Áp Đáo Bảo

Chương 15: Chương 15




Tác phẩm của Phiền Tiểu Thử thuận lợi tiến vào trận chung kết. Lại còn mang thành tích cao nhất tiến vào trận chung kết.

Nằm trong năm tác phẩm có triển vọng nhất, bức 《Mai Nguyệt Yến*》 của Phiền Tiểu Thử được đem ra triển lãm.

*Hoa mai, Mặt trăng, Buổi tiệc

Thành viên vượt qua vòng đấu loại, truyền thông sẽ phát tin tức, năm thành viên triển vọng còn có thêm người phỏng vấn riêng. Hôm bắt đầu phỏng vấn, Phiền Tiểu Thử vác theo cặp chân mày được kẽ siêu đậm bằng bút chì màu, xuất hiện trước ống kính.

Cái tạo hình này, phối với gương mặt đỏ hoe như con tôm kia, quả thật rất đáng sợ.

Phiền Tiểu Thử hận không thể cứ như vậy tự sát trước ống kính, Bạch Lam đã thẳng thắn nói rằng nàng hoàn toàn không quen người này.

Mọi người ai cũng đều 囧. Chỉ có một mình Mạc Ảnh Hàn sau khi nhìn thấy bộ dạng này của Phiền Tiểu Thử, trong lòng cảm thấy vô cùng vui sướng.

Trước kia chúng ta đã từng nói qua, Mạc tiểu thư vẫn còn khá là trẻ con, cho nên tạo hình này của Phiền Tiểu Thử, hiển nhiên là kiệt tác của nàng. Tất nhiên, trí tưởng tượng của Mạc tiểu thư rất là cằn cỗi, cho nên phương pháp nàng nghĩ ra để trừng trị củ khoai lang cũng hạn hẹp như thế.

Cái này chính là kết cục của làm phiền Mạc tiểu thư của chúng ta nửa đêm phải ra ngoài sân “hóng mát”, còn sốt cao đến hôn mê, cộng thêm tội nhân cơ hội chiếm tiện nghi ăn đậu hũ của nàng!

Kỳ thực nàng rất muốn “Trang điểm” lên hết gương mặt của Phiền Tiểu Thử. Nhưng dù sao, nghe Mạc Thanh Hàn và Cố Tiểu Mãn nói, lúc nàng sinh bệnh, người luôn ở bên cạnh chăm sóc nàng, chính là Phiền Tiểu Thử. Tuy củ khoai lang này thừa dịp nàng không có ý thức lại làm chuyện quá phận với nàng. Nhưng nhìn chung, Mạc Ảnh Hàn sẽ không quá tính toán với nàng.

Bên trong chiếc TV, phóng viên còn đang hỏi Phiền Tiểu Thử rất nhiều vấn đề.

“Phiền tiểu thư tuổi còn trẻ thế, trận đấu lần này lại có thể tiến vào trận chung kết với thành tích cao nhất, ngươi có cảm tưởng gì?”

“...” Phiền Tiểu Thử đeo đôi chân mày được kẽ màu siêu đậm, đứng trước ống kính, gương mặt đỏ hoe, nghẹn hơn nửa ngày, nghẹn đến lúc Mạc Ảnh Hàn cũng cảm thấy thật mất thời gian, nàng rốt cuộc cũng mở miệng nói: “Ta sẽ không bao giờ chăm sóc người bệnh nữa

~(3_3)

~ “

“...” Sắc mặt Mạc Ảnh Hàn đột nhiên dùng một tốc độ vô cùng quỷ dị cùng một cách thức vô cùng quỷ dị, biến đổi một chút.

Mặt khác... bên trong công ty Vân Tường các nhân viên đều bị chấn kinh rồi, và lời đồn càng ngày càng nghiêm trọng.

Về nguyên nhân thì, chính là tác phẩm của Phiền Tiểu Thử.

Trận tuyết lớn ngừng lại, ánh trăng trên không trung để lộ một vầng sáng rực rỡ, đằng xa là rừng hoa Mai, hoa Mai trắng noãn cùng lớp tuyết cũng trắng, hòa hợp lẫn nhau, mơ mơ hồ hồ*, khó có thể phân biệt.

