Anh Chỉ Là Một

Chương 62: Chương 62: Đừng ở đây mà




Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Trên phiến đá sạch sẽ, nước róc rách chảy qua, một cơn gió nhẹ thổi, lá trúc vang xào xạc.

Thương Hoài Tranh cảnh cáo Thương Giới, hiện tại tập đoàn Lục thị vì hai anh em tranh giành gia sản mà chia năm xẻ bảy, nhưng không chỉ là mục tiêu của mình anh.

“Bên anh của anh cũng có suy nghĩ này.” Thương Hoài Tranh nhắc nhở: “Tốt nhất là cậu nên tiên hạ thủ vi cường [1].”

[1] Tiên hạ thủ vi cường: ra tay trước thì chiếm được lợi thế

Anh ruột của Thương Hoài Tranh chính là anh họ của Thương Giới, là nhánh bên bác của anh. Tập đoàn Thương thị làm ăn lớn, dòng họ cũng lớn, nhiều nhánh, anh em không ít, người nào cũng nhìn chằm chằm vào miếng thịt mỡ này như hổ rình mồi.

Thương Giới có thể vượt lên nhiều người như vậy, không phải chỉ dựa vào thân phận người thừa kế của anh. Tâm tư anh tỉ mỉ, thủ đoạn cao thâm, vì mình mở một con đường máu, trở thành người thắng, khống chế hơn 70% cổ phần của tập đoàn Thương thị.

Trong những anh em, Thương Hoài Tranh và Thương Giới xấp xỉ tuổi nhau, quan trọng hơn nữa là tình tính hợp với nhau, so với những anh em khác mà nói, tình cảm giữa họ là tốt nhất.

Thương Hoài Tranh thưởng thức năng lực của Thương Giới, tuy anh ấy không tham dự vào việc kinh doanh quản lý tập đoàn, tự tạo dựng sự nghiệp, nhưng anh ấy tin Thương Giới có thể khiến tập đoàn Thương thị phát triển bằng tốc độ nhanh chóng, nhánh nào cũng được phân chia.

Nhưng mà, trong gia tộc luôn có một ít người dã tâm không nhỏ, ý đồ muốn thay thế Thương Giới. Ví dụ như anh cả của anh ấy - Thương Kỳ, lần này chuẩn bị tranh cao thấp với Thương Giới ở chuyện nhà họ Lục.

Thương Hoài Tranh trở thành gián điệp mật báo.

“Mấy lời này vốn là anh không nên nói.” Anh ấy bất đắc dĩ mỉm cười: “Đúng là khuỷu tay hướng ra bên ngoài.”

Thương Giới vỗ vai anh ấy: “Giữa anh và em, còn hơn cả anh em ruột.”

“Cho nên cậu tính làm sao bây giờ?” Thương Hoài Tranh lại rót cho anh một ly trà.

Đôi mắt thâm thúy của Thương Giới ẩn chứa gợn sóng kích động, giọng lành lạnh: “Muốn phân chia nhà họ Lục với em, cũng phải nhìn xem anh ta có nuốt nổi không, không nuốt nổi, đến lúc đó lại bị nghẹn.”

“Cậu muốn mượn cơ hội này, mua lại số cổ phần của Thương Kỳ?”

Thương Giới hừ nhẹ một tiếng: “Phần bất động sản béo bở và công ty truyền thông vốn nổi danh của tập đoàn Thương thị, vào tay anh ta lại không ngừng lỗ vốn, năm nào cũng phải xin hỗ trợ một khoản tài chính lớn từ tập đoàn mới miễn cưỡng duy trì được, em đã sớm...khó chịu với anh ta.”

Trong mắt Thương Giới lộ ra ý lạnh: “Anh ta có hai cái công ty lớn, lợi nhuận càng ngày càng ít, lãi ròng sợ là còn kém hơn nhà hàng của anh, em không muốn để người như vậy kéo chân sau.”

Thương Hoài Tranh đồng ý với suy nghĩ của Thương Giới, anh cả của anh ấy - Thương Kỳ, tham lam, kiêu căng phách lối bên ngoài thì được, còn lại không làm được gì, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến anh ấy quay sang giúp Thương Giới.

“Nếu công ty lấy về được, em hy vọng anh có thể hỗ trợ quản lý.” Thương Giới nhìn Thương Hoài Tranh.

“Cậu tha cho anh đi.” Thương Hoài Tranh nói: “Nhà hàng còn lo không hết việc, làm sao có thời giờ quản lý công ty cậu?”

Thương Giới biết anh ấy có lý tưởng của mình, cũng không miễn cưỡng anh ấy. Người có thể kiên trì theo đuổi hoài bão của mình không nhiều lắm, Thương Hoài Tranh là một người, mà Giang Tỉnh Tỉnh cũng là một người.

Người như vậy, cuộc sống nhất định là vui vẻ, hơn nữa tràn ngập hứng thú.

Chính Thương Giới thì không có gì, nhưng anh nhất định sẽ cố gắng để họ được hạnh phúc.

