Anh Trên Trang Giấy

Chương 2: Chương 2: “Trông tôi đẹp lắm à?”




Xuân hạ thu đông rồi lại xuân, chớp mắt đã qua năm năm.

Sau khi tốt nghiệp, Phó Uyển Hòa tìm một công ty quảng cáo có tiếng trong nước để đi phỏng vấn. Có lẽ mấy năm nay số lượng sinh viên của Hành Đại ít hơn trước nên Phó Uyển Hòa vô cùng may mắn khi đã trúng tuyển. Cô cũng bắt đầu chuỗi ngày đi làm rồi tan tầm như một vòng tuần hoàn vô tận.

Sau khi làm việc ở bên ngoài khoảng hai năm, cô chuyển ra khỏi nhà, đến thành phố lân cận Hành Dương —— thuê nhà ở Thuận Thu.

Ở đây cách Hành Dương khá xa, khi ấy Phó Uyển Hòa cảm thấy sẽ không có nhiều người quen đến đây phát triển cho nên lập tức đồng ý với cấp trên của công ty chuyển sang chi nhánh bên này.

Mấy năm nay, chất lượng giấc ngủ của Phó Uyển Hòa tốt hơn trước nhiều, không bị mất ngủ nữa.

Giống như mọi khi, Phó Uyển Hòa về tới nhà, ăn uống linh tinh một chút rồi chuẩn bị đi tắm.

Ngoại hình của cô gái trong gương không quá kinh diễm, nhưng ngũ quan vô cùng thanh tú.

Nhìn xuống một chút, ngay vị trí xương quai xanh có một hình xăm, bên trên khắc ba chữ cái tiếng Anh: YZY

Nó được xăm sau buổi họp lớp năm năm trước, khi đó cô không nghĩ ngợi nhiều đã đi xăm luôn rồi.

Dù sao thì anh vĩnh viễn không biết được.

Có đôi khi Phó Uyển Hòa không hiểu nổi mâu thuẫn của bản thân, sợ anh biết, lại sợ anh không biết.

Đã nhiều năm trôi qua, mặc dù Phó Uyển Hòa không muốn thừa nhận, nhưng tình cảm của cô đối với Dư Châu Dạ vẫn như cũ, không hề bị năm tháng hao mòn.

Cô vẫn thích anh, như thể đời này không phải anh thì không được.

***

Phó Uyển Hòa tám giờ rời giường theo thói quen. Cô cầm điện thoại lên xem, bỗng nhớ ra cô vẫn chưa thông báo số điện thoại mới cho Mẫn Tùng Nguyệt. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thấy cứ thôi đi thì hơn, dù sao cũng sẽ chẳng có ai tìm cô.

Phó Uyển Hòa đi đến bãi đậu xe dưới tầng, khởi động ô tô.

Chiếc xe này là món quà sinh nhật Phó Bình tặng cô năm hai mươi ba tuổi, cũng chẳng phải thương hiệu nổi tiếng, nhưng Phó Uyển Hòa vẫn nâng niu nó như tổ tông, như bảo bối trong lòng.

Bốn ngày này công ty được nghỉ, cô ở Thuận Thu cũng chẳng có nơi nào muốn đi nên định quay về Hành Dương một chuyến.

Từ Thuận Thu đến Hành Dương mất khoảng hai tiếng lái xe. Lúc Phó Uyển Hòa tới Hành Dương thì đã đến giờ cơm. Về đến nhà, chỉ thấy trên bàn toàn là đồ ăn.

Phó Bình xếp bát đũa, ngẩng đầu lên, thấy cô liền vội vàng bước tới: “Uyển Uyển, con về rồi. Mau tới đây ăn cơm! Con xem con gầy đi rồi này!”

Phương Tri Hòa nghe thấy tiếng động cũng từ phòng bếp bước ra, nở nụ cười: “Uyển Uyển về rồi à con?”

Phó Uyển Hòa đáp lại một tiếng, sau đó bị Phó Bình kéo tới bàn ăn.

