Ăn sạch sành sanh yêu chết em

Chương 11: Chương 11: Chương 5.2:




Uông Ngạo Quần cúi người hôn lên môi cô, đầu lưỡi phát họa hình dáng đôi môi xinh đẹp của cô, mùi tanh nhàn nhạt thuộc về cô lập tức tràn vào chóp mũi.

Tần Hàm cảm thấy rất mất mặt, lại không hiểu sao lại kích động.

“Ăn ngon không?” Đôi môi dày ma sát môi cô.

Cô mím chặt môi, không biết nên phản ứng như thế nào mới tốt.

“Thả lỏng, bé đáng yêu.” Bàn tay to lại lần nữa đi xuống giữa hai chân cô. “Không cần căn thẳng, cứ thuận theo ý nguyện của cơ thể em.”

Bàn tay to phủ lên u cốc mềm mại xinh đẹp, đầu ngón tay tại nhụy hoa không ngừng rung động nhẹ nhàng đụng chạm giống như đang khảy đàn.

“A. . . . . .” Tần Hàm khẽ thở dốc, yêu kiều vặn vẹo.

“Em thật đáng yêu.” Uông Ngạo Quần cúi đầu ngậm nụ hoa đỏ ửng vào trong miệng, đồng thời công kích hai nơi nhạy cảm trên dưới.

“Không. . . . . . A. . . . . .”

Đầu lưỡi của anh vòng vèo quanh nụ hoa truyền đến từng trận tê dại, khiến cho cô thở dốc càng mãnh liệt.

Uông Ngạo Quằn dùng răng nanh cắn nụ hoa giống như trân châu của cô, ngước mắt nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô.

Cô rõ ràng nhìn thấy đầu lưỡi của anh đang lôi kéo nụ hoa của cô, cảnh tượng dâm mỹ trước mắt làm cho cô không biết làm thế nào cho phải.

“Em cũng đến chơi đùa thù du của anh đi.” Uông Ngạo Quần cởi áo ra, kéo tay cô đụng vào hai quả thù du nho nhỏ của anh. “Nhẹ nhàng bắt lấy nó.”

Tần Hàm khẽ cắn môi dưới, tay nhỏ bé khẽ run run nắm lấy quả thù du của anh.

Quả thù du nhỏ nhỏ kia dưới bàn tay mềm mại của cô từ nhuyễn lại trở nên cứng rắn giống cô, khiến cho cô hơi hoảng sợ, nhanh chóng thu tay lại.

“Em thật sự không nên thả ra.” Uông Ngạo Quần lơ đễnh cười “Vốn dĩ sau đó sẽ thay đổi.”

“Thay đổi thế nào?” Chẳng lẽ sẽ trở nên giống như con mèo cái cách vách? Cô hoảng sợ trừng to mắt.

Uông Ngạo Quần thần bí cười cười.

Anh sẽ biến cô trở nên hào phóng chủ động, dũng cảm đối mặt với tình dục trong cơ thể, hoàn toàn lâm vào cá nước thân mật.

Hiện tại, trước hết anh đến dẫn dắt cô đi.

Uông Ngạo Quần nằm đè lên người Tần Hàm, nâng một bên chân dài của cô lên.

Trên bàn chân, năm ngón chân thon dài trắng sáng như bạch ngọc, man mát lành lạnh, gần như sắp bị sàn nhà đông lạnh đến hỏng rồi.

Uông Ngạo Quần há miệng, ngậm vào ngón cái của cô.

“Không. . . . . . Chân rất bẩn!” Tần Hàm hoảng hốt muốn ngăn cản anh.

Mặc dù cô đã tắm rồi, nhưng mà chân đi lại trên mặt đất, nhất định sẽ dính cát đất bẩn này nọ, anh sao có thể…… sao có thể ngậm vào trong miệng?

“Là của em đều rất sạch sẽ.” Uông Ngạo Quần cười nói, vươn lưỡi liếm láp ngón chân cái của cô.

“Ách. . . . . .” Thật kỳ quái, anh liếm ngón chân cô như vậy, vì sao cô lại cảm thấy nóng quá, ngay cả bàn chân cũng bị thiêu cháy rồi sao?

Lưỡi anh linh hoạt liếm láp đầu ngón chân, bàn chân, từ cẳng chân liếm một đường lên trên.

Cảm giác ngưa ngứa mang theo một tia tê dại, làm cho cơ thể Tần Hàm nằm bên dưới cảm thấy vừa thoải mái lại vừa ngượng ngùng.

