Âm Dương Giới

Chương 44: Chương 44: Uy lực của thần công U Hạo




Trong mười mấy tên U Linh theo Huyền Trung Tử, ai nấy đều dùng the đen bịt mặt khiến người ngoài không nhìn ra diện mạo của mình.

Nhưng trong lúc giáp chiến đánh lung tung nhiều mành the đen bị rơi mất nên có nhiều người để lộ bộ mặt thật ra.

Những tiếng kêu gào thất thanh trong đám quần hùng thét lên vì kinh dị tột độ, là vì trong số này, có cả Long Môn Hiệp Ngũ Bá Hóa và Ngũ Độc giáo chủ Lạc Cảnh Thiên. Hai người này đều là những tay cự phách trong đám hào kiệt võ lâm, trước đây hơn một tháng đã cùng trên một trăm đồng đạo kéo vào thám hiểm Vô Nhân cốc gặp hỏa tai rồi mất tích đến nay.

Sự có mặt của hai người này trong đám U Linh khiến những người quen trong quần hùng lớn tiếng gọi tên.

Nhưng hai người vẫn làm lơ, tựa hồ như không hề nghe tiếng rồi, vừa chỉ vừa chưởng vẫn tung ầm ầm để biến áp võ lâm hào kiệt.

Ngay lúc ấy hai tên khất từ cửa Cái bang cố liều chết chen vào đám đông đang hỗn chiến, ghé vào tai Bang chủ Cung Bá Ước, nói thầm mấy câu.

Nghe xong Cung Bá Ước lo lắng lộ ra mặt ngơ ngác nhìn khắp nơi rồi dùng truyền âm nhập mật khẽ nói cùng Niệp Sáp hòa thượng :

- Theo báo cáo của bổn bang thì tại Vô Nhân cốc đã có thêm mấy mươi người vượt qua Âm Dương giới, xin lão hòa thượng sớm lo liệu để kịp thời ứng phó.

Niệp Sáp hòa thượng giật mình lo sợ vì một tai nạn tày trời sắp đến, bay vút lên một mỏm đá cao thét lớn :

- Rất nhiều U Linh từ Vô Nhân cốc đang kéo ra, chúng ta cần phải rút lui tạm thời bảo toàn thực lực, sau sẽ tìm mưu kế khác.

Mọi người đều đồng ý nghĩ rằng :

- Chỉ mới một Huyền Trung Tử và mười U Linh mà quần hùng đã rối loạn, nhiều kẻ bị thương. Nếu vị Chí Tôn động viên thêm cho nhiều U Linh nữa cùng kéo ra thì nhất định bao nhiêu quần hùng hôm nay sẽ dẫm vào vết xe cũ của thảm cảnh trước đây một tháng.

Huyền Trung Tử cười rộ nói :

- Đừng nói là hơn một trăm mạng các ngươi, mặc dù tập trung tất cả lực lượng võ lâm thiên hạ, chỉ cần một hiệu lịnh của Chí Tôn, lực lượng trong cốc kéo ra cũng sẽ san bằng không còn một mống. Giờ đây có muốn rút lui cũng không còn kịp nữa.

Sau tiếng nói của Huyền Trung Tử, mười U Linh tăng thêm áp lực, quay tít như chong chóng, tấn công ráo riết. Quần hùng thêm hỗn loạn, chỉ còn cách chống đỡ để tìm lối rút lui.

Bao nhiêu quần hùng bên ngoài khi nghe lời tuyên bố của Niệp Sáp hòa thượng đã tìm lối lẩn trốn cả rồi. Chỉ riêng một số ít ở gần Huyền Trung Tử và các U Linh bị tấn công rát quá, không còn cách nào lẩn tránh được, cuống quít đánh cầm chừng chờ số mệnh.

