Anh Trên Trang Giấy

Chương 11: Chương 11: Lần đầu nắm tay




Nói đúng ra thì đó không hẳn là mơ, mà là những chuyện có thật đã từng xảy ra.

Là những hình ảnh mà Phó Uyển Hòa cực kỳ quen thuộc.

Trong WC, một cô bé bị một đám đàn chị nhiều tuổi hơn vây quanh, vừa đánh vừa đấm cô.

“Đừng... đừng đánh nữa.” Hai tay cô bé ôm lấy đầu, vừa khóc vừa nói.

Một học sinh nữ nét mặt hung ác quát: “Mày làm bẩn đồng phục của tao, tao không bắt mày đền tiền đã là nương tay rồi đấy.”

Phó Uyển Hòa vùi đầu càng sâu: “Không, không phải do tôi làm bẩn...”

“Làm sai thì phải nhận.” Cô ta nói xong thì túm tóc Phó Uyển Hòa, kết quả lại tóm trúng không khí, mặt mũi hầm hầm, “Trốn cái gì mà trốn!”

Cô ta ra hiệu cho người bên cạnh giữ Phó Uyển Hòa lại, sau đó đạp cô xuống đất.

Chỗ đó vừa bẩn vừa có mùi.

Một lúc lâu sau, Phó Uyển Hòa không vùng vẫy nữa, cũng không có sức mà giãy dụa.

Cô cứ mơ mơ màng màng nghĩ, mình sẽ chết ư? Nhưng mình còn chưa được gặp ba mẹ lần cuối nữa. Họ đã đồng ý dẫn mình đi khu vui chơi, nhưng mà giờ mình sẽ không bao giờ được đến đó nữa ư?

À, bánh đậu đỏ ngày hôm qua còn chưa ăn hết...

Tầm mắt dần dần rõ ràng hơn.

Phó Uyển Hòa ngồi bật dậy, túm lấy một nắm tóc, nhìn nhìn bàn tay rồi nhẹ nhàng thở ra, may quá, tóc vẫn còn.

Đã lâu rồi cô không còn mơ thấy những chuyện trước kia nữa, nhất là khoảng thời gian đen tối, bẩn thỉu đã trải qua.

Tiếng gõ cửa từ bên ngoài truyền đến: “Uyển Hòa?”

Phó Bình mở cửa, cầm điện thoại Phó Uyển Hòa trên tay: “Uyển Hòa, có người tìm con.”

Phó Uyển Hòa ngạc nhiên, nhận lấy điện thoại: “Dạ.”

Tên người gọi đến: Dư Châu Dạ.

Đây rõ ràng là tên con trai, vì vậy Phó Bình chậm chạp không chịu đi, đứng ở cửa theo dõi Phó Uyển Hòa, vẻ mặt soi mói: “Khụ khụ, bạn trai à?”

“.....” Phó Uyển Hòa hạ quyết tâm đáp: “Dạ.”

“Nhìn người cho cẩn thận, con trai bây giờ á (lược 3000 chữ)...”

Phó Uyển Hòa cố mở mi mắt nặng trĩu, đáp lấy lệ: “Vâng ạ, con biết rồi mà ba.”

Phó Bình cuối cùng cũng rời đi.

Phó Uyển Hòa có cảm giác chỉ có chục phút mà như đã trải qua chiến tranh thế giới thứ nhất và thứ hai vậy, vừa dài vừa dày vò.

Cô gọi lại, chỉ một giây sau cuộc gọi đã được kết nối.

Giọng Dư Châu Dạ truyền đến, ngữ điệu vậy mà lại có phần tủi thân: “Vừa nãy sao không nghe điện thoại, đang làm gì thế?”

“Đang ngủ, không nghe thấy tiếng chuông điện thoại.”

Dư Châu Dạ yên lặng vài giây rồi mới hỏi: “Khi nào thì về Thuận Thu?”

“Tối nay.”

“Gấp thế à?”

Phó Uyển Hòa “Ừm” một tiếng: “Ngày mai còn phải đi làm.”

Nhạt hơn nước ốc.

Cuối cùng vẫn là Phó Uyển Hòa phá vỡ sự yên tĩnh: “Cậu gọi cho tôi có chuyện gì không?”

“Không có gì, chỉ là muốn nói đợi khi nào đoàn phim quay xong, tôi mời cậu một bữa.” Dư Châu Dạ nói, “Bữa cơm này coi như là quà sinh nhật cho cậu.”

