Anh Trên Trang Giấy

Chương 27: Chương 27: Anh sẽ




Gần đến mười hai giờ, tiếng reo hò và giọng của MC trên TV càng lúc càng lớn, trên màn hình cũng bắt đầu đếm ngược.

“Mười.”

“Chín.”

“Tám.”

“Bảy.”

“Sáu.”

“Năm.”

“Bốn.”

“Ba.”

“Hai.”

“Một!”

“Chúc mừng năm mới!” MC trên TV hô to.

Phó Uyển Hòa ngoảnh đầu, đang định nói chuyện với Dư Châu Dạ thì thấy đối phương bước từng bước lại gần, ý cười đong đầy trong mắt, “Chúc mừng năm mới, Phó Uyển Hòa.”

“Dạ.” Phó Uyển Hòa đối diện với ánh mắt anh, nhẹ giọng đáp, “Chúc mừng năm mới.”

Vài giây sau, Phó Uyển Hòa bỗng nhớ tới một chuyện, không đợi Dư Châu Dạ lên tiếng, cô chạy về phòng ngủ, khi quay lại trên tay cầm một chiếc hộp hình vuông nho nhỏ màu trắng.

“Đây là giao thừa đầu tiên chúng ta đón cùng nhau,“ Phó Uyển Hòa đưa chiếc hộp kia cho Dư Châu Dạ, “Cái này tặng anh, coi như là... vật kỷ niệm.”

Bình thường Dư Châu Dạ tặng cô không ít đồ, Phó Uyển Hòa cảm thấy dù sao bản thân cũng phải tặng lại thứ gì đó, vì thế mấy hôm trước đi dạo trung tâm mua sắm mất cả buổi chiều, cuối cùng mua món quà này.

Dư Châu Dạ nhận lấy chiếc hộp: “Anh mở ra được không?”

“Được.” Phó Uyển Hòa có hơi hồi hộp, “Không biết anh có thích không, nếu không thích em sẽ đổi cái khác.”

“Đồ em tặng, anh đều thích.” Dư Châu Dạ chậm rãi tháo dải ruy băng màu vàng trên hộp, lại liếc cô một cái, “Phó Uyển Hòa, đừng hòng lấy lại quà, anh không trả đâu nhé.”

Nói xong, Dư Châu Dạ mở hộp ra.

Trong hộp là một chiếc nhẫn dành cho nam, màu bạc, hai bên được đánh bóng sáng loáng, phần giữa có bề mặt nhám, đơn giản mà trang nhã.

“Tặng nhẫn cho anh?” Dư Châu Dạ cười như không cười nhìn Phó Uyển Hòa, nói đùa: “Em đang cầu hôn anh đấy à?”

Mặt Phó Uyển Hòa hơi nóng, trầm giọng nói: “Chỉ là em thấy chiếc nhẫn này hợp với anh, không có ý đó.”

“Cầu hôn nha,“ Dư Châu Dạ hơi cúi người, giọng điệu lộ ra vài phần sung sướng: “Được, anh đồng ý.”

“.....” Phó Uyển Hòa vừa định giải thích, đính chính cho mình thì thấy Dư Châu Dạ cầm nhẫn lên, chậm rãi đeo vào ngón áp út.

Cô nuốt hết những lời đó lại

Trường Trung học số 1 của Hành Thị cách nơi này không xa, gần đó có một bãi đất trống. Khi Dư Châu Dạ và Phó Uyển Hòa đến nơi, ở đó đã cực kỳ náo nhiệt.

Chỗ đó đã bày mấy quầy thịt nướng và vài chỗ ngồi. Dư Châu Dạ gần như quen biết tất cả bọn họ, ở đây toàn là bạn cùng lớp ở Trung học số 1 ngày trước.

Phó Uyển Hòa và Dư Châu Dạ sóng vai nhau bước tới, nhìn xung quanh một lượt, vốn định tìm Ôn Hành, lại thấy Lý Ngạn Hạo cách đó không xa đang nướng thịt, cười cười nói nói với Nhậm Tòng Ngôn bên cạnh.

