Ân Hữu Trọng Báo

Chương 39: Chương 39: Trộm tiền




Sau khi Hàn Thận về thành phố B không lâu, Hàn Quảng Đào bèn gọi điện tới, bảo Tiền Mạt đưa Hàn Trọng Viễn đến thành phố B. Tiền Mạt kể việc này cho Hàn Trọng Viễn, Hàn Trọng Viễn chỉ cười lạnh một tiếng: “Con không trả thù họ đã là tận tình tận nghĩa lắm rồi.” Hắn còn chưa quên trong di chúc, ông già này đã đem tất cả cổ phần và các loại bất động sản mà mình đứng tên cho Hàn Hành Diểu, mà hắn thì chẳng có gì. Thậm chí ngay cả phần mà Hàn Thận nhận được cũng kém xa Hàn Hành Diểu – sau khi Hàn Quảng Đào qua đời, người có nhiều cổ phần của Hàn Thị nhất chính là Hàn Hành Diểu.

Tất nhiên là hắn không quan tâm đến Hàn Thị. Nhưng từ khi hắn về nhà họ Hàn thì những kẻ kia lại bắt đầu nhấn mạnh, Hoa Viễn là dùng tiền của nhà họ Hàn để lập nên, điều này quả thật khiến người ta căm ghét.

Khi một người cha chia cho hai đứa con mỗi đứa một khoản tiền, một tiêu hết, một lại dùng khoản tiền ấy kiếm về nhiều tiền hơn, chẳng lẽ người sau còn phải phân cho người trước một nửa?

Thái độ của Hàn Trọng Viễn cực kì rõ ràng, Tiền Mạt bèn trả lời lại là không đồng ý – tuy nhà họ Hàn là gia tộc lớn, nhưng bây giờ cô cũng đâu cần thuận theo người nhà bọn họ.

Tiết trời càng lúc càng nóng, rất nhanh đã đến cuối kỳ. Dưới sự trợ giúp của Tiền Mạt, cuối cùng nhà máy của Duyên Mộng cũng xây dựng xong, dây chuyền sản xuất cũng dần ổn định, có thể bắt đầu hoạt động rồi.

Hàn Trọng Viễn chẳng hề khách sáo đưa một số công nhân từ Hoa Viễn đến Duyên Mộng, nhà máy của Duyên Mộng rốt cuộc chính thức đi vào hoạt động. Cũng vào lúc này, Mạnh Ân nghênh đón kỳ thi cuối kỳ.

Khi Mạnh Ân ở Hồng Tài, thành tích chỉ tầm hạng trung, lúc mới đến trường chuyên ngữ thì thành tích cũng chỉ hạng trung. Lần này thi cuối kỳ, lại thi được đến hạng chín trong lớp.

“Tiếc là không có học bổng.” Cầm bảng điểm về nhà, trên mặt Mạnh Ân có phần ngại ngùng. Thành tích của Hàn Trọng Viễn rất tốt, vẫn luôn đứng số một số hai ở Hồng Tài.

“Lần này cậu tiến bộ đã nhiều lắm rồi, lần sau tiếp tục cố gắng là được.” Hàn Trọng Viễn vô cùng hài lòng về thành tích của Mạnh Ân, hắn biết ngay Mạnh Ân là một người rất thông minh mà!

Tất nhiên, để đạt được thành tích như vậy thì chỉ dựa vào thông minh, nhất định là không đủ. Mạnh Ân còn khiến Hàn Trọng Viễn nể phục vì sự cố gắng của cậu. Hàng ngày trừ ngủ nghỉ và nấu cơm, thời gian khác cậu đều dùng để học cả. Nghe nói khi trước ở trường, cậu học liên tục không ngừng nghỉ, học còn chăm hơn cả học sinh năm ba.

Năm ba à… Khoé mắt Hàn Trọng Viễn thoáng nheo. Đời trước vào khoảng thời gian này, hắn đã thi xong Đại học, hơn nữa còn đỗ một trong những trường Đại học tốt nhất cả nước.

Khi ấy hắn vô cùng vui sướng, ngồi xe đến thành phố B định chia sẻ tin vui này với bố, tiện thể đi xem trước trường của mình. Kết quả vì Hàn Hành Diểu thi không tốt nên cuối cùng, bố hắn cấm hắn nói về trường mình trong nhà họ Hàn. Về phần đời này… Hàn Hành Diểu vẫn thi như cũ, nhưng vì căn bản hắn không đi thi nên ngược lại, bên kia chúc mừng đàng hoàng một phen, còn tiện thể gọi điện đến trách mắng hắn nữa.

