Âm Mưu Nơi Công Sở

Chương 22: Chương 22: Rắc rối trên máy bay, lúng túng trong khách sạn




Sáng sớm hôm sau, hai người đều dậy rất sớm, bởi lẽ cả hai đều ngủ không ngon giấc, nguyên nhân lại không rõ, dường như càng muốn ngủ thì càng nghĩ tới chuyện sáng mai ai sẽ là người chủ động gọi điện cho người kia trước. Về lý, Doanh Thiệu Kiệt là người quen đi công tác, song suốt đêm cũng trằn trọc không ngon giấc. Cho tới ngày hôm sau, lúc Tô Duyệt Duyệt gọi điện thoại tới, anh mới bớt suy nghĩ, bắt đầu có vẻ chìm vào giấc ngủ.

Có điều, cuộc họp ngày hôm nay không cho phép anh ngủ nướng, gọi taxi xong liền xuống lầu ngay. Đợi chưa tới mười phút, Tô Duyệt Duyệt đã xuất hiện, cô mặc một bộ nhung màu trắng trông dễ thương hệt một chú cừu hiền lành, kéo một chiếc va li ở phía sau. Doanh Thiệu Kiệt vội vàng chạy lại giúp cô, chẳng hiểu sao vừa kéo va li được một đoạn, bỗng “cạch” một tiếng, tay cầm của chiếc va li gãy làm đôi.

Chiếc va li đổ ập xuống đất, cặp tài liệu, quần áo và vài bộ đồ lót cuộn tròn xổ tung ra ngoài, thu hút ánh nhìn của vài người tập thể dục buổi sáng vừa hay đi ngang qua. Tô Duyệt Duyệt đỏ bừng mặt, vội vã ngồi thụp xuống vơ nháo nhào đống quần áo. Chiếc va li này cô mua từ thời đại học, giá khá rẻ, đương nhiên chất lượng không tốt. Bình thường ít khi sử dụng, do vậy mỗi lần dùng đều rất cẩn thận, nào ngờ Doanh Thiệu Kiệt quá “mạnh tay” nên đã khiến nó thành ra nông nỗi này. Trong lòng tuy khó chịu, song lại chẳng nghĩ ra được lời nào trách cứ anh. Doanh Thiệu Kiệt cũng rất lúng túng, vốn muốn giúp nhưng càng giúp càng rối, cúi gập người định nhặt đồ cho cô, song đồ của phụ nữ anh lại không dám đụng vào nên lại chẳng làm được gì, chỉ biết luôn miệng rối rít: “Xin, xin lỗi!” Bàn tay vẫn chẳng cầm được vật gì cho tới khi trên đất chỉ còn lại cặp tài liệu. Do thời gian quá gấp, Tô Duyệt Duyệt chỉ kịp quơ nháo nhào cả đống quần áo nhét vào trong va li mà không gấp gọn gàng, bởi vậy ciếc va li phồng to tướng, nhưng lại không thể đựng hết đồ, còn trơ lại cặp tài liệu. Doanh Thiệu Kiệt bèn đề nghị Tô Duyệt Duyệt để cặp tài liệu vào trong va li của mình, đợi tới khách sạn tính sau.

Mặc dù xảy ra sự cố, song do thời gian còn sớm, đi đường lại thuận lợi nên khi tới sân bay, vẫn còn một lúc nữa mới tới giờ máy bay cất cánh.

“Để tôi xách nhé!”

Doanh Thiệu Kiệt ngập ngừng đưa ra lời đề nghị, sau nhiều lần nhìn Tô Duyệt Duyệt trên suốt dọc đường đi, anh mới đủ can đảm nói ra câu này. Anh cũng chỉ có thể làm được mỗi việc xách hành lý cho cô để tạ lỗi mà mình vừa gây ra, ngoài việc này, anh quả thực không nghĩ ra việc nào khác. Quả nhiên, Tô Duyệt Duyệt đồng ý nhưng với một điều kiện, cô sẽ kéo chiếc va li xách tay của anh.

Thỏa thuận xong xuôi, xuống taxi, hai người một xách, một kéo va li đối phương. Tô Duyệt Duyệt kéo chiếc va li của anh trượt băng băng trên đại sảnh sân bay. Tuy nhiên mới đi được một đoạn, cô bỗng thấy mình đã lạc mất anh, xung quanh người qua người lại như mắc cửi. Cô bất giác cảm thấy hơi sợ. Ở một nơi rộng lớn như thế này, nhìn chẳng thấy đâu là đầu, đâu là cuối, chỉ thấy người mình, người ngoại quốc, xe chở hành lý, xe chở người qua lại tấp nập, cô có thể ngửi thấy mùi nước hoa của đủ các thương hiệu khác nhau, tuy nhiên trước mặt toàn là người xa lạ.

