Ánh Lửa Mùa Đông

Chương 160: Chương 160




Đi tới sườn núi cây cỏ, Lãnh Tử Duệ đưa tay kéo cô lên từ mặt đất, khoác áo khoác trong tay lên người cô, Vậy thì khỏi cần lý trí, theo cảm giác đi!

Theo cảm giác đi? ! Lãnh Tiểu Dã bĩu miệng nhỏ, Ba, con không hiểu.

Lãnh Tử Duệ ôm bả vai của cô, đỡ cô đi xuống dưới cây cỏ, Con không rõ ràng, là bởi vì cảm giác của con còn chưa mãnh liệt, đợi đến lúc cảm giác của con đầy đủ để đè nén lý trí xuống, con sẽ hiểu.”

Cái kia... Là điên cuồng sao?

“Ừ, có thể nói như vậy.

Ba, vậy ba điên cuồng quá sao?

Đương nhiên! Bàn tay to lớn của Lãnh Tử Duệ vỗ vỗ trên bờ vai cô, Thời điểm nói yêu đường với mẹ con, mẹcon có chuyện, ta không để ý kỷ luật lén lút chạy đến Hồng Kông cứu bà... Đủ điên cuồng chứ? !

Lãnh Tiểu Dã dừng bước lại, không dám tin nhìn ông.

Sức mạnh của ái tình có thể mạnh mẽ như vậy sao?

Nhà cô ba cô hiểu rõ nhất, nhìn qua cà lơ phất phơ, nhưng là một người điển hình có ý chí kiên cường và giàu lòng hi sinh.

Trong lòng của ông, kỷ luật quân đối tuyệt đối là không cho chà đạp, dĩ nhiên ông sẽ không để ý những thứ này mà lén lút chạy đi Hồng Kông? !

Lãnh Tử Duệ cười rộ lên, Nha đầu Dã, sau đó con sẽ rõ ràng, yêu là thứ... Mạnh mẽ nhất trên thế giới này.

Đưa cô đến bên ngoài cửa ký túc xa, Lãnh Tử Duệ đưa tay cầm qua kính viễn vọng trong tay cô.

Ngủ một giấc thật ngon, mai ba làm thỏ nướng cho.

Ba! Lãnh Tiểu Dã đứng ở trên bậc thang quay mặt sang, Tiểu Ninh muốn tới một học viên y ở Thượng Hải nghiên cứu để hoàn thành bài học, bạn muốn cho con đi Thượng Hải cùng bản mấy ngày, được không?

Lãnh Tử Duệ cười dùng bàn tay lớn đỡ lấy hai cánh tay của cô, Con bây giờ đã lớn rồi, có quyền tự mình quyết định.

Một lời hai ý nghĩa, tin tưởng, thông minh của ông con gái nghe hiểu được.

Lãnh Tiểu Dã ánh mắt hơi động, sau đó liền vung khóe môi lên.

Cảm ơn ba ba.

Đi thôi!

Lãnh Tử Duệ thu cánh tay về, cằm dương dương tự đắc.

Đỡ lấy bờ vai của ông, Lãnh Tiểu Dã lại gần trên mặt ông hôn một cái, nói một tiếng ngủ ngon lúc này mới xoay người đi vào cửa phòng.

Nhìn cô đóng kỹ cửa, Lãnh Tử Duệ xoay người, chưa trở về bộ chỉ huy, mà là một lần nữa đi tới sườn núi cây cỏ, cầm qua kính viễn vọng nhìn về hướng vừa nãy Lãnh Tiểu Dã nhìn một chút.

Sau đó liền nhanh chân đi xuống dưới sườn núi cây cỏ, tiến vào rừng cây.

Lấy điện thoại di động ra, ông cẩn thận mà tiến lên quan sát.

Rất nhanh, ông liền phát hiện ra dấu giày da, cúi người xuống, lấy tay đo, dấu giày lớn nhỏ, khóe môi ông khẽ giương lên.

Cao ít nhất cũng mét tám bảy đây, rất xứng với Tiểu Dã nhà mình, mười điểm.

Lần theo dấu chân kia, phát hiện trong bụi cỏ một cái vật lóe lên, Lãnh Tử Duệ khom người xuống, nhặt một thứ từ bụi cỏ lên.

Đó là một cái khuy áo nạm kim cương vàng, ánh đèn rọi xuống, viên kim cương tỏa sáng rạng rỡ.

Kim cương? Lãnh Tử Duệ nhìn khuy áo trong tay, ánh mắt đảo qua đánh dấu hàng hiệu phía sau, Gieves & Hawkes? Ừm, thẩm mỹ không tệ! Cho thêm mười điểm.

Sau đó, ông tiếp tục đi về phía trước.

Một đường quan sát những vết tích kia, thỉnh thoảng gật đầu.

Rất biết lợi dụng địa hình, nhìn những dấu chân này, cơ thể nhất định không tồi, cho tiếp mười điểm.

...

Lợi dụng manh mối trên đất, Lãnh Tử Duệ cũng là đã biết được không ít tin tức.

Xuyên qua rừng cây, ông dừng bước ở ven đường, nhìn bãi cỏ bên đường đất có lưu lại một vết bánh xe, ông nhẹ nhàng ước lượng khuy áo trong tay.

Chỗ của mình mà cũng dám xông vào, xem ra lá gan cũng không nhỏ, cho mười điểm. Làm việc bất chấp hậu quả, kích động, hai mươi điểm, không xử vết tích đi, cho kẻ địch thừa cơ lợi dụng, trừ hai mười điểm.