Mạnh Ân không nhận ra Hàn Trọng Viễn đang thất thần, cậu nhìn Hàn Trọng Viễn, trong mắt tràn đầy nghiêm túc: “Em nhất định sẽ cố gắng!”

“Tôi tin cậu.” Hàn Trọng Viễn mỉm cười, sau đó kéo Mạnh Ân lại, “Mạnh Ân, nếu cậu đã thi xong thì hai tháng tới đi làm với tôi đi. Nhưng trước đấy, chúng ta đi trộm ít đồ cái đã.”

“Trộm đồ?” Mạnh Ân kinh hãi nhìn Hàn Trọng Viễn, cảm thấy hẳn là mình nghe nhầm rồi.

Hàn Trọng Viễn giàu như vậy, cần gì phải đi trộm đồ cơ chứ? Mạnh Ân chỉ cho là Hàn Trọng Viễn đang nói đùa với mình, vậy mà Hàn Trọng Viễn lại thật sự đưa cậu ra ngoài, sau đó cùng đi đến một khu trung cư lạ hoắc.

Đó là một khu nhà mới xây, cổng có bảo vệ đứng canh, ở trong, đằng sau là một toà nhà cao mười một tầng, đằng trước là một căn nhà năm tầng. Mỗi tầng của những toà nhà này đều có ban công rộng rãi, tầng một và tầng hai còn có vườn hoa, thoạt trông đẹp đẽ vô cùng.

Hàn Trọng Viễn và Mạnh Ân ngồi xe của Triệu Anh đi vào, sau khi dừng xe ở một bãi đậu xe bên dưới, Hàn Trọng Viễn lấy ra một lọ sơn móng tay, sau đó cầm tay Mạnh Ân lên: “Lại đây, tôi sơn cho cậu một ít.”

“Không cần đâu…”

“Có cần, chúng ta đi trộm đồ, tuyệt đối không thể để lại vân tay.” Hàn Trọng Viễn nhếch miệng, bôi lớp sơn móng tay trong suốt lên ngón tay của hai người.

“…” Mạnh Ân im lặng.

Chuẩn bị xong, họ đi thẳng lên tầng năm, sau đó Hàn Trọng Viễn nhìn Triệu Anh: “Phá khoá đi.”

Cánh cửa của tầng năm vô cùng vững chắc, bên ngoài còn trang bị cửa chống trộm dày đặc, nhưng rõ ràng Triệu Anh là cao thủ trong việc giải quyết những thứ này. Sau khi anh ta dùng một ít vũ lực, hai cánh cửa đều mở cả ra.

Tầng năm thông với gác xép bên trên, tạo thành một căn hộ kép xinh xắn. Nơi này đã được sửa sang ổn thoả, nhưng rõ ràng chẳng có người ở, bám rất nhiều bụi bặm. Có điều mặc dù không có người ở, nhưng các loại cửa sổ chống trộm của căn hộ này lại được trang bị rất tốt… Mạnh Ân đưa mắt nhìn, vẫn mờ mịt như cũ.

“Được rồi, mọi người chia ra tìm két bảo hiểm đi.” Hàn Trọng Viễn nói.

“Gì cơ ạ…” Mạnh Ân ngẩn người.

“Sao? Không muốn à?” Hàn Trọng Viễn trừng Mạnh Ân.

“Không phải…” Thật sự định trộm đồ sao? Mạnh Ân không thể ngờ được Hàn Trọng Viễn lại thật sự làm thế. Theo sự giáo dục mà cậu được nhận từ nhỏ thì bây giờ, hẳn là cậu phải ngăn cản Hàn Trọng Viễn, nhưng đó là Hàn Trọng Viễn…

“Đi tìm két bảo hiểm đi.” Hàn Trọng Viễn mở miệng cắn một miếng trên mặt Mạnh Ân, Triệu Anh nhìn không chớp mắt, bắt đầu mở một loạt tủ ra.

“Em đi ngay… Lần này cứ coi như em trộm…” Mạnh Ân vội nói, cùng lắm nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì cậu gánh tội thay cho Hàn Trọng Viễn là được rồi.

“Đần độn!” Hàn Trọng Viễn trừng Mạnh Ân một cái, cùng đi tìm.