Phó Uyển Hòa khẽ chọc Dư Châu Dạ: “Lý Ngạn Hạo cũng ở đây, lẽ ra cậu ấy phải đang ở Thuận Thu chứ nhỉ?”

Dư Châu Dạ nhìn theo ánh mắt cô, đáp lời: “Mấy hôm trước em gái cậu ấy tổ chức hôn lễ, cho nên mới về Hành Dương.”

“Em gái? Em gái cậu ấy bao nhiêu tuổi rồi?” Phó Uyển Hòa cảm thấy tầm ấy kết hôn thì hơi sớm.

“Hai mươi ba.”

Hiển nhiên Phó Uyển Hòa bị sốc, Dư Châu Dạ trông thấy dáng vẻ này của cô, không nhịn được cười: “Sao? Vừa mới cầu hôn anh thành công xong đã muốn đi đăng ký kết hôn rồi à?”

Phó Uyển Hòa: “..... Không có tiền, trừ khi anh không cần sính lễ nữa.”

Dư Châu Dạ gật đầu: “Không sao, anh tự mang sính lễ tới, em không cần phải làm gì hết, đối xử tốt với anh là được.”

“Dư ca?!” Một giọng nam vang lên.

Phó Uyển Hòa vừa ngẩng đầu đã thấy Lý Ngạn Hạo kích động chạy đến, ôm cổ Dư Châu Dạ.

“Dư ca thế mà cũng đến! Trời ơi, tớ không nằm mơ, cậu mà cũng sẽ đến á?” Lý Ngạn Hạo nói.

Dư Châu Dạ mặt không đổi sắc đẩy cậu ta ra: “Nói đi, lại cá cược gì?”

“Ái chà,“ Lý Ngạn Hạo vỗ vỗ vai anh, “Quả nhiên không gì qua mắt được Dư ca, bọn tớ vừa mới cá cậu có đến không, tớ và lão Nhậm đều cá cậu sẽ tới.”

“Thắng nhiều không?”

Lý Ngạn Hạo cười hề hề: “Năm trăm, tớ và lão Nhậm mỗi người hai trăm rưỡi.”

Dư Châu Dạ liếc cậu ta: “Được đấy.”

“Đây không phải do ——” Ánh mắt Lý Ngạn Hạo dừng trên người Phó Uyển Hòa bên cạnh Dư Châu Dạ, ngớ người.

Ngừng một lúc, ngón tay khẽ run của Lý Ngạn Hạo chỉ vào Phó Uyển Hòa, cậu ta quay sang hỏi Dư Châu Dạ: “Đây đây đây?”

Phó Uyển Hòa không lên tiếng, chỉ nhìn Dư Châu Dạ.

Dư Châu Dạ bình tĩnh nhìn Lý Ngạn Hạo, thản nhiên nhả ra ba chữ: “Bạn gái tớ.”

Lý Ngạn Hạo: “.....”

Sau đó.

“Đờ mờ, chẳng phải cậu tu thân dưỡng tính nhiều năm rồi à?” Lý Ngạn Hạo sốc đến nỗi mặt đỏ bừng, “Dư ca, sao cậu lại...”

Lý Ngạn Hạo bỗng dừng lại, ánh mắt lại dừng trên người Phó Uyển Hòa. Cậu ta tiến lên phía trước vài bước, sau khi nhìn thấy rõ, mắt cậu ta hơi mở to, hỏi một câu không đầu không đuôi: “Xin hỏi, cậu đã từng đến tiệc sinh nhật của lão Nhậm đúng không?”

Phó Uyển Hòa ngẩn ra: “Từng đến rồi.”

Lý Ngạn Hạo lại nhìn sang Dư Châu Dạ bên cạnh một lần nữa: “Dư ca, đừng nói với tớ đây là cô gái từng mập mờ với cậu trong KTV hôm đó nhé.”