Cứ ngỡ ga tàu mới là nơi đáng sợ nhất, nào ngờ sân bay còn đáng sợ hơn cả ga tàu. Tuy nói về mật độ người thì ờ sân bay thua xa ga tàu nhưng cảm giác bơ vơ lạc lỏng ở sân bay lại không dễ chịu chút nào. Tô Duyệt Duyệt lo lắng nhìn xung quanh, hy vọng tìm thấy bóng dáng quen thuộc trong dòng người qua lại như mắc cửi kia, lẩm bẩm: “Cái anh chàng này chân dài thế không biết!”

Anh đứng ở nơi họ xuống xe, đang chuẩn bị đi cùng Tô Duyệt Duyệt nhưng vào lúc lôi cái va li ra, ánh mắt vô tình nhìn về phía xa bỗng bắt gặp hình ảnh một người đàn ông đặt tay lên eo một cô gái, kéo cô ấy lại hôn. Người đàn ông đó ăn mặc không cầu kỳ, song trông có vẻ rất nho nhã, lịch sự, dường như anh đã từng gặp ở đâu đó, song nhất thời chưa nghĩ ra, còn cô gái kia đã quá quen thuộc với anh.

Hừm, đã nói là đang sống những tháng ngày mà bản thân thấy thoải mái, thì cứ sống thế đi, hôm qua hà cớ gì phải nhắn tin chứ? Đang thầm cười giễu cợt, còn chưa dứt khỏi xuy nghĩ thì bên tai đã vang lên một giọng con gái: “Anh Doanh Thiệu Kiệt này, những cô gái đẹp như thế nào lại khiến anh si mê vậy?”

Lúc này, anh thừa nhận mình đã bị người khác nhìn thấu tâm can, chợt thấy bối rối, đành giả vờ nói: “Đâu có, tôi vừa nhìn thấy một người quen.”

“Người quen? Thảo nào lời đàn ông nói không đáng tin cậy. Nếu là người quen, sao không tới chào lấy một tiếng?”

Câu hỏi của cô khiến anh càng bối rối, vội đánh trống lãng, nói: “Mau check in thôi.”

“Ừ.”

Tô Duyệt Duyệt không tiếp tục vặn hỏi nữa, vội giục Doanh Thiệu Kiệt làm thủ tục lên máy bay, ban nãy tìm được anh, cô có cảm giác an toàn hơn hẳn, liền sải bước, đi sát bên cạnh anh, coi anh như “tấm khiên an toàn bằng da bằng thịt”, không muốn tách rời dẫu chỉ nửa bước.

Quá trình làm thủ tục diễn ra nhanh chóng, bởi lẽ hành lý của cô đúng với khối lượng đăng ký, Doanh Thiệu Kiệt giúp cô để hành lý lên băng truyền, nhìn hành lý của mình dần dần mất hút, Tô Duyệt Duyệt không khỏi lo lắng, trên đường hỏi đi hỏi lại Doanh Thiệu Kiệt một câu: “Liệu va li có mất không nhỉ? Tôi đọc trên mạng thấy có người nói mình bị mất hành lý.”

Cô cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý trước khi đi, tuy thực tế cho thấy ngồi máy bay kỳ thực không quá phức tạp như mình tưởng tượng, song cô vẫn không khỏi lo lắng với đống hành lý của mình. Đây là lần đầu cô đi công tác, trong va li còn để tài liệu của công ty, nếu bị mất, nhất định cô không gánh nổi trọng trách này.

Cô còn đang trong thời kỳ thực tập nữa chứ, thận trọng vẫn tốt hơn.

“Mất ư, nếu mất thì mua xổ số được đấy.”

Doanh Thiệu Kiệt không nhịn nổi, trêu cô một câu, Tô Duyệt Duyệt đang ngẩng đầu nhìn anh thì đột nhiên thấy một người đàn ông cũng vừa làm xong thủ tục kiểm tra hành lý, vội gọi to: “Lâm Tử Văn.”

Là Lâm Tử Văn?

