Anh Chàng Bỉ Ổi Đáng Yêu

Chương 25: Chương 25




Phòng thẩm vấn của cảnh sát vẫn vậy.

Một cái bàn, bốn cái ghế, đèn huỳnh quang trên trần nhà, ngoại trừ những thứ này ra thì trong phòng chẳng còn gì.

A, còn có cửa ra vào gắn một cửa sổthủy tinh trong suốt, đây là vì sợ nghi phạm bị hành hung mà khai man.

Đây là một quốc gia đề cao nhân quyền, cảnh sát không thể đánh hoặc sử dụng hình phạt riêng. Đương nhiên cũng có ngoại lệ. Nếu như hai cảnh sát ở ngoài cửa đứng gần lại một chút thì cho dù hai cảnh sát bên trong muốn lia anh vào tường, chỉ sợ cũng không có ai thấy được.

Anh đã không rõ rốt cuộc mình tới gian phòng này lần thứ mấy rồi, dù sao cũng không quan trọng, anh biết anh không giết người, đáng tiếc cảnh sát điều tra lại không cho là như vậy.

“Nick, chúng ta đừng tiếp tục lãng phí thời gian nữa, trên súng có dấu vân tay của anh, ống kim tiêm được tìm thấy trong phòng anh, sao anh không trực tiếp nhận tội, giảm bớt phiền phức cho mọi người, có lẽ chúng tôi còn có thể nói giúp anh trước quan tòa.”

“Tôi không giết Emma.” Anh lặp lại câu nói trăm lần như một kia, nhìn hai người cảnh sát, nói: “Các anh và tôi đều biết, ống kim tiêm và súng có thể giá họa, vân tay của tôi cũng có thể bị người ta dùng kỹ thuật thay đổi. Tôi dám đánh cuộc với mấy người là trên hai vật chứng đó không có một chút xíu da và DNA nào của tôi. Chỉ dựa vào một dấu vân tay không thể buộc tội tôi được đâu, mấy người phải cố gắng thêm chút nữa.”

Một cảnh sát hình sự trẻ tuổi trong đó căm tức đứng lên, túm lấy cổ áo của anh.

“Thằng khốn này!”

Cả người anh bị giật lên, hai tay bị còng đập vào bàn, mẹ nó, đau muốn chết!

“Jim! Dừng tay!” Clark ngăn cản.

Jim căm giận buông tay ra.

“Cậu đi ra ngoài cho tỉnh táo.” Clark nói: “Đi rót ly nước đến đây đi.”

Hung ác trừng anh một cái xong cảnh sát tên Jim kia mới đi ra ngoài.

A Nam chỉnh lại cổ áo, lười nhác ngồi xuống ghế, nhưng lần này rút kinh nghiệm đặt hai tay bị còng lên bàn, đề phòng tên này lát nữa cũng tự dưng phát điên .

“Mày cho rằng mày rất thông minh, đúng không?” Clark lạnh lùng nhìn anh.

“Không phải tôi cho rằng.” A Nam cười, “Tôi nghĩ rất nhiều người cũng cho là vậy.”

“Có lẽ vân tay có thể thay đổi, nhưng hiện tại rất nhiều quan toà vẫn tin tưởng vào chứng cớ vân tay.” Clark đặt hồ sơ sang bên cạnh, nhìn chằm chằm người đàn ông bất cần đời trước mặt, “Mày cũng không thể phủ nhận, hung khí và ống kim tiêm thật sự được tìm thấy trong tủ treo quần áo của mày.”

“Tôi không giết Emma.” Anh nhìn tay cảnh sát này, tỉnh táo nói: “Cô ấy giống như chị gái của tôi vậy.”

Clark nhíu mày, châm chọc nói: “Cho nên cô ấy mới lập di chúc để toàn bộ tiền cho mày?”

“Tôi là người thân duy nhất còn lại trên đời này của cô ấy.” A Nam nói.

“Mày và cô ấy không có quan hệ máu mủ.” Clark cười khẩy, “Như thế nào, lên giường với người phụ nữ gợi cảm nhất thế giới là cảm giác gì?”

A Nam nheo mắt lại, “Ăn nói cho cẩn thận.”

Clark lại không để ý đến anh, tiếp tục mỉa mai nói: “Loại đàn ông như mày tao thấy nhiều rồi, ăn bám, dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ dành mê hoặc phụ nữ. Emma vừa mới chết, mày đã lập tức bám lấy nhà thiết kế nội thất kia. Tao thật sự thấy tiếc cho cô ấy.”

A Nam trừng mắt hắn, “Ôngcảm thấy tiếc cho cô ấy?”

Anh cười nhạo, châm chọc nhìn Clark, “Tiếc cho cô ấy? Có cần tiếc hay không trong lòng mỗi người đều tự có nhận định riêng. Thứ ôngcảm thấy không đáng, không chừng Emma lại quý trọng như bảo bối. Tiếc cho cô ấy? Ônglà ai? Cũng chỉ là một con heo tự cho là đúng. . .”

