Ân Tứ

Chương 32: Chương 32




SARS dần dần qua đi, học sinh các khu vực đề trở về sân trường, Trình Hàn Lang cuối cùng cũng thoát khỏi ác mộng uống thuốc Đông y. Trở về sân trường chia tay đã lâu. Cuộc sống lại khôi phục yên lặng như cũ.

Thành Thành đang dần dần lớn lên, chút mập mạp của trẻ con từng có đã bắt đầu trở nên góc cạnh rõ ràng, từ hình dáng vừa gầy vừa nhỏ lúc trước kia cũng bắt đầu trở nên có chút dáng dấp của người lớn, chẳng qua là trước sau như một vẫn còn nét thanh tú.Nó thích mặc quần áo nhạt màu một chút, rất nhiều nam sinh đều sẽ chọn quần áo đậm màu một chút, có lúc bọn họ sẽ chọn một ít quần áo nhạt màu thì phụ huynh cũng không muốn mua cho, bởi vì phải giặt quá thường xuyên. Nhưng tất cả quần áo của Thành Thành lại đều là quần áo nhạt màu. Mỗi ngày nó đều đúng giờ giặt quần áo, có lúc một bộ quần áo mặc nửa ngày liền lấy ra giặt, giặt sạch rồi mới đem ủi. Quần áo của Trình Hàn Lang cũng là do nó phụ trách, cho nên ngày nào Trình Hàn Lang cũng là gọn gàng sạch đẹp.

Thành Thành đã hoàn toàn không trọ ở trường nữa, cuộc sống ở trường đã khiến nó trưởng thành rất nhiều trong nháy mắt. Trong lúc chuẩn bị đồ đạc rời ký túc xá Cố Hâm cứ liên tục mà cảm thán, nói là sau này còn đi đâu tìm được người làm gối ôm tốt như vậy a!

Vào mùa đông khí trời lạnh lẽo, có đôi khi ký túc xá không đủ ấm, mọi người cứ thích hai người chen chung trên một cái giường mà ngủ. Đề nghị mới được đưa ra một cái mọi người lập tức đều chạy đến chỗ Thành Thành. Nguyên nhân chính là nó sạch sẽ nhất, trên người thơm nhất. Vì vậy trong phút chốc Thành Thành liền trở thành bạn giường sốt dẻo nhất.

Kết quả Cố Hâm là người đầu tiên được thưởng thức mùi thơm của người ta, cậu ở trong chăn ôm Thành Thành dùng sức mà ngửi, trắng trợn khoa trương nói: “Thơm quá a! Hơn nữa Trình Thành lớn lên cái mông y chang con gái. Vừa tròn vừa đàn hồi. Mọi người mau tới sờ a!”(@@)

Trong nháy mắt mấy con sói hoang trong ký túc xá toàn bộ đều vọt tới bên này, mấy đôi tay lạnh lẽo đồng thời vươn tớimột ổ chăn. Thành Thành kêu thảm thiết, đấu tranh một đoạn thời gian rất dài. Từ đó về sau mấy người anh em này mỗi ngày đều vì việc đi ngủ mà đánh nhau.(tui không biết nên khóc hay nên cười nữa, múa cái lũ này :v)

Để lại ấn tượng sâu nhất cho Thành Thành chính là buổi tối hôm đó ngủ cùng Lưu Tư Bác Viễn, cậu ta thần thần bí bí mà móc ra một cái MP4, sau đó bắt đầu tìm kiếm phim ảnh, Thành Thành thấy vậy cũng cao hứng bừng bừng bu lại.

Kết quả làm Lưu Tư Bác Viễn “xuỵt” một tiếng, phim bắt đầu chiếu, hình ảnh một nam một nữ quấn quýt lập tức nhảy ra, Thành Thành lại càng hoảng sợ, sau đó còn muốn hỏi Lưu Tư Bác Viễn tại sao phải xem cái này.

Lưu Tư Bác Viễn chặn cái miệng của nó lại nói: “Nói nhỏ một chút, để cho tụi nó nghe thấy khẳng định sẽ bị cướp đi đó.”

Thành Thành lập tức không nói nữa, lần đầu tiên xem cái loại phim này, tim đập nhanh không gì sánh được, nhưng lại hiếu kỳ, muốn nhìn một chút rốt cuộc là cái gì hấp dẫn người khác như thế.

Lúc Thành Thành thấy nam nhân kia khỏa thân lập tức nhớ tới hôm 10 tháng 1 nó thấy thân thể Trình Hàn Lang, tình cảnh lúc ấy bắt đầu quay về trong đầu. Đúng lúc này Lưu Tư Bác Viễn chọt Thành Thành, nhỏ giọng nói: “Cậu thật không có cảm giác sao?”. Thành Thành không trả lời cậu ta.

Lưu Tư Bác Viễn lại hỏi: “Cậu thật không muốn sao?”