Trong lúc người đàn ông đó quay đầu lại, một chuỗi sự kiện bỗng được ghép nối trong đầu Doanh Thiệu Kiệt, sự việc quả là trùng hợp, hóa ra, người đàn ông kia là Lâm Tử Văn. Tô Duyệt Duyệt lại không hay biết chuyện gì, vẫn tươi cười chào hỏi Lâm Tử Văn. Rõ ràng, Lâm Tử Văn thoáng có chút bối rối, anh ta đưa mắt nhìn quanh rồi mới gật đầu chào Tô Duyệt Duyệt. Doanh Thiệu Kiệt là đàn ông, anh biết những người ngoại hình như Lâm Tử Văn kỳ thực không hiếm, đã có vợ tuyệt vời ở nhà rồi nhưng vẫn thích tìm bồ nhí ở bên ngoài để thỏa mãn tính trăng hoa. Khi lần đầu gặp anh ta, bản thân anh đã cảm thấy không ưa gì người này. Tuy anh cũng là đàn ông, song lại rất ghét loại đàn ông như vậy, bởi lẽ chuyện này đã khiến anh liên tưởng tới Vu Phong và người bố đã vứt bỏ gia đình của mình, người mà anh oán hận cả đời này.

“Anh nhận ra đồng nghiệp, bạn, à, đồng nghiệp của em chứ?”

Doanh Thiệu Kiệt không hề chú ý tới sự ấp úng của Tô Duyệt Duyệt khi nói tới mối quan hệ giữa mình và cô, bởi lẽ anh không hề có thiện cảm với Lâm Tử Văn, đặc biệt anh ta còn là người đàn ông liên quan tới cô gái gửi tin nhắn tối qua, anh rất muốn xông tới, nện cho đối phương một trận, song không có lý do chính đáng, đành phải nhẫn nhịn, đương nhiên anh cũng không có ý định sẽ kể cho Tô Duyệt Duyệt nghe điều mình vừa nhìn thấy. Cũng nên giữ một chút thể diện cho cô gái đó. Lâm Tử Văn và Doanh Thiệu Kiệt đưa mắt nhìn nhau, đương nhiên anh ta cảm thấy không thoải mái, cười gượng gạo nói: “Đã có lần gặp.”

“Nhớ rồi thì tốt quá! Mèo con khỏe không anh?”

“Cô ấy khỏe, ồ...” Lâm Tử Văn giơ tay nhìn đồng hồ rồi nói: “Anh phải lên máy bay rồi, lần sau nói chuyện nhé!”

Lâm Tử Văn đã tìm ra lý do rất tuyệt vời để bỏ đi, Doanh Thiệu Kiệt bất giác nở một nụ cười khinh bỉ, tuy nhiên nụ cười này lại bị Tô Duyệt Duyệt bắt gặp: “Anh cười gì mà mưu mô thế?”

“Thật à?”

“Tôi cảm thấy rất mưu mô.”

Tô Duyệt Duyệt không thể suy đoán nổi anh cười thế có ý gì, chỉ làu bàu ở bên cạnh.

Cửa lên máy bay cách nơi kiểm soát hành lý không xa, Doanh Thiệu Kiệt và Tô Duyệt Duyệt ngồi đợi ở đó bốn mươi lăm phút mới lên máy bay. Máy bay rất rộng, hai bên mỗi bên đều có hai hàng ghế, ở giữa còn có bốn hàng ghế. Sau khi vào khoang máy bay, Doanh Thiệu Kiệt mới phát hiện, ghế ngồi của mình và Tô Duyệt Duyệt tuy cùng một hàng nhưng ở giữa lại có một “kỳ đà cản mũi”.

Cũng trách mình chỉ chú ý sắp xếp vận chuyển hành lý giúp cô ấy mà không để ý chọn số ghế liền nhau. May mà hành trình bay chưa đầy hai tiếng, ăn cơm, ngủ một giấc là hết thời gian ngay thôi.

Tuy nhiên Tô Duyệt Duyệt lại không thoải mái như vậy, trước khi máy bay cất cánh, cô đọc đi đọc lại tập san hướng dẫn thoát hiểm trên máy bay, khiến “kỳ đà cản mũi” bên cạnh vô cùng ngỡ ngàng, Doanh Thiệu Kiệt cũng ngạc nhiên không kém, luôn miệng an ủi cô, máy bay là phương tiện giao thông an toàn nhất thế giới. Tô Duyệt Duyệt lại không hề đồng tình, chiếc máy bay này mà rơi xuống chẳng phải tất cả mọi người ở đây đều đi gặp Thượng Đế hết sao? Lúc đó còn nói máy bay là phương tiện giao thông an toàn nhất nữa hay không?