*隐隐绰绰 - ẩn ẩn xước xước - nó đồng nghĩa với câu mình edit, chỉ thay đổi cách viết thôi.

baike.baidu.com/view/1507643.htm

Đứng dưới gốc Mai to, người con gái xinh đẹp mặc một bộ đồ trắng, nàng tựa lên cây, một tay dịu dàng ôm lấy thân cây, tay kia cầm một chén rượu, nàng ngẩng đầu dịu dàng nhìn đóa Mai kia, làm một tư thế kính mời. Mà cây Mai, nhánh cây chao đảo, hoa Mai nhao nhao nở rộ, hô ứng* cùng người con gái, dường như đang đáp lại nàng, lại dường như còn đang e thẹn, dục cự hoàn nghênh**, do dự không rõ nên hay không chấp nhận ly rượu nàng mời...

*Người kia gọi người nọ liền đáp, một dạng ăn ý.

**Muốn chống cự mà còn nghênh đón.

Tác phẩm này rất đẹp. Thật sự rất đẹp... thế nhưng đây không phải nguyên nhân khiến toàn bộ công ty thấy khiếp sợ.

Sở dĩ nhiều người khiếp sợ như vậy kỳ thực là do... người con gái trong tác phẩm này, người con gái trong tác phẩm này... rõ ràng là bà chủ của bọn họ, tiểu thư Mạc gia, Mạc Ảnh Hàn a a a a!

Băng sơn ngàn năm kia lại có thể làm người mẫu cho kẻ khác?! Càng kỳ quái hơn chính là... biểu tình của nàng a a a! Thụ lòi luôn đúng không? Tuyệt đối thụ lòi. Khối băng sơn kia sao có thể làm ra vẻ mặt như vậy sao chứ!?

Trái đất muốn diệt vong rồi hả?! Người sao hỏa rốt cuộc cũng đến rồi hả? Cuộc chiến giữa các vì sao sắp bắt đầu rồi hả? Tự sát đi, các người tự sát hết đi!

Khi các nàng xác nhận lần thứ hai, người chụp tác phẩm này chính là cái người hôm đó, người nữ sinh ôm chằm lấy Mạc Ảnh Hàn rồi hô to “Ta yêu ngươi“...

“Quả nhiên là có vấn đề!”

“Tuyệt đối là có vấn đề!”

“Không được nhìn thấy màn rù quến nhau đó, ta đã muốn chết rồi!”

“Người nữ sinh đó... thật không ngờ...”

“Thật không dễ dàng gì a



“Khó trách bà chủ của chúng ta vẫn không qua lại với con trai, thì ra là lạp lạp*



*Ý chỉ đồng tính nữ.

“A a a... hết hy vọng rồi, hết hy vọng rồi, cánh đàn ông chúng ta đều hết hy vọng rồi.”

“Đừng có làm phiền ta! Để cho ta bình tĩnh lại a~~ “ Trong công ty, tiếng than oán kêu rên, khóc lóc kinh hỉ, hòa vào nhau, không dứt.

Không biết Mạc Ảnh Hàn sau khi nghe được lời đồn này sẽ có phản ứng gì.

Bởi vì hậu quả thực sự quá nghiêm trọng, việc này tạm thời không nhắc đến.

Cuối cùng là trận chung kết. Lúc tiến vào trận chung kết chỉ còn có mười lăm người. Năm tuyển một, trận chung kết sẽ lựa ra ba người xuất sắc nhất. Ba người này có thể lựa chọn tiến vào công ty Vân Tường, đương nhiên cũng có thể chọn một nơi khác để Vân Tường đề cử cho bọn họ vào công ty mình muốn.

Vòng đấu loại mười lăm người phải vào công ty để thi, trận chung kết thật ra rất đơn giản, chính là Vân Tường sẽ cung cấp người mẫu, tùy ý chọn một người rồi chụp ảnh cho nàng. Chụp thế nào thì tự mình quyết định. Nói chung đẹp là được.

Giám khảo phê bình lần này không chỉ là các giám khảo chuyên nghiệp mà còn có chủ quản cao cấp của công ty Vân Tường, cùng với chủ tịch kiêm tổng tài... Mạc Ảnh Hàn.

Đương nhiên, công ty cũng cho ra mắt 'bỏ phiếu online' trong sự kiện này.

Thời gian chụp hình, chỉ còn một ngày.

