Ba Nghìn Sủng Ái Tại Một Thân

Chương 22: Chương 22: Đều có tâm sự riêng




Edit: Lạc Thần

"Hoàng thượng che chở nàng cũng không phải là một ngày hay hai ngày, nói việc sắc phong phi này, quan viên khuyên can không biết bao nhiêu lần, Ngự Sử Lưu Thiết Thuyền ngay cả cây cột Càn Nguyên điện cũng đụng, rốt cuộc vẫn không thể nào ngăn lại! Trước mắt, Bổn cung thất bại, chỉ sợ cuối cùng sẽ có một ngày nàng đến ở tại Chiêu Dương điện, khi đó có thể Tiêu gia thật không có đường sống!"

Chiêu Dương điện chính là Trung Cung, lấy ý ở "Phượng Hoàng minh hĩ, cho bỉ cao đồi, ngô đồng sinh hĩ, cho bỉ Triêu Dương." (Phượng Hoàng hót, âm thanh vang trên đồi cao. Ngô đồng mọc, tươi tốt ở tại Triêu Dương. Ngô đồng cao lớn mà tươi tốt, phượng hoàng cùng minh thanh du dương). Trải qua các triều đại làm nơi ở của hoàng hậu.

Giang Ánh Nguyệt nghe Uyển Thục phi nói xong, nhất thời cả kinh trợn mắt há hốc mồm: "Nàng có tội trên thân, ngay cả dụ dỗ, cũng bất quá chỉ là hoàng thượng nếm món ngon, sao có thể lập nàng làm hậu? Huống chi, hiện nay ở trên còn có hoàng hậu nương nương, sao lại cho phép nàng si tâm vọng tưởng?"

Uyển Thục phi lắc đầu nói: "Ngươi mới vào cung không bao lâu, nào biết đâu rằng, hoàng thượng sớm bị nàng mê hồn (mê hoặc linh hồn), thổi lời nói bên gối, hôm nay chỉ một mình nàng là mệnh, là người trong lòng hoàng thượng, nếu để cho nàng sinh hạ hoàng tử, còn có cái gì là không thể nào?"

Hai người đang nói chuyện, lại thấy nô tài phòng Thiện Thực cầm lồng cơm tới đây, bởi vì phòng ăn cách Cầm Sắt điện khá xa, những nô tài này cũng không biết Vân Tĩnh Hảo xảy ra tai họa gì, chỉ theo phân phó đưa đồ ăn tới.

Uyển Thục phi nhìn thoáng qua những lồng cơm kia, thuận miệng mà hỏi: "Những thứ này đều cho Vân phi dùng? Sao có vị chua vậy?"

Thiện giám (thiện: bữa cơm, giám: giám sát ) thật thà đáp: "Hồi nương nương, mấy ngày nay Vân nương nương ăn uống không được, sáng dậy thường ghê tởm nôn mửa, hoàng thượng liền phân phó xuống dưới, bảo các nô tài hầm chút cháo mơ cho Vân nương nương khai vị."

Uyển Thục phi nghe xong, mặt trầm như nước, một đường ra khỏi Cầm Sắt điện, không nói lời nào.

Giang Ánh Nguyệt là một người có thể đoán ý qua lời nói và sắc mặt, thấy sắc mặt Uyển Thục phi thay đổi, vừa ngẫm nghĩ lời nói lúc trước của thiện giám, nhất thời thấy đại sự không ổn dđ-Lạc Thần-leequyyd9on*———– Vân Tĩnh Hảo, chẳng lẽ là thật sự có?

Vườn Trường Xuân đêm đó, trong lúc vô tình nàng lượm được cây trâm trân châu của Vân Tĩnh Hảo, sau Thường Quý xuất hiện, nàng liền lên kế hoạch, muốn giết Thường Quý, lại dự tính hãm hại Vân Tĩnh Hảo. Thông thường nam nhân biết nữ nhân mình cùng người bừa bãi mà còn tư thông, nhất định giận dữ lôi đình, cũng không nói lời nào mà muốn chặt làm trăm mảnh, nhưng lúc Quân Thiếu Tần nghe Uyển Thục phi nói xong, cũng là bình tĩnh lạ thường, cùng với dự liệu của nàng hoàn toàn khác nhau!