Huyền Trung Tử xông xáo trong đám quần hùng, rồi nhắm Khúc Tự Thủy tấn công ráo riết. Nàng chỉ còn cách chống đỡ. Nên cục diện kéo dài e khó lòng thoát khỏi động thủ của hắn.

Trong lúc vô cùng khẩn trương bỗng từ xa có tiếng quát :

- Yêu đạo hãy dừng tay, không được tác quái.

Tiếp theo đó, hai bóng người từ không trung đáp xuống, lập tức mỗi luồng chỉ phong xé gió veo vèo xẹt thẳng vào nách Huyền Trung Tử lanh như điện chớp.

Huyền Trung Tử giật mình, mà cả quần hùng cũng ngơ ngác và mừng rỡ.

Hai bóng ấy là Văn Thiếu Côn và Bạch Thái Vân.

Văn Thiếu Côn vừa bước lại bên Huyền Trung Tử, hét lớn :

- Yêu đạo, cách nhau chỉ hơn một tháng mà nhà ngươi đã tăng thêm tánh tàn ác quá nhiều.

Liếc mắt qua thấy trên đất ngổn ngang bảy tám xác chết của đám quần hùng, chàng hỏi lớn :

- Cuộc tàn sát này có phải do lệnh của Chí Tôn không?

Huyền Trung Tử không đáp đúng câu hỏi mà nói sang chuyện khác :

- Chỉ có một mình ngươi tốt phước nên ngài Chí Tôn đã khoan dung một lần như thế đó. Nay còn muốn trở về nộp mạng hay sao?

Văn Thiếu Côn cũng không trả lời mà hỏi cách khác :

- Lệ cô nương hiện còn trong Nghênh Xuân động hay không?

Huyền Trung Tử cười khà khà đáp :

- Oắt con, mày đã mang theo một con bé đẹp đẽ như thế kia chưa vừa lòng hay sao mà còn hỏi thăm con tiện tỳ họ Lệ lúc trước nữa?

Văn Thiếu Côn đỏ mặt, quát lớn :

- Đừng nói bậy bạ, ta chỉ cần ngươi trả lời đúng câu hỏi mà thôi.

Huyền Trung Tử nổi giận đùng đùng, phóng chỉ tấn công luôn.

Văn Thiếu Côn toan đưa thế ra đón đỡ, nhưng Bạch Thái Vân đứng bên cạnh đã tươi cười nói :

- Văn ca, anh cứ tự nhiên chuyện trò cùng anh em bè bạn, phần lão này cứ đế mặc em xử trí cho.

Văn Thiếu Côn cau mày nói :

- Nó là Thủ tòa của ba mươi sáu vì sao Thiên Cương, thuộc loại thượng đẳng U Linh của Vô Nhân cốc đừng xem thường đấy nhé.

Bạch Thái Vân mỉm cười đáp :

- Chỉ một tên ma đầu chó săn của Vô Nhân cốc mà không trị nổi thì U Hạo thần công của chúng mình còn giá trị gì nữa.

Huyền Trung Tử nghe nói ngạc nhiên hỏi :

- Cái gì? U Hạo thần công ư?

Bạch Thái Vân mỉm cười đáp :

- Có gì cứ đem thi thố hết ra đây. Rồi sẽ biết rõ oai lực của thần công U Hạo.

Huyền Trung Tử gầm một tiếng, phóng chưởng tấn công ngay.

Bạch Thái Vân bình tĩnh, sẽ khoa tay một vòng, tung ra một vòng ánh sáng năm màu rực rỡ.

Quần hùng vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ. Họ bàn tán xôn xao và trầm trồ khen ngợi không ngớt miệng. Xưa nay chưa ai thấy được chưởng lực phát tiết ra màu sáng ngũ sắc bao giờ.

Trong khi mọi người đang bàng hoàng ngơ ngác, hai luồng chưởng lực chạm vào nhau rồi tan ngay. Cả hai cùng thối lui một bước, bất phân thắng bại.

