Anh Trên Trang Giấy

Chương 15: Chương 15: Khó quên




Phó Uyển Hòa nói tiếp: “Có lẽ do thường xuyên như vậy cho nên sau này cứ được một khoảng thời gian dạ dày lại đau. Bác sĩ nói việc này không phải chuyện gì to tát.”

Dư Châu Dạ nhắm mắt lại, chua chát nói: “Tại sao lại không nói với giáo viên?”

“Nói cho giáo viên sao?” Phó Uyển Hòa lặp lại một lần, ngữ điệu có chút khó tin, khóe miệng nhếch lên, “Tôi nói rồi, nhưng bọn họ không tin tôi.”

“Ở trong mắt thầy cô, những học sinh nữ kia đều là học sinh giỏi cả về học lực và đạo đức, tôi nói một vạn lần cũng không bằng một câu của bọn họ.”

“Tôi cũng không thể nói cho bố mẹ biết, việc này sẽ khiến bọn họ khó xử, tôi không muốn khiến họ khó chịu.” Hốc mắt Phó Uyển Hòa dần ửng đỏ, nhưng cô cố gắng không để nước mắt chảy ra.

Phó Uyển Hòa nói với giáo viên chủ nhiệm rằng cô bị bắt nạt không chỉ một lần.

Nhưng giáo viên chủ nhiệm không coi trọng việc đó, chỉ nghĩ là bạn cùng lớp cãi nhau ầm ĩ thôi.

Cô giáo đã nói với Phó Uyển Hòa rằng: “Phó Uyển Hòa, thầy cô bận nhiều việc lắm, không có thời gian quản chuyện của mấy đứa nhóc bọn em, chỉ toàn là mấy chuyện ồn ào cãi nhau không ảnh hưởng đến toàn cục, mấy cô bé đó cũng không có ý xấu, em không nên chuyện bé xé ra to như vậy, hiểu không?”

Giáo viên chủ nhiệm còn nói một câu, đến bây giờ cô vẫn nhớ rất rõ.

“Phó Uyển Hòa, em nên học cách tự lập đi, đừng lúc nào cũng làm phiền người khác.”

Từ bé đến lớn, cô luôn ghi nhớ những lời này, cô không muốn trở thành gánh nặng và phiền phức của gia đình.

Cô phải trở thành một đứa trẻ hiểu chuyện, không được làm phiền người khác.

Nếu không sẽ chẳng có ai thích cô cả.

Dư Châu Dạ bước tới, đối diện với cô, không đầu không đuôi nói một câu: “Dì còn tưởng cậu không sao, tưởng cậu đã buông bỏ mọi chuyện cũ.”

Phó Uyển Hòa quan sát anh, chờ anh nói tiếp.

“Suýt chút nữa thì tôi tin rồi.” Anh nói.

Anh lầm rồi, anh thật sự cho rằng Phó Uyển Hòa đã quên hết những việc này, đã buông bỏ những chuyện ấy.

Nhưng mà vết sẹo giữ trong lòng mười mấy năm sao có thể dễ dàng biến mất như vậy?

Phó Uyển Hòa luôn giấu mình rất kỹ, như chẳng khác gì người bình thường, không đau lòng không khóc lóc, tự mình phong ấn đoạn ký ức kia lại.

Đến cả cô cũng tin là vậy.

Cô lừa mọi người, cũng lừa chính mình.

“Cho nên, tại sao cậu luôn phải một mình chịu đựng mọi chuyện?” Dư Châu Dạ nói từng chữ, “Không thấy mệt sao?”

Phó Uyển Hòa cụp mắt, hít hít cái mũi: “Mệt.”

Sao có thể không mệt được, cô đã từng khát khao có một người có thể nhìn thấu vẻ kiên cường của mình, gỡ lớp phòng bị kiên cố của mình xuống, nói với cô rằng “Nghỉ ngơi một chút đi, đừng cố chịu đựng nữa, cậu đã làm rất tốt rồi.”

Dư Châu Dạ bỗng hỏi cô: “Mấy năm nay cậu có sống tốt không?”

“Không tốt, thật sự không tốt.”