Cô chỉ xem trong phim nam chính đối với nữ chính như vậy, trong đời thực, cô chưa từng nghe qua có đàn ông phục vụ bạn gái giống như anh vậy.

Không biết con mèo đực cách vách có dùng đầu lưỡi liếm thân thể bóng loáng của con mèo cái như vậy hay không?

“Ưmh. . . . . .” Đầu lưỡi Uông Ngạo Quần chạm đến bắp đùi trong mẫn cảm. Tần Hàm lập tức muốn rút chân lại, nhưng anh lại gắt gao giữ lấy đùi cô, không cho cô cơ hội lui bước.

“Không. . . . . . A. . . . . .” Nơi đó cảm giác ngứa ngáy tê dại làm cho cô có chút không chịu nổi.

Chỗ cô có cảm giác, Uông Ngạo Quần càng cố ý lưu luyến không rời, hôn một lần lại một lần.

Tần Hàm ngửa đầu, sóng tình thần bí mãnh liệt chậm rãi tràn ra trong cơ thể cô, u cốc giữa hai chân lóe ra chất dịch trong suốt bóng loáng.

Uông Ngạo Quần chỉ cần rủ mắt xuống liền có thể nhìn thấy chất dịch động tình giữa hai chân cô, nhìn thấy hoa thịt theo sóng tình tràn ra mà run rẩy, bộc lộ rõ ràng khát vọng nóng bỏng trong cơ thể cô.

Anh âm thầm mỉm cười, đột nhiên kéo hai bắp chân dài của cô ra, kéo về hai bên trái phải, hoa cốc hồng nhạt thần bí cứ như vậy không hề che lấp trực tiếp lộ ra trước mắt anh.

Tần Hàm bị hành động bất ngờ của Uông Ngạo Quần làm sợ tới mức hét lên một tiếng.

“Không. . . . . . Không nên như vậy, anh không cần nhìn!” Tay nhỏ bé cuống quít che giấu.

Trời ạ! Quá mất mặt! Địa phương riêng tư của cô bị anh nhìn sạch bách rồi!

“Bỏ ra.”

“Không cần!” Tư thế bây giờ của cô thật mất mặt, cô không cần tiếp tục kéo dài!

“Bỏ ra!” Uông Ngạo Quần lần nữa ra lệnh.

“Không cần.” Giọng nói Tần Hàm có một chút mềm yếu.

Uông Ngạo Quần liếc nhìn cô một cái, bàn tay đột nhiên phủ lên phía trên hai bàn tay cô.

Tần Hàm giương mắt nghi ngờ, dùng ánh mắt muốn hỏi anh định làm gì?

Ngón giữa anh đẩy ngón tay chặn đường của cô ra, thuận lợi vạch ra một khe hở.

Uông Ngạo Quần không nói hai lời, ngón tay chui vào từ khe hở, đâm vào u cốc chật hẹp của cô.

“A. . . . . .” Thình lình xảy ra kích thích làm cho Tần Hàm nhịn không được hét ra tiếng.

Đầu ngón tay dài của anh hơi cong lại, cách miệng u cốc không xa, tìm điểm mẫn cảm của cô, đầu ngón tay xoa nắn, tùy ý di chuyển.

“A. . . . . . Không. . . . . . Không cần. . . . . . Làm ơn. . . . . .” Tần Hàm yếu ớt khẽ kêu, tay nhỏ bé chống cự vô lực buông xuống, tước vũ khí đầu hàng.

Vườn hoa xinh đẹp lại mở ra, Uông Ngạo Quần lập tức nắm lấy cơ hội, cúi đầu cẩn thận hôn lên nụ hoa, đầu lưỡi quét qua hai mép nụ hoa mềm mại, lại dùng lực đẩy vào, ngậm lấy viên hạch khéo léo.

“A. . . . . . A a. . . . . .” Tần Hàm hoàn toàn khống chế không được cổ họng của bản thân. Cô chỉ có thể nước chảy bèo trôi, theo từng động tác liếm mút của anh mà phát ra từng tiếng rên rỉ.

Cô không cách nào khống chế âm lượng, theo động tác nhanh chóng tăng tốc của anh, tiếng rên rỉ càng kịch liệt.

Đôi tình nhân mèo cách vách hình như chuyển biến thái độ, cũng đi theo rên rỉ càng lớn, các loại lời nói xấu xa dâm đãng ào ạt tuôn ra.

