Ăn Vụng Dưới Miệng Sói

Chương 9: Chương 9




Tô Nhiên kiên nhẫn nhỏ giọng hỏi vài câu, thấy hắn vẫn luôn là bộ dáng muốn chết không muốn sống kia, cũng liền lười chú ý đến nữa, bĩu môi, trở lại bên cạnh Tô Tịch.

Sau nửa đêm, Tô Nhiên bị đông lạnh đến mức ngủ không được, không rảnh lo góc tường là bùn đất hay sâu bọ, lôi kéo Tô Tịch súc vào, hai người ôm nhau sưởi ấm mới miễn cưỡng ngủ được. Trong lòng nàng thật là ấm ức, xuyên vào truyện của mình vậy mà lại rơi xuống tình trạng này.

Loại tâm tình ủy khuất này kéo dài đến sáng sớm hôm sau thì tốt hơn không ít, bởi vì cơm tù vậy mà lại có màn thầu, tuy rằng chỉ là màn thầu gạo lức vàng vàng đen đen nhưng so với cháo gạo lức ngày trước đỡ hơn nhiều.

“Thức ăn này đỡ hơn so với nhà ta.” Tô Nhiên một bên gặm màn thầu một bên nói, “Tù nhân có thể ăn màn thầu, những người khác khẳng định sẽ có thịt.”

Khi nào yêu cầu của nàng lại trở nên thấp như vậy, gặm cái màn thầu cũng có thể gặm ra cảm giác hạnh phúc.

Tô Tịch chịu ảnh hưởng của tỷ tỷ, cũng không hề sợ hãi như vậy, khóe miệng thậm chí nở ra một nụ cười, miệng nhỏ mà ăn.

Rõ ràng không khí khá là tốt, trời lại phái người tới phá hư.

Tên quỷ lỗ mãng dựa ở ven tường gần cả đêm mà còn chưa đông lạnh chết đột nhiên hừ lạnh một tiếng: “Ngu xuẩn a ngu xuẩn.”

Rõ ràng là đang châm chọc nàng là tù nhân ăn có cái màn thầu cũng có thể vui vẻ như vậy, còn kéo dài âm cứ như ngâm điệu vịnh than.

Tô Nhiên không quen nhìn cái loại này, cũng học theo hắn hừ lạnh một tiếng nói: “Ngươi không ngu sao lại bị bắt cùng chúng ta? Tối qua nếu không phải ngươi đâm đầu chịu chết, chúng ta chưa chắc bị bắt.”

Tên quỷ lỗ mãng bỗng nhiên cười thê thảm, thấp giọng thở dài: “Hà mỗ cả đời quang minh lỗi lạc chính chính đáng đáng, không thể ngờ lại bị cõng ô danh chết vào tay sơn phỉ.”

Hả? Quang minh lỗi lạc chính chính đáng đáng? Sao từ này quen tai như vậy a.

Tô Nhiên híp mắt tinh tế đánh giá hắn, liền từ khuôn mặt bầm tím nhận ra.

“Ta nói sao lại quen mắt như vậy chứ, ngươi còn không phải là cái tên hôm đó bên đường giáo huấn ta là quân tử yêu tiền thủ chi hữu đạo kia……” Nàng vỗ đùi, “Mấy ngày không thấy, sao lại rơi xuống bước đường này?”

Lần trước khi thấy hắn, còn ăn mặc ra hình ra dáng, một thân chính khí.

Tên quỷ lỗ mãng nghe xong lời này, cuối cùng có chút động tác. Hắn quay đầu nhìn Tô Nhiên nửa ngày vẫn là vẻ mặt mờ mịt, rõ ràng là không nhận ra.

Tô Nhiên đi lên: “Vị huynh đài này, ta coi ngươi cũng là người có thể diện, có cái gì oan khuất nói ra nghe một chút?”

