Ăn sạch sành sanh yêu chết em

Chương 7: Chương 7: Chương 3.2:




Ngủ một giấc ngon lành, Uông Ngạo Quần mơ mơ màng màng ngồi dậy. Trong lòng có chút kinh ngạc phòng của anh sao đột nhiên trở nên nhỏ hẹp như vậy? Nệm dưới mông sao lại trở nên cứng rắn như vậy? Gối đầu cũng không đủ mềm mại…… Nhưng mà chăn bông có một mùi thơm nhàn nhạt, cực kỳ dễ ngửi, làm cho anh nhịn không được lại hít vào hai cái mới xuống giường.

Bên cạnh giường là phòng tắm, khóa đã hư nên cửa chỉ có thể khép hờ.

Vịn vách tường đi tới, Uông Ngạo Quần còn chưa tỉnh táo hẳn, suýt nữa ngã vào phòng tắm, cùng sàn nhà tiếp xúc thân mật.

Một trận hoảng hồn làm cho thần trí anh toàn bộ tỉnh táo, đầu óc nhanh chóng khôi phục hoạt động công việc, nháy mắt anh nhớ lại bản thân đang ở nơi nào.

Uông Ngạo Quần quay đầu, liền nhìn đến một chỗ khác trong phòng, cô gái đưa lưng về phía anh —— chính là chủ thuê phòng của anh.

Uông Ngạo Quần không nhịn được nở nụ cười phát ra từ trong lòng.

Sau khi chăm chú nhìn cô một lúc lâu, xác định cô đang chuyên tâm làm việc, giống như khi anh luyện đàn rất ghét có người quấy rầy. Anh nghĩ lúc cô làm việc cũng không thích bị người khác làm phiền, liền xoay người vào phòng tắm, mở nước nóng tắm rửa.

Tần Hàm đang chuyên tâm làm việc đột nhiên bị tiếng nước chảy làm cho hết hồn.

Cô kinh ngạc quay đầu, nhìn thấy cửa phòng tắm chỉ khép hờ, nhưng Uông Ngạo Quần vốn đang ngủ lại không thấy bóng dáng.

Anh đã tỉnh rồi?

Vừa nghĩ tới anh đã tỉnh dậy, ngực Tần Hàm giống như nai con bắt đầu nhảy loạn.

Cô buông chiếc bút trong tay ra, không biết vì sao lại cố gắng hết sức kiễng chân, rón ra rón rén đi tới phòng tắm.

Tần Hàm đoán rằng anh đang rửa mặt, nhưng không ngờ tới cửa vừa mở ra, liền nhìn thấy một thân hình cao gầy, thon dài cùng cơ bắp rắn chắc.

Bờ vai rộng tới thắt lưng, từng chút thu nạp vào, tiếp theo là bờ mông vểnh cao…..

Mông của anh thật xinh đẹp….. Tần Hàm lại nhịn không được muốn chảy nước miếng.

Uông Ngạo Quần có một đôi chân dài thẳng tấp, không có lông chân rậm rạp gì đó, sắc đẹp nhìn qua quả thật có thể thay cơm.

Theo cửa phòng tắm bị Tần Hàm mở ra, đuổi đi ấm áp, cái lạnh làm cho Uông Ngạo Quần đang bôi sữa tắm trên người kinh ngạc xoay người lại.

Trong lúc bốn mắt hai người đối diện nhau, Tần Hàm hoảng loạn nhanh chóng hạ mi mắt xuống, không tự giác dừng lại trên bộ phận nào đó của anh ——

Lúc này, tiếng rên của con mèo cái đột nhiên vọng lại trong đầu.

“Nhanh vào! Dùng cái đó của anh làm cho em thoải mái. Dùng sức đâm vào! Dùng sức. . . . . .”

Tần Hàm nuốt một ngụm nước miếng, suy nghĩ bộ phận nam tính ủ rũ kia lúc tiến vào trong thân thể sẽ có cảm giác gì, có phải thoải mái đến mức làm cho toàn thân như nhũn ra hay không…….

“Tần Hàm.”

Uông Ngạo Quần ẩn ẩn mang theo ý cười đánh thức cô.

Trời ạ! Vừa rồi cô lại suy nghĩ cái gì?

Lần trước bị đôi tình nhân mèo cách vách “hại” bản thân tự an ủi bầu ngực, hiện tại là lần thứ hai cô nổi lên suy nghĩ lung tung rồi.