Đột nhiên, Thương Hoài Tranh chuyển chủ đề: “Đúng rồi, cuộc sống hôn nhân thế nào?”

Khóe môi Thương Giới vô ý nhếch lên: “Rất tốt.”

Trong nhà có phụ nữ, không còn là không khí lạnh lẽo nữa, mà là không khí của đời sống thường ngày, trên bàn trong phòng ngủ có thêm chai lọ vại bình của phái nữ, nhà vệ sinh có dầu gội cho nữ, ngăn tủ cũng có băng vệ sinh, trên gối có thêm vài sợi tóc và hương thơm...

Tất cả bắt đầu trở nên êm đềm, tràn trề sức sống.

Anh cũng có hứng thú khác, không còn chỉ biết đến công việc, luôn chờ mong tan tầm, muốn về nhà, cũng có ý nghĩ muốn nghỉ phép.

“Tóm lại là được sống như một người thường.”

Thương Hoài Tranh rửa sạch trà cụ, nghe vậy thì tay hơi khựng lại, đánh giá: “Nghe thú vị đấy.”

Thương Giới nhìn anh ấy: “Sao lại cảm thấy hứng thú với cuộc sống hôn nhân của em? Không phải trước đây người nào đó vô cùng phản cảm với việc bàn chuyện cưới hỏi sao?”

Thương Hoài Tranh phản bác: “Người nào đó cũng từng thề son sắt là không kết hôn, giờ không phải vả mặt sao?”

Thương Giới nói: “Giấy thỏa thuận ly hôn là Mai phu nhân của chúng ta xé.”

Thương Hoài Tranh vô tình vạch trần anh: “Nếu không phải xuất phát từ suy nghĩ của cậu, trên đời này có ai có thể ép cậu làm chuyện gì?”

Thương Giới không còn gì để nói, dứt khoát sảng khoái thừa nhận: “Giang Tỉnh Tỉnh tốt lắm.”

“Tốt thế nào, là bề ngoài tốt hay là kỹ thuật diễn tốt?”

Nói đến Giang Tỉnh Tỉnh, trong mắt Thương Giới không khỏi hiện lên chút dịu dàng: “Chỗ nào cũng tốt, chuyện đó cũng hòa hợp. “

Thương Hoài Tranh:...

Có thể đừng nói chuyện thô tục với người ta không!

Chạng vạng, mọi người ra khỏi hội sở cưỡi ngựa, Thương Giới dừng xe ven đường, sau đó tắt máy, chờ Minh Giác.

“Hai người họ kém nhau mười mấy tuổi, một người là sinh viên năm hai, một người là ông chú già đời rồi, ít nhiều cũng có khoảng cách, có thể nói gì chứ?”

Giang Tỉnh Tỉnh nhìn Minh Giác và Thương Hoài Tranh trước cửa, cười nói: “Vậy giờ anh còn không cho phép người cách biệt tuổi tác nói chuyện với nhau?”

“Con bé thành niên chưa?”

“Năm nay vừa tròn mười chín.”

Thương Giới nhíu mày: “Em gái em nhìn nhỏ quá, giống một đứa trẻ, anh cứ cảm giác anh họ dụ dỗ trẻ em.”

“Em cũng có cảm giác này.” Giang Tỉnh Tỉnh nói: “Hồi nhỏ Minh Giác từng bị bạn học bắt nạt, để lại bóng ma, tính cách rất hướng nội, con bé có thể có thêm bạn, đây là chuyện tốt, anh đừng làm gì.”

Thương Giới cùng Giang Tỉnh Tỉnh âm thầm quan sát trong chiếc Rolls-Royce, mà Minh Giác và Thương Hoài Tranh đang đứng ở cổng lớn, trao đổi WeChat với nhau.

“Máy đầy pin chưa?”

“Đầy rồi.” Minh Giác mở WeChat ra: “Anh Thương, để tôi quét cho.”

Thương Hoài Tranh lấy điện thoại ra, mở WeChat, đăng nhập, đưa mã QR đến trước mặt cô ấy.

“Đinh” một tiếng, Minh Giác nói: “Được rồi, thêm anh rồi đó.”

“Tôi sẽ gửi ảnh cho cô ngay.”

“Ừ, chuyện là...”

Hay là thôi đi.

Thương Hoài Tranh thấy gương mặt cô ấy đỏ bừng, dáng vẻ muốn nói lại thôi, vì thế kiên nhẫn hỏi: “Sao thế?”

Minh Giác đắn đo trong chốc lát, nhỏ giọng nói: “Có thể gửi ảnh gốc không, góc trái bên dưới có cái nút gửi ảnh gốc, anh để ý chút.”

Thương Hoài Tranh cười nhẹ, loại việc nhỏ này sao cô cũng ngại nói, thật dễ xấu hổ.

“Tôi biết rồi, sẽ gửi ảnh gốc cho cô.”

“Cảm ơn anh.”