Lại đem cái màn thầu không nhúc nhích qua kia đi lên phía trước đưa: “Có cái gì ủy khuất cũng đừng để thân thể tổn hại, vạn nhất người ta không có giết chúng ta, kết quả tự mình đem chính mình chết đói, nghĩ nhiều cũng không ra.”

Nàng trong lòng vui mừng nở hoa, cơ duyên lớn là đây a! Tiểu thuyết không phải đều là như thế này sao, phàm là NPC xuất hiện lời kịch nhiều kia nhất định là phải đi theo nguyên tác.

Quỷ lỗ mãng ngây thơ mờ mịt: “Chúng ta…… quen nhau?”

“Đương nhiên quen,”Tô Nhiên sắc mặt chính đáng nói, “Tại hạ họ Tô, huynh đài có thể không nhớ rõ, ngày đó ở huyện Văn Thủy ít nhiều nhờ có huynh đài chỉ điểm, Tô mỗ mới không đi lầm đường.”

Quỷ lỗ mãng vẻ mặt ngốc manh.

Tô Nhiên: “Còn chưa thỉnh giáo ân nhân tôn tính đại danh?”

Quỷ lỗ mãng này vừa thấy liền không phải là thế ngoại cao nhân, tuy là lời hắn nói rất có nội dung nhưng không có cảm giác gì, Tô Nhiên da mặt dày kêu hai tiếng “ân nhân” cũng không cảm thấy thế nào.

Quỷ lỗ mãng thần sắc ngơ ngẩn, dần dần hai mắt tỏa ánh sáng, cảm xúc hơi có chút kích động, bắt lấy tay Tô Nhiên: “Ý trời a ý trời!”

Tô Nhiên nhanh đưa mắt nhìn hàng rào sắt: “Nhỏ giọng chút.”

Tô Tịch bị đối thoại giữa hai người bọn họ hấp dẫn, cũng ở bên cạnh nghiêm túc mà nghe.

“Tô huynh đệ, tiểu sinh là Hà Hành Tu, có chuyện trọng đại muốn đăng báo triều đình, chỉ sợ là mất mạng ném ra ngoài.” Hà Hành Tu hai mắt đỏ đậm, cẩn thận liếc mắt trông coi ngoài cửa, thấp giọng nói, “Tại hạ đem việc này nói cho Tô huynh đệ, nếu một ngày kia Tô huynh đệ có thể đem việc này làm sáng tỏ khắp thiên hạ, trả cho tại hạ một thân trong sạch, Hà mỗ kiếp sau làm trâu làm ngựa chắc chắn sẽ báo đáp an đức của Tô huynh!”

Kiếp sau bỏ đi, kiếp này tới chút thực tế vẫn là quan trọng hơn.

Nàng lập tức bày ra thái độ chăm chú lắng nghe: “Huynh đài mời nói.”

“Tại hạ từng là làm công văn ở Tề Châu phủ Doãn, phát hiện hắn cùng sơn phỉ cấu kết thu nhận hối lộ, còn tự ý thiết lập trạm gác thu tiền thương khách, mấu chốt nhất chính là hắn tự tiện lấy muối quan bán ra cho thương muối buôn thu tiền, lại trộn lẫn cát vào trong đó để đảm bảo trọng lượng. Sau khi sự việc bại lộ liền muốn giết ta diệt khẩu.”

Tô Nhiên nghe xong cảm thấy kỳ quái: “Ngươi biết thì biết đi, sao lại còn làm cho mình chật vật như vậy.”

“Tất nhiên là cùng hắn giằng co. Hắn thế nhưng không thừa nhận, các hạng mục kia đều rõ ràng rành mạch.”

“Vậy…… Ngươi muốn ta làm cái gì?”

Hà Hành Tu đôi tay ôm lại, nâng đến trên đầu lạy một lạy: “Đương nhiên là thượng kinh thành tố giác hắn.”

