Bá Tổng Cầu Tôi Lừa Gạt Tình Cảm Của Hắn

Chương 34: Chương 34: Thi đấu




Edit: Dưa hấu

___________________________

Khi trời tối muộn một chút Mục Bắc phái tài xế đón Trì Hàn trở về.

Trì Oánh vốn định giữ cậu ấy ở lại qua đêm, nhưng trong nhà chỉ có một cái giường cũng không có chỗ cho cậu ấy ở lại. Cô tính mấy ngày tới đi cửa hàng nội thất nhìn xem thử, mua một cái giường đặt ở trong căn phòng nhỏ kia, tuy rằng Trì Hàn không ở nơi này, nhưng nếu cậu ấy lại đến thì có thể ở lại qua đêm.

Loại tình huống trước mắt này cũng chỉ có thể để cho cậu ấy đi về câu lạc bộ ở.

Trước khi Trì Hàn đi thì có điện thoại gọi đến, cúp điện thoại xong quay đầu lại hỏi Trì Oánh, “Chị, chị có thích cái gì không?”

Trì Oánh nghĩ thầm em trai mình thật ngoan, cô cười cười, “Tự chăm sóc bản thân cho tốt là được rồi, không cần suy nghĩ mua lễ vật cho chị.”

Trì Hàn lắc đầu nói: “Không phải em hỏi, là Nhị Mao...... giám đốc nhà cậu ấy kêu cậu ấy hỏi.”

Trì Oánh khẽ nhíu mày, “Như vậy à...... Chẳng lẽ ông ta còn tưởng rằng......”

Giám đốc siêu thị kia không lẽ còn tưởng là cô đang có mang con của Lạc Minh Dịch, muốn nịnh bợ cô chứ?

Có phải bị ngốc hay không?

Trì Hàn còn nói thêm: “Nhị Mao nói giám đốc còn lấy video theo dõi ngày hôm đó ra muốn xem một chút là chị có đối với thứ gì đó đặc biệt thích hay không, bất quá đáng tiếc là ngày hôm đó tổng đài lại bị hư, theo dõi số liệu thì tìm không thấy. Cậu ấy nói nhân viên thu ngân đối với chị có ấn tượng, nói chị có mua thứ gì đó, nhưng do quá nhiều người cũng không nhớ rõ cụ thể là gì. Máy móc ngày hôm đó bị trục trặc, lịch sử giao dịch cũng tìm không thấy. Muốn tra ra thì phải đi ngân hàng, hơn nữa ngân hàng bên kia cũng chỉ có thể tra được số tiền giao dịch mà thôi, cho nên mới sai Nhị Mao hỗ trợ đi hỏi.”

Trì Oánh thật cạn lời, giám đốc siêu thị này là muốn căn cứ vào đồ cô mua để mà phán đoán sở thích của cô, sau đó sẽ đưa rất nhiều đồ vật đó cho cô sao?

Nhưng cô chỉ mua một bao băng vệ sinh, chẳng lẽ giám đốc siêu thị tính đưa tới cho cô một xe băng vệ sinh để lấy lòng cô hả?

Cô xua xua tay, “Em nói với cậu ấy, ông ta chỉ cần làm tốt việc của mình là được, chị không muốn gặp ông ta.”

Càng không muốn nhận một xe băng vệ sinh, mấy thứ này là có hạn sử dụng đó, đưa nhiều cô cũng dùng không kịp.

Sau khi Trì Hàn đi khỏi, thái độ của Tiểu Hà đối với Trì Oánh bỗng nhiên liền trở nên ân cần hơn hẳn.

“A Oánh, bụng của cậu còn khó chịu không? Hay là mình nấu cho cậu một chén nước đường đỏ được không?” Thanh âm ôn nhu đến nỗi làm cho Trì Oánh cảm thấy cả người tê rần.

Trì Oánh run run mà nổi da gà toàn thân, “Không còn khó chịu, cảm ơn, không cần.”

Tiểu Hà cười hì hì nói: “Mình đấm lưng cho cậu được không?”

Trì Oánh: “...... Mình sợ chết.”

“Khách khí làm gì, người một nhà cả mà!” Tiểu Hà cứng rắn bu lại gần.