“Uyển Uyển, ăn nhiều vào.” Phương Tri Hòa gắp một miếng thịt kho tàu cho Uyển Hòa.

“Dạ, mẹ cũng vậy.” Phó Uyển Hòa đáp.

Trên bàn ăn, hai mẹ con gắp qua gắp lại.

Phó Bình mặt đầy bất mãn: “Ơ, sao con gái cưng không gắp cho ba con nhiều một chút?”

“Ba, ba ăn nhiều vào.” Phó Uyển Hòa cười.

Ăn cơm xong, Phó Uyển Hòa xuống lầu mua hoa quả. Dưới lầu có vài cửa hàng hoa quả cho nên cô cứ mặc quần đùi áo phông trắng và đi dép lê xuống.

Phó Uyển Hòa mua vài cân táo, xoay người định bước về nhà.

Một cô gái bước đến trước mặt cô.

Trong lòng Phó Uyển Hòa hơi hồi hộp, chậm chạp ngẩng đầu, khi thấy rõ người trước mặt thì khẽ giật mình, Ôn Hành?

Ôn Hành và Phó Uyển Hòa trước đây học cùng một lớp, mối quan hệ bèo nước gặp nhau. Sở dĩ Phó Uyển Hòa còn nhớ cô ấy là bởi lần nào tổng điểm các môn khoa học xã hội của Ôn Hành cũng chỉ kém Dư Châu Dạ hơn mười điểm mà thôi.

Huống chi, Ôn Hành có ngoại hình ưa nhìn, cô ấy có một đôi mắt cực kỳ câu hồn, một cái nhíu mày, một nụ cười đã đủ khiến cho người ta không thể rời mắt. Nhưng ngoại hình xinh đẹp lại không phù hợp với tính cách lạnh lùng của cô.

Song, Ôn Hành lúc nào cũng mang vẻ mặt lạnh lùng, cả người tản ra hơi thở người lạ chớ tới gần.

“Xin chào, cho hỏi một chút, cô có biết đường tới Đại học Hành Dương đi như thế nào không?”

Phó Uyển Hòa hoàn hồn, ngẫm nghĩ: “Tớ không biết nên miêu tả thế nào, nếu không thì tớ dẫn cậu đi nhé?”

Địa hình thành phố Hành Dương quả thật rất phức tạp, trong khoảng thời gian ngắn Phó Uyển Hòa không biết nên miêu tả như thế nào. Dù sao cô cũng chẳng có việc gì làm, hơn nữa có vẻ Ôn Hành cũng không còn nhớ cô.

Phó Uyển Hòa gửi túi hoa quả mới mua chỗ ông chủ cửa hàng hoa quả, dẫn Ôn Hành đi một lát, chớp mắt đã tới nơi cần đến.

“Đến rồi, đây chính là Đại học Hành Dương.” Phó Uyển Hòa nói.

“Cảm ơn.”

Phó Uyển Hòa khẽ gật đầu, xoay người rời đi.

“Chậm đã.” Ôn Hành gọi cô lại.

Phó Uyển Hòa dừng bước, quay đầu nhìn.

Ôn Hành thử thăm dò: “Cậu là, Phó Uyển Hòa?”

Thực ra vừa nãy Ôn Hành đã cảm thấy Phó Uyển Hòa trông rất quen, chẳng qua mãi không nghĩ ra tên của cô ấy.

Phó Uyển Hòa dứt khoát vò mẻ chẳng sợ nứt [1], cười khan một tiếng: “Tớ còn tưởng cậu không nhận ra tớ.”

[1] Vò mẻ chẳng sợ nứt (Hán Việt: “Phá quán tử phá suất”): Không cần giữ gìn gì nữa, chuyện đã bị phá hỏng thì không cần để ý, cứ để mặc nó tiếp tục.

Hai người chọn một quán cafe để ngồi.

Bầu không khí nhạt nhẽo.

“Buổi họp lớp lần trước sao không thấy cậu đến vậy?” Phó Uyển Hòa chủ động gợi chuyện.

