Anh Chàng Bỉ Ổi Đáng Yêu

Chương 4: Chương 4




“Vì sao anh lại quan tâm?”

“Chúng tôi là bạn, bạn tốt.”

Anh ta trả lời không chút do dự, Điềm Điềm nhìn người đàn ông trước mắt, đột nhiên nhận ra rằng người đàn ông này và Emma chỉ sợ không chỉ là bạn bình thường, có lẽ bọn họ là tình nhân.

Điều này cũng rất dễ hiểu, anh ta cao ráo đẹp trai, Emma yểu điệu xinh đẹp. Hai người này nếu đứng cùng nhau nhất định sẽ là một bức tranh vô cùng đẹp đẽ, nhưng. . . .

“Tôi không nghe nói Emma có bạn trai.” Cô nghi ngờ hỏi.

Anh ta hơi sửng sốt, nói: “Tôi và cô ấy không phải loại quan hệ đó, chúng tôi là hàng xóm lớn lên cùng nhau, như chị em vậy.”

“Xin lỗi.” Cô cảm thấy xấu hổ vì suy đoán của mình.

“Không sao, cô nghĩ vậy cũng dễ hiểu thôi.” Anh ta nhìn cô, khẽ cười nói: “Sau khi cha mẹ tôi qua đời, tôi từng sống nhờ ở nhà cô ấy một thời gian. Emma hơn tôi bốn tuổi, cô ấy vẫn luôn quan tâm chăm sóc tôi. Nhưng đối với cô ấy mà nói tôi quá nhỏ, mà đối với tôi lúc ấy thì cô ấy cũng quá lớn. Hai chúng tôi chưa bao giờ là đối tượng của nhau.”

Tuy rằng anh ta cố ý dùng giọng điệu hài hước và nụ cười để che giấu, nhưng cô vẫn có thể thấy được sự bi thương trong đáy mắt anh ta. Người đàn ông này chắc chắn đã rất đau lòng vì cái chết của Emma.

Cô không nên thảo luận về vụ án với anh ta, Emma vừa mới mất không lâu, thi thể còn chưa lạnh.

Nhưng cái chết của Emma ám ảnh cô, người phụ nữ kia không giống loại người sẽ tìm đến cái chết. Tuy rằng thời gian cô tiếp xúc với Emma không dài, nhưng nhìn vào sức sống và tính cách của cô ấy sẽ thấy cô ấy không phải là người giữ áp lực ở trong lòng rồi sau đó bộc phát trên người người khác. Lại càng không phải loại người cố ý bẫy người khác trở thành nhân chứng cho vụ tự sát.

Emma Thomrson thông minh, tự tin, rực rỡ. Tuy hơi độc miệng nhưng cá tính thẳng thắn, không phải là loại người yếu đuối. Trong quá trình bàn bạc thiết kế nội thất, cô và Emma đã từng nói chuyện với nhau nhiều lần, nếu gặp phải khó khăn, Emma Thomrson sẽ nghĩ biện pháp giải quyết chứ không trốn tránh.

Cô không nên thảo luận về cái chết của Emma cùng người khác, nhưng nếu anh ta nói đúng thì sao?

Cảnh sát đã tuyên bố rõ ràng quan điểm của mình.Nếu Emma không tự sát mà bị mưu sát, vậy hung thủ giết người kia sẽ được nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.

Cô đóng cửa lại, tháo hai dây xích an toàn ra, sau đó mở cửa nhìn người đàn ông kia, hỏi: “Anh muốn biết cái gì?”

“Ngoại trừ lý do cô đã nói ở đồn cảnh sát, tại sao cô lại cho rằng cô ấy không tự sát?”

Người đàn ông này thật sự biết cách nhắm vào trọng điểm.

“Đó là trực giác của tôi.” Cô xoay người quay vào phòng khách, đi đến quầy bar nhỏ ngăn cách phòng bếp và phòng khách, hỏi: “Cà phê không?”