Vậy kế tiếp nàng phải làm sao? Khẽ suy tư chốc lát, trong mắt nàng dâng lên một đạo khát máu tàn nhẫn, tiến tới bên tai Uyển Thục phi nhỏ giọng nói chút gì.

Uyển Thục phi nghe, cũng không gật đầu, cũng không trách mắng, chỉ nhíu mày sâu sắc nói: "Biện pháp này của ngươi, lúc trước Tình quý phi đã dùng qua, quang minh chính đại lấy lý do ‘tội nô không xứng sinh dưỡng hoàng tự’, tặng một chén ‘canh rơi đế’ (canh phá thai) cho nàng, thuốc kia kỳ âm chí hàn, uống vào không những có thể sẩy thai, vả lại sẽ cả đời tuyệt chửa, không ngờ, sau đó vẫn để cho nàng tránh được một kiếp, cũng vì vậy Tình quý phi bị phạt đi lãnh cung, hôm nay, lại dùng biện pháp này, chỉ sợ vẫn là không thành!"

Giang Ánh Nguyệt cũng không chịu buông bỏ, lại cười mạnh rủ rỉ khuyên: "Minh không được, còn có ám, nương nương không biết, dân gian có một loại phương thuốc sảy thai cực tốt, thỏa đáng là vô sắc vô vị, bỏ vào trong đồ ăn, bảo đảm không lộ mộtchút dấu vết. Nếu nàng sảy thai, hoàng thượng chỉ biết xem như mệnh nàng không có phúc, không sinh được hoàng tử, ai cũng không oán. . . . . ."

Dường như Uyển Thục phi bị nàng thuyết phục, dừng bước, thở dài, nhỏ giọng hỏi: "Ngươi thật có nắm chặt?"

"Nương nương yên tâm, nếu không có nắm chặt, nô tỳ cũng không dám trước mặt nương nương nhắc tới." Giang Ánh Nguyệt lại đến gần chút, vốn là họ nói chuyện vô cùng nhẹ, lúc này chỉ hai người họ nghe được: "Thỉnh nương nương cấp lệnh bài xuất cung cho nô tỳ, hôm nay nô tỳ liền đi ra ngoài một chuyến, cần phải làm xong việc này. . . . . ."

Mà Cầm Sắt Điện bên kia, Cẩm Nhi dẫn cung nhân bày đồ ăn ra, liền lui ra ngoài, Vân Tĩnh Hảo tự nhiên như không có việc gì lẳng lặng nằm trên giường, mặt mũi trắng bệch tương phản mái tóc đen trên gối, thái độ vô cùng lười biếng.

Bất quá trong chốc lát, Quân Thiếu Tần đẩy cửa điện vào, cúi người xuống ôm nàng vào trong lòng, bàn tay tiếp xúc da thịt nàng, đúng là lạnh như băng không giống người sống, hắn sợ hết hồn, bên tai nàng hỏi: "Hôm nay đã vào hạ, sao còn lạnh thành bộ dáng như vậy?"

Vân Tĩnh Hảo dựa vào trên người hắn, cũng không nói chuyện, hắn tự tay xoa nhẹ vuốt bên má nàng, con mắt sắc càng phát ra thâm trầm, giọng nói cũng dịu dàng: "Chuyện hôm nay, nàng không có gì muốn giải thích sao?"

Vân Tĩnh Hảo ngước mắt nhìn hắn, chợt cười, uể oải nói: "Hoàng thượng anh minh, cơ trí như bậc thánh hiền thời xưa, tự nhiên biết chuyện hôm nay, chính là người khác thiết kế bẫy nô tì, nô tì kính yêu hoàng thượng còn hơn chính bản thân mình, sao lại đi vụng trộm với người khác?"

Quân Thiếu Tần không nhịn được cười nhạo một tiếng: "Nói giống như là thật vậy!"

Vân Tĩnh Hảo chậm chạp thở dài một tiếng, giọng có chút ai oán: "Thiếp nói lời thật với chàng, chàng lại không tin, sau này còn muốn nghe thiếp nói, cũng là không thể. . . . . ."

Quân Thiếu Tần nhẹ nhàng cười, ngón tay gạt vài sợi tóc mai đang rủ xuống lên cho nàng, đáy mắt nặng nề tàn bạo, càng cảm giác sâu không thấy đáy.