Tần Hàm hoàn toàn không nghe được tiếng rên càng lúc càng lớn của đôi tình nhân mèo cách vách. Cô chỉ cảm nhận được ngón tay đang đùa nghịch trong cơ thể bản thân, đôi môi đang mút hôn hoa nguyệt, còn có nụ hoa đỏ ửng dựng đứng.

Trong cơ thể cô có ngọn núi lửa, đang hừng hực bốc lên khói đặc, không ngừng tích lũy, thúc đẩy núi lửa bùng nổ trong nháy mắt, toàn bộ bộc phát ra ——

Tần Hàm phát ra một tiếng thét chói tai thật dài, cảm giác dung nham núi lửa phút chốc biến thành pháo hoa rực rỡ. Cô trầm mê, say như chết, giống như chính mắt đã trải qua một buổi tối pháo hoa đẹp nhất.

Tần Hàm nhắm mắt lại, lồng ngực phập phồng kịch liệt, lộ ra gương mặt đỏ bừng phô bày bộ dáng xinh đẹp nhất của bản thân.

Uông Ngạo Quần mê muội nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp quyến rũ của cô.

Giờ phút này, đôi tình nhân mèo cách vách vẫn không ngừng vận động, vách từng mỏng manh giống như sắp bị bọn họ làm sụp đổ.

“Còn chưa có kết thúc đó.” Hai tay Uông Ngạo Quần bắt lấy đùi Tần Hàm, dùng lực kéo xuống.

“Cái gì?” Tần Hàm ngượng ngùng, mắt e lệ trộm nhìn anh.

“Chỉ ngón tay đã thỏa mãn sao?” Uông Ngạo Quần tà ác cười “Đến nhấm nháp cái tốt nhất đi!”

Anh cởi chiếc quần dài nhàn hạ ra, bên dưới lớp quần lót phồng lên, giống như ẩn giấu quái vật lớn nào đó.

Tần Hàm hoảng sợ nhìn quái vật sau khi anh cởi quần lót. Cự vật thô to ngẩng đầu, làm cho cô nhịn không được nuốt nuốt nước miếng.

Cô gần như đã quên cự vật to lớn mạnh mẽ sung sức như sắt đỏ này mới cho cô trải nghiệm qua xế chiều hôm nay. Ánh mắt cô tràn ngập kinh sợ, ngây ngốc nhìn cự vật thô to của anh vững vàng đặt trước cửa miệng hoa nguyệt mềm mại của cô, tính toán một lần xuyên thẳng qua người cô.

“Đợi chút. . . . . .” Cự vật của anh quá thô to rồi, cô nhất định sẽ không chịu nổi. “Đợi một chút, cái kia…….. Em không có cách nào….. Đợi chút…….”

Uông Ngạo Quần giả vờ không nghe thấy lời cầu xin của Tần Hàm, hai tay vạch hai mép nụ hoa của cô ra, dùng sức đâm mạnh về phía trước. Tần hàm lập tức cảm nhận được mũi nhọn của cự vật đâm vào trong cơ thể bản thân. Cô sửng sốt, thân mình cứng đờ.

Trong lúc cô ngây ngốc, Uông Ngạo Quần mạnh mẽ trầm eo xuống, toàn bộ chôn vào trong cơ thể cô.

Hoa nguyệt mảnh mai lập tức bị anh mạnh mẽ chống đỡ. Tần Hàm nhẹ thở gấp một tiếng, cự vật sắc nóng ma sát vách tường non mềm lập tức như hoa lửa bùng nổ long trời lở đất.

Đầu của cô ngửa về phía sau, kìm lòng không đậu chủ động cong eo lên, thuận tiện cho cự vật của anh tiến vào chỗ sâu nhất.

“Anh biết em có thể.” Uông Ngạo Quần cười mang theo một chút tà ác.

Tần Hàm cắn môi dưới không trả lời.

Cô cho là khoảnh khắc anh tiến vào trong cơ thể cô, cô sẽ đau không chịu nổi, làm sao biết lại cảm thụ được thoải mái vui sướng như thế.

Cô thật sự muốn nếm thử tư vị đó một lần nữa, cũng không dám nói với anh.

Mông Uông Ngạo Quần hơi lui về phía sau, thời điểm thân thể Tần Hàm dần dần thả lỏng, đột nhiên lại mãnh liệt đâm vào một cái.

“A. . . . . .” So với vừa rồi lần này càng đâm vào mãnh liệt hơn, Tần Hàm nhịn không được rên rỉ ra tiếng.