Nắm chặt khuy áo trong tay, Lãnh Tử Duệ lười biếng ôm lấy cánh tay.

Lần đầu được sáu mươi điểm, miễn cưỡng hợp lệ!

...

...

Sáng sớm ngày thứ hai, Lãnh Tiểu Dã liền dẫ Hứa Hạ rời khỏi nơi Lãnh Tử Duệ đóng quân, về nhà chuyện làm thứ nhất chính là gọi điện thoại cho Trầm Ninh.

Giang hồ cứu cấp a, chị Ninh!

Đầu bên kia điện thoại, ngữ khí Trầm Ninh bình tĩnh, Nói đi, giúp cậu ra sao?

Mang mình đi Thượng Hải.

Chú Nhuệ và dì Hạ đã xong?

Đương nhiên.

Vậy thì tốt, bây giờ cậu đi đặt, nói không chắc còn có thể cùng chuyến bay với mình.

Chị, mình không đủ sức đi máy bay, cậu trước đi qua, mình sẽ nhanh chóng đi qua nhờ vả cậu!

Vậy cũng tốt, thời điểm đó, cậu gọi điện thoại cho mình. Phòng ở mình đều đã tìm xong, vừa lúc là hai căn phòng, chúng ta mỗi người một phòng.

OK!

Cúp điện thoại, Lãnh Tiểu Dã ngay lập tức kéo ngăn kéo ra, đơn giản lấy giấy chứng nhận của mình chỉnh lại một chút, sau đó lên mạng đặt trước một vé xe lửa đi Thượng Hải.

Không có mang quá nhiều hành lý, cô chỉ là quấn hai gói đồ đã đi xuống lầu.

Mẹ, con đi đây?

Mẹ đưa con đi sân bay được chứ? !

Thôi được rồi, chẳng phải bằng lái của mẹ đã nằm trong tay ba rồi sao? Con tự đón xe được rồi.

Hứa Hạ đi ra từ trong phòng bếp, Vé máy bay đã đặt xong chưa?

Đã đặt xong nha, tiểu Ninh giúp con đặt. Lãnh Tiểu Dã đi tới, ôm lấy bả vai của bà, tại hôn mặt bà một cái, Mẹ, con đi đây!

Hứa Hạ vội vàng đi theo, Các con ở đâu con a? Nếu không, mẹ gọi điện thoại kêu người dọn dẹp biệt thự cạnh bờ sông một chút, các con đi qua ở?

Không cần, tiểu Ninh đều tìm tốt nhà trọ rồi, mẹ cũng đừng quản. Lãnh Tiểu Dã phất tay với bà một cái, Ngài cứ yên tâm đi, tới nơi con gọi điện thoại cho ngài.

Hứa Hạ vội vàng ở phía sau căn dặn, Hai cô bé tụi con nhớ cẩn thận một chút, buổi tối nhớ khóa chặt cửa, có người xa lạ gõ cửa cũng đừng mở vội...

Mặc dù biết khuê nữ của mình, người bình thường bắt nạt không được, làm mẹ đều là không yên lòng.

Biết rồi. Lãnh Tiểu Dã đứng ở phía xa trả lời bà, lại phất tay với bà một cái, Con qua mấy ngày sẽ trở lại, ngài trở về ngủ bù đi thôi! Nếu là có người gọi điện thoại tới tìm con, thì mẹ nói con đi Thượng Hải rồi.

Hứa Hạ nhìn bóng sau lưng của cô đang đi xa, biến mất không còn tăm hơi, mới một lần nữa trở về phòng khách.

Đang chuẩn bị lên lầu ngủ bù, trong sảnh điện thoại liền vang lên, cô đi tới nhận lấy điện thoại.

Này? !

Ngài khỏe chứ, xin hỏi đây là nhà tiểu thư Lãnh Tiểu Dã sao? Đầu bên kia điện thoại, một giọng nam dùng tiếng Anh dò hỏi.

Đúng vậy, ngài có chuyện gì à? Hứa Hạ hỏi ngược lại.

Ngài có thể để cô ấy nghe điện thoại được không?

Không may rồi, con bé không ở nhà, ngài có chuyện gì không?

Vậy tí nữa tôi gọi lại.

Con bé đi Thượng Hải rồi, Có thể phải qua vài ngày mới có thể trở về.

Vậy hả... Vậy tôi gửi thư qua bưu điện, cảm ơn ngài, hẹn gặp lại.

Đối phương cúp điện thoại, Hứa Hạ đặt ống tai nghe ở chỗ cũ, xoay người lên lầu.

Đầu bên kia điện thoại, trên máy bay tư nhân.

Trợ lý để điện thoại xuống, ngay lập tức xoay mặt nhìn về phía Hoàng Phủ Diệu Dương ngồi cách đó không xa, Bá tước tiên sinh, đối phương nói, tiểu thư đã đi Thượng Hải rồi, qua vài ngày mới về.

Cách đó không xa, bảo tiêu để điện thoại di động xuống.

Bá tước tiên sinh, tiểu thư đã rời khỏi tiểu khu, đang ngồi trên xe taxi chạy tới hướng sân bay.

Nuốt thuốc và nước lão gia đưa, Hoàng Phủ Diệu Dương đưa tay cầm qua kẹo cao su để ở trên bàn, ấy ra một hạt từ bên trong đưa đến phần môi.

Bay đến Thượng Hải!

Lần này, cô hẳn không có lừa anh, vì có thể tìm được cô, Hoàng Phủ Diệu Dương đã chờ ở sân bay từ rất sớm, anh muốn tới Thượng Hải trước một bước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.