Phó Uyển Hòa ngẩn ra, đè tiếng thét chói tai trong lòng xuống, giọng điệu vô cùng bình tĩnh: “Được.”

Sau khi cúp máy.

Phó Uyển Hòa vùi đầu vào gối, hai chân đạp lên đạp xuống vì kích động, không ngờ lại đạp trúng bàn. Phó Uyển Hòa đứng bật dậy, rên lên một tiếng vì ăn đau, xoa xoa đầu ngón chân.

Thật là kỳ lạ, rõ ràng đau như vậy, sao cô lại cảm thấy vui vẻ nhỉ?

***

Phó Uyển Hòa đứng trước tờ lịch, xé tờ mới nhất xuống. Cô có hơi buồn rầu, tháng chín rồi, nhưng mà vẫn chưa thấy tin tức của Dư Châu Dạ. Thôi bỏ đi, chắc anh bận lắm, không nên làm phiền anh thì hơn.

Phó Uyển Hòa cầm điện thoại lên, mở vòng bạn bè ra.

Tăng Đình Đình siêu cấp xinh đẹp: [Hôm nay lại là một ngày tràn đầy năng lượng! Nắm chặt tay.jpg]

Phó Uyển Hòa cười, like cho cô ấy một cái.

Kéo xuống dưới, đầu ngón tay Phó Uyển Hòa khẽ dừng lại.

Dư Châu Dạ đăng một tấm ảnh tập thể của đoàn phim, phần mô tả chỉ có hai chữ ngắn ngủi: [Đóng máy.]

Phó Uyển Hòa thoáng do dự, cuối cùng vẫn thả like.

Sau đó nhấn vào vòng bạn bè của Dư Châu Dạ, ngoài trừ một vài ảnh chụp đóng máy đoàn làm phim ra thì chẳng còn gì nữa, cực kỳ sạch sẽ.

Phó Uyển Hòa lại nhấn vào vòng bạn bè của mình, đều là vài tấm ảnh chụp chung với công ty khi đi tụ tập bên ngoài, còn có một ít ảnh phong cảnh chụp khi đi du lịch.

Không có chỗ nào xấu hổ cả, may quá, Phó Uyển Hòa như trút được gánh nặng.

Điện thoại vang lên.

Phó Uyển Hòa nhận điện thoại: “Alo, mẹ ạ?”

Phương Tri Hòa: “Uyển Hòa, ăn cơm chưa con?”

“Ăn rồi ạ.”

“Cuối tuần sau mẹ được nghỉ, muốn đến Thuận Thu thăm con.”

“Được ạ.”

“.....” Phương Tri Hòa nói, “Chủ yếu là, muốn gặp Thuyền Nhỏ một tý.”

“?” Nét cười trên mặt Phó Uyển Hòa cứng lại, giọng run run, “Như vậy hình như không ổn cho lắm mẹ ơi.”

Phương Tri Hòa bất mãn: “Sao lại không? Mẹ muốn gặp Thuyền Nhỏ một lát, xem thằng bé có hợp với con không.”

Phó Uyển Hòa thấp thỏm đáp: “Anh ấy có thể không rảnh đâu ạ, đừng làm phiền ảnh thì hơn.”

Phương Tri Hòa lập tức cảnh giác: “Uyển Hòa, con có việc gạt mẹ đúng không?”

Phó Uyển Hòa ngay thẳng nói: “Không ạ.”

“Con cãi nhau với Thuyền Nhỏ à?”

“Cũng không phải...” Phó Uyển Hòa đỡ trán, chỉ có thể đồng ý trước, “Được rồi, để lát nữa con hỏi anh ấy.”

Căn cứ vào tình hình hiện tại, đoán chừng chưa thể nói sự thật với Phương Tri Hòa ngay được.

Phó Uyển Hòa thở dài, cúp điện thoại, nhấn vào khung chat với Dư Châu Dạ gõ gõ rồi xóa xóa, chưa gõ ra được chữ nào.

Dư Châu Dạ: [?]

Phó Uyển Hòa bị tin nhắn này dọa sợ, trực tiếp ném điện thoại đi.

Một lúc sau, cô cam chịu số phận, xoay người nhặt điện thoại lên, cũng gửi một tin nhắn: [?]

Có qua có lại, tuyệt.