Đêm nào cô cũng bị bóng đè, khi tỉnh lại cô sợ tóc mình cũng bị giựt như ngày đó, khi ăn cơm luôn sợ rằng tiếp theo sẽ không còn gì để ăn, còn sợ bị cơn đau dạ dày hành hạ.

Cô thật sự sống không tốt chút nào.

“Phó Uyển Hòa, muốn khóc thì cứ khóc đi.”

Một tờ khăn giấy xuất hiện trước mặt cô, Phó Uyển Hòa ngơ ngẩn nhìn anh, như thể bị điện giật, lập tức thu lại tầm mắt.

“Già mồm.” Cô nói.

Dư Châu Dạ bật cười nhìn cô: “Sao lại già mồm rồi? Con gái đáng yêu như thế, khóc một tí thì làm sao?”

Những lời này nhanh chóng làm tan áp suất thấp trong phòng, xua mây đen đi.

Phó Uyển Hòa không nhịn được bật cười: “Con trai cũng có thể khóc.”

Lúc này.

Trên TV phát một bài hát: “Đàn ông hãy cứ khóc đi, khóc đi, khóc đi, đó không phải là một cái tội.”

“?”

“?”

Hai người nhìn nhau cười.

Một lát sau.

Dư Châu Dạ đứng dậy dọn dẹp đồ đạc trên bàn, nói: “Tôi đưa cậu về.”

“Được.”

Lên xe, Phó Uyển Hòa ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa kính, bỗng nhớ đến một chuyện: “Cho nên cậu đã nói gì với mẹ tôi thế?”

Dư Châu Dạ liếc cô một cái: “Tôi nói cháu muốn hưởng thụ thế giới hai người với con gái dì một lát.”

“?” Phó Uyển Hòa nhìn anh, “Cậu nói thật à?”

“Chứ không thì sao?”

Phó Uyển Hòa ồ một tiếng.

Chẳng bao lâu sau đã về tới nhà.

Phó Uyển Hòa đang định đóng cửa xe, Dư Châu Dạ đột nhiên gọi cô lại, cô ngẩng đầu.

Chỉ thấy Dư Châu Dạ nhướng mày cười, Phó Uyển Hòa bị nụ cười này làm cho tinh thần hoảng loạn, nghe thấy anh nói một câu.

Không hiểu mô tê gì, còn có hơi teenfic [1].

[1] Nguyên văn là “Trung nhị”, còn được gọi là “hội chứng tuổi dậy thì”, “hội chứng tuổi teen” hay “hoang tưởng tuổi dậy thì“.

“Hãy nhớ dù trời có sập thì vẫn còn có tôi.”

Phó Uyển Hòa đơ người, đây có thể xem như là lời tỏ tình không?

Nếu là thật, thì đây chính là những lời êm tai nhất đời này cô từng nghe.

Phó Uyển Hòa về đến nhà, quả nhiên Phương Tri Hòa không hỏi cô gì cả, chỉ bảo cô đi ngủ sớm một chút.

Âm thanh điện thoại vang lên, Phó Uyển Hòa vừa đi tắm xong vội vàng lau tay, trả lời tin nhắn.

Dư Châu Dạ: [Đã ngủ chưa?]

Phó Uyển Hòa: [Chưa, sao vậy?]

Dư Châu Dạ: [Không có gì, mai tôi muốn dẫn dì đi xem phim, có được không?]

Phó Uyển Hòa không chút do dự: [Được, xem phim gì cậu tự quyết đi.]

Dư Châu Dạ: [Được.]

Ngày hôm sau.

Phương Tri Hòa nữ sĩ và Phó Uyển Hòa đứng trước rạp chiếu phim chờ Dư Châu Dạ.

Phó Uyển Hòa không có việc gì làm, nhớ ra mấy ngày nghỉ của Phương nữ sĩ sắp hết: “Mẹ, bao giờ mẹ về Hành Dương vậy?”

Phương Tri Hòa: “Ngày mai.”

“Ngày mai con đưa mẹ tới nhà ga.”

“Ừ.” Phương Tri Hòa còn nói, “Đúng rồi, hôm qua mẹ làm ít củ cải muối với thịt bò tẩm gia vị, con có thể ăn cùng với cơm, đừng suốt ngày ăn bên ngoài, không có dinh dưỡng.”