Thành Thành úc này mới cẩn thận nhìn tình tiết trong AV một chút, ngoại trừ có chút buồn nôn và bài xích thì không có cảm giác gì đặc biệt, Thành Thành lắc đầu.

Lưu Tư Bác Viễn nhìn nó như nhìn người ngoài hành tinh, phát hiện Thành Thành thật sự là mặt không đổi sắc, tim không đập mạnh. Sau đó bội phục mà nói: “Cậu thật là khác người. Không phải là còn chưa dậy thì chứ?”

Mặt của Thành Thành lập tức lại đỏ lên, phản bác không được, không phản bác cũng không được.

“Quên đi, mình tự đi ngủ. Cậu tự ngủ đi!” Ngoài dự liệu của Thành Thành, trời lạnh như thế này Lưu Tư Bác Viễn vậy mà một mình chạy về giường của cậu ta, vừa nãy cậu ta còn tranh ngủ với mình ni.

Thành Thành ngượng ngùng hỏi: “Cậu đi thật hả?”

“Không cùng quan điểm, không thể trao đổi.” Lưu Tư Bác Viễn liền ném lại một câu nói như vậy rồi tự mình lại đi trốn trong chăn thỏa thích thưởng thức.

Một mình Thành Thành ở trong chăncũng bắt đầu lật qua lật lại không ngủ được, chuyện lúc nãy vốn đã dần dần quên đi lại quay trở về, trong đầu của nó đều là cảnh tượng lần kia Trình Hàn Lang tắm cho nó, hai tay của Trình Hàn Lang đặt ở chỗ đó của nó, Trình Hàn Lang cười nhìn nó, Trình Hàn Lang lộ ra hai chân thon dài, tất cả đều ở trong đầu của Thành Thành không xua đi được.

Thành Thành cảm thấy như vậy chính mình không thể chịu đựng được, những tà niệm này đều là đáng xấu hổ. Nó cảm thấy trong đầu mình có mấy ngàn con kiến đang bò, quấy nhiễu đến cả người khó chịu. Trong những lo lắng tự hỏi và giãy dụa, Thành Thành thật vất vả thiếp đi.

Thành Thành ở trường học rất ít nằm mơ, kết quả hôm đó nó mơ tới Trình Hàn Lang, hơn nữa còn là đang khỏa thân mà đứng trước mặt nó. Sau đó ôm nó, ban đầu là ở trên giường trong nhà, sau đó không biết làm sao lại chạy tới ký túc xá, còn là một cái giường đôi. Trình Hàn Lang ở trên giường cười nhìn nó, còn mạnh mẽ kéo nó đến bên người, trên người Trình Hàn Lang bốc lên hơi nước…

Sáng hôm sau lúc Thành Thành rời giường cảm thấy có chút khác thường, nó vén chăn lên, phát hiện một mảng trăng trắng dính bên trong đùi. Nó lập tức biết được là chuyện gì xảy ra, bởi vì mấy đứa nam sinh cùng ngủ chung một chỗ khó tránh khỏi sẽ không nói về một số vấn đề như vậy. Thành Thành nhớ tới giấc mơ đêm qua, xấu hổ đến chẳng biết làm thế nào mới tốt, nó hoảng loạn mà ở trong chăn cởi quần lót ra.

Kết quả ngày hôm đó tinh thần cả người đều hoảng hốt. Lúc ăn cơm nhiều lần Vu Tiểu Đồng nói chuyện nó đều không có nghe thấy, sau đó Vu Tiểu Đồng hỏi: “Cậu là bị ai câu hồn rồi hả?” Thành Thành vậy mà trả lời một câu: “Không quan hệ!” Vu Tiểu Đồng tức giận cho Thành Thành vài quyền, thiếu chút nữa đem lục phủ ngũ tạng của nó đập văng ra, sợ đến mức nó cũng không dám tùy tiện trêu chọc Vu Tiểu Đồng nữa.

Mỗi tuần Trình Hàn Lang sẽ về nhà ở một hai ngày, hắn phát hiện rất rõ ràng Thành Thành không nhiệt tình với hắn giống như lúc còn bé, có đôi khi chạm vào nó một chút nó liền tránh né rất rõ ràng. Tuy rằng Thành Thành đối với hắn vẫn trước sau như một thật là tốt, toàn tâm toàn ý mà chiếu cố ăn uống sinh hoạt hàng ngày của hắn, thế nhưng trong lòng Trình Hàn Lang vẫn cảm thấy như thiếu chút gì.

Từ nhỏ Thành Thành đã thích dính vào trên người của hắn, đánh cũng không đánh đi được. Hiện tại hắn chủ động thân cận cùng Thành Thành, Thành Thành ngược lại cònkhông vui. Chẳng lẽ là con người trưởng thành rồi, cánh cứng cáp rồi, không muốn tiếp tục làm một số hành động của trẻ con? Trình Hàn Lang suy đoán trong lòng.