Tần Hàm cuống quít che mắt, nhanh chóng xoay lưng lại.

“Thật xin lỗi! Tôi….. Tôi không nhìn thấy gì cả!”

Cô đều xem sạch bách toàn bộ rồi, ngày mai nhất định sẽ bị đau mắt hột!

Rửa sạch bớt bọt xà phòng trên người, Uông Ngạo Quần bước đến trước, dừng lại phía sau lưng Tần Hàm.

Tần Hàm cảm giác phía sau có một luồng nhiệt cực nóng đánh úp lại, làm cho cô không biết làm như thế nào cho đúng.

Uông Ngạo Quần cúi đầu, miệng dán sát vào lỗ tai cô.

“Em đều……” Anh cố ý tạm dừng một chút, hơi nóng liền không khách khí phả vào lỗ tai cô, làm cho toàn thân cô đột nhiên tê dại “Nhìn thấy sạch bách rồi.”

“Không có!” Cô cuống quít lắc đầu, “Tôi không thấy, tôi cái gì cũng không thấy!”

Uông Ngạo Quần đột nhiên xoay người cô đang không chút nào phòng bị lại.

Thân thể của anh bởi vì bị cô trắng trợn nhìn mà nóng lên, nhiệt độ tản ra tán loạn.

Anh dùng tay kéo bàn tay che mắt của cô xuống, không có hảo ý nói: “Tôi nhìn thấy em đã nhìn sạch bách rồi.”

“Thật xin lỗi! Tôi không phải cố ý!” Hỏng bét! Vừa nói xong, không phải thừa nhận cô đã nhìn thấy tất cả rồi sao?

Tay chân Tần Hàm luống cuống cúi đầu, tầm mắt không khéo lại dừng ở bộ phận nào đó của anh….

Vừa rồi chỗ đó còn ũ rũ vô lực giống như mũi vòi voi, sao bây giờ…. Lại giống như cái mũi voi dài chuẩn bị hái quả trên cây rồi?

Tần Hàm kinh ngạc trừng to mắt, trơ mắt nhìn cái mũi voi càng ngày càng dài, càng ngày càng lớn, mắt thấy sẽ đụng tới cô.

“Bây giờ em lại đang nhìn cái gì?”

Giọng nói trầm thấp có hơi chút khàn khàn của Uông Ngạo Quần làm cho Tần Hàm như vừa bừng tỉnh lại trong mộng, nhanh chóng ngẩng đầu.

Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, lúng túng giống như đứa bé làm sai việc bị bắt gặp.

“Tôi không…. Tôi không….” Cô nghĩ muốn giải thích, lại không biết lấy chứng cứ hùng hồn mà có sức thuyết phục ở đâu ra chứng minh bản thân không có nhìn bộ phận nam tính của anh đến ngẩn người “Tôi nghĩ muốn….. Tôi….. Ưhm.”

Cái miệng nhỏ nhắn ý đồ ngụy biện nháy mắt bị ngăn chặn, người bị lôi kéo vào trong phòng tắm vẫn đang bốc hơi.

Vòi hoa sen chảy ra nước ấm rào rào chảy trên thân thể hai người, nháy mắt liền làm ướt đẫm chiếc áo T-shirt bằng bông cùng quần thể thao trên người Tần Hàm.

Nước nóng làm cho cô không thở nổi, nụ hôn của anh càng làm cho nhịp tim của cô mún ngừng đập.

Cô vội vã xoay đầu đi, ngăn cản bản thân trở thành nữ chính đầu tiêu đề trên báo chí ngày mai.

Tần Hàm vội vội vàng vàng hít thở không khí mới mẻ, trong lúc hít thở, cô giương mắt lén nhìn hai bàn tay đang ôm lấy cô của Uông Ngạo Quần.

Trong lúc cô giương mắt nhìn, Uông Ngạo Quần chính xác bắt được cô, cô nhanh chóng trầm luân trong nước cùng anh, cũng lập tức muốn chết đuối.

Cả người anh ướt đẫm, thoạt nhìn rất tốt. Mái tóc dài ngang vai mềm mại uống lượn theo đường cong, môi mỏng thoạt nhìn rất mềm mại, thù du màu đỏ nhạt so với dâu tây còn muốn ngon miệng hơn, làm cho cô nghĩ muốn cắn một cái.