Uông Ngạo Quần không hề lại treo ngược khẩu vị của cô nữa, kéo hai chân dài của cô vắt tại khuỷu tay của anh. Cái mông tròn trịa của cô vểnh lên trên, cự vật sắt nóng không ngừng qua lại trừu đưa trong hoa nguyệt của cô, lần lượt va chạm cặp mông mềm mại như ngọc của cô, phát ra tiếng “phốc phốc” vang dội.

Tần Hàm rên rỉ theo tần suất của anh, vách tường non mềm yếu ớt không khỏi bị anh ma sát đến đỏ tươi.

Cô còn muốn nhiều hơn. . . . . .

Cô còn muốn được yêu thương nhiều hơn. . . . . .

Tần Hàm cảm giác mãnh liệt bộ ngực đang rung động, hoa nguyệt không ngừng truyền đến cảm giác tê ngứa ao ước.

Cô không nhịn được vươn bàn tay nhỏ bé ra xoa bóp bầu ngực, đầu ngón tay nắm lấy nụ hoa đỏ tươi, trái phải vân vê qua lại.

“A. . . . . . Tuyệt quá. . . . . .” Cô quên mình rên rỉ.

“Bé đáng yêu, em càng ngày càng phóng đãng.” Ý cười tà ác treo trên khóe miệng Uông Ngạo Quần.

Cô đang làm cái gì? Sao cô lại chủ động làm ra những hành động như vậy trước mặt anh? Nhưng mà tay cô làm thế nào cũng không ngừng lại được, chán ghét anh còn cầm lấy tay cô, làm cho cô càng dùng sức xoa nắn bầu ngực no đủ của bản thân.

A. . . . . . Tần Hàm cảm thấy thân thể của bản thân nhanh bị anh ma sát ra lửa nóng hừng hực. Cô sắp bị ngọn lửa dục của anh thiêu đốt….. Nhưng cô nguyện ý…… Nguyện ý cùng anh cùng thiêu hủy……

Vui thích tuyệt vời đôt nhiên được phóng thích ra, Tần Hàm run rẩy, ý thức gần như bay xa.

Vách tường hoa nguyệt của cô không ngừng rung động co rút lại, hung hăng cắn chặt cự vật của anh.

Từ sâu trong hoa nguyệt chất dịch nóng trơn bóng thơm ngọt, giội lên đỉnh chóp mẫn cảm, khiến cho Uông Ngạo Quần rốt cuộc không chịu nổi, cùng cô lên đỉnh mây mưa.

Nằm ở trong ngực anh, cô vẫn đang nhẹ nhàng thở phì phò, nghĩ đến tất cả những chuyện vừa xảy ra, đột nhiên cảm thấy sợ hãi, ôm chặt lấy anh.

“Em sợ. . . . . .” Khuôn mặt nhỏ nhắn chôn trong lòng anh, mang theo bi thương vừa khóc vừa kể lể.

“Sợ cái gì?” Uông Ngạo Quần hôn vành tai mềm mại, vuốt ve tấm lưng trơn bóng của cô.

“Em không biết. . . . . .” Tần Hàm lắc đầu một cái.

Cô sợ cái gì? Cô sợ bản thân sẽ tham luyến cảm giác được anh ôm ấp, cảm giác anh ở trong cơ thể cô tận tình rong đuổi, cảm giác tê dại khi anh hôn, cảm giác nhiệt độ nóng bỏng trên cơ thể anh, cảm giác nụ hôn nồng nhiệt làm cho cô không cách nào hô hấp….. Cô rất sợ…..

“Có anh ở đây, em không cần sợ gì cả.”

Đôi mắt đẫm lệ nhìn anh “Anh sẽ luôn luôn ở bên cạnh em sao?”

Việc cô càng sợ chính là, anh rời nhà trốn đi có một ngày nào đó sẽ quay trở về nhà, từ đó về sau biến mất không tung tích.

“Anh sẽ.” Uông Ngạo Quần cúi đầu tìm kiếm đôi môi đỏ của cô, giống như hứa hẹn in lại bằng nụ hôn của anh “Sẽ luôn luôn ở cùng em.”

Cam kết này giống như Định Tâm Hoàn, làm cho trái tim cô kiên định một chút.

Cô muốn cùng anh mãi mãi vĩnh viễn ở cùng nhau, cho dù cô phải chăm sóc ăn, mặc, ở, đi lại……. của anh, chỉ cần anh đồng ý ở cùng với cô……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.