Mũi Phó Uyển Hòa ê ẩm: “Dạ.”

“Mọi người chờ lâu không?” Giọng nói của Dư Châu Dạ vang lên.

Phó Uyển Hòa nâng mắt nhìn, lắc đầu.

“Tôi đã mua vé trên mạng, có thể vào thẳng luôn.”

Dư Châu Dạ chọn vị trí ở giữa hàng ghế sau, đối diện với màn hình chiếu, là một ví trí xem phim cực tốt.

Dư Châu Dạ ngồi giữa cô và Phương nữ sĩ.

“Xin lỗi.”

Phó Uyển Hòa nương theo âm thanh ngẩng đầu nhìn, một cô gái thoạt nhìn chỉ mới mười tám tuổi đứng trước mặt bọn họ. Mặt cô gái kia có hơi hồng hồng, nhưng ngoại hình rất xinh xắn.

Dư Châu Dạ cũng ngẩng đầu, vẻ mặt lạnh nhạt giống như một khối băng.

Phó Uyển Hòa khẽ giật mình.

Bỗng nhiên cô cảm thấy dáng vẻ người lạ chớ tới gần của Dư Châu Dạ lúc này giống y hệt biểu cảm của anh lần đầu tiên gặp cô.

Lúc đó Dư Châu Dạ cũng như vậy, không thèm liếc người ta một chút nào, lạnh như băng, không khí xung quanh anh đều giảm xuống mấy chục độ.

Nhưng đã lâu rồi cô không còn thấy dáng vẻ như vậy của Dư Châu Dạ nữa.

Dường như anh đã thay đổi, đã thay đổi một dáng vẻ khác khi đứng trước mặt cô.

Trong đầu Phó Uyển Hòa xuất hiện một suy nghĩ cực kỳ hoang đường, nhưng nhanh chóng bị cô quăng ra sau đầu.

Sao có thể chứ?

Cô gái kia lắp bắp nói, giơ điện thoại lên: “Có thể thêm wechat được không?”

Phó Uyển Hòa vô cùng thức thời mà cúi đầu, tỏ vẻ “Không liên quan đến tui, mấy người cứ tiếp tục đi“.

“Xin lỗi,“ Dư Châu Dạ âm thầm liếc Phó Uyển Hòa một cái, “Tôi có bạn gái rồi, không tiện cho lắm.”

“?” Suýt chút nữa Phó Uyển Hòa phun một ngụm Coca.

Cô cố gắng cảnh tỉnh bản thân: Kiếm cớ, chỉ là kiếm cớ mà thôi, Phó Uyển Hòa mày đừng có mà tự mình đa tình.

Khi Phó Uyển Hòa ngẩng đầu lên, cô gái kia đã đi rồi.

Mà Phương nữ sĩ ngồi bên cạnh đang ra sức nhịn cười, trên mặt viết rõ chữ “Tui thấy CP của tui tương tác siêu ngọt siêu dễ thương! CP của tui là thật!” [2], đứa ngốc cũng nhìn ra bà đang nghĩ gì.

[2] Nguyên văn là “kdl”: Viết tắt của từ “knock”, thường được sử dụng bởi các fan CP và là một động từ được sử dụng khi đu một CP nào đó. (Theo baidu – Cảm ơn chị Cá đã giúp em ạ)

Bộ phim bắt đầu chiếu.

Đây là một bộ phim điện ảnh kinh điển của nước Anh, mặc dù đã từ sáu năm trước nhưng gần đây lại chiếu lại một lần nữa.

Nam chính có năng lực xuyên không, anh trở lại năm mười tám tuổi, gặp lại nữ chính mình đã yêu thầm năm năm, muốn thay đổi mối quan hệ với nữ chính.

Nhưng lần nào nữ chính cũng yêu một người khác, dù nam chính có làm điều gì đi chăng nữa, nữ chính cũng không thích anh.

Anh không cam lòng.

Vì thế nam chính đã xuyên về quá khứ rất nhiều lần.

Anh thất bại, lại một lần nữa nhìn thấy cảnh nữ chính yêu người khác.

Lần cuối cùng xuyên không, năng lực xuyên không của nam chính xuất hiện lỗ hổng, anh không thể trở lại quá khứ được nữa.