Còn có dáng người xinh đẹp của anh, cơ ngực còn có cơ bụng….. Tần Hàm cho rằng Uông Ngạo Quần gầy như vậy, có thể chỉ là một gã gầy trơ xương, không thể tưởng tượng được sau khi cởi bỏ quần áo, thân hình cường tráng càng làm cho thần trí người khác bị mê muội.

Anh quá hoàn mỹ. . . . . . Quá hoàn mỹ rồi. . . . . .

“Hàm. . . . . .” Giọng nói anh trầm thấp ma mị “Anh có thể gọi em như vậy không?”

Cô gật đầu, bất lực mà thuận theo gật đầu.

Chỉ cần là yêu cầu của anh, cô nghĩ cho dù anh kêu cô hiện tại mở cửa sổ ra nhảy xuống, cô cũng có thể sẽ nghĩa vô phản cố mà đồng ý.

“Hàm. . . . . .”

Nước nóng ướt đẫm áo T-shirt của cô, dáng sát vào đường cong cơ thể, lộ ra nội y màu trắng thuần khiết.

Đường cong xinh đẹp này làm cho bộ phận nam tính của anh sưng to đau đớn, hận không thể lập tức vọt vào thân thể mềm mại của cô, thoải mái buông thả.

Uông Ngạo Quần lại cúi đầu hôn cô, hai tay không an phận vói vào bên trong nội y, vuốt ve da thịt bóng loáng trên lưng, nắm lấy bộ ngực căn đầy của cô, dùng sức mà xoa bóp.

Nước ấm nóng quá, nhưng Tần Hàm cảm thấy trong cơ thể của cô còn nóng hơn.

Không biết là người nào thả một lò lửa nhỏ ở trong cơ thể cô, đốt cháy thần kinh cảm giác của cô, cũng hủy đi lý trí còn thừa lại không nhiều trong cô.

Hai tay cô vòng lên người anh, mặc cho anh cởi quần áo đã ướt đẫm trên người cô ta, cũng cởi xuống áo ngực viền ren. Dưới ánh đèn mờ nhạt, trần trụi đối diện cùng anh.

Tần Hàm chưa bao giờ có hành động lớn mật như vậy, nhưng hiện tại tất cả đều phát sinh tự nhiên như thế. Giống như bản thân quen biết soái ca siêu cấp trước mặt này không chỉ có thời gian nửa ngày, mà là đã quen biết nhau nửa năm rồi.

Tần Hàm mặc cho Uông Ngạo Quần cẩn thận mổ ôn gáy mình, lưu lại một cái lại một cái dấu hôn đỏ tươi. Mặc anh xoa bóp bừa bãi bộ ngực, đôi môi hồng nhạt không ngừng chế tạo từng cái dấu hôn trên cơ thể cô, làm cho cô kìm lòng không đậu há miệng khẽ rên, phát ra tiếng rên rĩ xuân sắc mỗi ngày đều làm cho cô khó có thể ngủ say.

Tần Hàm tinh tế thở hổn hển, hai tay vươn lên vuốt ve tóc Uông Ngạo Quần.

Bên trong phòng tắm cô đặt một cái máy giặt nhỏ, Uông Ngạo Quần nâng eo nhỏ của cô lên, đặt cô lên trên máy giặt, môi mỏng tiếp tục hôn cô, ngón tay dài linh hoạt thăm dò vào giữa hai chân Tần Hàm, đẩy ra hoa môi, khéo léo chiếm lấy viên hạch.

Đầu ngón tay nắm lấy viên hạch linh hoạt vân vê, tốc độ xoa bóp nhanh chóng dẫn ra chất dịch ướt át….. Tần Hàm vong tình cong eo nhỏ lên, đầu ngửa về phía sau, tiếng hít thở tinh tế chuyển sang phóng đãng, quanh quẫn trong không gian phòng tắm nhỏ hẹp.

Anh sao có thể như vậy…. Sao có thể làm cho cô hoàn toàn trầm luân, không có cách nào suy nghĩ như vậy?

Mông tròn theo tần xuất xoa bóp của anh mà nhảy múa, ngón chân trắng nõn không tự chủ được mà cuộn lại, đùi khép chặt, giống như đang kháng cự cảm giác không thỏa mãn, lại giống như đang nghênh đón đợt cao trào nổ mạnh sắp đến.

“A a. . . . . . Không. . . . . . A a. . . . . .” Tần Hàm có loại sợ hãi giống như là sắp chết, lại nghĩ muốn khẩn cấp hung hăng sa ngã xuống.