“Được.” Anh nhìn cô lấy ra hai chiếc ly, rót cà phê vừa đặc vừa đen từ trong máy pha cà phê ra hai chiếc ly. “Trực giác đều xuất phát từ quan sát. Trên thực tế, quan sát của con người luôn rõ ràng hơn ký ức.”

“Sự quan sát của tôi về anh dường như không chính xác đến vậy.” Cô đưa cà phê cho anh.

Anh lại nở nụ cười, “Đó là bởi vì thời điểm tôi xuất hiện không hợp lý. Cô nói đúng, lẽ ra tôi nên chờ đến ngày mai, nhưng nếu tôi chờ đến ngày mai thì tỉ lệ bị nhận nhầm thành phóng viên sẽ cao hơn nữa. Đến lúc đó chỉ sợ ngay cả dây điện thoại cũng bị cô rút ra rồi.”

Anh ta nói đúng, không cần chờ đến sáng mai, ngay lúc này đây cô đã rút dây điện thoại ra rồi.

Cô cầm lấy ly cà phê nóng lên uống một ngụm, nhìn ánh đèn thành phố ngoài cửa sổ. Tuy rằng đã khuya nhưng trên đường thỉnh thoảng vẫn còn xe chạy qua. Các toà nhà cao tầng trong trung tâm thành phố phía xa vẫn rực rỡ ánh đèn như những buổi tối khác.

Hơi nóng của cà phê chậm rãi bay lên.

Cô vẫn nhớ trong bộ phim điện ảnh đoạt giải của Emma năm ngoái cũng có một cảnh người phụ nữ đứng trong nhà trọ nhìn ánh đèn ngoài cửa sổ, trên mặt đẫm nước mắt, vì cái chết của người yêu mà lặng lẽ khóc, cảm động lòng người.

Người phụ nữ ấy vốn có thể tiếp tục diễn xuất thêm nhiều bộ phim khác nữa, làm cảm động nhiều người hơn nữa.

“Cửa nhà cô ấy chỉ khép hờ.”

Điềm Điềm nhìn ánh đèn ngoài cửa sổ, hít một hơi thật sâu nói: “Ban đầu, tôi chỉ cảm thấy hơi kỳ lạ, nghĩ rằng cô ấy đang chờ tôi nên mở sẵn cửa. An ninh khu đó rất tốt, gác cổng nghiêm ngặt, quản lý ở dưới tầng khi gặp tôi đã nói, buổi chiều Emma từng gọi điện thoại báo cho anh ta rằng tối tôi sẽ đến đây, bảo anh ta để tôi lên. Thế nên tôi đi thẳng lên tầng, vừa ra khỏi thang máy tôi đã nghe thấy tiếng nhạc phim ‘Hoa hồng rực cháy’. Tiếng nhạc dội vào tường, chấn động không khí, tôi đẩy cánh cửa khép hờ đi vào, trong không khí có loại cảm giác rất kỳ lạ, rất ngột ngạt. Tiếng nhạc rất lớn, nhưng ngoại trừ tiếng nhạc thì lại không có âm thanh nào khác. Tôi không thấy người giúp việc bèn thử gọi hai lần nhưng không có ai trả lời.”

Vừa mở miệng là những câu chữ ấy cứ tự động tuôn ra.

Anh ta không cắt ngang, cũng không thúc giục cô. Người đàn ông kia chỉ ngồi trên ghế ở quầy bar, im lặng chờ.

Nhớ tới những chuyện xảy ra lúc đó, hơi lạnh lại trào lên, cô uống thêm một ngụm cà phê nóng mới khàn khàn nói: “Tôi ngồi ở phòng khách một lúc, nhưng không thấy ai đi ra. Emma thỉnh thoảng sẽ vào phòng sinh hoạt chung để nghe điện thoại. Tôi bắt đầu cảm thấy không thoải mái, cho nên tôi đứng dậy, đi vào phòng khách nhỏ. Cô ấy không có ở đó, trong phòng bếp cũng không có ai. Tôi chỉ muốn nói với cô ấy một tiếng là tôi đã đến cho nên tôi đi một vòng quanh phòng, sau đó thấy cửa phòng cô ấy không đóng, ban đầu tôi chỉ nhìn thấy chân cô ấy.”