Thuyết phục không nổi Tô Duyệt Duyệt, lại khiến “kỳ đà cản mũi” tỏ ra thông cảm. “Kỳ đả cản mũi” hạ thấp giọng nói với Doanh Thiệu Kiệt: “Hai người đi cùng nhau à? Tôi đổi chỗ cho anh, có lẽ tiện cho hai người hơn.”

Tô Duyệt Duyệt còn đang bất ngờ vì lời đề xuất này thì Doanh Thiệu Kiệt đã đồng ý ngay. Trước khi có thông báo máy bay cất cánh, họ đã ngồi bên nhau. “Kỳ đà cản mũi” thở phào nhẹ nhõm, hai người cũng thở phào một tiếng. Trong nháy mắt, máy bay cất cánh ù ù, Tô Duyệt Duyệt sợ rúm người, túm chặt lấy Doanh Thiệu Kiệt, cô ngồi im thin thít ở trên ghế cho tới khi máy bay vào vùng bằng phẳng mới buông rời bàn tay đang nắm chặt ra.

“Cô không phải, không phải căng thẳng, căng thẳng như vậy.”

“Tôi không căng thẳng.”

Cô phản bác lại nhưng trong lòng sợ hãi không yên, chỉ nghĩ tới chuyện chiếc máy bay này sắp rơi xuống, liệu mình có cùng người đàn ông này tới suối vàng hay không? Nghĩ tới đây, Tô Duyệt Duyệt lại cầm tập san hướng dẫn thoát hiểm lên đọc vài lượt, Doanh Thiệu Kiệt cười nói: “Không ngờ, cô sợ chết đến vậy.”

“Gì mà sợ chết chứ, đây gọi là có ý thức bảo vệ.”

Thấy anh cười mình, Tô Duyệt Duyệt vội nhét tập san hướng dẫn thoát hiểm vào trong túi, đột nhiên thấy một chiếc tai nghe chìa ra trước mặt: “Nghe nhạc đi, sẽ thấy thoải mái hơn đấy, lát nữa rồi ăn sáng.”

“Ăn sáng có phải trả tiền không?”

Tô Duyệt Duyệt đã đeo tai nghe vào, bởi vậy giọng nói oang oang, “kỳ đà cản mũi” ngồi cạnh bụm miệng cười. Doanh Thiệu Kiệt cũng tủm tỉm nói: “Trả...”

“Trả tiền thì không ăn.”

“Trả, trả tiền trong vé máy bay rồi.”

Đang nói thì thấy nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp đẩy chiếc xe nhỏ lại phát đồ ăn sáng cho từng người, Tô Duyệt Duyệt cười khoái chí. Hóa ra, vé máy bay còn bao gồm cả bữa sáng. Tuy đã phải trả tiền vào vé máy bay nhưng trong lòng vẫn vô cùng phấn khởi.

Đi máy bay hóa ra là như vậy, những thứ này đối với Tô Duyệt Duyệt quả là lạ lẫm, song với Doanh Thiệu Kiệt thì lại quá quen rồi, ăn qua loa cho xong bữa sáng, nhét tai nghe vào lại tiếp tục lim dim. Tô Duyệt Duyệt thấy anh không để ý tới mình, cũng đeo tai nghe nhắm mắt thưởng thức, tuy nhiên âm lượng trong tai nghe rất nhỏ, nhìn thấy đèn báo âm lượng ở tay vịn, cô bèn ấn nút tăng âm.

“Ủa, không có phản ứng!”

Tiếng nhạc trong tai nghe vẫn nguyên như cũ, làu bàu một hồi, nhìn chằm chằm vào đèn báo âm lượng, Tô Duyệt Duyệt gắng sức ấn lấy ấn để. “Á” một tiếng thét thất thanh vang lên, một bên tai nghe đột nhiên bị quăng về phía tay cô. Người ngồi xung quang đổ dồn ánh mắt về phía chàng thanh niên đẹp trai, Doanh Thiệu Kiệt ngượng ngùng, chỉ mong có lỗ mà chui xuống đất. Tô Duyệt Duyệt kinh hãi nhìn vào vẻ mặt của Doanh Thiệu Kiệt, không hiểu gì, bèn hỏi: “Sao anh gào ầm lên thế? Ngủ mơ à? Mọi người đều nhìn anh kìa.”