“A a!” Đột nhiên, cô đột nhiên phát ra tiếng thét chói tai, thân thể mềm mại cũng theo đó là run rẩy không ngừng, ăn mòn tay chân xương cốt của cô, cảm giác tuyệt vời khó diễn tả bằng lời làm cho cô gần như ngất đi.

Tần Hàm dựa trên bả vai của Uông Ngạo Quần, thở phì phò từng hơi từng hơi.

Trời ạ, đây chính là nguyên nhân đôi tình nhân mèo cách vách làm không biết mệt sao?

Cảm giác làm cho người ta tê dại….. Cô có thể giải thích được vì sao đôi tình nhân mèo cách vách lại yêu thích như thế rồi.

“Hàm?”

Ngón tay Uông Ngạo Quần khẽ chạm vào nhụy hoa của cô, Tần Hàm lập tức mẫn cảm co rúm lại một chút.

“Nơi này của em thật mẫn cảm.” Anh cười ác ý vân vê.

Qua một lúc, da thịt cô ửng đỏ, càng có vẻ xinh đẹp động lòng người, làm cho anh hoa mắt mê mệt.

“Không. . . . . . Không cần. . . . . .” Tần Hàm hoang mang rối loạn cầu xin anh.

Uông Ngạo Quần vừa chạm tay vào, cảm giác kỳ lạ lại nhanh chóng vọt tới.

“Không muốn anh chạm vào nơi này?”

“Ừ.” Tần Hàm yếu ớt gật đầu.

“Vậy anh đổi chỗ.” Ngón tay dài đi xuống dò xét miệng hoa hạch non mềm.

Nơi đó đã sớm ẩm ướt một mảnh, vừa mới chạm vào, một lượng lớn xuân dịch trào ra. Cảm xúc trơn ẩm dinh dính lây nhiễm lên ngón tay Uông Ngạo Quần, làm cho anh có thể dễ dàng tiến vào u mật bên trong của cô.

Hoa thịt trùng điệp bị ngón tay dài của anh đẩy ra, lập tức không phục cắn ngược lại anh. Cảm nhận được cảm xúc khít chặt bên trong, Uông Ngạo Quần rên khẽ một tiếng, lập tức rục rịch, nam tính cường tráng lập tức ngẩng cao đầu.

Uông Ngạo Quần không kịp chờ đợi kéo hai chân dài vô lực của Tần Hàm ra, chia ra đặt ở hai đầu máy giặt. Hoa viên hồng nhạt không hề che lấp rộng mở trước mắt anh. Uông Ngạo Quần nhìn chằm chằm đóa hoa đỏ tươi, cùng với từng giọt sương phía trên, lập tức đặt cự vật thô to ngay phía trước hoa nguyệt, hái những giọt sương sớm kia.

Cự vật thô to không ngừng qua lại bên ngoài hoa nguyệt, ma sát hoa môi non mịn. Cảm giác tê dại càng lúc càng lan rộng trong thân thể, kích thích run động ở chỗ sâu nhất, một lượng lớn xuân dịch lại trào ra.

“Hàm, em thật giỏi…. Chỗ này của em thật mềm, thật đẹp….”

Uông Ngạo Quần ở một bên vừa hôn vừa khen ngợi. Tần Hàm ở trước mặt anh mở rộng địa phương chưa bao giờ bị người khác nhìn qua, ngượng ngùng vì vậy cũng giảm thấp không ít.

Cô nhiệt tình đáp lại nụ hôn của anh, mút liếm đầu lưỡi linh hoạt của anh, hai tay kìm lòng không đậu bắt lấy thù du nổi lên trước ngực anh, se se.

Bàn tay bé nhỏ của cô vân vê, làm cho kiềm chế của anh nháy mắt hỏng mất.

“Không được! Anh muốn đi vào. . . . . .”

“Anh tới…..” Cô không tự giác đáp lại lời của anh.

Cảm giác trống rỗng hư không không ngừng khuấy động, một chút vô ý, cự vật thô to dâng trào của anh tiến nhập hoa huyệt.

Hoa huyệt mẫn cảm cảm giác được tồn tại của anh, lập tức vây chặt lấy cự vật, gắt gao ngậm chặt lấy.

Uông Ngạo Quần không có bất kỳ suy nghĩ gì, một lần đâm thẳng vào hoa huyệt trước nay chưa từng có người xâm nhập của Tân Hàm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.