Đương nhiên Phiền Tiểu Thử cũng tiến vào công ty. Trong lúc lời đồn đang khuếch tán oanh oanh liệt liệt, một trong những diễn viên của lời đồn lại xuất hiện bên trong công ty. Lời đồn cũng bởi vì thế mà... càng không thể nào cứu vãn.

Trận đấu cử hành ngay tết nguyên đán. Cũng chính là hai ngày sau. Phiền Tiểu Thử có chút ảo não, nếu là nguyên đán, chứng tỏ tết nguyên đán của mình phải bỏ lỡ rồi, vì trận đấu mà lễ Giáng sinh cũng bị bỏ qua, bây giờ còn thêm một cái tết nguyên đán. Đáng lý hai ngày này mình có thể kiếm được kha khá tiền, tổn thất vô cùng lớn a

~~Nhưng mà lại nghe nói, hai ngày chuẩn bị này các tuyển thủ đều có cơ hội vào phòng khách do công ty đặc biệt chuẩn bị riêng cho bọn họ, ban ngày cũng có thể tham quan công ty, để làm quen với môi trường mới, thì Phiền Tiểu Thử rất nhanh đã vui vẻ trở lại.

Nếu vào công ty Vân Tường, nói không chừng còn có thể thường xuyên gặp được mèo chiêu tài, hơn nữa nghe nói thức ăn trong công ty Vân Tường vô cùng khá... lần này nàng nhất định sẽ ăn cho đã! ~(≧▽≦)/~ Không thiệt thòi không thiệt thòi, một chút cũng không thiệt thòi a

Cho nên sau khi công bố điều này ra, Phiền Tiểu Thử là tuyển thủ đầu tiên xuất hiện trong công ty Vân Tường. Cũng trùng hợp là mọi người đang làm việc cùng Mạc Ảnh Hàn, lúc cuộc thảo luận đang trong lúc sôi nổi, thì nàng xuất hiện.

Tình cảnh lúc đó vô cùng quỷ dị, nguyên bản công ty đang rất sôi nổi, bởi vì sự xuất hiện của Phiền Tiểu Thử thì đột nhiên yên tĩnh ba giây, sau đó rất nhanh bùng nổ bốn giây, rồi lại yên lặng cả đoàn. Sau đó nữa nữa nữa, tất cả cấp tốc khôi phục lại bình thường!

“...” Phiền Tiểu Thử ngây ngốc đứng sững sờ tại chỗ, cầm hành lý không được nhiều lắm trong tay. Nhìn thấy tất cả phát sinh trong chưa đầy một phút.

Người trong Vân Tường, tại sao đều kỳ quái như thế? Chắc đều nghiên cứu chiêu biến sắc mặt ở Tứ Xuyên?

Sau nửa phút này, rất nhanh có một người quần áo chỉnh tề tiến ra, là một người 'nhân khuông nhân dạng'*, đứng trước mặt Phiền Tiểu Thử, lộ ra nụ cười dịu dàng thoải mái hỏi: “Xin chào, ngươi là tuyển thủ dự thi lần này phải không? Ta là Dương Minh, chủ quản ở đây.”

*Dạng người ăn mặc bóng loáng, xem thêm ở đây

“Xin chào.” Phiền Tiểu Thử vô cùng lễ phép cúi gập người, trả lời: “Ta là Phiền Tiểu Thử, rất hanh hạnh được biết ngài.”

Sau khi giới thiệu xong, trong công ty lại lập tức truyền ra một trận xầm xì to nhỏ, sau đó lại vô cùng nhanh chóng yên tĩnh trở lại.

“...” Phiền Tiểu Thử buồn bực, người trong công ty này quả nhiên rất kỳ quái, không phải ảo giác của mình.

“Ta mang ngươi đến ký túc xá để hành lý trước. Chờ một chút sẽ có người đưa ngươi đi tham quan công ty, làm quen với môi trường.” Chủ quản cười tươi rói.

“Vô cùng cảm tạ.” Phiền Tiểu Thử ngẩng đầu liếc mắt nhìn đối phương, sau đó ngoan ngoãn đi theo sau đối phương đến ký túc xá.