Minh Giác quay đầu nhìn chiếc Rolls-Royce, Giang Tỉnh Tỉnh lập tức thu đầu vào, cũng đè đầu Thương Giới vào.

“Tôi phải đi rồi, anh Thương.”

“Ừ.” Anh ấy giơ điện thoại lên: “Sau này có việc gì thì liên hệ qua WeChat.”

Minh Giác đi hai bước, Thương Hoài Tranh đột nhiên gọi cô ấy lại: “Chờ một chút.”

Minh Giác vội vàng dừng chân, quay đầu nhìn Thương Hoài Tranh, Thương Hoài Tranh bước đến, lấy chiếc khuy cài áo dùng cho trang phục cưỡi ngựa, hình hoa hồng và thanh kiếm trong túi đưa cho cô ấy: “Cái này tặng cho cô.”

“A”

Mặt Minh Giác đỏ lên, chẳng lẽ anh đã phát hiện cô vẫn luôn nhìn chiếc khuy cài áo này sao!

“Vậy không tốt lắm đâu, anh Thương.” Minh Giác từ chối: “Đây là của anh, chị tôi nói, quân tử không đoạt vật yêu thích của người khác.”

“Chỉ là một chiếc khuy cài mà thôi.” Anh nói: “Lúc đi Nhật Bản du lịch, có tham quan triển lãm thủ công mỹ nghệ, thấy cái khuy cài áo này rất độc đáo, tùy tay mua mà thôi, chỉ là không phối được, dùng với trang phục cưỡi ngựa thì còn tạm được, còn hằng ngày thì không, nghe nói cô thích cosplay, có lẽ nó hợp với cô hơn.”

Nghe nói, anh nghe nói chỗ nào chứ!!

Minh Giác cúi đầu, đỏ mặt, không biết nên nói gì, lúc này nếu có Giang Tỉnh Tỉnh hoặc chị gái cô ở đây, còn có thể thay cô nói chuyện.

Thương Hoài Tranh thấy cô rụt rè như vậy, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, cài chiếc khuy cài kia vào cổ áo cô: “Cô không cần sợ tôi, cứ xem tôi là một người bạn là được.”

Minh Giác cúi đầu, nhìn cái khuy cài tinh xảo kia: “Cảm ơn, tôi nhất định sẽ giữ gìn nó.”

Thương Hoài Tranh vẫy tay với cô: “Tạm biệt.”

“... Tôi nhớ còn thiếu anh một bữa cơm.”

Thương Hoài Tranh cười nhẹ: “Cô thật sự muốn mời tôi ăn cơm sao?”

Anh rất khó tưởng tượng, một cô gái dễ ngại ngùng như thế, còn dám mời anh cùng ăn một bữa.

Cô ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt anh, cố lấy dũng khí lớn nhất, hỏi: “Tôi mời anh, anh sẽ đến sao?”

Thật ra Thương Hoài Tranh tính từ chối, anh có thể nhìn thấy trong mắt Minh Giác, một chút ngại ngùng lại có chút bất an.

Cô bé này còn quá nhỏ, anh có thể xem cô là em gái, nhưng nếu nói đến phát triển thành tình yêu nam nữ... Anh cảm thấy có lẽ mình vẫn thuộc phái bảo thủ.

Cô hợp với những chàng trai cùng tuổi ngây ngô hơn, tuổi xấp xỉ, cùng chung sở thích, tình yêu thưở thiếu thời thường là tốt đẹp, cũng nhẹ nhàng nhất.

Cuộc đời và những gì đã trải qua khiến Thương Hoài Tranh trong chuyện tình cảm trở nên nặng nề, nhiều vấn đề hơn, có lẽ là cô bé này không chịu nổi.

Nhưng mà, lời từ chối đã đến bên cổ họng, lại bị Thương Hoài Tranh nuốt xuống, biến thành: “Chúng ta hẹn thời gian trên WeChat, được không?”

Minh Giác chạy chậm về phía xe, gương mặt đỏ bừng, cả gương mặt tràn đầy ý cười, không thể che được.

Cô ấy dùng tay che mặt, vui vẻ kêu lên một tiếng.

Giang Tỉnh Tỉnh trông thấy chiếc khuy cài độc đáo trên cổ áo cô ấy, cười nói: “Được đấy em gái, nói mấy câu đã lấy được đồ người ta, sau này chị cũng không dám nói em miệng lưỡi vụng về.”

Minh Giác vội vàng giải thích: “Không phải, chuyện này... Em cảm thấy nó rất độc đáo nên nhìn thêm vài lần, sau đó anh Thương một hai phải tặng cho em.”

Thương Giới cười nhẹ: “Thương Hoài Tranh rất ít mua đồ, nếu muốn xuống tay thì nhất định là thứ rất thích, nhưng mà anh ấy thật sự keo kiệt, có thể lấy đồ của anh ấy, là bản lĩnh của em.”

Minh Giác gỡ khuy cài xuống, nắm chặt trong lòng bàn tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.