Ầm!

Anh còn chưa dứt lời, tay cảnh sát kia quả nhiên phát điên, túm áo anh, quật ngã anh xuống sàn nhà cứng như đá, đấm đá anh túi bụi.

Ghế của anh đổ xuống đất, chân anh thậm chí còn đá nghiêng cái bàn.

Nhưng lúc này, hai cảnh sát bên ngoài cùng cảnh sát tên Jim đi rót nước kia dường như đồng thời biến thành kẻ điếc. Tiếng động lớn như vậy mà ba người họ chỉ nhìn ra ngoài, không ai quay đầu lại xem.

Clark không ngừng đấm đá, giống như có thâm thù đại hận với anh.

Mẹ nó, tên này điên rồi!

Thằng khốn đang phát điên này cổ áo thít chặt cổ anh, anh không thở cũng không kêu được, chỉ có thể cố hết sức dùng cánh tay ngăn cản nắm bấm cứng rắn của tên kia, bụng vẫn trúng mấy phát.

Đúng lúc này, điện thoại của tay cảnh sát vang lên, khi ấy hắn mới buông cổ áo thít chặt cổ anh, đứng dậy rút điện thoại, đồng thời không quên dùng sức đạp anh một cước.

A Nam vừa ho khan vừa thở, đau đến nỗi sắp nôn ra máu.

Tên đàn ông kia nói điện thoại như không có gì xảy ra, sau đó sau khi cúp điện thoại lại ngồi xổm xuống, túm anh dậy, gần như điên cuồng cười lạnh nói: “Tao là ai sao? Tao cho mày biết tao là ai, tao là người đàn ông của Emma.”

A Nam bàng hoàng nhìn hắn, chỉ thấy Clark híp đôi mắt đỏ lừ, vẻ mặt dữ tợn hỏi: “Biết ai gọi tới không?”

Cổ họng anh đau đến nỗi không tài nào trả lời được, tên điên kia lại cười khẩy, “Ả tình nhân mày mới mang đến, Hách Điềm Điềm.”

Cái gì? !

Anh thở dốc, giận dữ nhìn tên kia, chợt ngẩng đầu lên dùng trán đập vào mũi tên khốn kiếp này.

Clark đã sớm ngờ tới, nhanh chóng tránh ra, dương dương đắc ý nói: “Cô ta nói có kẻ khả nghi quanh quẩn gần nhà cô ta, cô ta rất sợ hãi, hi vọng tao qua xem. Tao chỉ sợ tao qua đó rồi sẽ phát hiện cô ta bởi vì quá ray rứt vì giúp mày nên đã quyết định muốn sợ tội tự sát. Thật không may, đúng không?”

Một luồng khí lạnh từ bụng lan ra khiến anh buồn nôn.

“Con mẹ nó, mày đừng đụng vào cô ấy!” Anh nổi giận rít gào, nhưng giọng lại khàn khàn không rõ.

“Bảo bối đúng không? Bây giờ tao sẽ đi giải quyết bảo bối của mày. Tao tin rằng di thư sợ tội tự sát của cô ta nhất định sẽ làm cho mày bị kết tội.” Clark chế nhạo, không đếm xỉa tới uy hiếp của anh, nói xong đứng dậy đạp vào bụng anh một cái, mới gọi: “Jim!”

Cảnh sát trẻ tuổi đứng ở ngoài cửa dường như không điếc nữa, lập tức quay người mở cửa đi đến.

“Nhốt tên sát nhân biến thái này lại!” Clark cao ngạo nhìn anh nằm rạp dưới đất, vẻ mặt khinh bỉ nói: “Tao tuyệt đối sẽ tìm được chứng cớ, nhìn mày bị kết tội!”

Lúc còn choáng váng trong đau đớn, anh có thể nhìn thấy khóe miệng Clark hơi nhếch lên, đôi mắt xanh lạnh như băng lóe lên vẻ điên cuồng.

“Đứng dậy!” Jim ép anh đứng lên dù giờ anh đau muốn chết.

Clark xoay người đi ra ngoài, thậm chí không quay đầu liếc anh một cái.

A Nam toàn thân toát mồ hôi lạnh, ôm lấy bụng đau đớn thở phì phò, gần như không thể nào ngồi thẳng lên được.

“Đừng giả bộ, thằng phế vật!” Jim hung ác gào thét.

Anh Võ sẽ bảo vệ cô, anh tự thuyết phục bản thân như vậy.

Anh gọi điện thoại về thì thấy chế độ trả lời tự động, anh đã nhắn lại, anh biết rõ sau khi Tiểu Phì dậy sẽ kiểm tra tin nhắn. Anh mất tích bảy ngày, anh Võ có lẽ đã sớm đến đây, anh biết bọn họ sau khi biết cô được thả ra sẽ đi tìm cô, nhưng cũng có thể bọn họ không liên lạc với cô, hoặc cô gái ngoan cố kia bởi vì tin anh là tội phạm giết người đùa bỡn cô mà không chịu nói chuyện với bọn họ.