Két bảo hiểm được tìm thấy khi gõ lên bức tường, một mặt thì trưng tivi ra trước, mặt khác còn được nguỵ trang bởi tủ quần áo, mở ra thì ở ngay bên cạnh tủ quần áo. Nguỵ trang như vậy, nếu không phải họ tìm cẩn thận thì nhất định đã không tìm thấy rồi. Về phần sau khi tìm được…

“Mở ra kiểu gì?” Mạnh Ân tò mò nhìn chiếc két bảo hiểm được chế tạo từ sắt thép này.

“Dùng vũ lực.” Hàn Trọng Viễn thẳng thừng nói, sau đó nhìn Triệu Anh.

“Để tôi xuống tầng dưới chuẩn bị dụng cụ.” Triệu Anh bảo.

“Tầng dưới?” Mạnh Ân ngạc nhiên hỏi.

“Ừm, tôi đã bảo Triệu Anh mua tầng bên dưới, mấy hôm trước còn tìm vài người giả vờ trang trí nữa.” Hàn Trọng Viễn mỉm cười xấu xa, “Cho dù có tiếng động ở đây thì mấy người ở tầng dưới cũng chỉ nghĩ là tầng bốn đang sửa sang mà thôi, càng đừng nói bây giờ mấy người tầng dưới đều không có mặt.”

Lý Mẫn Học rất cẩn thận. Vì không muốn bị người khác chú ý nên mua tầng trên cùng, hơn nữa rất ít khi đến đây, ngược lại điều này khiến họ thuận lợi hơn rất nhiều… Không sai, đây chính là nơi giấu tiền tham ô của Lý Mẫn Học.

Két bảo hiểm có xịn đến mấy thì kiểu gì cũng có cách mở, tiếc là kĩ thuật của Triệu Anh không được tốt lắm, chờ tới khi mở được ngăn trên cùng của két bảo hiểm thì một hàng tiền giấy bên trong đã gần như đi tong.

Tất nhiên, chỉ có một hàng đi tong thì cũng chẳng sao, dù gì những thứ bên dưới vẫn còn nguyên vẹn.

Trong két bảo hiểm này có khoảng mấy trăm tập tiền toàn tờ mệnh giá một trăm tệ, mỗi tập dày khoảng một centimet. Ngoài những thứ đó thì còn có một ít vàng ngọc các loại, thoạt trông tráng lệ vô cùng.

“Quả nhiên là một tham quan!” Triệu Anh cau mày, mặc dù không thể nói anh ta là người căm ghét cái ác, nhưng cũng chẳng phải người sẽ đi trộm tiền với cậu chủ. Nếu không phải Hàn Trọng Viễn nói Lý Mẫn Học là tham quan, anh ta tuyệt đối sẽ không làm việc này cùng với Hàn Trọng Viễn, “Không ngờ ông ta lại thật sự để tiền ở đây, ông ta không sợ người khác trộm mất à?” Họ tìm thấy chỗ tiền này rất dễ dàng, Triệu Anh không khỏi có phần choáng váng.

“Làm quan… có người ở quê còn chôn mấy chục triệu nữa kìa.” Hàn Trọng Viễn đáp, lấy ra một chiếc túi to, bắt đầu cất tiền.

“Cậu Hàn…” Triệu Anh phản ứng hơi chậm, không phải họ đến đây để bắt tham quan à? Chẳng lẽ lại định lấy ác trị ác?

“Để lại một ít tiền là đủ khiến ông ta ngồi tù rồi… Tôi đã phải rút vốn lưu động của công ti mới có thể mua được một tầng bên dưới, dù sao cũng không thể lỗ được.” Hàn Trọng Viễn liếc Triệu Anh một cái, hắn chẳng ham tiền, nhưng cũng không muốn chịu thiệt.

Hắn đã dùng tên của vợ Triệu Anh, mua căn hộ ở tầng dưới cho Triệu Anh để làm phần thưởng, dù sao cũng phải thu lại số tiền này chứ.

Lại nói, lấy tiền của người khác để khoản đãi cấp dưới của mình, cảm giác này quả thật rất thoải mái… Lấy một ít tiền xong, Hàn Trọng Viễn lại lấy thêm mấy thỏi vàng. Mạnh Ân là người rất phàm tục, cực thích vàng nhưng lại chẳng hiểu được cái tốt của ngọc thạch, chi bằng lấy một ít vàng về cho cậu chơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.