Huyền Trung Tử giật mình hét lớn :

- Bất kỳ sống hết, có bao nhiêu bắt hết bấy nhiêu rồi giải quyết ngay tại chỗ.

Hơn mười bóng U Linh vâng dạ tung mình nhảy ra.

Văn Thiếu Côn không còn do dự thi triển lực phóng một chưởng chận ngang một bên.

Bạch Thái Vân đưa tay ra sau rút thanh Âm kiếm. Hai người một chưởng, một kiếm, oai thế hùng hậu vô cùng.

Ánh sáng ngũ sắc lại rọi ra bốn mặt. Hai người đứng sát nhau, âm dương tương trợ, U Hạo thần công phát huy nhiều hơn gấp mười lần.

Cục diện đã biến đổi đột ngột, ưu thế nghiêng về phe Văn Thiếu Côn.

Ba U Linh bị Âm kiếm của Bạch Thái Vân chém đứt đầu! Hai tên nữa bị chưởng lực của Văn Thiếu Côn đánh gãy xương sống! Huyền Trung Tử và bảy, tám U Linh còn lại tuy chưa bị thương nhưng ai nấy đều thở hồng hộc vì kiệt sức lắm rồi.

Văn Thiếu Côn nói lớn :

- Thắng bại đã quá rõ ràng. Ta chẳng muốn bức bách làm gì cho quá đáng.

Thôi, chúng bay hãy cút đi cho rồi.

Huyền Trung Tử thở dốc một hồi rồi nói :

- Oắt con, không ngờ chỉ trong vòng hơn một tháng mà bản lãnh của mày đã cao siêu tột bực như thế. Thần công này quả nhiên lợi hại. Bổn tòa không may bị thua dưới tay mày, nhưng nói thật mày chưa phải là đối thủ của ngài Chí Tôn.

Nói xong, lão dắt mấy U Linh còn lại quay mình đi luôn.

Nhưng lão vừa đi được mấy trượng, đột nhiên Văn Thiếu Côn thét lớn :

- Hãy quay lại!

Huyền Trung Tử giật mình dừng bước, quay lại hỏi :

- Ủa, tại sao mày đổi ý chống thế.

Văn Thiếu Côn cười lạt nói :

- Mi khỏi phải sợ hãi! Ta chỉ cần ngươi trả lời giùm một câu mà thôi.

Huyền Trung Tử hỏi :

- Chuyện gì, cứ hỏi xem?

Văn Thiếu Côn nói :

- Nhờ nói lại với Chí Tôn nhà ngươi sáng mai phải thả ngay Lệ cô nương ra.

Huyền Trung Tử lạnh lùng nói :

- Nếu Chí Tôn không bằng lòng thì sao?

Văn Thiếu Côn hét :

- Thì san bằng Vô Nhân cốc Chẳng chừa một tên nào.

Huyền Trung Tử cười ngoặt nghẽo nói :

- Oắt con giỏi lắm. Ta chỉ e rằng nói dễ mà làm không được.

Văn Thiếu Côn nổi nóng dùng đôi mày kiếm, khoa chưởng toan đánh ra.

Huyền Trung Tứ thất kinh, vội vàng bỏ chạy luôn, không dám nói gì nữa.

Trong nháy mắt lão và tám U Linh đã khuất dạng sau tấm thạch bia “Âm Dương giới”.

Niệp Sáp hòa thượng mừng quá cười ha hả nói lớn :

- Cháu giỏi lắm. Đáng lẽ hòa thượng này phải uống nhiều rượu để mừng ngày nay cháu đã luyện được thần công tột bực.

Ông nhìn qua Bạch Thái Vân rồi hỏi :

- Ủa, còn cô nào đây đây. Cháu và cô nàng đã... Hà, hà...

Văn Thiếu Côn thẹn đỏ mặt nói :

- Xin lão thiền sư đừng cười cháu nữa.