Dọc đường đi Dương Minh vẫn duy trì khí chất tao nhã, mặc kệ từ góc độ người nào nhìn đến, hắn đều là một nhân sĩ vô cùng thành công. Thế nhưng Phiền Tiểu Thử nhớ rõ ràng, nửa phút lúc nàng vào, người tranh cãi sôi nổi nhất, chính là cái người chủ quản tên Dương Minh này. Mà nửa phút sau, người thay đổi nhanh nhất, cũng là người chủ quản tên Dương Minh này.

“...” Có thể cấp tốc thay đổi trong nửa phút, người trong công ty này, quả thật lợi hại.

Phiền Tiểu Thử cảm thán.

Dương Minh mang Phiền Tiểu Thử đến tầng lầu KTX, bởi vì nam tử không thể tùy tiện đi vào KTX của nữ sĩ, cho nên lúc đến, Dương Minh an bài một người khác tiếp đãi Phiền Tiểu Thử. Người đó đối đãi với Phiền Tiểu Thử phi thường nhiệt tình, mang nàng đi tham quan tất cả những chỗ Phiền Tiểu Thử có thể nghĩ đến. Toàn bộ quá trình không có bất cứ điều gì khiến Phiền Tiểu Thử cảm thấy xấu hổ hay không khỏe. Đối phương thậm chí còn cố ý giúp Phiền Tiểu Thử bắt chuyện với đầu bếp chính trong công ty. Ở điểm này, Phiền Tiểu Thử thật sự khá là thỏa mãn.

Sau đó các tuyển thủ khác cũng đến, Phiền Tiểu Thử không nỡ chiếm lấy thời gian của đối phương, tự mình về phòng, dọn dẹp hành lý một chút.

Sau đó nhìn thời gian cũng không sai biệt lắm, thì đi đến căn tin. Trước lúc đến căn tin, nàng cố ý nằm vùng trước phòng làm việc của Mạc Ảnh Hàn. Nghĩ có thể 'trùng hợp' đi ăn cơm cùng mèo chiêu tài. Nhưng mà ngồi chồm hổm hết một lát mới biết được, thì ra hôm nay Mạc Ảnh Hàn đi tham quan công ty cùng hộ khách. Lúc này cũng đã sớm ở căn tin rồi.

Phiền Tiểu Thử vô cùng mất mát.

“Ây zà, đừng có mất mát mà, mấy người đó chỉ là hộ khách bình thường thôi.”

“Ế?! Rất mất mát hả? Lẽ nào ta biểu hiện rõ ràng tới vậy?”

“Rất rõ ràng a, viết hết lên trên mặt.”

“Thật?”

“Dù sao cũng không phải nấu lên.”

*Chắc ý chỉ giả tạo.

“Aiz...” Vở kịch cứ như vậy phát triển thì làm sao nàng có thể bắt được mèo a? Mèo chiêu tài a mèo chiêu tài, ngươi vắng mặt, thì kế hoạch của ta làm sao bây giờ a? Phiền Tiểu Thử vô cùng bối rối.

Chờ một chút...

“Ách... xin lỗi, cho hỏi ngươi là ai?” Củ khoai lang quay đầu lại, nhìn thấy một ai đó ai đó ai đó cũng ngồi chồm hổm trong góc như nàng.

“A? Ta?” Ai đó ai đó ai đó ra vẻ như không ngờ Phiền Tiểu Thử sẽ hỏi nàng câu này, ngây người hết một lát sau đó mới đáp: “Ây za, ta cũng là một viên chức trong công ty ha ha a...”

“Vậy tại sao ngươi cũng ngồi chồm hổm ở đây?” Chẳng lẽ, nàng cũng đến bắt mèo? Cảnh giác.

“Ây za za za... ngươi đừng như vậy chứ, ta không phải là tình địch giả tưởng* của ngươi đâu, ta chỉ thấy ngươi ngồi chồm hổm trông hình như rất cực khổ, cho nên mới cố ý tới nhắc nhở ngươi một tiếng đó mà ha ha ha a...” Đối phương lui về sau một chút, ngượng ngùng nói.

*假象情敌 - Chắc là, tự huyễn ra người này là tình địch

“Ờ... vậy cảm ơn ngươi nha.” Nàng rất thành tâm nói lời cảm tạ.

“Không, không cần đâu ha ha ha a.... ta đến căn tin trước a ha ha a...” Đối phương cấp tốc lui về sau.

“...” Người này cũng thật kỳ quái. Nhưng mà... 'tình địch giả tưởng' là sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.