“Tôi cho rằng cô ấy vô tình ngủ quên.” Cô chuyển tầm mắt khỏi khung cảnh ngoài cửa sổ, sắc mặt tái nhợt nhìn anh nói: “Nhưng cho dù là siêu sao cũng sẽ không khoả thân khi ngủ, lại còn không quên rải đầy cánh hoa hồng trên người, đúng không?”

Anh không cau mày, chỉ bình tĩnh nhìn cô.

Cô nhìn cà phê đen trong ly, dường như đã quay trở về căn phòng u ám đó. Cô hít vào một hơi, đè nén run rẩy trong lồng ngực, “Đèn trong phòng tắm tắt nhưng vẫn còn lò sưởi, tôi có thể nhìn thấy ánh lửa của than đá. Bởi vì đèn trong phòng tắm không bật cho nên quạt thông gió cũng không hoạt động. Tôi phát hiện cô ấy đã chết liền lập tức rời khỏi phòng, rời khỏi căn hộ của cô ấy, chạy ra hành lang lấy điện thoại báo cảnh sát. Sau khi cảnh sát đến mới phát hiện trong phòng tràn ngập khí carbon monoxide.”

Anh nhìn cô nói: “Cảnh sát nói cô ấy uống thuốc ngủ, hít phải quá nhiều khí carbon monoxide, thời gian tử vong là khoảng bảy giờ tối.”

Cô ngẩng đầu nhìn anh, “Bọn họ cũng nói với tôi như vậy”

“Nhưng cô cảm thấy có vấn đề?”

“Ừ.” Cô day thái dương, thở dài nói: “Khi cô ấy gọi điện thoại đổi thời gian hẹn gặp đã từng nói với tôi rằng thuốc ngủ của cô ấy hết mất rồi, cô ấy muốn đến phòng khám lấy thuốc. Nhưng vỉ thuốc đặt trên chiếc tủ ở đầu giường chỉ mới uống ba viên. Cô ấy mới đi lấy thuốc vào hôm kia, nếu cô ấy muốn tự sát, không phải nên uống nhiều một chút sao?” Cô chần chờ một chút, “Còn có……”

“Còn có cái gì?” Anh uống cà phê, giọng điệu có vẻ không để ý.

“Lớp trang điểm của cô ấy, son môi đỏ tươi, đánh mắt màu tím, giống như bộ phim điện ảnh kia.”

“Hoa hồng rực cháy.” Anh biết bộ phim ấy.

“Đúng.”

“Có cái gì không ổn sao?”

“Cô ấy từng nói thật ra cô ấy không thích phấn mắt màu tím, màu sắc đó làm cho hốc mắt của cô ấy có vẻ bị hõm xuống, giống như gấu mèo bị đói bụng mấy tháng vậy. Tôi biết hai chuyện này không đủ để làm lý do, nhưng nếu tôi là cô ấy, nếu tôi là ngôi sao nổi tiếng thế giới, lúc muốn chết tôi tuyệt đối sẽ không để mình nhìn trông giống gấu mèo bị bỏ đói.”

Nói xong nghi vấn của mình, cô buông tách cà phê xuống, nhìn anh nói: “Vậy còn anh? Tại sao anh cho rằng cô ấy không tự sát?”

“Khi cảnh sát thẩm vấn, đã cho tôi xem các bức ảnh được chụp ở hiện trường, vẻ mặt của cô ấy rất thanh thản.”

Cô nhíu mày, “Tôi nghĩ rằng ai bị trúng độc carbon monoxide đều như thế?”