“Tôi...” Ánh mắt nhìn bàn tay đang đặt trên nút tăng âm, đột nhiên hiểu vì sao tai nghe của mình bất thình lình tăng âm dữ dội như vậy, bực bội trả lời: “Xin đa tạ... đa tạ bàn tay ngọc ngà của cô.”

“Tôi?” Nhìn theo ánh mắt của anh, Tô Duyệt Duyệt mới phát hiện thấy bên tai nghe bị hất văng về phía bên mình phát ra âm thanh chói tai, bèn lắp bắp nói: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi ngủ đây, ngủ đây.”

Vội vã ngoảnh mặc đi, nhắm mắt, giả vờ như đang ngủ. Ánh mắt anh đã lấy lại thần thái vốn có, ngắm nhìn cô đang giả vờ ngủ say sưa, ông trời sao lại sắp xếp cho anh gặp người con gái này chứ?

May mà đây là bài hát cuối cùng của chặng bay. Khi máy bay hạ xuống sân bay thủ đô, cô lại nắm chặt lấy anh, vết thương cũ chưa lành, lại thêm vết thương mới, song so với vụ “làm điếc tai” vừa rồi, anh đã có sự chuẩn bị trước cho chuyện này.

Trên đường tới khách sạn, Tô Duyệt Duyệt từ đầu tới cuối lấy điện thoại chụp cảnh bên ngoài cửa xe, tuy nhiên do tài xế đi rất nhanh, điện thoại của cô lại không có chức năng chụp ảnh động nên chẳng có một tấm ảnh nào rõ nét, cho tới khi xe dừng lại, cô mới chụp được một kiểu trong khung cảnh yên tĩnh, song ở bên rìa bức ảnh lại lù lù tấm lưng của Doanh Thiệu Kiệt.

Khách sạn họ ở đạt chuẩn năm sao, cũng là khách sạn mà tập đoàn JS thuê để tổ chức hội nghị, tuy khách sạn này ở chốn thủ đô không được coi là sang trọng nhất, song vẻ ngoài hài hòa, bên trong xa hoa vẫn thu hút được lượng lớn khách tới thuê phòng. Doanh Thiệu Kiệt nói vì Bắc Kinh đang diễn ra sự kiện lớn, hầu như mọi khách sạn đều đã hết phòng, nếu Doanh Thiệu Kiệt không phải là khách thường xuyên, quen biết với cô gái làm ở bộ phận đặt phòng thì chắc chắn đã không đặt được.

Trong khách sạn còn có một vài nhân viên của tập đoàn JS, để ngăn miệng lưỡi thị phi, Doanh Thiệu Kiệt bảo Tô Duyệt Duyệt đứng cạnh một cái cột lớn, đợi anh đi lấy chìa khóa phòng. Khoảng mười phút sau, Tô Duyệt Duyệt lén lút cầm chìa khóa phòng mà Doanh Thiệu Kiệt đưa cho, hai người lên tầng bằng hai cầu thang máy khác nhau.

“May quá, không có ai.”

Sau khi quẹt thẻ bước vào phòng 1314, Tô Duyệt Duyệt ngó vào trong gọi to một tiếng, không nghĩ rằng bên trong lại chẳng có ai, xem ra, không biết anh ta còn đang la cà ở đâu nữa. Bước vào trong mới phát hiện thấy phòng khách rất rộng, có lẽ phải gấp đôi phòng ngủ của cô, đặc biệt có một chiếc giường rộng cỡ hai mét, dài hơn hai mét, bên trên trải đệm phủ ga nhưng thêu hoa và gối trắng mềm mại toát lên vẻ thanh tao, nho nhã.

“Đệm êm quá, mình phải thử mới được.”

Cởi bỏ giày và tất, Tô Duyệt Duyệt phi thẳng lên giường như một con cá đuối, vùi mặt vào trong chiếc gối mềm mại, hít lấy hít để mùi hương thoang thoảng, hai chân đung đưa ở phía sau. Hình tượng gì chứ, công việc gì chứ, mấy thứ này bỗng nhiên tan biến sạch. Đây là một chiếc giường trong mơ của cô, cô khao khát nó từ lâu rồi, nếu sau này có tiền, nhất định cô sẽ mua một chiếc giường to như thế này, to tới mức có thể tùy ý nhảy nhót, lăn lộn, quẫy đạp khi gặp chuyện vui hay chuyện buồn, vào lúc tức giận hay khi phải chịu áp lực, còn có những lúc cần nằm tĩnh lặng để suy xét mọi thứ.

“Khụ khụ!”