Trì Oánh lập tức liền dịch đến chỗ khá xa địa phương mà đi, “Không dám nhận.”

Tiểu Hà bĩu môi, “Đừng lạnh lùng như thế chứ, mình chính là em dâu tương lai của cậu đó......”

Trì Oánh trừng mắt nhìn cô ấy rồi liếc mắt một cái, “Dám gieo tai họa cho em trai ta, lão nương tát chết ngươi!”

“Cái gì gọi là tai họa chứ......” Tiểu Hà không phục lắm, “Cái này gọi là chân ái!”

“Cậu câm miệng!”

Trì Oánh cũng sẽ không tin tưởng cái gia hỏa thấy một cái là yêu này, huống chi tâm tư của Trì Hàn quá mức đơn thuần, hoàn toàn không phải là đối thủ của Tiểu Hà.

Tất nhiên, Tiểu Hà khẳng định cũng không phải là thật lòng, nói không chừng qua mấy ngày nữa cô ấy liền có lão công mới ngay. Trì Hàn là ai vậy? Không biết......

Muộn một chút Tiểu Hà cũng muốn đi về nhà, bạn trai của cô bạn cùng phòng kia rốt cuộc cũng đi rồi, cô ấy cũng không cần làm bóng đèn nữa.

“Mình nói với cậu......” trước khi đi cô ấy thần bí mà nói, “Cái anh cảnh sát nhân dân soái ca đã chia tay bạn gái rồi! Mình còn lấy được số di động rồi!”

Trì Oánh: “...... Cậu...... đồ nữ nhân cặn bã.”

......

Tiểu Hà đi rồi, Trì Oánh lấy bộ quần áo bị làm dơ kia đem ra.

Chỗ ngực bị dính một vết dầu nhớt, đã không còn biện pháp cứu chữa.

Lão Vương là một tài xế gần 50 tuổi, nhìn qua rất là ổn trọng, lại đang lái một chiếc siêu xe. Ô tô bị rỉ nhớt? Hơn nữa vừa đúng lúc lại rỉ ở trên quần áo của cô?

Cô không tin.

Lão Vương không có lý do gì để làm như vậy với quần áo của cô, hơn nữa bộ quần áo này lại đặc biệt quý giá, một tài xế như ông ấy một tháng có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ? Phá hư cái váy này ít nhất cũng phải đền hơn một tháng tiền lương của ông ta, ông ấy không có khả năng làm như vậy.

Cho nên khẳng định là có người sai khiến ông ấy làm như vậy.

Người này là ai, Trì Oánh dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra.

Lạc Minh Dịch, anh ta là ông chủ của lão Vương, anh ta đương nhiên có thể ra lệnh cho lão Vương làm như vậy.

Nhưng mà nguyên nhân là gì đây?

Trì Oánh bỗng nhiên nhớ tới việc bộ quần áo kia của mình cũng là do Lạc Minh Dịch làm hư, lúc ấy anh ta bỗng nhiên đưa tay cầm lấy bánh quy, làm cho chocolate chảy xuống dính lên trên váy của cô.

Anh ta rõ ràng không thích ăn đồ ngọt, như thế nào lại chủ động lấy bánh quy chứ? Đặc biệt là loại bánh quy có nhân chocolate này, thoạt nhìn là biết rất rất rất ngọt.

Cho nên lần đó, anh ta cũng là cố ý đúng không?

Hai bộ váy giống nhau như đúc......

Cô bỗng nhiên lại nghĩ tới Alice.

Alice trước kia không có cào cô, nhưng mà khi gặp lại lúc sau này, nó bỗng nhiên liền bắt lấy mu bàn tay của cô.

Khi đó cô chính là mặc cái váy này!

Còn có lần ở siêu thị đó, cô được búp bê Tiểu Lạc báo trước nên mới đi cứu người, mà Lạc Minh Dịch vừa đúng lúc cũng xuất hiện ở nơi đó.

Những chuyện này tuyệt đối không thể nói là trùng hợp được.

Anh ta khẳng định là biết chút gì đó về từ một món đồ vật mà cô không biết! . truyện teen hay

......

Sáng sớm hôm sau, ba Trì gọi điện thoại nói là đã đến ga tàu hỏa.

