiện người mà Tôn Duẫn Thân không nghĩ đến nhất.

Vào một buổi sáng sớm, người của Vương gia tới thăm Triệu gia, tôi tớ vào bẩm báo, Tôn Duẫn Thần hầu hạ Triệu Thiên Luân mặc vào quần áo, có chút lo lắng, nói nhỏ: “Bọn họ đến đây làm gì?”

“Không biết, dù sao cũng không quá quan trọng.” Y hôn lên đôi môi anh đào xinh đẹp của Tôn Duẫn Thần, muốn xoá tan đi lo lắng trong hắn.

Tôn Duẫn Thần đối với Triệu Thiên Luân là tin cậy tuyệt đối, không thể tưởng được sau một hồi Triệu Thiên Luân cùng người nhà Vương gia ở trong phòng nói chuyện riêng, cách ngày lại truyền ra tin tức Triệu Thiên Luân muốn cùng Vương tiểu thư thành thân.

Tôn Duẫn Thần khóc, hắn hỏi Triệu Thiên Luân có thật hay không, Triệu Thiên Luân cũng không chịu trả lời, nhưng ở trong nhà lại chuẩn bị một tân phòng, bắt đầu những động tác bố trí cho hôn lễ, Triệu Thiên Luân thậm chí chuẩn bị cả sính kim, mà kim ngạch của sính kim này vô cùng khoa trương, toàn bộ mọi người trong thành đều đồn đãi Vương tiểu thư sắp nhập môn Triệu gia.

Hai mắt Tôn Duẫn Thần đẫm lệ, ép hỏi Triệu Thiên Luân, nhưng Triệu Thiên Luân vẫn không chịu trả lời, còn đem sổ sách tới đưa cho hắn, hắn đem sổ sách bỏ qua một bên, vừa khóc vừa nói: “Đệ muốn chuyển ra ngoài ở.”

Thần sắc Triệu Thiên Luân có chút do dự, cuối cùng thản nhiên nói: “Được”

Hắn không nghĩ tới Triệu Thiên Luân lại dễ dàng đồng ý như thế, hắn thương tâm khóc lớn ra, có thể nào y chỉ đùa bỡn với hắn không? Một mớ ý nghĩ thương tâm xuất hiện trong đầu Tôn Duẫn Thần.

Hắn chuyển ra ngoài, bất quá Triệu Thiên Luân phi thường kiên trì muốn Thương Hoa đi theo hầu hạ hắn, hắn chuyển đến đại trạch đã ở lúc trước, mỗi ngày ở đây, hắn đều lấy lệ rửa mặt, mỗi lần nghe được tin tức Triệu Thiên Luân muốn cùng Vương tiểu thư thành thân, tâm hắn liền đau đớn một lần lại một lần.

Cả ngày khóc cũng không phải biện pháp, quá buồn chán hắn ra ngoài thay đổi chút không khí, chính là hai mắt khóc sưng đỏ có chút khó coi, hắn lơ đãng bước chân đi, thấy chén trà liền lòng chua xót, nhìn đến vải vóc liền đau lòng, kết quả đi tản bộ càng làm tâm tình hắn thêm thống khổ. Hắn không còn tinh thần để đi dạo tiếp, liền quay về nhà, lại bị người ở phía sau gọi lại.

“Tiểu Thần, này có phải là tiểu Thần không?”

Tôn Duẫn Thần nghe tiếng gọi quen thuộc, hắn quay đầu lại, đứng trước mặt hắn là Lý Hoàn Kiến so với mấy tháng trước cũng không có gì thay đổi, Tôn Duẫn Thần cảm thấy ngượng ngụng, hắn cảm thấy có lỗi với Lý Hoàn Kiến, tuy rằng lúc trước hai người không phát triển đến giai đoạn tình nhân, nhưng Lý Hoành Kiến luôn đối tốt với hắn, hắn lại chỉ viết cho gã một phong thư từ chức cùng nói lời từ biệt, không khỏi cũng quá bạc tình.

“Lý thiếu gia, đã lâu không gặp.” Hắn cúi đầu chào, nhuyễn thanh vấn an.

Lý Hoành Kiến mỉm cười, nói: “Mới mấy tháng không gặp, sao lại xa lạ như vậy, không cần gọi huynh là thiếu gia, cứ gọi huynh như trước kia là được rồi.”

