Ánh Lửa Mùa Đông

Chương 204: Chương 204: Chương 350




Bàn tay đỡ lấy mặt Lãnh Tiểu Dã, Hoàng Phủ Diệu Dương vội vàng hôn lên môi cô.

trên người chỉ có mỗi bộ nội y, đột nhiên chạm vào da thịt lạnh lẽo của anh, Lãnh Tiểu Dã không khống chế được run lên một cái.

Quen cô lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cô thật lòng chủ động với anh, anh không thể buông ra được.

Lãnh Tiểu Dã lạnh tới nỗi nổi da gà đầy ngườ, vòng tay lên cổ anh, co người lại một chút.

Cảm nhận được động tác của Lãnh Tiểu Dã, Hoàng Phủ Diệu Dương đưa tay ra, chỉnh nước ấm rồi mở vòi sen lên.

Đồng thời dùng cơ thể chắn cho cô.

Vòi nước phun nước lạnh lên lưng anh, sau đó ấm dần.

Lúc này, anh hơi nới cánh tay ra, nhưng cũng không buông tha cho môi cô.

Nụ hôn của anh không triền miên như đêm qua, anh bá đạo dây dưa với lưỡi cô, dùng sức mút lấy, mạnh mẽ công kích.

Nhịn từ rạng sáng tới giờ, giờ phút này, anh đã trướng tới đau.

Bàn tay ôm chặt cô, lòng bàn tay dùng sức xoa lưng cô.

trên người anh hơi mát, lòng bàn tay nóng như lửa, khiến da thịt cô nóng tới phát đau.

Hôn cô, bàn tay anh không khách sáo đi lên, cầm lấy móc cài của cô, thoải mái cởi ra.

Sau đó, anh dùng lực ôm chặt cô, da thị hai người dính chặt vào nhau.

anh nóng cô lạnh, hai loại xúc cảm khác nhau, rất nhanh, cơ thể anh lại bắt đầu nóng lên..., ngay cả những giọt nước trên ngực anh cũng nóng lên theo.

Dòng nước ấm áp xối xuống người, chảy trên da thịt, khiến mái tóc cô ướt đẫm dính vào người.

Nút cài trên người cô lại bung ra, lấy lại vẻ mềm mại như tơ lụa, bị nước dính vào, xúc cảm như ngọc hiện ra trước mắt.

Thở hổn hể rời khỏi môi cô, Hoàng Phủ Diệu Dương dời môi tới bên xương quai xanh của cô.

Xương quai xanh của cô ấm áp hơi nước, phản xạ lại ngọn đèn trên đầu như ánh mặt trời.

Giữa hai xương quai xanh, một chiếc nhẫn kim cương màu vàng rũ xuống.

Đôi môi anh trượt xuống, hôn lên chiếc nhẫn một cái, rồi ngậm chặt quả nho nhỏ mê người kia.

Cuối cùng cô cũng ngây người, đương nhiên cơ thể cô rất mẫn cảm.

Cảm nhận được môi lưỡi anh, cả người Lãnh Tiểu Dã mềm nhũn, hô hấp cũng trở nên nặng nề.

cô theo bản nặng nắm chặt hai cánh tay, dường như muốn đứng thẳng mà không được, cô muốn né đi.

“không... không ụược.”

cô lui từng bước, lưng áp lên mặt tường, không còn đường thoát.

Hoàng Phủ Diệu Dương đuổi theo, tiếp tục hôn cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.