Ôn Hành nhướng mày: “Lần trước là khi nào?”

Phó Uyển Hòa ngẩn ra, thời gian từ ấy đến giờ quả thật khá xa.

Cô hơi xấu hổ, nói: “Năm năm trước, khoảng năm ba đại học.”

“Sau khi tốt nghiệp cấp ba, tớ đi du học ở nước ngoài, không ở trong nước. Hơn nữa tớ không thích những chỗ náo nhiệt như thế.” Ôn Hành nói.

Không khí lại lạnh hơn một chút.

“Tối nay cậu đi không?” Ôn Hành nhấp một ngụm cafe, đôi mắt rũ xuống.

“?” Phó Uyển Hòa không hiểu ý cô ấy.

Ôn Hành hỏi: “Cậu không đọc tin nhắn trong nhóm chat à?”

Phó Uyển Hòa chợt hiểu ra: “Tớ đổi số điện thoại, cho nên không có trong nhóm chat.”

Ôn Hành khẽ gật đầu.

“Hôm nay là ngày gì vậy?” Phó Uyển Hòa hỏi.

Ôn Hành không nghĩ nhiều mà đáp luôn: “Sinh nhật Nhậm Tòng Ngôn.”

Phải mất nửa ngày Phó Uyển Hòa mới kịp phản ứng lại.

Nói sao nhỉ, những lời này có hơi kỳ lạ.

Ôn Hành thấy Phó Uyển Hòa không trả lời, khẽ ho một tiếng, kéo suy nghĩ của Phó Uyển Hòa quay trở lại.

Phó Uyển Hòa có chút ngại ngùng: “Tớ không đi đâu, bọn họ cũng không mời tớ.”

Ôn Hành mím môi, nhẹ giọng nói: “Vậy cậu có thể đi cùng tớ không? Tớ sợ người lạ.”

Đại não Phó Uyển Hòa nổ ầm một tiếng, lập tức trống rỗng.

“Có được không?” Ôn Hành lại hỏi.

Phó Uyển Hòa lắp bắp nói: “Được, được.”

“Cảm ơn.”

“Tối nay tám giờ, tớ đợi cậu ở cửa hàng hoa quả vừa nãy.”

“Được.”

Nghe thấy thế, Ôn Hành tựa hồ thở phào một cái, khóe miệng giương lên một độ cong hoàn mỹ.

Dường như Phó Uyển Hòa đã hiểu thế nào gọi là nụ cười khuynh thành.

Mặc dù cô và Ôn Hành không quá thân thiết, nhưng cô cảm thấy Ôn Hành nhìn qua tưởng là một người cực kỳ lạnh lùng nhưng thực chất cô ấy là một người rất nhiệt tình, chỉ là hơi sợ người lạ, cho nên ở trước mặt người không thân sẽ tạo ra một cảm giác xa cách.

Phó Uyển Hòa về tới nhà, đầu tiên mở word trên laptop ra để lên kế hoạch hoạt động cho khách hàng, mặc dù bây giờ cô được nghỉ nhưng vẫn cần làm việc.

Lên kế hoạch được một nửa, Phó Uyển Hòa nhìn thời gian, đã bảy rưỡi rồi.

Phó Uyển Hòa mở tủ quần áo lấy một chiếc váy liền màu mơ nhạt ra, tóc dài buông xuống, tô ít son môi. Đây là lần đầu tiên cô ra ngoài mà buông tóc, cô luôn cảm thấy thả tóc vô cùng ảnh hưởng tới hành động, hơn nữa còn phiền phức, dù ở nhà thì cũng chỉ thả tóc trước khi lên giường đi ngủ.

Trước khi ra ngoài, Phó Uyển Hòa soi gương, nhìn xem bản thân từ trên xuống dưới có chỗ nào không ổn không.

Dù sao cũng là Ôn Hành kêu cô đi cùng, không thể làm mất mặt cô ấy, cho nên ăn mặc chỉn chu một chút thì tốt hơn.

