Âm Mưu Em Chồng

Chương 6: Chương 6




Buổi tối tại nhà của Vũ.

Sau vài hôm yên tĩnh, không khi gia đình ngày hôm nay lại trở lại vẻ ấm áp, vui vẻ vốn có của nó. Mọi người quây quần bên chiếc bàn nhỏ cùng nhau vui vẻ trò chuyện, dùng bữa.

Tối hôm đó, cả nhà trò chuyện đến khuya mới chịu đi ngủ, vừa lên đến phòng Vũ liền ôm chầm lấy Hạnh, nhè nhẹ hỏi.

_ Bà xã, hôm nay em có chuyện gì không vui sao.

_ Dự án với bên H. X của em bị hủy rồi.

_ Cái gì. Dự án đấy không phải sắp xong rồi sao.

_ Thì đó, nghĩ mà thấy bực không à. Mà anh có biết ai ra lệnh hủy dự án này không.

Vũ nhìn cô, cẩn trọng hỏi,cảm thấy trong lời nói của cô có hàm ý gì đó, như mang chút tức giận lại như mang chút giận dỗi.

_ Anh có quen sao.

_ Không những quen mà còn cực kì quen luôn.

Vũ mịt mờ nhìn Hạnh.

_ Ai đựơc nhỉ, anh không đến công ty một hôm hình như là lại bỏ mất sự kiện gì quan trọng đúng không.

_ Cực kỳ quan trọng luôn, sau này anh đến công ty gặp mặt là phải tránh xa người đó ra, không thì đừng trách em.

_ Là con gái ư....... Là ai được nhỉ, Vũ trầm ngâm suy nghĩ, đột nhiên anh reo lên

_ Chẳng lẽ là em ý.

_ Em ý, anh nói thân mật quá ha. Em ý là ai anh nói mau.

_ Minh Anh, chẳng lẽ là Minh Anh thật sao.

_ Đúng rồi, mối tình kinh thiên động địa của anh đó. Xa nhau lâu thế rồi mà anh còn nhớ kỹ ghê nhỉ.

Giọng nói mang chút hờn dỗi, khó chịu.

Nhớ đến tên thôi mà cũng khiến Vũ không khỏi rùng mình, nhớ năm đó khi anh công khai người yêu với mọi người. Sau khi biết chuyện, Minh Anh liền tìm đến anh nói chuyện, cô ra sức phản đối hai người, hai bên nói qua nói lại, cuối cùng Vũ lớn tiếng quát “ Em có quyền gì mà ngăn cản tụi anh, anh không có yêu em, người anh yêu là Hạnh, bây giờ và mãi mãi về sau chỉ có một mình Hạnh thôi, em đừng mộng tưởng nữa“. Anh còn nhớ rõ vẻ mặt vô hồn, ánh mắt đờ đẫn của Minh Anh lúc đó, cô lúc đó không khác gì cái xác không hồn. Lúc đó, trong lòng anh có chút không đành lòng nhưng anh biết anh phải kiên quyết, phải đi cứng rắn nếu không cô sẽ càng ngày càng lún sâu không dứt.

Anh cứ thế dứt khoát quay lưng bỏ đi mặc kệ cô gào khóc dưới cơn mưa mùa hạ, sấm chớp đùng đùng. Ngày đó, anh cứ nghĩ bản thân tỏ thái độ như vậy, Minh Anh sẽ biết khó mà rút lui nhưng có điều anh không thể ngờ đựơc, ngày hôm đó sau khi anh bỏ đi cô lại nghĩ quẩn mua thuốc ngủ về uống, may mắn sao là đựơc mọi người phát hiện kịp thời.. Sau sự việc đó, gia đình cô đã quyết định chuyển trường cho cô sang nước ngoài du học. Nghĩ thôi anh đã thấy sợ nói gì đế nhớ mới nhung, Vũ thoáng thất thần.

_Vũ.... Vũ.... Anh sao vậy, em gọi mấy câu đều không nghe. Nghe tên người cũ trong lòng lại bồi hồi à.

_Em nói đi đâu vậy, lại ghen linh tĩnh rồi. Em sờ anh xem, da gà, da vịt nổi hết lên này, nghĩ đến thôi mà anh đã thây rợn hết cả người lên rồi.

_À, quên mất, lúc tối thằng Thiên nó gọi điện cho anh, nó kêu tối mai hai vợ chồng mình sang mừng đầy tháng con trai nó.

Anh cố gắng nói lảng sang chủ đề khác, trong lòng không hề muốn nhắc đến cô gái tên Minh Anh kia một chút nào.

_ Tối mai à. Tối mai em lại hẹn khách hàng mất rồi. Có lẽ anh phải đi một mình vậy.

_ Anh đi mình cũng đựơc, em phải đền cho anh cơ.

_ Anh muốn gì.

Ánh mắt Vũ gian gian nhìn cô, nụ cười nửa miệng trông vô cùng đáng ngờ, trong lúc cô vẫn còn mơ mơ hồ hồ, Vũ liền xoay người nằm đè lên cô.

_ Tất nhiên là đến cho anh thằng cu Tý rồi.

Dứt lời, anh liền cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, lưỡi anh không ngừng tàn sát, di chuyển khắp khoang miệng như muốn rút hết không khí làm cô không thể thở nổi. Bàn tay nhanh chóng cởi bỏ những vật vứơng víu trên cơ thể của hai người.

Khẽ chuyển mình, Vũ cắn nhẹ vào vành tai cô, hơi thở nồng đượm không ngừng vây bủa lấy Hạnh, bàn tay không yên phận, di chuyển xuống nơi đầy đặn không ngừng xoa bóp, nhào nặn khiến cô phát ra tiếng rên rỉ nỉ non “ư..ưm...”

Những âm thanh ái muội như một liều thuốc kích thích khiến Vũ càng trở nên mạnh bạo hơn, anh hơi dùng sức cắn mạnh lên đôi bồng đào, bàn tay không an phận phía trên từ từ di chuyển xuống phía dứơi, ngón tay nhẹ nhàng di chuyển nơi hoa huy*t ấm nóng.

Cô khẽ rùng mình, cả người căng cứng, hai tay cấu mạnh vào lưng anh. Vũ ngẩng đầu, hôn lên môi cô, giọng khàn khàn chứa đầy dục vọng.

_ Hạnh, anh muốn vào.

Dứt lời, anh khẽ động thắt lưng từ từ ra vào trong cơ thể cô. Tiếng rên rỉ mỗi lúc một gấp gáp, mãi cho đến khi anh thúc mạnh vào mông cô một nhịp mạnh và dứt khoát, một dòng nước ấm áp chảy vào bên trong cơ thể, cuộc yêu mới kết thúc.

Xong việc, Vũ liền ôm chặt lấy cô, cả hai mỉm cười hạnh phúc, ôm nhau chìm vào giấc ngủ mà không hề biết rằng ngoài kia bao nhiêu giông bao đang vây quanh họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.