Kết quả ngày hôm đó Đỗ Công đến, vào nhà liền hỏi Trình Hàn Lang: “Thành Thành đâu? Một tháng rồi không nhìn thấy nó.” Trình Hàn Lang chỉ chỉ phòng ngủ.

Đỗ Công nhấc chân đi vào, Thành Thành đang ngồi ở trên ghế không biết là làm cái gì, Đỗ Công từ phía sau một hơi đem Thành Thành bế lên từ trên cái ghế, Thành Thành bất ngờ không kịp đề phòng, còn tưởng là Trình Hàn Lang, lại càng hoảng sợ!

Sau đó Đỗ Công kề sát vào cổ của nó nói: “Bé con, nhớ anh không? Cũng không nhìn tới anh a. Đem người anh này của em quên rồi chứ gì? Không thương em nữa.” Như vậy Thành Thành mới biết là Đỗ Công, thở dài một hơi. Đồng thời cũng lại có một chút mất mát nho nhỏ.

Đỗ Công đem Thành Thành đặt ngồi trên đùi mình, Thành Thành nói mình đã trưởng thành rồi, không nên vậy nữa, Đỗ Công nhất định không cho, Thành Thành cũng chỉ có thể cùng ngồi thân mật như vậy với Đỗ Công.

Trình Hàn Lang vào phòng muốn cùng Đỗ Công tâm sự một chút, vừa lúc lại nhìn thấy một màn này, Thành Thành nào có cái loại hình dánh kháng cự gì như với mình. Lửa trong lòng Trình Hàn Lang lập tức nổi lên, nguyên lai là nó không vừa ý mình a! Hắn cảm thấy phổi mình tức đến muốn nổ, nếu không phải Đỗ Công ở đây, có thể hắn sẽ phát tác tại chỗ.

Đỗ Công đi rồi, Trình Hàn Lang vẫn chưa cho Thành Thành sắc mặt tốt, buổi tối Thành Thành hỏi Trình Hàn Lang sáng sớm ngày mai mặc quần áo gì, Trình Hàn Lang cũng không ngẩng đầu lên mà nói: “Em quản anh mặc quần áo gì làm gì!”

“Nhưng mà phải ủi một chút mới mặc được a!” Thành Thành có chút ủy khuất nói.

“Tự anh sẽ làm, sau này em bớt động vào đồ của anh đi!” Trình Hàn Lang đen mặt lại nói. Thành Thành buông quần áo đang cầm xuống, lặng lẽ đi tắm. Trình Hàn Lang nói như vậy khiến lòng nó đau đớn lắm, nó không biết rốt cuộc mình đã làm sai điều gì.

Buổi tối lúc ngủ, chân Thành Thành không cẩn thận chạm vào người Trình Hàn Lang, Trình Hàn Lang một cước liền đem Thành Thành đá ra ngoài, một cước này rõ ràng thấy được là dùng lực mà ra. Thành Thành “ai u” một tiếng, Trình Hàn Lang cũng không có để ý đến nó, chính mình quay lưng tiếp tục ngủ.

Thành Thành ngồi xuống nhìn hắn đã lâu, rốt cục cuối cùng không nhịn được hỏi một câu: “Anh, anh làm sao vậy, có phải là có chuyện gì mất hứng hay không?”

Trình Hàn Lang làm bộ không nghe thấy, tiếp tục ngủ. Thành Thành không lên tiếng mà nằm xuống, mắt mở thật to, nhìn trần nhà, trong lòng khổ sở đến muốn khóc. Nó không muốn bị người khác đối xử như vậy, đặc biệt là Trình Hàn Lang, mỗi lúc hắn có ánh mắt bất mãn với mình, Thành Thành đều cảm thấy trong lòng buồn bực.

Liên tiếp hai cái cuối tuần Trình Hàn Lang đều chưa có về nhà, Thành Thành hoài nghi có phải là Trình Hàn Lang biết cái dục vọng tội ác này của mình rồi hay không, mới làm cho anh ấy chán ghét mình như vậy, nghĩ tới đây trong lòng của nó lại càng khó chịu.

Nó nhắn cho Trình Hàn Lang thật nhiều thật nhiều tin tức, thế nhưng Trình Hàn Lang cũng không có quay về. Trong tủ lạnh đặt rất nhiều thứ vốn là Thành Thành chuẩn bị để lúc Trình Hàn Lang quay về thì làm cho hắn ăn, hiện tại chỉ có thể để chúng nó biến chất. Đã rất nhiều ngày rồi Thành Thành ăn cơm không trôi, ngơ ngác ngồi trên bàn nhìn cái gì cũng không muốn ăn. Có đôi khi luôn cảm thấy mình nghe được tiếng mở cửa, kết quả chạy tới cửa thì căn bản không có ai, ngày này qua ngày khác nghe đến mức cũng sắp bị ảo giác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.