“Hoành, Hoành Kiến ca.” Thấy gã không để ý chuyện cũ, đối với hắn vẫn thân thiết giống trước kia, trong lòng Tôn Duẫn Thần càng thêm áy náy, hắn giải thích: “Hoành Kiến ca, lúc trước đệ chuyển về nhà của tỷ phu quá vội vàng, nên chỉ viết cho huynh một phong thư để giải thích, như thế thật không đúng, khả hiện tại, mỗi lần đệ nhớ tới đều cảm thấy mình quá qua loa.”

Ánh mắt Lý Hoành Kiến ảm trầm, nói: “Huynh tưởng huynh làm cái gì sai, cho nên đệ không nghĩ muốn gặp huynh.”

“Không có, không phải như vậy.” Tôn Duẫn Thần liên tục xua tay, nói ra sự thật, “Tỷ phu đệ bắt đệ phải quay về nhà, lúc đó huynh ấy …. Lúc đó ….”

“Xảy ra chuyện gì? Tiểu Thần, có chuyện gì sao, quan hệ giữa chúng ta cũng không thể nói sao?”

Tôn Duẫn Thần nghe Lý Hoành Kiến nói thế, mặt hắn đỏ bừng nói rõ sự thật: “Ngày đó, huynh ở trước cửa ….. rồi bị tỷ phu đệ thấy được, huynh ấy tức giận, bảo đệ phải quay về nhà ở.”

Lý Hoành Kiến thế mới biết; ngày đó gã hôn Tôn Duẫn Thần ở trước cửa, bị Triệu Thiên Luân thấy, Triệu Thiên Luân sinh khí, bắt Tôn Duẫn Thần phải quay về nhà, lại bắt Tôn Duẫn Thần phải nghỉ làm ở Thiện Ức.

“Đệ vì cái gì phải nghe lời tỷ phu đệ như thế?” Lý Hoành Kiến đi tới gần một chút, ngón tay bắt giữ một lọn tóc nhỏ của Tôn Duẫn Thần, cuốn ở trong tay đùa bỡn.

Tôn Duẫn Thần bỗng nhiên mất tự nhiên cực kỳ, hắn ngẩng đầu, Lý Hoành Kiến dùng đôi mắt thâm tình nhìn hắn, trước kia loại ánh mắt này sẽ làm hắn cảm thấy e lệ, không biết phải ứng đối như thế nào, thân thể mới quen tình dục của hắn cũng sẽ cảm thấy được mong chờ.

Nhưng những tháng gần đây, cùng Triệu Thiên Luân ‘lưỡng tình tương duyệt’, sau khi thân thể hắn được Triệu Thiên Luân nhiệt tình ôm qua, hắn không bao giờ … nghĩ muốn cùng người khác phát sinh loại quan hệ này nữa, cho nên ánh mắt mầu dục của Lý Hoành Kiến làm cho da đầu của hắn run lên, hắn bước lui một bước nhỏ. “Tỷ phu đệ đối với đệ tốt lắm, tỷ tỷ mất đi, huynh ấy thay thế tỷ tỷ dạy bảo đệ, huynh ấy sợ đệ làm những việc sai trái, thực tâm lo lắng cho đệ.”

Lý Hoành Kiến nhìn thấy hắn thoáng thối lui, động tác từng bước cự tuyệt, tuy rằng biểu hiện không rõ, nhưng cũng rất hữu hiệu làm cho hai người cách ra một khoảng cách, sắc mặt gã không thay đổi, cười nói: “Đệ không thích huynh sao? Tiểu Thần?”

“Không có, sao có thể, Hoành Kiến ca làm người khẳng khái lại hào phóng, huynh là bằng hữu tốt nhất của đệ, đệ sao có thể không thích huynh.”

“Tiểu Thần, chúng ta chỉ thiếu một bước nữa là trở thành tình nhân, đệ lại đứng xa huynh như vậy, huynh cảm thấy đệ đối với huynh thật khách sáo, tuyệt không giống với tiểu Thần trước kia, luôn đối với huynh thân mật.”

“Không có chuyện này, Hoành Kiến ca, lòng đệ vẫn khâm phục huynh, nhưng đệ thật sự nghỉ đệ và huynh không thích hợp quan hệ tình nhân, chúng ta làm bằng hữu thì tốt rồi.”