Giây tiếp theo, Dư Châu Dạ gửi một bức ảnh chụp màn hình, bên trên hiện rõ: Đối phương đang nhập tin...

“.....” Nước đi này sai rồi, có đi lại được không?

Phó Uyển Hòa: [Xin lỗi, tôi có chuyện muốn nói với cậu.]

Dư Châu Dạ: [Chuyện gì?]

Phó Uyển Hòa: [Tuần sau mẹ tôi sẽ đến Thuận Thu mấy hôm, bà ấy nói muốn gặp cậu một lát, cậu có thể giúp tôi được không?]

Bên kia yên lặng.

Phó Uyển Hòa mấp máy môi, lại nhập vào khung tin nhắn: [Không được cũng không sao.]

Vừa định nhấn gửi, Dư Châu Dạ đã nhắn lại: [Được.]

Phó Uyển Hòa ngạc nhiên nhìn tin nhắn kia, trong mắt đong đầy ý cười.

Thực ra, như thế này cũng tốt.

Dư Châu Dạ: [Dì ngồi tàu tới à?]

Phó Uyển Hòa: [Đúng vậy.]

Dư Châu Dạ: [Cùng đi đón dì đi, như vậy trông giống thật hơn.]

Phó Uyển Hòa nở nụ cười, trong căn phòng không một bóng người, tiếng cười của cô vô cùng rõ ràng.

Phó Uyển Hòa: [Được.]

Gửi tin này xong, Phó Uyển Hòa lại nằm xuống giường, lăn từ trái sang phải, tới tới lui lui, lăn không biết mệt.

Mà Dư Châu Dạ ở bên kia cũng sửng sốt, ánh mắt dừng trên dòng tin nhắn mình đã gửi đi kia: [Cùng đi đón dì đi, như vậy trông giống thật hơn.]

Dư Châu Dạ cảm thấy mình điên rồi.

Anh lẩm bẩm: “Dư Châu Dạ mày có bệnh à? Người ta bất đắc dĩ mới tìm mày giúp đỡ, còn cùng đi đón dì cái khỉ mốc? Mày thật sự coi bản thân là bạn trai người ta à? Mày là cái qué gì? Cứ thế đi gặp cha mẹ người ta sao?”

Một lát sau, Dư Châu Dạ cuối cùng cũng tỉnh táo lại.

Anh có chút mơ hồ, bản thân vừa nãy giống như thằng nhóc lần đầu biết yêu, nghĩ thế nào đi nữa cũng không ngờ mình lại có một mặt như vậy.

Chẳng phải chỉ là giúp bạn bè một việc thôi à, đơn giản như thế, anh hồi hộp cái gì?

Rốt cuộc anh làm sao vậy?

***

Phó Uyển Hòa lơ đãng đứng trước máy in, chờ tài liệu in xong.

Gần đây việc ưu tiên hàng đầu của cô ở công ty là tránh gặp Kỷ Vãn Tình.

Họp thì ngồi xa một chút, cố gắng tránh phải trao đổi ánh mắt, còn nhiệm vụ hướng dẫn công việc thì giao cho Tăng Đình Đình.

Cô cũng không rõ tại sao mình lại phải làm như vậy, chỉ là cảm thấy nếu hai người chạm mặt thì thật là xấu hổ, hơn nữa lần trước gọi điện nói chuyện cũng không vui vẻ cho lắm.

Không thể nói, chẳng lẽ cũng không thể tránh được sao?

Phó Uyển Hòa vừa nghĩ thế, tầm mắt bỗng dừng trên Kỷ Vãn Tình từ xa đi tới, trong lòng thầm kêu không ổn, vội vàng cầm tài liệu lên chạy lấy người.

Tăng Đình Đình thấy cái vẻ lén lút này của Phó Uyển Hòa đã được một tháng, rốt cuộc không nhịn được mà chửi bậy: “Cậu rốt cuộc bị làm sao? Kỷ Vãn Tình kinh khủng đến thế cơ à?”

Phó Uyển Hòa bày vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc: “Tớ cũng không biết nữa, chỉ là không biết nên đối mặt với cô ta như thế nào.”

Tăng Đình Đình: “Tranh một người đàn ông thôi mà? Cạnh tranh công bằng là được.”

Phó Uyển Hòa muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ cúi đầu nhìn điện thoại, không nói nữa.

