Bá Đạo Tiểu Thiên Vương

Chương 12: Chương 12




Mấy hôm nay trời lạnh rồi cho tí h cho ấm người nhé!!

__________________________________

“Tôi đang bị thương... Không được...” cô khẽ thở gấp, đầu nhanh chóng ngẩng lên nhìn hắn.

“Toi biết, tôi sẽ thật cẩn thận“. bàn tay to và nóng như lửa của hắn bao phủ trên bộ ngực sữa trắng ngần của cô,bàn tay hắn cố ý ma sát nhẹ nhẹ ở nụ hoa của cô,cố ý lấy hai cánh tau tách khe hở hẹp,nhẹ nhàng miết hai bên cánh môi hồng thắm kia.

“Ách ...tôi còn đau..,không cần” Đôi mắt đẹp mơ màng khẽ chớp nói.”Tiểu mèo hoang thật đáng thương” hắn khẽ cười ,tay phải một đường đi tới phía bụng bằng phẳng của cô.

“Nhưng sao chỗ này lại ẩm ướt ,còn nói không cần” Cô cắn môi,cảm nhận bàn tau hắn,thân thể run rẩy theo.Mà hắn thì lại cúi xuống vươn đầu lưỡi mình ra.Ngay lập tức lưỡi hăn đẩy ra hai cánh hoa bôi,trực tiếp đi vào hoa phùng thám hiểm,nếm đến hương vị của mật hoa.Đầu lưỡi tàn ác của hắn lượn xung quanh hoa huyệt của cô như một còn rắn linh hoạt.Cô có thể cảm nhận được cái đầu lưỡi của hắn hơi cong lên,hắn như muốn mút hết tất cả những giọt hoa dich tràn vào trong miệng

“A..ukm..” Cô rên rỉ,toàn thân cảm thây vô cùng dễ chiu,khiến cho cô mất tư chủ,loại cảm giác tê dai mê người này luôn chuyển không ngừng kích thích khắp thân thể cô,kích thích đến những nơi mẫn cảm nhất.Đầu lưỡi cảu hắn đặt trên hoa huyệt ,rất nhanh ,tất cả mật huyệt của cô rót hết vào miệng hắn.

“Em đã ẩm ướt đến mức này rôi cơ đấy,tất cả đều là hoa dịch của em” Hăn vươn lưỡi cuốn lấy tất cả những giọt hoa dịch ngọt ngào.Đôi môi hắn đang liếm láp miệng tiểu huyệt rời đi di chuyển tới bầu ngực trắng noãn như sữa của cô, ngậm lấy ngọn tuyết phong sừng sững kia,, nhìn đóa hoa phấn nộn mê người kia, hắn không đành lòng rời bỏ, một bàn tay vươn xuống thấp, ngón tay dài linh hoạt vẻ một vòng, sau đó thâm nhập vào bên trong đóa hoa nhẹ nhàng vỗ về trêu đùa

“Phương Thanh.. Em rất đẹp!” Hắn thành thạo mà vuốt ve bầu ngực sữa mê người trong tay. Da thịt tuyết trắng của nàng và bàn tay to ngăm đen của hắn nhìn vào thật sự cảm thấy đó là một loại đối lập mãnh liệt, điều này càng khiến ngọn lửa trong đáy mắt hắn cháy rực rỡ hơn. Một luồng khí nóng từ phía dưới bụng truyền lên làm cho khuôn mặt hắn ửng hồng, thật sự là không tự chủ được nên phải cắn một cái lên bộ ngực anh đào mượt mê người của cô,thật sự là giống như đói bụng thật lâu ngày nay lại được bày trước mắt một bàn yến tiếc thịnh soạn.”Nhẹ chút, Vệ Đinh tôi... Rất kỳ quái...” Nàng nghẹn ngào cầu xin hắn buông tha. Phương Thanh xấu hổ cơ hồ muốn ngất xỉu.

Bờ ngực trắng muốt bên phải bị hắn liếm mút, nhũ tiêm chậm rãi vì hắn nở rộ, đứng sững lên, một dòng điện mạnh mẽ nhanh chóng lan tràn khắp châu thân của nàng, làm cho thân thể của nàng hoàn toàn mềm nhũn.

Bàn tay to kiên định của hắn kịp thời nắm lấy vòng eo nhỏ nhắn mềm mại của Cô. Vệ Đình đứng dậy, cởi sạch đống quần áo vướng tay vướng chân, sau đó lập tức một tay ôm lấy nàng, tay kia tách hai chân của nàng sang hai bên rồi khóa chặt nàng ngồi trên đùi hắn. “Đừng...Vệ Đình, ngồi như vậy... Cái này... Như vậy rất xấu hổ...” Vùng nữ tính mỹ lệ của cô tựa như đóa hoa hồng nở rộ. Đối diện với “thứ” hiên ngang thẳng tắp của hắn đang đang trào dục vọng không ngớt lại không hề có bất kì “bình phong” nào che chở, thật sự làm cho toàn thân cô vừa run rẩy lại sợ hãi.Hắn nhẹ nhàng hôn cô khi say sưa kêu gào nghe như một bản tiên khúc du dương kích thích hắn toàn thân hưng phấn, huyết mạch trương lên. Hắn thật sự cũng không nhịn được nữa rồi, đột nhiên xoay người đem cô đặt lên trên giường.