Anh bắt buộc mình đứng lên, trong đầu nhanh chóng nghĩ.

Chết tiệt! Có quá nhiều khả năng!

Tên điên kia muốn đi giết Điềm Điềm, anh không thể ở lại đây, nhưng những cảnh sát này sẽ không tin anh!

Clark làm cảnh sát gần hai mươi năm, bình thường luôn ra vẻ trung nghĩa can đảm, vì dân phục vụ, lúc trước anh còn thấy huy chương cảnh sát danh dự trên bàn hắn.

Muốn thuyết phục những cảnh sát này quá chậm.

A Nam vừa thở gấp vừa nghĩ.

Anh không có thời gian, anh phải đi ngay bây giờ.

Jim kéo anh ra khỏi phòng thẩm vấn, hai cảnh sát tiếp nhận áp giải anh.

Bụng của anh vẫn đau, nhưng anh không ho ra máu, đó là chuyện tốt. Xương sườn của anh vẫn ổn, đại đa số các cú đấm đều đánh vào bụng cùng cánh tay anh, anh tránh được đòn của Clark vào thận nên thận của anh cũng vẫn OK.

Từ phòng thẩm vấn tới phòng giam của anh phải đi qua cầu thang có chỗ ngoặt.

Anh đi qua nhiều lần lắm rồi.

Chỗ ngoặt đó có cửa sổ, ngoài cửa sổ có lùm Thất Lý Hương, sau đó chính là đường cái, anh chỉ cần nghĩ cách lấy được xe, nghĩ cách tránh được đạn của cảnh sát, còn sống lái xe đến nhà cô là được. May mắn thì…, chuyện còn lại, để cảnh sát đuổi theo làm.

Hai người cảnh sát gần như là lôi anh đi đến cầu thang.

Bọn họ không quan tâm anh có phải vừa bị đánh hay không, cảnh sát trong phòng làm việc cũng tỏ vẻ không thấy dáng vẻ nửa sống nửa chết của anh. Anh là kẻ thù của tất cả đàn ông trên thế giới, bị nghi giết thần tượng Emma của bọn họ!

Thật đúng là con mẹ nó!

Giây phút ấy, anh thật sự cho rằng anh sẽ bị hai cảnh sát này ‘lỡ tay’ vứt xuống cầu thang, sau đó ngoài ý muốn ngã gãy cổ. May mà bọn họ cũng không làm thật.

Cho nên khi tới chỗ ngoặt, anh đột nhiên khom lưng ho sặc sụa. Sau đó khi bọn họ xem xét anh thì anh đột ngột đứng thẳng lên, dùng hai tay bị còng như gậy đánh bóng chày, vung lên đánh vào đầu một người trong số đó, cướp súng lục của anh ta, đẩy người còn lại lăn xuống cầu thang. Khi anh làm như vậy quả thật có cảm thấy chút tội lỗi.

Chỉ có một chút mà thôi.

Anh không hề ngập ngừng, tất cả động tác đều trơn tru liên tục, xoay người phá cửa sổ, nhảy ra ngoài. Anh ngã lên bụi Thất Lý Hương, sau đó lăn một vòng, đứng dậy giữa đường. Một chiếc xe phanh gấp ngay trước mũi anh, suýt nữa đã đâm vào anh.

A Nam nắm chặt khẩu súng vừa cướp được, nhắm ngay tên xui xẻo chưa kịp hoàn hồn, chạy tới bên chỗ tay lái.

“Xuống xe!” Anh hét lên.

Có thể là bộ dạng máu trên đầu anh chảy ròng ròng rất dọa người, cũng có thể là vì còng tay nhấn mạnh thân phận tội phạm của anh, càng có thể là vì khẩu súng trong tay anh, nên người đàn ông lái xe kia vội vàng mở cửa xe, chạy trối chết.

Anh lên xe thì tiếng súng bắt đầu vang lên.

Anh đạp chân ga, lao xe ra ngoài.

Không bao lâu, sau lưng truyền đến tiếng còi cảnh sát chói tai, anh điên cuồng nhấn chân ga, đi đường tắt, chỉ mong mau chóng tới bên cô.

Chết tiệt, đáng lý anh nên nói rõ ràng với cô từ lúc còn ở trong khách sạn!

Nhân sinh khổ đoản, từ năm mười lăm tuổi anh đã biết rõ điều này.

Cảnh vật lướt nhanh bên ngoài cửa sổ, đèn đường, nhà cao tầng, người xe, viên đạn, anh lại chỉ tập trung vào một chuyện duy nhất:

Sống sót tới bên cô, cứu cô!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.