Rồi quay sang Vô danh tăng :

- Sư huynh vẫn mạnh giỏi đấy chứ?

Vô danh tăng cười nói :

- Có rượu thịt đầy đủ thì khi nào cũng mạnh giỏi cả.

Văn Thiếu Côn hỏi tiếp :

- Sư phụ đâu rồi cho tiểu đệ được hầu tiếp sư phụ.

Vô danh tăng nhe răng nói :

- Làm gì có sư phụ?

Văn Thiếu Côn sửng sốt hỏi gấp :

- Tại sao như vậy? Chả lẽ đây là câu chuyện bày đặt hay sao?

Vô danh tăng nói :

- Đây chỉ là một kế lừa gạt.

Văn Thiếu Côn kinh ngạc quá hỏi ngay :

- Lừa gạt à? Tiểu đệ chẳng hiểu nổi ý kiến của sư huynh.

Vô danh tăng cười nói :

- Mọi việc đều do ý kiến của Niệp Sáp hòa thượng cả. Sư đệ cứ hỏi ông ấy thì rõ.

Niệp Sáp hòa thượng vội khoát tay nói :

- Khoan đã, chúng ta đừng nên lạc quan vội. Theo tin vừa nhận được thì có hơn mấy chục U Linh đã được lệnh ra khỏi Cốc. Phen này, hình như vị Chí Tôn cốc chủ cũng thân hành đến đây, chúng mình hãy tạm gác mọi việc đề chuẩn bị đối phó cho kịp thời.

Bang chủ Cung Bá Ước nói :

- Cứ theo tin vừa nhận được thì họ đã vượt qua Âm Dương giới, nhưng lại không tiến ra, chỉ đứng nơi cửa hang, án binh bất động!

Niệp Sáp hòa thượng cau mày nói :

- Tuy chúng đứng nơi cửa hang nhưng chưa biết sẽ xông ra tấn công từ lúc nào, chúng ta phải đề phòng cho chu đáo.

Văn Thiếu Côn chận lại nói :

- Việc này không có gì đáng ngại. Xin lão thiền sư cứ nói rõ chỗ ở của ân sư cho cháu nghe.

Niệp Sáp hòa thượng dậm chân nói :

- Khổ quá, lão hòa thượng đến giờ phút này vẫn biệt tích, không biết sống chết nơi đâu. Mấy ngày nay chúng ta trông mong hết sức mà không nghe tin tức gì ráo trọi.

Văn Thiếu Côn lấy làm lạ nói :

- Ân sư đã gởi thiệp mời hào kiệt khắp giang hồ hợp đại hội võ lâm, tại sao vẫn còn ẩn núp không chịu ra mặt?

Niệp Sáp hòa thượng thở dài nói :

- Chẳng giấu gì cháu, việc này là do chủ trương của ta, muốn mượn danh lão thiền sư, may ra lời mời mới có hiệu lực trong quần hùng võ lâm, đồng thời đó cũng là một cách để khích ông ta xuất đầu lộ diện, nhưng thật không ngờ...

Văn Thiếu Côn nghe qua đầu đuôi thất vọng quá, thở dài một tiếng rồi lặng thinh không nói gì nữa.

Tề Mãn Kiều nhí nhảnh chạy lại chào chàng, nói :

- Văn thiếu hiệp, chúng ta xa nhau trong thời gian cũng khá lâu.

Văn Thiếu Côn vội vàng ân cần đáp :

- Tề cô nương vẫn mạnh giỏi đấy chứ?

Tề Mãn Kiều chúm chím cười đáp :

- Đa tạ Văn thiếu hiệp đã có lòng chiếu cố. Cô nương này là ai mà chúng tôi chưa được giới thiệu.

Văn Thiếu Côn mác cỡ đỏ mặt, đang ấp úng chưa biết nói ra sao thì Bạch Thái Vân đã tươi cười hớn hở nói :

- Thiếp xin nói thay cho công tử. Thiếp họ Bạch tên Thái Vân, cùng Văn công tử đây...