Lúc này, Vân Tĩnh Hảo cũng là âm thầm thấp thỏm, chuyện lớn như vậy, Quân Thiếu Tần chắc chắn phải thật sự tin nàng, cũng không biết hôm nay hắn nghĩ như thế nào.

Bốn mắt nhìn nhau, hai người không tiếng động giằng co, thời gian cũng giống như ngưng trệ, hắn cười nhạt xem xét kỹ lưỡng thần sắc khuôn mặt nàng, nàng cũng mỉm cười cân nhắc tâm ý hỉ nộ của hắn.

Hồi lâu, nàng đưa tay ôm cổ hắn, mặt mày dịu dàng, trong lúc đó nhìn quanh làm cho người ta tim đập thình thịch, đôi môi hơi lạnh nhẹ lướt qua môi, cằm, cổ hắn. . . . . . Hắn hơi khép mắt, mặt không chút thay đổi, hơi thở cũng dần dần dồn dập, tiếp theo một cái chớp mắt, hắn rốt cuộc mở miệng, giọng nói trầm thấp mà nguy hiểm: "Thục phi nói với trẫm, nàng quyến rũ Tiêu Kính Nghiệp, có thể có chuyện này?"

Vân Tĩnh Hảo sững sờ, trên mặt nổi lên một loại lạnh thấu xương: "Hoàng thượng tin lời này?"

Quân Thiếu Tần cười cười, tay siết chặt cằm nàng: "Trẫm tin tưởng chân tướng, cũng tin tưởng nàng không có can đảm kia, nhưng tin đồn vô căn cứ chưa hẳn không có nguyên nhân! Nàng và trẫm cùng một chỗ thì chính là dáng vẻ mê người như bây giờ, nàng có bản lãnh dẫn trẫm trầm luân, nam nhân khác liền không nói! Hôm nay trẫm chỉ muốn biết, còn có bao nhiêu chuyện nàng gạt trẫm!"

Vân Tĩnh Hảo hít một hơi thật sâu, áp chế cơn tức trong lòng: "Thì ra hoàng thượng xem nô tì như thế! Nô tì tự hỏi không có việc gì gạt hoàng thượng, nô tì và Tiêu gia có thù không đội trời chung, đối với Tiêu Kính Nghiệp cực kỳ ghét cay ghét đắng, chỉ là đêm đó ngẫu nhiên gặp hắn tại Ngự Hoa Viên, hắn liền sinh ra ý định hạ lưu vô liêm sỉ, nếu không phải Cẩm Nhi kịp thời chạy tới, còn không biết ra sao, sao hôm nay đổi thành nô tì quyến rũ hắn? Nếu hoàng thượng không tin, cứ truyền Cẩm Nhi đến hỏi, nếu còn không tin, liền phế nô tì, ban thưởng nô tì tử tội thôi, dù sao người thân nô tì chết hết, một mình nô tì còn sống cũng là sống không bằng chết. . . . . ."

Nàng nói xong, vành mắt đỏ lên, tựa như đứa bé cao giọng khóc lên, giọng nói vụn nát thấm đẫm nước mắt, làm cho tay chân Quân Thiếu Tần có chút luống cuống, chính là trong lòng tức giận, lúc này cũng không nhịn được phải dịu dàng dụ dỗ nàng: "Tốt lắm tốt lắm, đều là trẫm không phải, là trẫm nhỏ mọn, trẫm không nên nghi ngờ nàng, được chứ?"

Vân Tĩnh Hảo vẫn không chịu bỏ qua, đột nhiên như là nổi điên đánh hắn, nói chuyện đứt quãng, đã khóc không thành tiếng, trên mặt tràn đầy đau đớn không chỗ nương tựa đáng thương: "Cái người bại hoại này, lúc không có việc gì, thì giả bộ ôn nhu chăm sóc nhiệt tình, lời hay gì cũng đều nói được, một khi có chuyện, lại đối với ta như vậy. . . . . . Người khác không biết lòng ta còn có thể thứ cho, ngay cả chàng cũng nghi ngờ ta, sớm biết như thế, ngày đó ta chết đi, cũng sẽ không vào cung với chàng. . . . . ."dđllequuyđoY^n

Quân Thiếu Tần mặc cho nàng khóc rống, chỉ liều mạng ôm nàng, miễn cưỡng chịu cấu xé đánh đập, nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng trong như ngọc của nàng hôn một cái vang dội, nở nụ cười: "Chúng ta là duyên trời định, mới bắt đầu quen biết liền nhất định dây dưa cả đời này, nàng hối hận, cũng vô dụng. . . . . ."

