Ánh Tà Dương

Chương 16: Chương 16




Vừa ra khỏi nhà, bị gió thổi qua, Chu Đông Dã liền cảm thấy chếnh choáng say.

Lý Ngọc Ninh nhìn cậu họ rõ ràng đã say đến mức đi đường còn xiêu xiêu vẹo vẹo, vậy mà vẫn cậy mạnh, kiên quyết không cho cô đỡ bèn cảm thấy buồn cười, thật đúng là tính trẻ con hiếm khi bộc lộ. Bình thường cậu họ rất giỏi giang, ngụy trang bản thân kĩ càng giống như một người hoàn mỹ không có thật, vì thế Lý Ngọc Ninh thấy bộ dáng con ma men như hiện tại còn đáng yêu hơn.

Lý Ngọc Ninh ngoan ngoãn theo đuôi Chu Đông Dã, lúc lên xe thấy anh vẫn lảo đảo, đành giúp đỡ một phen, đẩy anh vào ghế sau. Đóng cửa, lái xe.

Thời gian nửa giờ đi xe lúc nửa đêm có vẻ nhanh hơn bình thường. Chu Đông Dã ngồi trên xe, hoàn toàn không giống một người uống say, gương mặt bình tĩnh, trầm ngâm nhìn màn đêm sâu thẳm ngoài cửa kính. Chốc lát đã đến dưới lầu.

Điều khiến Lý Ngọc Ninh kinh ngạc là khi xuống xe, Chu Đông Dã đã có thể đi đứng bình thường, còn mỉm cười nói cảm ơn cô. Lý Ngọc Ninh thấy vậy liền từ bỏ ý định đưa anh lên lầu, an tâm mà lái xe đi về.

Nhìn Lý Ngọc Ninh đi xa, Chu Đông Dã kéo gương mặt tươi cười mệt mỏi xuống, vẻ mặt lạnh lùng vào thang máy, đi thẳng lên tầng hai mươi lăm.

Chu Đông Dã đứng trước cửa nhà Hàn Lương thử chìa khóa mở cửa, leng keng leng keng mãi không thôi.

Sau bữa cơm chiều, Hàn Lương tiễn đưa Đỗ Lộc nhiệt tình, hiện tại đang viết bài thuyết trình.

Nghe thấy tiếng động như vậy ngoài cửa, Hàn Lương biết ngay là Chu Đông Dã, thật đúng là đã lâu không thấy. Hàn Lương cười cười, tính toán trong lòng, người này trước mặt quân tử, sau lưng ma men, lần trước đã cảnh báo anh ta rằng sẽ gọi cảnh sát, nhưng xem ra anh ta chẳng nghe lọt tai.

Hàn Lương đi đến trước cửa, từ mắt mèo nhìn ra bên ngoài. Quả nhiên thấy bộ dáng đang say của Chu Đông Dã, còn có vẻ tỉnh táo hơn lúc tỉnh táo thật, đứng thẳng tắp, lựa từng cái chìa khóa rồi thử tra vào ổ, không được lại chọn tiếp, thử tiếp, dù thất bại cũng không hề lộ ra vẻ sốt ruột. Hiếm thấy thật, một con ma men rất kiên nhẫn.

Hàn Lương bĩu môi, đứng bên cửa suy nghĩ, quả thực lại trở về nghề cũ sao? Dựa vào quan hệ hiện tại của mình với anh ta, nếu báo công an thì đúng là không hợp tình hợp lý, nhưng để anh ta đi vào lại rõ là không cam lòng.

“Này, anh đi nhầm cửa rồi, nhà anh ở tầng dưới!” Hàn Lương ở bên này cửa bắt đầu nói chuyện. Quyết định nói rõ phải trái với tên tiểu quỷ tỉnh táo, không chừng có thể lừa anh ta về nhà.

Không ngờ kết quả hoàn toàn ngược lại, Chu Đông Dã nghe thấy tiếng nói của cô, đột nhiên bối rối, không đáp lời liền cầm chía khóa vặn lung tung, càng thất bại càng vội vàng, càng vội vàng càng thất bại, cuối cùng, Hàn Lương thấy vẻ mặt của anh như ắp khóc bèn sửng sốt tột độ, trời ạ, sao có thể để một chàng trai đứng khóc trước cửa nhà mình chứ?

Trong chốc lát liền mở cửa ra, quả nhiên không ngoài dự đoán, Chu Đông Dã nhào tới ôm lấy cô. Hàn Lương vừa lảo đảo vừa đóng cửa, kéo Chu Đông Dã đang ôm mình vào phòng khách, ngồi trên sô pha.

Ngồi thở vài hơi, Hàn Lương mới phát hiện hôm nay người này không bình thường lắm. Chưa kể đến việc ôm mình không buông, bây giờ còn hơi hơi run, giống như đang khóc. Hàn Lương dùng sức muốn tách anh rời khỏi người mình, nhìn xem có phải khóc thật hay không, nhưng anh vẫn ôm chặt không chịu thả. Cô hết cách, đành phải mặc anh cứ ôm như vậy, vùi đầu vào bả vai của chính mình.

Hàn Lương vỗ nhẹ nhẹ lên lưng của Chu Đông Dã, hỏi: “Sao thế?”

