Âm Thầm Yêu Anh

Chương 47: Chương 47




Hôm sau, khi ánh nắng tràn vào căn phòng, cô gái nằm trên giường đang say ngủ, hình như bị ánh nắng chói chang đánh thức, sờ sờ vị trí bên cạnh có cảm giác trống không, cô choàng tỉnh, nhìn xung quanh tìm kiếm, mở miệng gọi:

- Anh Hào...Anh Hào...

Nghe tiếng gọi, Hào từ bên ngoài ban công bước vào, đi đến ngồi xuống bên giường, nắm tay cô, vuốt nhẹ mái tóc cô ấm áp hỏi:

- Em ngủ có ngon không?

Tối hôm qua đã ôm Hào ngủ nên giờ cảm giác giữa hai người lúc này đã trở nên thân thiết, hài hòa hơn, Quỳnh tự nhiên dựa vào vai Hào nũng nịu:

- Lâu rồi em chưa có giấc ngủ ngon như vậy đâu. Anh thức lúc nào, sao không gọi em vậy? - Quỳnh cũng không ngờ mình ngủ sâu như vậy, nhìn mặt trời đã lên tới sào rồi chắc đã hơi trễ, làm cho cô ngượng ngùng không ngờ cô lại ngủ nướng.

Hào lắc đầu, mỉm cười không sao, đáp lại:

- Anh mới dậy thôi - Hôn nhẹ vào trán cô, rất cưng chiều bảo - Em mau đi đánh răng thay đồ, chúng ta đi ăn sáng rồi đi dạo, anh quyết định hôm nay chúng ta sẽ trốn việc một ngày, tránh xa cái thế giới ồn ào kia.

Quỳnh cũng cảm thấy nên vậy, cô cũng muốn dành thêm thời gian bên cạnh Hào nên gật đầu đồng ý.

Hai người đi ăn sáng, ăn bánh mì ốp la mà Quỳnh thích nhất, ngồi quán cafe nhìn ra biển, tựa vào nhau vừa ngắm biển vừa nhỏ to tâm sự, đi dạo chân không trên bờ cát vàng, chạy nhảy, vui đùa với nhau và với biển, hất nước vào nhau, vui chơi thỏa thích hay dạo quanh các hàng quán lưu niệm thảo luận, nghe kể những câu chuyện thú vị đằng sau chúng. Họ như quên hết tất cả mọi thứ, trong mắt họ chỉ có nhau, Hào càng vui hơn khi thấy được nụ cười rực rỡ trên môi và nét hạnh phúc rạng ngời trên khuôn mặt của Quỳnh. Cậu mong rằng cậu có thể giữ mãi nụ cười đó trên môi cô, để trong cuộc sống sau này chỉ toàn là niềm vui và hạnh phúc, cậu sẽ làm bất cứ cái gì vì điều đó.

Hoàng hôn, hai người đứng trên bờ biển, dựa vào nhau ấm áp ngắm nhìn, cảnh biển lúc hoàng hôn cũng mang một vẻ đẹp nguyên sơ động lòng người. Khi thủy triều bắt đầu lên những cơn sóng táp mạnh vào bờ đem theo hơi gió muối mằn mặn, cũng là lúc hoàng hôn buông dần phai. Mặt trời lặn xuống để nghỉ ngơi sau ngày dài. Một vầng hào quang đỏ to tròn như một chiếc mâm đồng khổng lồ. Mặt trời rực lửa đầy quyền lực như một ông vua ngự trị cả bầu trời cao. Dần dần những ánh sáng yếu hơn nhuốm màu lên cả những cảnh vật xung quanh. Nước biển, bờ cát, bầu trời.. tất cả đều nhuốm màu đo đỏ hồng hồng của ánh mặt trời cuối ngày. Mặt biển trở thành mặt cắt ngăn cách bầu trời xa xăm. Mặt trời cứ thế từ từ như chìm xuống biển sâu, cả không gian ấm áp quay xung quanh hai người họ. Hào đặt khuôn mặt lên vai Quỳnh, ngửi mùi hương bạc hà từ tóc của Quỳnh, làm lòng cậu bình yên, tay ôm Quỳnh tận hưởng khoảnh khắc này. Quỳnh cũng rất hạnh phúc, đặt cả sức nặng cơ thể lên người Hào, dựa hẳn vào cậu, nhìn cảnh hoàng hôn cũng trở nên đẹp rực rỡ, lúc vui thì cảnh cũng đẹp hơn. Không khí ấm áp, tư thế thân mật, tâm cùng tâm dường như áp chặt nhau. Bất chợt Hào kêu a lên một tiếng, đưa tay dụi mắt, Quỳnh vội vàng quay lại, lo lắng hỏi:

- Anh sao vậy?

- Có cái gì đó bay vào mắt của anh - Hào dụi dụi mắt, hơi khó chịu đáp lại.

- Anh dừng dụi, để em coi coi - Quỳnh ngăn cản Hào dụi mắt, khuôn mặt tràn đầy lo lắng, cố gắng nhìn vào mắt Hào xem có gì bay vào mắt cậu, nhưng cô nhìn quài vẫn không thấy gì, kì quặc thắc mắc:

- Em đâu có thấy cái gì đâu.

- Có mà, có người anh yêu đó. Em có thấy không? - Hào ôn hòa cười nói, giọng nói đầy vẻ cưng chiều.

Hai người nhìn nhau mê say, trong ánh mắt chỉ có hình ảnh của nhau. Khuôn mặt Hào từ từ đưa gần đến mặt Quỳnh, làn môi hợp làm một, liền bắt đầu nhẹ mút, trên mặt Quỳnh nóng lên, lúc đầu cô hơi mất tự nhiên nhưng bất giác tay đã đưa lên ôm cổ Hào, mắt nhắm lại. Cảm nhận được Quỳnh hưởng ứng, Hào càng lớn mật hơn, cậu đưa đầu lưỡi tham tiến trong miệng cô, khiêu khích đầu lưỡi kinh ngạc đến ngây ra của cô, một lần lại một lần, đến khi cô có phản ứng mới thôi. Nụ hôn của cô mang theo ngây ngô cùng e lệ, làm cho nụ hôn của cậu không khỏi chuyển từ cuồng dã giữ lấy thành ôn nhu lưu luyến. Hào ôm chặt lấy Quỳnh, dường như là muốn đem cô vùi vào trong thân thể mình mới bỏ qua, môi lưỡi theo cô nhảy múa, cảm nhận sự thân mật chưa từng trải qua. Cho đến khi hai người đều có chút không thở được, Hào mới miễn cưỡng rút khỏi làn môi của Quỳnh, không ngừng hôn nhẹ lưu luyến, rồi mới ôm chặt lấy cô. Quỳnh cũng ôm lấy Hào, mặt áp sát nghe tiếng tim đập vững vàng trong lồng ngực của Hào mà yên tâm đến lạ. Trên môi hai người đều nở nụ cười hạnh phúc rạng ngời, cảnh biển hoàng hôn cũng trở nên lung linh lạ thường.

Những cặp đôi yêu nhau phải có được hạnh phúc bên nhau, đó là quy luật của tự nhiên như mặt trời sẽ có lúc bình minh lúc hoàng hôn, lúc lên lúc xuống. Nó cũng đẹp như vậy, cũng lung linh như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.