Rồi nàng nói luôn :

- Chúng tôi đã là vợ chồng rồi.

Chu Diệp Thanh nhìn sững Văn Thiếu Côn hỏi gấp :

- Thật vậy không?

Văn Thiếu Côn ấp úng một lát rồi gật đầu nhẹ, chàng đáp :

- Phải.

Để giải thích, chàng nói thêm :

- Hồi đó tôi bị trúng độc sắp chết, nhờ cô ấy cứu chữa, cho nên chúng tôi...

Bạch Thái Vân ngọt ngào nói theo :

- Thật ra cái mục đích chính thức đẩy chúng tôi kết tình chồng vợ là để cùng nhau tham luyện U Hạo thần công.

Liếc mắt nhìn qua thái độ mọi người rồi nàng nói thêm :

- Hồi nãy ra tay đánh bại được bọn quái nhân Vô Nhân cốc cũng nhờ kết quả của thần công này. Chắc quý vị cũng đã thấy rõ rồi.

Mọi người chép miệng trầm trồ cả hai được kỳ duyên hạnh ngộ và may mắn được môn thần công lợi hại nhất trần đời.

Đang nói nói cười cười, lời qua tiếng lại, thình lình một giọng nói rắn rỏi và quen thuộc gọi Văn Thiếu Côn :

- Văn thiếu hiệp!

Văn Thiếu Côn vội vàng quay lại nhìn, thấy một ông già, tuổi độ năm mươi, diện mạo phương phi tiêu sái chân bị tật, chống gậy sắt từ trong đám đông bước ra.

Người đó là Vọng Tình lư chủ Thời Tư Tình.

Văn Thiếu Côn vừa mừng vừa kinh ngạc, vội hỏi :

- Lão tiền bối cũng đến đây sao?

Thời Tư Tình ngậm ngùi đáp :

- Lão phu ở Vọng Tình lư lâu ngày nóng ruột cần phải đi đi lại lại để giải sầu.

Rồi với một giọng trầm buồn, ông nói tiếp :

- Mặc dầu tấm thân tàn phế, lão vẫn không ngại đường xa lặn lội cố tìm về đây, không phải để tranh tài võ lâm, cũng không phải để chống đối với ai, mà chính là để tìm cho ra tông tích của người yêu ngày xa xưa ấy.

Văn Thiếu Côn vốn là người bặt thiệp, nói năng hoạt bát, nhưng trước tâm trạng đau buồn và mối tình gây cấn của người bạn già, chàng không còn lời lẽ nào để an ủi hay khuyên can nữa.

Ngay lúc ấy có hai tên đệ tử Cái bang hốt hoảng chạy đến báo tin mới :

- Rất đông U Linh Vô Nhân cốc đã kéo đến đây, cách xa chừng vài dặm.

Niệp Sáp hòa thượng nói với Văn Thiếu Côn :

- Này cháu, Vô Nhân cốc kéo toàn lực ra đây quyết thư hùng một phen. Thanh thế của chúng rất lớn, lối dụng độc lại vô cùng cao siêu. Cháu cần lo liệu để chống cự lại, để chậm trễ không thể nào khỏi sơ suất.

Bạch Thái Vân cười khanh khách nói :

- Các vị đã họp nhau kỳ này để liên hiệp chống địch, ngày nay bọn U Linh đã mang xác ra đây để nộp mạng, xin cứ tùy nghi đối phó.

Thấy mọi người đang lo âu ngơ ngác, nàng dùng truyền âm nhập mật nói với Văn Thiếu Côn :

- Văn ca, nếu đem thần công của hai ta liên hiệp song đấu, tiêu diệt chúng kể cũng không khó khăn lắm đâu.

Đang chuyện trò đã thấy từ xa hàng đoàn bóng đen khi ẩn khi hiện lướt tới như bay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.