Khóe miệng Tô Nhiên kéo kéo, kịch bản này so với nàng nghĩ không quá giống nhau, thiên tài địa bảo đâu? Vô dụng lắm cũng nên là võ lâm bí tịch gì đó chứ. Sửa trị hủ bại? Nàng không có bản lĩnh này, cũng không có hứng thú.

Nàng đã hiểu rõ, thuận miệng khuyên nhủ: “Huynh đệ, ngươi tính cách này đặt ở triều đại nào cũng không có cấp trên dám nhận. Nước quá trong ắt không có cá những lời này ngươi hiểu không?”

Hà Hành Tu làm như cực độ thất vọng: “Đại trượng phu lập thế đương quang minh lỗi lạc……”

“Chính chính đáng đáng sao, hiểu rồi.” Tô Nhiên tiếp lời nói.

Hà Hành Tu nhìn ra thái độ của Tô Nhiên, dại ra một lúc lâu, bỗng nhiên ngửa mặt lên trời thở dài: “Nơi nào còn trong sạch? Nơi nào còn trong sạch?”

Tiếng than thở thật sự quá lớn, Tô Nhiên lập tức lôi kéo Tô Tịch chạy xa, phân rõ giới hạn.

Ngoài cửa trông coi: “Ồn cái gì mà ồn!”

Hốc mắt Tô Tịch phiếm hồng, cảm khái nói: “Tỷ…… Ca, đây là người thật tình, đáng giá kính nể, chúng ta nếu là có cơ hội tận lực giúp hắn.”

Tô Nhiên:……Thôi bỏ đi.

Còn có cơ hội đâu, ba người bọn họ chính mắt nhìn thấy nhân gia trộm thuyền muối nhưng không tặng ai một đao đã là đối phương làm người có giới hạn cuối.

Xem phim truyền hình một chút liền biết muối ở cổ đại là hàng đáng giá, một thuyền lớn như vậy không biết bao nhiêu cân.

Tô Nhiên cảm thấy đêm qua nàng dựa vào không phải muối mà là một túi bạc.

Hiện giờ bọn họ bị nhốt ở nơi này, khẳng định là bởi vì đối phương vừa được một thuyền muối, vội vàng xử lý, còn không có hơi sức thu thập bọn họ.

Cho dù chờ Ân Hoa tới cứu cũng phải có tin tức truyền qua mới được.

Tô Nhiên chống cằm. Nàng chỉ ở đầu hẻm trộm nhìn thoáng qua Ân Hoa, còn không có tiếp xúc gần gũi quá, bất quá lấy tính cách Tô Tịch, Ân Hoa đại khái cũng không phải là OOC, thiện lương thành thật, còn có thể thông cảm khó khăn của bá tánh.

Bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện.

Một giọng khàn khàn như là một đêm không ngủ: “Nghe nói một thuyền này chừng hai trăm thạch.”

“Kia không phải tới mấy ngàn lượng bạc?”

“Ngốc a, đó là quan muối, chúng ta có thể bán một nửa đã không tồi.”

“Cái này nếu như bị phát hiện sẽ bị rơi đầu đi?”

Người thứ nhất cho hắn một cái tát: “Mẹ nó, sợ rơi đầu ngươi lên núi làm gì.”

Bên ngoài an tĩnh một lát, tên khàn khàn tiếng nói cũng có chút hàm hồ ba phải nói: “Chúng ta nhìn chằm chằm mấy ngày rồi, không ai canh, khẳng định không phải thuyền của Đan ngũ gia, cũng không phải thuyền quan …… Nhị đương gia phái người xuống núi nhìn, qua đoạn thời gian nữa lại ra tay.”

Tô Nhiên đột nhiên ngồi thẳng, trong đầu đùng đùng loạn đạn.

Không chờ nàng suy nghĩ cẩn thận liên hệ trong đó, lại nghe người bên ngoài nói: “Nhị đương gia sai đem ba người này mang qua.”

“Không nói sớm, mau lên, đừng làm cho Nhị đương gia chờ sốt ruột.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.