“Không phải.” Anh nhìn cô nói: “Ngộ độc carbon monoxide làm cho thi thể có màu hồng, nhưng sẽ không làm cho người ta nhìn như chết tự nhiên trong lúc ngủ. Thế nhưng vẻ mặt của cô ấy lại thanh thản như đang ngủ vậy. Carbon monoxide có thể kết hợp với huyết sắc tố [1], khiến cơ thể con người mất khả năng trao đổi oxi, cuối cùng sẽ xuất hiện hiện tượng co giật vì thiếu dưỡng khí. Hít phải quá nhiều khí carbon monoxide thật ra khá giống chết do bị ngạt, nó rất đau đớn chứ không phải là cái chết êm ái như mọi người vẫn thường nghĩ.”

[1] Huyết sắc tố – Hemoglobin, hay haemoglobin, (viết tắt Hb) là một protein phức tạp chứa phần tử sắt có khả năng thu nhập, lưu giữ và phóng thích oxitrong cơ thể.

Co giật? Ngạt thở mà chết?

Cô không nhịn được vòng hai tay ôm lấy cơ thể, sắc mặt trở nên xám ngắt, “Nhưng cảnh sát vẫn cho rằng cô ấy tự sát.”

Anh gật đầu, “Bọn họ nói cô ấy uống quá nhiều thuốc ngủ. Cảnh sát cho rằng cô ấy không uống đúng giờ mỗi ngày là vì cô ấy đang trữthuốc…… Cũng giống như cô, tôi không có đủ bằng chứng để thuyết phục bọn họ, nhưng quả thật chuyện này cònrất nhiều điểm nghi vấn. Cho nên khi tôi nghe được câu hỏi của cô liền quyết định tìm cô nói chuyện.”

Cô cười khổ, “Tôi chỉ biết có thế.”

Anh ta không tỏ vẻ thất vọng, chỉ lật tấm danh thiếp cô đặt trên bàn lúc nãy lại, viết số điện thoại di động của mình lên đó.

“Đây là số điện thoại của tôi.” Anh ta đưa danh thiếp cho cô,“Nếu cô nhớ đến cái gì, dù chỉ là một chi tiết nhỏ cũng được, xin hãy gọi cho tôi.”

Cô cầm lấy tấm danh thiếp, lại nhìn thấy anh ta mỉm cười:

“Xin lỗi vì muộn vậy rồi mà còn quấy rầy cô, cám ơn sự giúp đỡ của cô.”

“Không cần khách khí.” Cô đặt danh thiếp vào trong ngăn kéo dưới quầy bar, tiễn anh đến cửa. Trước khi đóng cửa, cô lại không kìm chế được dừng bước, gọi người đàn ông đang định xoay người đi.

“Anh Tăng.”

Anh dừng lại, quay đầu nhìn cô.

“Tôi xin lỗi.” Cô cầm lấy tay nắm cửa, vẻ mặt hơi mất tự nhiên: “Tôi nghĩ rằng thái độ của mình ở bãi đậu xe thật bất lịch sự.”

Anh hơi sửng sốt, sau đó lại mỉm cười.

“Là lỗi của tôi, cô đừng để ý.”

Khi anh ta mỉm cười, bên khoé miệng hiện lênmột lúm đồng tiền nho nhỏ, lông mày hơi nhướn lên, hoàn toàn làm mất vẻ nghiêm túc và đứng đắn trên khuôn mặt.

Người đàn ông này có một đôi mắt đào hoa biết phóng điện.

Anh ta cười rất ngả ngớn.

Cô nghĩ không phải anh ta cố ý mà do khuôn mặt vốn là trời sinh rồi.

Nhưng nụ cười này vẫn làm cho cô bất giácđỏ mặt tim đập nhanh.

Không đợi cửa thang máy đóng lại, cô đã vội đóng cửa, chặn đứng ánh mắt có điện kia.

Cho dù anh ta mê người đến nhường nào đi chăng nữa thì hiện tại cô cũng không cần một người đàn ông có đôi mắt đào hoa phóng điện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.