Phó Uyển Hòa bước xuống lầu, chiếc ô tô đậu bên đường hạ cửa kính xuống, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp của Ôn Hành. Cô bước về phía chiếc xe kia, mở cửa xe ra.

“Thắt dây an toàn đi.”

“Được.”

Xe nổ máy.

Phó Uyển Hòa nghiêng đầu lập tức nhìn thấy khuôn mặt của Ôn Hành được phản chiếu rõ nét trên cửa kính ô tô. Cô ấy mặc một chiếc váy đen viền ren, phô bày dáng người hoàn mỹ của mình.

“Trên mặt tớ có cái gì à?” Ôn Hành nghi ngờ liếc nhìn Phó Uyển Hòa một cái.

Bỗng dưng bị điểm danh, Phó Uyển Hòa nuốt nước bọt, ăn ngay nói thật: “Cô Ôn, trông cậu thật xinh đẹp.”

Trên gương mặt thản nhiên của Ôn Hành thoáng ửng hồng: “Cám ơn cậu. Nhưng sau này cậu cứ trực tiếp gọi tớ là Ôn Hành đi.”

“Có thể gọi như thế được ư?”

“Được.”

Ôn Hành khẽ cười, đây là lần đầu tiên cô trò chuyện với một cô gái lâu như vậy.

Xe chạy đến một quán KTV. Ôn Hành dẫn Phó Uyển Hòa vào một phòng bao. Trong phòng bao chỉ có ánh đèn mờ ảo phát ra từ màn hình đang hiển thị lời bài hát. Cả căn phòng tối om, không có ai chú ý tới bọn họ ở phía này.

Tiếng nhạc quanh quẩn trong phòng, cực kỳ náo nhiệt.

Phó Uyển Hòa vốn luôn theo sau Ôn Hành, nhưng từ khi bước vào phòng, Ôn Hành bắt đầu như có như không trốn ra phía sau Phó Uyển Hòa như sợ gặp phải chuyện gì.

Phó Uyển Hòa và Ôn Hành lần mò trong bóng tối tìm một chỗ trống, bên cạnh hình như có một người đang ngồi. Cô nheo mắt nhìn về hướng đó, kết quả càng ngày càng gần.

Phó Uyển Hòa có thể cảm nhận được người kia đang từ từ tiến lại gần cô, cảm giác ngại ngùng ùn ùn kéo đến như muốn vây khốn cô.

Giọng nói đầy lười nhác vang lên bên tai: “Trông tôi đẹp lắm à?”

Đó là giọng nói mà Phó Uyển Hòa vô cùng quen thuộc.

Ánh đèn trong phòng bao bỗng nhiên sáng lên, khuôn mặt Dư Châu Dạ hiện ra trước mắt Phó Uyển Hòa, gần trong gang tấc.

Phó Uyển Hòa cảm thấy bản thân đang hồi hộp đến nỗi tim như ngừng đập.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

“Đờ mờ, Dư Châu Dạ, cậu đang làm cái quần què gì thế?” Lý Ngạn Hạo chỉ vào hai người bọn họ, hét toáng lên.

Trong nháy mắt, ánh mắt của tất cả mọi người trong phòng bao dừng lại trên người bọn họ.

Phó Uyển Hòa hận không thể lập tức tìm cái lỗ nẻ nào để chui xuống.

Cái tình huống gì vậy trời?

Vận may của cô tốt như thế từ khi nào vậy? Tại sao loại chuyện xấu hổ muốn chết này lại xảy ra trên người cô vậy?

Mặc dù nội tâm Phó Uyển Hòa đang gào thét một vạn chữ đờ mờ, nhưng cách quản lý biểu cảm trên khuôn mặt vẫn kịp thời online.

Dư Châu Dạ cười một tiếng, nói với mọi người xung quanh: “Nhìn gì mà nhìn, chưa thấy người ta hôn nhau bao giờ à?”

Phó Uyển Hòa: “?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.