Sắc mặt Dư Châu Dạ nháy mắt trở nên khó coi: “Mập mờ cái khỉ gì? Lý Ngạn Hạo, cậu có thể nói tiếng người được không?”

Lý Ngạn Hạo ôm đầu, hỏi một đằng trả lời một nẻo, giọng điệu thay đổi: “Dư ca, cậu còn là người nữa không?! Ngoại trừ Kỷ Vãn Tình, tớ chưa từng thấy cậu yêu ai cùng lớp cả.”

Phó Uyển Hòa ở bên cạnh nghe thấy câu “Mập mờ với nhau” và “Kỷ Vãn Tình” bèn yên lặng nhìn Dư Châu Dạ, dường như đang đợi một lời giải thích.

Dư Châu Dạ hỏi: “Em tin cậu ta?”

Phó Uyển Hòa ăn ngay nói thật: “Không tin.”

“Vậy là đủ rồi.” Dư Châu Dạ cúi đầu nắm lấy tay cô, mặc kệ lời tố cáo của Lý Ngạn Hạo, tiếp tục bước đi, “Không vui à?”

Phó Uyển Hòa biết anh ám chỉ điều gì, khẽ lắc đầu.

Bọn họ đi đến chỗ quầy thịt nướng.

“Ơ, Dư Châu Dạ cũng đến hả?” Mẫn Tùng Nguyệt đang nướng thịt ngẩng đầu lên, nhìn thấy Dư Châu Dạ thì thoáng kinh ngạc.

Dư Châu Dạ không nói nhảm nữa: “Ừ, Nhậm Tòng Ngôn đi đâu rồi?”

“Hình như cậu ấy tới chỗ bãi đất trống bên kia.” Mẫn Tùng Nguyệt còn định nói thêm vài câu, lại phát hiện bên cạnh Dư Châu Dạ còn có một người nữa.

Phó Uyển Hòa chú ý đến ánh mắt của đối phương, theo bản năng rút tay ra.

Dư Châu Dạ cụp mắt nhìn tay mình, tỏ vẻ giận dỗi.

Mẫn Tùng Nguyệt lại không chú ý tới chuyện này, “Uyển Hòa? Cậu cũng đến à?”

“Ừm.” Phó Uyển Hòa ngó lơ ánh mắt bất mãn của Dư Châu Dạ bên cạnh.

“Vậy sao hai cậu lại... cùng nhau tới đây?” Mẫn Tùng Nguyệt nhìn Phó Uyển Hòa rồi lại nhìn Dư Châu Dạ.

“Hai cậu, đừng bảo là đang ——” Ở bên nhau nhé?!

Mẫn Tùng Nguyệt ngạc nhiên đến nỗi miệng không khép lại được, chân gà bị cháy đen sì cũng không biết.

Nếu đã bị phát hiện, Phó Uyển Hòa cũng không thèm giả vờ nữa, một lần nữa nắm lấy tay Dư Châu Dạ tựa như dỗ dành, cười với anh, mang vài phần “cưng chiều“.

Dư Châu Dạ nghiêng đầu, sắc mặt rốt cuộc cũng dịu đi không ít, anh nói với Mẫn Tùng Nguyệt: “Đúng như cậu thấy đấy.”

Mẫn Tùng Nguyệt: “.....”

Sao cô lại cảm thấy, lời này của Dư Châu Dạ mang theo vài phần khoe khoang nhỉ?

Mà Mẫn Tùng Nguyệt thuộc nhóm nhiều chuyện trong lớp, chẳng bao lâu sau chuyện Dư Châu Dạ và Phó Uyển Hòa ở bên nhau đã lan ra.

Phản ứng của mọi người chắc chắn đều giống nhau: Thật không thể tin được.

Lúc này trong nhóm chat của lớp là một trận “gió tanh mưa máu“.

[Đờ mờ, thật sao?]