Tình yêu của nam chính đã dần bị bào mòn qua mỗi lần xuyên không, cuối cùng đã gần như không còn chút gì.

Bọn họ vẫn bỏ lỡ nhau.

Phó Uyển Hòa không có quá nhiều cảm xúc đối với bộ phim này.

Cô đưa ra một kết luận.

Dù bạn có xuyên về quá khứ bao nhiêu lần đi chăng nữa, cũng không có cách nào có thể khiến một người không thương mình trở nên yêu mình.

Yêu vô dụng, được yêu cũng vô dụng, chỉ có hai người yêu nhau mới có tác dụng.

“Phó Uyển Hòa.” Dư Châu Dạ cúi đầu gọi tên cô, giọng nói trầm thấp.

Rạp chiếu phim tối om, ánh sáng từ màn hình chiếu khiến cho Dư Châu Dạ thêm vài phần ôn nhu, như có ánh sao mờ ảo trong ánh mắt anh.

Phó Uyển Hòa hạ giọng: “Sao vậy?”

Dư Châu Dạ khẽ thầm thì, hỏi một vấn đề không đầu không đuôi: “Cậu có tin thời gian có thể chữa lành mọi chuyện không?”

Ấn đường Phó Uyển Hòa khẽ nhíu lại, nhẹ giọng đáp: “Không tin.”

Bởi vì, mười năm nay em chưa bao giờ quên được anh.

Bốn mùa đổi thay, em sống một ngày tựa như một năm, đã quên rất nhiều rất nhiều chuyện, cũng đã quên rất nhiều người, lại chẳng thể quên được anh.

Vật gì cũng có thể bị thay thế, nhưng chỉ mình anh là không ai thay thế được.

Rốt cuộc là do trí nhớ em quá tốt, hay do quá khó để quên anh?

Phim chiếu xong.

Dư Châu Dạ lắc lắc cái cổ đã cứng ngắc, gương mặt có hơi thất thần.

Ánh mắt vừa nãy của Phó Uyển Hòa, có hơi kỳ lạ.

Sau khi xem phim xong, Phương nữ sĩ đề nghị đi dạo trung tâm mua sắm một lát.

Dư Châu Dạ gật đầu: “Được ạ.”

Phương nữ sĩ mặt mày tươi cười, đang định nói gì đó, bỗng điện thoại trong túi rung lên. Bà đưa tay ra hiệu Dư Châu Dạ chờ một chút, nhận điện thoại.

Phó Uyển Hòa tựa vào tường, chờ Phương Tri Hòa nói chuyện điện thoại xong.

Dư Châu Dạ vô cùng tự nhiên đứng bên cạnh cô.

Lát sau.

Phương Tri Hòa bước tới chỗ bọn họ, nét mặt không ổn lắm: “Hôm qua lúc thay bóng đèn cha con bị ngã, chân bị sưng hết lên, mẹ phải về chăm sóc ông ấy.”

Nghe thấy thế, Phó Uyển Hòa cũng trở nên lo lắng: “Ba không sao chứ ạ? Đã đi gặp bác sĩ chưa?”

Phương Tri Hòa lắc lắc đầu: “Chân ông ấy sưng hết lên, giờ không đi được, mẹ phải về đưa ông ấy đi đến gặp bác sĩ.”

“Mẹ, giờ mẹ về luôn ạ?”

“Ừ.”

Phó Uyển Hòa gật đầu, lấy điện thoại ra: “Giờ con lên mạng đặt vé.”

Dư Châu Dạ cũng lên tiếng: “Để cháu đưa hai người đến nhà ga.”

Phương nữ sĩ vô cùng cảm kích: “Cám ơn cháu.”

Đầu tiên Dư Châu Dạ chạy xe đến dưới nhà Phó Uyển Hòa, để hai người bọn họ đi thu xếp hành lý, sau đó trên đường đi Phó Uyển Hòa mua vé, lúc Dư Châu Dạ lái xe tới nhà ga, tuyến xe kia đã sắp đến nơi.

“Mẹ, không cần con về với mẹ thật ạ?” Phó Uyển Hòa sốt ruột hỏi.

Phương Tri Hòa nói: “Không cần, con còn phải đi làm mà?”

Phó Uyển Hòa muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không nói gì nữa.