Sau đó nhanh chóng hạ thân tiến vào, dùng sức điên cuồng mà chống đẩy, “cây gậy sắt” thẳng cứng của hắn trong nháy mắt đầu đã biến mất vào bên trong “hoa tâm” ướt át của cô .

Cô cắn chặt môi, hai mắt nhắm chặt, cảm nhận sự chuyển động điên cuồng của hắn. Lực đạo điên cuồng mạnh mẽ đó kích thích dâng trào hết cơn sóng khoái cảm này đến cơn sóng khoái cảm khác. Chúng không ngừng đánh thẳng vào thần kinh yếu ớt của cô.Hắn điên cuồng khàn khàn gào thét, lại lần nữa tăng mạnh lực đạo bên hông, giống như cuồng thú đang đói khát, dục vọng càng ngày càng tăng, hắn cứ thế điên cuồng mà đẩy vào, rút ra...Khoái cảm quyết liệt bao phủ lấy toàn bộ ý thức, cô vô lực, không thể suy nghĩ được gì. Cặp chân dài chân trắng nõn siết chặt bên cặp hông rắn chắc của hắn, để mặc hắn một lần lại một lần nữa thẳng tiến, một lần lại một lần nữa... Cuối cùng, dưới sự va chạm mãnh liệt không ngừng, thân mình Phương Thanh bỗng nhiên cứng đờ, rồi sau đó cả người bỗng chốc như tan ra, một luồng khoái cảm chư từng có bỗng chốc vỡ tung như bài sơn đảo hải mà đến. Một luồng khoái cảm không thể nào hình dung được bỗng chốc cuồn cuộn đến như thủy triều, nháy mắt xâm nhập tứ chi của cô như cơn bão cắn nuốt tàn phá, làm cô mất đi toàn bộ ý thức. Không có ý thức, chỉ có thể để mặc Vệ Đình không ngừng xâm chiếm, không biết cô lại trải qua cao trào lần thứ bao nhiêu, hắn vẫn không chịu buông tha cô, tiếp tục ở trên người cô ra sức âu yếm, đòi hỏi. Mãi đên khi cổ họng cô vang lên tiếng nấc khẽ, đôi mắt tối sầm,cả người ngất đi, hắn mới may mà buông tha nàng, hắn nghĩ nàng hôm nay thật sự đã quá mệt , nên tạm thời tha cho nàng, bằng không chỉ như thế này, làm sao có thể thỏa mãn hắn.

Hăn lấy xe đưa Phương Thanh về nhà,lúc này không có ai ở nhà không thì sợ chắc sẽ có một trận ồn ào làm ảnh hưởng đến bảo bối của hắn nghỉ ngơi.Vệ Đình đỡ Phương Thanh lên giường hôn lên môi cô một cái rồi quay đi,cả mấy hôm nay hắn đã không đến công ty rồi ,phải qua xem một tí không bạn hắn cũng là phó giám đốc Trần Đông Hải lại tá hoa kể lể là bắt mỗi hắn làm việc mệt mỏi.

“Lý Vệ Đình ,cậu là đang trốn việc sao,có biết tôi hôm nay phải làm bao nhiêu việc ,nhan sắc cũng sợ đã bị xuống cấp bằng cậu rôi” Đồng Hải vừa nhìn thấy vệ đình thì phẫn uất thét lên.

“Thứ nhất ,xin lỗi vì tôi đến muộn hôm nay có việc bận.Còn thứ hai cậu chưa bao giờ đẹp đươc ngang ngửa tôi cả”

“ Lão đại à lão đại, nam nhân khắp thiên hạ thật sự đều nên hâm mộ diễm phúc thâm hậu của ngươi, thực là muốn để cho người ta không hâm mộ cũng khó,cậu thi cái gì cũng tốt rồi,đẹp hơn tôi ,lại là lão đại,tôi thật đáng thương nên cuối tuần này tôi sẽ nghỉ việc để đi du lịch giải trí đây” Vừa nói vừa đưa văn kiện trong tay choVệ Đình.Vệ Đình dĩ nhiên biết hắn vì sao chỉ ra cái từ \'hâm mộ\', nhưng cũng không dư hơi để bình luận, nhanh chóng tiếp nhận văn kiện, mở ra xem .

“Thế ai là người đã làm bao nhiêu nữ nhân viên ở công ty này đau lòng vì thất tình hả,cậu sat gái vừa thôi,vơi việc cậu xin nghỉ thì không được ,giúp tôi đi dạo này tôi đang có một số việc”

“Đấy là tại các cô ấy cứ ngả vào tôi đấy chứ” Đông Hải cợt nhả đùa nói

“Than vãn với đùa đã xong chưa !? Có thể nói chuyện chính sự được chứ“. Vệ Đình đối với chuyện bên ngoài căn phòng này căn bản không hề có hứng thú, chỉ cần không ảnh hưởng đến hiệu suất làm việc thì hắn cũng không hề phản đối việc bạn mình yêu hay làm đau lòng các cô gái trong công ty.

“Ách, đương nhiên!” Đông Hải ngừng cười , lập tức lấy lại tinh thần nghiêm túc cùng hắn làm bàn bạc công việc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.