[Dư ca của tui thoát kiếp độc thân? Chuyện này khiến nhiều bạn nữ đau lòng muốn chết cho xem]

[Mợ nó, thậm chí tui còn nghĩ ra tilte rồi nè]

[Nói đi nói đi]

[Nhân vật phong vân trong trường Dư Châu Dạ x gái ngoan Phó Uyển Hòa]

[Sao tui chẳng có tí ấn tượng gì với Phó Uyển Hòa vậy?]

[Cậu thì biết gì? Người ta thi đậu Hành Đại đó, cậu thì sao?]

[? Lần sau chắc chắn đỗ]

Đương nhiên Dư Châu Dạ và Phó Uyển Hòa không hề biết đến những chuyện này. Bọn họ chẳng thèm xem tin nhắn trong nhóm chat của lớp, thậm chí còn chưa vào nhóm.

Phó Uyển Hòa nhanh chóng tìm thấy Ôn Hành.

Mà hiển nhiên Ôn Hành đã xem tin nhắn trong nhóm chat lớp, ban đầu cô có chút nghi ngờ, mãi đến khi nhìn thấy Phó Uyển Hòa và Dư Châu Dạ tay trong tay đi tới.

Ồ, Dư Châu Dạ trông giống như bạn nhỏ đang giận dỗi chờ Phó Uyển Hòa đến dỗ dành. Ôn Hành không khỏi nghĩ, đây vẫn là Dư Châu Dạ “oai phong một cõi” ngày xưa đấy ư?

Ôn Hành nhìn Dư Châu Dạ như đang phòng trộm, sau đó kéo Phó Uyển Hòa ra sau mình, như thể cô mới là “người yêu” chân chính của Phó Uyển Hòa.

Dư Châu Dạ vừa mới tức giận còn chưa được dỗ dành xong, giờ đến cả bạn gái cũng bị cướp mất, mặt lạnh như tiền.

Bọn họ không tiếng động giằng co với nhau.

Phó Uyển Hòa kéo tay Ôn Hành một cách bất đắc dĩ: “Được rồi, đừng đấu với anh ấy nữa, nha?”

Ánh mắt Dư Châu Dạ trực tiếp lướt qua Ôn Hành, dừng lại trên người Phó Uyển Hòa. Ánh mắt ai oán như người vợ bị bỏ rơi, như thể đang nói: Được lắm, em không mau đến dỗ anh thì thôi, còn muốn giúp người khác???

Phó Uyển Hòa vừa thấy dáng vẻ tủi thân của anh, lập tức mềm lòng.

Không biết đã qua bao lâu.

Lý Ngạn Hạo xuất quỷ nhập thần lên tiếng phá vỡ trạng thái giằng co của bọn họ, trên tay cầm vài xiên thịt nướng: “Các cậu làm gì thế? Không ăn nướng à?”

“.....” Ôn Hành cảm thấy phản ứng của mình hơi dữ dội, chậm rãi buông tay Phó Uyển Hòa ra.

Dư Châu Dạ chớp đúng thời cơ, hơi nheo mắt lại, duỗi cánh tay dài ra, lập tức kéo Phó Uyển Hòa lại.

Xong còn giơ tay hình chữ V lên, nói với Ôn Hành: “Tớ thắng.”

Ôn Hành: “Ấu trĩ.”

“Bắn pháo hoa rồi! Mau qua đây!” Lý Ngạn Hạo ở đằng xa bỗng hô lên.

“Đi thôi, đi xem pháo hoa.” Phó Uyển Hòa nói với hai người, sau đó kéo tay Dư Châu Dạ như đang lấy lòng.

Ba người bước đến chỗ bắn pháo hoa.

Phó Uyển Hòa nhìn thấy gương mặt căng ra của Dư Châu Dạ, có hơi hụt hẫng.

Cô không phải người giỏi dỗ dành.

Giây tiếp theo, một tiếng nổ bỗng vang lên. Từng chùm pháo hoa nở rộ giữa bầu trời đêm, từng chùm từng chùm pháo hoa rực rỡ điểm tô vài nét lên màn trời tối đen.