Vân Tĩnh Hảo lau nước mắt qua loa, rất không phục, len lén trợn mắt nhìn hắn, trong lòng chính là một câu ———-"Cái gì duyên trởi định, sớm muộn gì cũng thoát khỏi chàng!"

Quân Thiếu Tần nào biết trong lòng nàng nghĩ cái gì, chỉ nhìn nàng, ngón tay thon dài vuốt ve mặt nàng, nhẹ nhàng vuốt ve tới cổ, vuốt ve một cái, tựa như trúng cổ (con sâu độc ) ném không ra, cũng không biết gặp ma quỷ gì, trong mắt cũng chỉ có một mình nàng, chỉ muốn chiếm đoạt nàng, hận không thể sở hữu tất cả chỗ tốt của nàng một người độc chiếm.

Môi ấm áp mà cứng rắn đè ép môi nàng, nhẹ nhàng mút, nhẹ nhàng cắn, bàn tay dày rộng của hắn chuẩn bị vân vê vòng eo nàng, bá đạo in nhiệt độ cơ thể mình lên thân thể hơi lạnh của nàng, hôn dài xuống, cách một lớp quần áo cợt nhã ngậm một chút phấn nộn trước ngực nàng, cuối cùng vẫn cảm giác chưa đã ghiền, nàng rên rỉ ra tiếng, hắn liền giật xiêm áo nàng ra, lật thân thể nàng lại, vừa cúi đầu cắn xuống đầu vai tuyết trắng của nàng, đôi tay vòng qua trước mặt bắt lấy hai ngọn núi mềm mại của nàng, tùy ý làm bậy vân vê xoa xoa. . . . . .

Thân thể Vân Tĩnh Hảo như không xương bị hắn giam cầm trong ngực, có chút bất lực khẽ thở gấp, uốn éo thân thể nhỏ giọng phát ra ưm, sâu trong nội tâm rung động càng thêm rõ ràng, chung đụng lâu như vậy, hắn đã sớm quen thuộc thân thể nàng, biết trêu chọc như thế nào mới có thể đẩy dục vọng nàng lên, khiến nàng dưới người hắn quân lính tan rã.

Kết hợp một nháy mắt kia, hai người cũng thỏa mãn thở dài một tiếng, kế tiếp chính là không ngừng đòi hỏi, mỗi một lần hắn xung phong liều chết đều tràn đầy tính chinh phục, sử dụng tất cả vốn liếng làm nàng dục tiên dục tử, cơ hồ bị cảm giác này làm đầu óc choáng váng, chỉ biết run rẩy, chỉ biết rên rỉ, sau đạt tới cực hạn tột cùng, đã là cực kỳ mệt mỏi. . . . . .

Hắn ồ ồ thở gấp cảm thụ được nơi chặt chẽ của nàng truyền đến nhịp điệu mê người, lại cuốn nàng qua, tính một lần nữa vọt vào. . . . . .

Nàng thực là không có sức tái chiến, thân thể kéo căng phát đau khó có thể chịu đựng hắn lần nữa tiến vào lúc vô cùng vui mừng cùng đau đớn, không khỏi nức nở ra tiếng, đôi tay hung hăng ngắt vào cánh tay hắn, lại nghe thấy hắn thở gấp một tiếng trầm thấp, lại thêm mãnh liệt đụng, cọ sát nàng như thế suốt một buổi chiều, mới tạm thời thôi.

Nàng nằm sấp trong ngực hắn, đã không biết bao nhiêu lần thấy mỏi mệt cùng cực, hai chân run vẫn không cách nào khép lại, thân thể như còn lơ lửng trên trời, bên tai lại nghe thấy hắn cực kỳ bình thản nói: "Qua ít ngày, trẫm sẽ giải quyết hoàn toàn Tiêu gia, nhưng vì không để cho triều đình thương cân động cốt, chỉ sợ uất ức nàng. . . . . ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.