Đang sung sướng hưởng thụ, bỗng có một tiếng ho vang lên, Tô Duyệt Duyệt bừng tỉnh khỏi trạng thái mơ mộng, giật mình, quay người lại, thản nhiên nói với “người giả vờ ho” như không có chuyện gì xảy ra:

“Sao giờ anh mới lên?”

Cô gái này chẳng hề có chút xấu hổ nào trước mặt anh, hai người một nam một nữ cùng chung một phòng đã là điều tối kỵ, cô ta lại còn nằm sấp trên giường, đung đưa chân trước mặt mình, nếu anh không phải người đã quá hiểu cô thì có lẽ sẽ nghĩ rằng động tác kia, hành vi kia chẳng phải là đang mời gọi hay sao?

“Gặp, gặp người quen, hỏi thăm vài câu.”

“Thật à? Gặp người quen thật sao? May mà tôi không lên cầu thang máy cùng anh.” Tô Duyệt Duyệt ôm lấy gối, ngồi bên cạnh Doanh Thiệu Kiệt, những sợi tóc mai mềm mại rủ xuống hai bên làm tăng thêm vẻ thùy mị, nết na, thỉnh thoảng lại có sợi dính vào người anh, khiến suy nghĩ và ánh mắt của anh như thể bị hút vào đôi mắt kia. Mùi hương thoang thoảng tỏa ra từ người cô khiến Doanh Thiệu Kiệt ngẩn ngơ trong giây lát, chỉ đến khi khuỷu tay cô thúc mạnh vào cánh tay thì anh mới giật mình lên tiếng: “Tối nay, tối nay tôi sẽ đi tìm nhà nghỉ.”

Tĩnh điện thường vô tình trở thành “chất xúc tác”, khiến hai cực hút nhau. Vô tình, tóc của cô lại một lần nữa dính vào người anh, lần này, anh cảm nhận thấy rõ, không đợi Tô Duyệt Duyệt vén tóc về, anh vội vã đứng dậy nói: “Tôi, tôi, tôi đi vệ sinh.”

“Đi đi, tôi thu dọn một chút, lát nữa còn đến công ty.”

Câu nói này vốn rất bình thường nhưng khi vào phòng tắm, Doanh Thiệu Kiệt đột nhiên thấy một việc hết sức nan giải mà trước đây anh chưa từng cảm giác thấy - phòng tắm có thể nhìn thấu.

Bình thường khi ở một mình, anh chưa bao giờ để ý phòng ngủ cách phòng tắm chỉ là một bức tường kính, nói thực, sống ở đây dễ đến vài chục, vài trăm tối nhưng chưa bao giờ anh cảm giác thấy điều này. Hôm nay, anh buộc phải kéo rèm, khi kéo tới nấc cuối cùng, ánh mắt nhìn chếch ra phía ngoài vừa hay bắt gặp Tô Duyệt Duyệt cũng đang nhìn lại, bốn mắt giao nhau, một lúc sau anh mới cảm thấy gượng ngùng, tim đập thình thịch như muốn bắn ra khỏi lồng ngực. Doanh Thiệu Kiệt gắng sức kéo, thanh treo rèm khẽ rung lên, một nửa nấc cuối cùng vẫn chưa thể khép kín, chừa ra một khoảng trống cỡ mười centimét, vừa hay có thể nhìn thấy mép giường.

“Hỏng à?”

Cô gái ở mép giường đã di chuyển tới bên cạnh, mặt thoáng ửng đỏ, xem xét kỹ một lượt, cũng cố gắng thử kéo, cuối cùng nói: “Anh cứ tự nhiên đi, tôi không nhìn là được chứ gì.”

“Nhưng, nhưng...”

“Nhưng gì chứ? Anh xem đi, khe hở này sao nhìn thấy chứ, chỉ nhìn được góc phòng tắm thôi. Còn nữa, tôi là người đàng hoàng, không nhìn trộm đâu mà lo. Anh nghĩ Tô Duyệt Duyệt này là loại người thế nào chứ? Gái hư hỏng? Gái thích dụ dỗ đàn ông à? Đúng thật là...”

Làu bàu xong cô liền đi ra khỏi phòng tắm. Doanh Thiệu Kiệt dở khóc dở cười, hôm nay trên đường cô đã ném bao nhiêu thủy lôi, giờ trong khách sạn còn chôn địa lôi nữa, may mà tối nay mình đi tìm khách sạn rồi, nếu ngủ ở đây thì thật bí bách quá.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.