Chu Đông Dã nghe vậy liền ôm chặt Hàn Lương hơn một chút, sau đó rúc đầu, khụt khịt một hồi mới dùng âm thanh nghẹt giọng mũi, tủi thân nói: “Mẹ, con rất nhớ mẹ.”

Hàn Lương đơ người, nghe tiếng của anh biết là anh đang khóc, cảm thấy không đành lòng, một người đàn ông trưởng thành lại khóc khi say rượu, có lẽ bình thường phải chịu rất nhiều áp lực rồi. Nhưng Hàn Lương đâu biết an ủi người khác, đành phải kéo một cánh tay của anh ra, vỗ vỗ, nhẹ giọng nói: “Ăn ít cơm nhé?”

Chu Đông Dã nghe được một câu quen thuộc, an tâm buông tay, gật đầu, ngoan ngoãn ngồi.

Hàn Lương nhìn Chu Đông Dã lớn tướng mà ánh mắt khóc đỏ bừng, sưng húp như hai con cá vàng, trên mặt còn hoen nước mắt, không khỏi vừa đáng thương vừa buồn cười, lấy tay áo tùy tiện lau cho anh mấy cái, nói: “Đi rửa tay đi, tôi sẽ hâm nóng cơm.”

Măng tươi xào mộc nhĩ, cà tím hầm nầm bò, tất cả đều là đồ ăn còn thừa, làm nóng trong lò vi sóng một chút, đun lại canh cá, chưa đến mười lăm phút đã bày lên bàn.

Chu Đông Dã đỏ mắt đỏ mũi, vừa ăn vừa nhìn Hàn Lương, bộ dáng rất tội nghiệp, thật sự khiến Hàn Lương cảm thấy mình đang nuôi một đứa con trai, còn là loại con thất lạc đã nhiều năm. Cười cười, đi về vị trí làm việc tiếp.

Chưa viết được là mấy, Hàn Lương lại bị Chu Đông Dã ôm lấy từ phía sau, đầu gác lên vai cô, “Mẹ, con no rồi.”

Rõ là hôm nay Chu Đông Dã không bình thường, hồi trước say cũng không bám người như vậy mà. Đẩy tay của anh ra, cô xoay người, lên tiếng đã ra lệnh: “Có hai việc, một, đi rửa bát, hai, đi tắm.” Thấy Chu Đông Dã bĩu môi không chịu đi, Hàn Lương trừng mắt nhăn mũi, vẻ mặt ghét bỏ nói: “Mẹ không cần đứa con hôi như vậy, đi tắm nhanh lên.”

Lời vừa nói ra, Chu Đông Dã liền đau đớn lết người tắm rửa.

Hàn Lương nghĩ, đêm nay người này bất bình thường như vậy, e rằng cả đêm mình không thể an tâm. Cô dọn bàn, gấp hết các tài liệu sách vở, mở nhạc, rót một ly sữa uống, chờ anh tắm xong quay lại.

“Mẹ, tắm cho con với.” Một câu của Chu Đông Dã khiến Hàn Lương phun sữa ra khắp bàn, cô thầm cảm thấy may mắn vì thu dọn các ghi chép đúng lúc.

Lau dọn bàn xong, Hàn Lương đi vào phòng tắm đã thấy Chu Đông Dã trơ trụi nằm trong bồn tắm lớn, làn da hấp hơi thoáng ẩn phấn hồng. Cô không thể không thừa nhận, anh chàng này thật đúng là mê người, nhất là lúc ở trần.

“Sao đột nhiên lại gọi mẹ? Con không tự tắm được sao?” Hàn Lương thản nhiên nói.

“Nhưng mà, trước kia mẹ tắm cho con rất thoải mái mà, con lười cử động lắm.” Chu Đông Dã làm nũng, giọng nói khàn khàn nhỏ nhỏ.

Hàn Lương nghe thấy thanh âm đó của Chu Đông Dã, trong lòng run rẩy đáp: “Hả, con nhớ rõ mẹ từng tắm cho con rồi á?” Cảm thấy hơi kỳ quái.

“Đương nhiên, mỗi ngày sau khi con về, mẹ đều tắm cho con mà.” Chu Đông Dã suy nghĩ, mơ màng nói: “Nhưng mà gần đây, hình như không tắm nữa thì phải.” Nói tới đây đột nhiên vươn tay muốn ôm: “Mẹ, con rất nhớ mẹ.”

Hàn Lương thật bó tay bó chân, thì ra trí nhớ của anh ta phân ra làm hai hệ thống không liên quan tới nhau, say rượu là một người, tỉnh rượu là một người, thế này có thể coi là nhân cách phân liệt hay không?

Hàn Lương cầm khăn mặt, bất đắc dĩ lại gần, trong lòng thầm nghĩ, tôi không cố ý nhìn ngó sờ mó anh nhé, chính anh bắt tôi phải làm thế, về sau tỉnh ra đừng có trách tôi đấy.

Vừa tới gần đã bị hai tay của Chu Đông Dã vươn ra ôm chặt, bước chân loạng choạng, hai người đều ngã xuống bồn tắm, nước bắn ra tung tóe.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.