Trong đám đông chợt xuất hiện một tiếng kinh hô, mọi người cúi đầu liền nhìn thấy Nhậm Tòng Ngôn bước ra từ bóng tối, trên tay cầm một bó hoa hồng, tay kia cầm một chiếc hộp nho nhỏ màu đỏ.

Nhậm Tòng Ngôn bước về phía Ôn Hành.

Phó Uyển Hòa cũng hơi kinh ngạc, nghiêng đầu thấy dáng vẻ thong dong bình tĩnh của Dư Châu Dạ. Cô cúi đầu, khẽ hỏi: “Anh đã biết từ lâu rồi à?”

“Ừ, nhẫn cầu hôn của Nhậm Tòng Ngôn là anh chọn giúp cho đấy.”

Phó Uyển Hòa gật gật đầu, khi nhìn qua đó, Nhậm Tòng Ngôn đã quỳ một chân trước mặt Ôn Hành, giơ nhẫn lên trước mặt cô ấy rồi.

Mà Ôn Hành vẫn luôn bình tĩnh giờ phút này cũng đỏ mắt, vừa khóc vừa cười, nhưng trông vẫn rất xinh đẹp.

Ôn Hành chậm rãi đưa tay ra, nở một nụ cười còn đẹp hơn cả pháo hoa, đáp: “Em đồng ý.”

“Cmn! Lão Nhậm làm tốt lắm!”

“Huhu, nữ thần Ôn Hành của tui thế mà đã lấy chồng rồi!”

Cùng với tiếng reo hò của mọi người, pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm, ánh sáng lấp lánh, đẹp không sao tả xiết.

Phó Uyển Hòa nhìn thấy phía xa xa Nhậm Tòng Ngôn và Ôn Hành ôm nhau, mắt cũng rưng rưng.

“Sao thế?” Dư Châu Dạ bỗng nhìn cô, miệng khẽ cười, “Chợt nhớ ra bản thân còn chưa cầu hôn anh nên xấu hổ à?”

Phó Uyển Hòa yên lặng nhìn anh, mấp máy môi, nhẹ giọng gọi tên anh: “Dư Châu Dạ.”

“Ừ, anh đây.”

“Anh sẽ,“ Phó Uyển Hòa cụp mắt, hít hít mũi, “Luôn ở bên em chứ?”

Cô luôn là một người yếu đuối, không có cảm giác an toàn. Cô có rất nhiều khuyết điểm, cô sợ Dư Châu Dạ sẽ vì ngày càng hiểu rõ con người cô mà dần cảm thấy thật ra cô không tốt đẹp đến vậy.

Phó Uyển Hòa sợ, sợ mình bị bỏ rơi.

Cô vốn có thể trốn, trốn đi thật xa, đến một nơi không ai hay biết lặng lẽ quan sát Dư Châu Dạ, thấy anh sống bên vợ mình. Nhưng giờ cô không thể làm được, vì cô đã từng có người này, một người rất tốt cực kỳ tốt.

Cô đã thích người này mười năm.

Ngay tại khoảnh khắc vừa rồi, cô thấy Ôn Hành có thể ở bên người cô ấy thích từ khi còn trẻ, tu thành chính quả. Cô bỗng nghĩ đến một chuyện.

Cô và Dư Châu Dạ có thể đi đến kết quả được không? Cô muốn có một câu trả lời.

Vì vậy, Phó Uyển Hòa vô thức lên tiếng, hỏi một vấn đề khiến cô băn khoăn thật lâu.

Nhưng mà cô không ngờ rằng, chàng trai ấy nháy mắt thu lại nụ cười trên khóe môi, không hề do dự đáp:

“Anh sẽ.”

Phó Uyển Hòa ngẩn ra.

Anh ấy nói anh sẽ, anh sẽ luôn ở bên cô, mãi đến sau này.

—— “Anh sẽ luôn ở bên em chứ?

—— “Anh sẽ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.