Dư Châu Dạ xuống xe giúp Phương Tri Hòa lấy hành lý.

Phương Tri Hòa nói cảm ơn, kéo vali tới trạm soát vé, rồi đột nhiên quay trở lại.

Phó Uyển Hòa hỏi: “Sao vậy ạ? Quên đồ gì hả mẹ?”

Phương Tri Hòa lấy điện thoại ra, mở camera, nhanh chóng kéo Dư Châu Dạ tới chỗ Phó Uyển Hòa, để hai người đứng sóng vai nhau.

“Tách” một cái, đó là tiếng chụp ảnh.

Phó Uyển Hòa không thích chụp ảnh cho lắm, huống chi còn dùng camera thường để chụp. Người như Dư Châu Dạ tất nhiên không có gì phải sợ, nhưng Phó Uyển Hòa không giống vậy. Người phàm như cô sao có thể đỡ được camera thường chứ?

Phó Uyển Hòa đưa tay ra trong vô thức, vội la lên: “Mẹ, mẹ mau xóa đi, mẹ xem con xấu thế này, nếu mẹ muốn chụp thì chụp một mình cậu ấy là được rồi mà?”

Phương nữ sĩ giấu điện thoại ra phía sau: “Con bé này nói cái gì thế, con không biết mẹ chụp đẹp thế nào đâu.”

Dư Châu Dạ kéo bàn tay định cướp lấy điện thoại của Phó Uyển Hòa về, dỗ dành cô: “Được rồi, dì sẽ không cho người khác xem đâu, đừng lo.”

Phó Uyển Hòa đối diện với ánh mắt của anh: “Cậu trông đẹp trai, đương nhiên sẽ không sao.”

Dư Châu Dạ cười khẽ, nhéo nhéo khuôn mặt Phó Uyển Hòa, dường như không chú ý đến động tác của mình có chỗ nào không ổn: “Không thể nào.”

Phó Uyển Hòa trầm mặc.

Hôm nay bao nhiêu độ vậy? Sao cô lại thấy hôm nay nóng thế nhỉ?

Phương nữ sĩ mỉm cười chụp được cảnh này, lát sau mới xen vào: “Được rồi, mẹ phải đi đây, Uyển Hòa tự chăm sóc mình nhé con. Sắp tới thu rồi, nhớ phải mặc quần nỉ giữ ấm, uống nhiều nước vào.”

Phó Uyển Hòa: “Dạ con biết rồi.”

Dư Châu Dạ và Phó Uyển Hòa thấy Phương nữ sĩ lên tàu rồi mới đi.

Dư Châu Dạ chú ý đến tâm trạng của Phó Uyển Hòa: “Đừng lo, chú sẽ không sao đâu.”

Nói thì nói vậy, nhưng Phó Uyển Hòa vẫn có chút bất an.

“Ừm.”

“Tôi đưa cậu về.”

“Được.” Phó Uyển Hòa đóng cửa xe.

Hai người trò chuyện câu được câu không, Phó Uyển Hòa bỗng nhớ ra hình như bộ phim của Dư Châu Dạ đã quay xong rồi, Phương Tri Hòa đã về, bọn họ không cần giả làm người yêu nữa, cho nên có phải Dư Châu Dạ sẽ quay về Hành Dương không?

Cô hỏi: “Khi nào cậu về Hành Dương thế?”

Dư Châu Dạ thoáng im lặng vài giây: “Tạm thời chưa về ngay.”

“Tại sao?”

Đèn giao thông trước mặt từ đỏ chuyển thành xanh, xe dừng lại.

Dư Châu Dạ nghiêng đầu nhìn cô, cười nhẹ: “Tôi bị lạc mất mấy thứ ở đây.”

Phó Uyển Hòa thuận miệng hỏi: “Thứ gì vậy?”

Nhưng Dư Châu Dạ không đáp lại cô.

Rất lâu sau.

Đèn giao thông trước mặt lại chuyển sang màu đỏ, Phó Uyển Hòa vẫn không nhận được câu trả lời, cô có hơi mất mát, cúi đầu xuống.

Dư Châu Dạ âm thầm thu lại tầm mắt, giọng nói trầm thấp vang lên: “Lạc mất trái tim.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.