Cô không thể nói xấu sau lưng Kỷ Vãn Tình được, như vậy không hay.

Phó Uyển Hòa trả lời tin nhắn khách hàng, thuận tay mở wechat lên, cái tên Dư Châu Dạ cực kỳ bắt mắt, hình đại diện hầu như lúc nào cũng tối đen, rất bận rộn.

Phó Uyển Hòa nhấn vào một cái, gửi một tin nhắn đi: [Có ở đây không?]

Năm phút sau, Dư Châu Dạ ở bên kia mới trả lời một tin: [Làm sao vậy?]

Phó Uyển Hòa: [Bây giờ cậu có ở Thuận Thu không?]

Dư Châu Dạ: [Có, mai dì đến đây phải không?]

Phó Uyển Hòa: [Ừm, tàu lúc tám giờ.]

Dư Châu Dạ: [Mười giờ sáng mai tôi sẽ đến dưới lầu nhà cậu rồi chúng ta cùng đến nhà ga?]

Phó Uyển Hòa: [Được.]

***

Ngày hôm sau, Phó Uyển Hòa dựa vào biển số xe Dư Châu Dạ gửi cho, tìm thấy chỗ đỗ xe.

Phó Uyển Hòa ngồi vào ghế phụ, lúc này mới nhớ đến một việc, nhìn sang chỗ anh: “Ở Thuận Thu cậu lấy xe chỗ nào vậy?”

Dư Châu Dạ liếc cô một cái: “Lý Ngạn Hạo làm việc ở Thuận Thu, xe này mượn của cậu ta.”

Phó Uyển Hòa gật đầu.

“Dì đã tới chưa?” Dư Châu Dạ đỗ xe ở ven đường.

Phó Uyển Hòa cất điện thoại, nhìn ra bên ngoài cửa kính: “Mẹ tôi nói bà tới rồi.”

“Xuống xe tìm thử xem?”

“Được.”

Hai người sóng vai bước đi, chẳng bao lâu sau, bóng dáng Phương Tri Hòa xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ.

Phó Uyển Hòa nở nụ cười rồi đi tới, nắm lấy cánh tay Phương Tri Hòa nữ sĩ: “Mẹ, mẹ có mệt không?”

“Vẫn ổn.” Phương Tri Hòa cười nói, dời mắt sang Dư Châu Dạ, cười càng thêm tươi, “Đây là Thuyền Nhỏ phải không?”

Dư Châu Dạ hơi cúi đầu: “Cháu chào dì ạ.”

Phương Tri Hòa đánh giá anh từ trên xuống dưới một lượt, ý cười trong mắt chỉ tăng mà không giảm: “Tốt lắm tốt lắm, cực kỳ hợp với Uyển Hòa nhà chúng ta.”

Phó Uyển Hòa đang định lên tiếng, Phương nữ sĩ đột nhiên nói thầm bên tai cô: “Thuyền Nhỏ có từng phẫu thuật thẩm mỹ không thế? Còn đẹp trai hơn cả mấy người trên TV nữa.”

“.....” Phó Uyển Hòa bỗng cảm thấy đầu đau đau.

Cái kiểu mê trai này chắc chắn là do di truyền.

Dư Châu Dạ thức thời mở miệng: “Dì có muốn đi ăn chút gì đó không ạ?”

Phương Tri Hòa mặt không đổi sắc đẩy Phó Uyển Hòa vào vòng tay Dư Châu Dạ: “Thuyền Nhỏ cháu làm chủ đi.”

Dư Châu Dạ vững vàng đón được Phó Uyển Hòa, mặt đầy ý cười, đối mặt với những vấn đề này linh hoạt có thừa.

Phó Uyển Hòa nhìn bàn tay đang đặt trên vai mình, đối diện với ánh mắt của Dư Châu Dạ: “?”

Dư Châu Dạ cũng nhìn cô.

Bốn mắt nhìn nhau.

Phó Uyển Hòa vừa định mở miệng, lòng bàn tay bỗng truyền đến một luồng hơi ấm, cúi đầu nhìn.

“.....”

Dư Châu Dạ đang nắm tay cô, động tác cực kỳ tự nhiên.

Khóe miệng Phó Uyển Hòa khẽ run rẩy, đừng có diễn thật như vậy chứ?

Phương Tri Hòa thấy bọn họ như vậy thì cực kỳ hài lòng.

Giống y chang fan CP

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.