“Vậy được rồi, chúng ta cứ coi nhau như bằng hữu đi, để chúc mừng bằng hữu lâu ngày gặp lại, huynh mang đệ đi tửu lâu uống vài chén rượu được không?”

Thấy Lý Hoành Kiến không có đau khổ cùng bức bách, điều này làm Tôn Duẫn Thần thở dài một hơi nhẹ nhõm, ánh mắt hắn lập tức chuyển vui vẻ, trong lòng hắn vẫn cảm thấy được hắn thật sự có lỗi với Lý Hoành Kiến, lúc trước Lý Hoành Kiến đối với hắn vô cùng tốt, hắn cũng không tất đem gã trở thành độc xà mãnh thú mà phòng bị.

Bọn họ đi tới tửu lâu sang trọng nhất, đó là nơi khi bọn họ mới quen nhau đã từng đến, Lý Hoành Kiến kêu mấy món điểm tâm mà Tôn Duẫn Thần thích nhất, uống một chút rượu, gã không hề đề cập tới đoạn tình cảm trước kia cùng Tôn Duẫn Thần, ngược lại kể chuyện gã về nhà gặp được bao nhiêu chuyện thú vị, gã rất biết cách nói chuyện để tạo không khí vui vẻ lại cũng rất sôi động, làm cho Tôn Duẫn Thần cũng dần dần thả lỏng mà vui vẻ.

Bọn họ giống như trở lại loại quan hệ tốt trước đây vài tháng, duy nhất bất đồng là Tôn Duẫn Thần không hề cảm thấy chính mình có thể cùng Lý Hoành Kiến ngồi thân mật nói chuyện, chỉ có thể thiết lập quan hệ bằng hữu ngoại giao, nghe gã kể chuyện này đó thú vị, cũng là một chuyện vui nhất đẳng.

Bởi vì nói chuyện rất vui vẻ, Tôn Duẫn Thần uống nhiều hơn hai chén, hai gò má vì hắn say rượu mà đỏ lên trông thật đáng yêu, sau khi rời tửu lâu, cước bộ hắn có chút lảo đảo, Lý Hoành Kiến nhẹ nhàng cầm tay hắn, trên đường khuya, hai người dìu nhau mà đi.

Có lẽ do mấy ngày nay tâm tình của hắn thật sự rất buồn, nên hắn mới uống nhiều rượu như vậy, nhưng rượu vào chỉ làm cho khổ tâm càng khổ tâm hơn, nhớ đến Triệu Thiên Luân không đưa ra biện hộ gì khi hắn hỏi y có hay không muốn kết hôn với Vương tiểu thư, chính vì y không nói rõ có không, càng làm cho tâm của hắn thêm thương tổn.

“Tiểu Thần, sao đệ khóc vậy?”

Nghe Lý Hoành Kiến nói thế, Tôn Duẫn Thần mới phát hiện chính mình rơi nước mắt, hắn vội vàng lau đi, “Không có gì, chỉ vì uống hơi nhiều rượu, cảm thấy khó chịu, mới chảy nước mắt.”

“Thật như vậy sao?” Lý Hoành Kiến nhẹ giọng nói: “Hay đệ có uỷ khuất gì mà không thể nói cho huynh biết.”

“Không có gì, thật sự không có gì.” Tôn Duẫn Thần không nghĩ hướng người khác tố khổ nói Triệu Thiên Luân không tốt, dù sao Lý Hoành Kiến vốn là cố ý theo đuổi hắn, hắn lại hướng gã than phiền chuyện Triệu Thiên Luân, chẳng phải là làm lộ ra quan hệ của hắn cùng Triệu Thiên Luân, như thế thật không tốt, hơn nữa cũng sẽ làm tâm của Lý Hoành Kiến bị tổn thương, hắn không muốn làm như thế.

“Tiểu Thần, tới rồi.”

Tôn Duẫn Thần giương mắt nhìn lên, không phải là đại trạch hắn đang ở, mà là khách điếm Lý Hoành Kiến đang ở, hắn do dự một chút, Lý Hoành Kiến đỡ hắn đi vào, một bên nói: “Từ tửu lâu quay về chỗ của huynh gần hơn, quay về chỗ của đệ rất xa, huynh không muốn đệ say rượu mà phải đi xa như vậy, không bằng đêm nay cứ ở chỗ huynh qua đêm đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.