Ba Trì không đi bằng máy bay, ngồi xe lửa cả một đêm cũng tới nơi. Trì Oánh xin nghỉ phép nửa ngày, đến nhà ga đón cha mẹ về nhà.

Mẹ Trì mới vừa đến nhìn thấy Trì Oánh liền rất kích động, dọc theo đường đi không ngừng hỏi: “Tiểu Hàn đâu? Con tìm được nó hả? Không phải gạt mẹ đúng không?”

Trì Oánh vỗ vỗ lưng bà, “Tìm được rồi, nó một lát sẽ tới...... Con đưa hai người tới chỗ con ở nghỉ ngơi một lát, con đã gọi điện thoại cho nó rồi.”

Trì Oánh lái xe đưa cha mẹ về nhà, rót cho hai người hai chén nước trà.

Cô kỹ càng tỉ mỉ kể lại cho hai người bọn họ chuyện mình như thế nào tìm được Trì Hàn.

Ba Trì nước mắt nhịn không được rơi xuống, “Đứa nhỏ này...... chịu quá nhiều khổ cực rồi.”

Trì Oánh chưa bao giờ thấy qua bộ dáng ba mình khóc lóc, ở trong ấn tượng của cô, ba luôn luôn là một người vô cùng kiên cường, mạnh mẽ.

Cô an ủi nói: “Vận khí của Tiểu Hàn cũng tính là không tồi, con thấy giám đốc của nó đối với nó còn khá tốt. Trong cuộc sống hàng ngày cũng rất chiếu cố nó, sinh hoạt thời gian qua của nó cũng không tệ lắm.”

Đương nhiên trong lòng cô không phải nghĩ như vậy, Mục Bắc này vừa thấy đã biết không phải là người tốt, anh ta có lẽ sẽ rất chiếu cố Trì Hàn, nhưng cũng là dựa trên lợi ích lẫn nhau, ngày thường nhất định áp bức chắc cũng không ít.

Qua một chút thời gian, Trì Hàn tới.

Khi cậu ta vừa nhìn thấy mẹ Trì thì ngây ngẩn cả người, hơn nửa ngày bỗng nhiên mở miệng kêu một tiếng, “Mẹ?”

Tuy rằng từ khi còn rất nhỏ đã bị người ta lừa bán, nhưng mà khi nhìn thấy mẹ của mình, cậu ta bỗng nhiên nhớ tới một ít ký ức bị chôn sâu.

Mẹ Trì một tay ôm Trì Hàn vào trong ngực, lớn tiếng khóc nức nở.

Ba Trì ở một bên yên lặng không nói lời nào, nhẹ nhàng mà vỗ vỗ sau lưng vợ và con trai của mình.

Trì Oánh mũi có chút cay cay, cách xa nhau mười mấy năm, người một nhà rốt cuộc cũng được đoàn tụ ở cùng nhau.

Cô cảm thấy bây giờ cái gì cũng đáng giá.

......

Buổi chiều cứ theo lẽ thường đi làm, Trì Hàn buổi chiều 5 giờ lên máy bay đi nước M, buổi tối ngày mai có một trận thi đấu phải tham dự. Cho nên cậu không ở lại nhà Trì Oánh bao lâu, liền phải quay lại câu lạc bộ đi huấn luyện.

Trì Hàn phải rời khỏi, tất yếu ba cùng mẹ Trì cũng không có ở lại, hơn nữa ba Trì ngày mai còn phải đi làm, trưa hôm đó cũng liền đi về quê.

Thời điểm buổi chiều Trì Oánh đi làm nhìn thấy Lạc Minh Dịch hoàn toàn xem như là không có việc gì, dường như việc quần áo của cô bị hư hao cùng với anh ta nửa phân tiền quan hệ cũng không có.

Trong lòng càng nghĩ càng thấy kỳ quái, chỉ là dưới tình huống như bây giờ, cô nhất thời không thể nghĩ ra được mình nên làm như thế nào.

Ngay sau đó thừa dịp Susan vội đi ra ngoài có chuyện khác cô liền hỏi búp bê tiểu Lạc: “Gia hỏa này rốt cuộc sao lại thế này?”

Búp bê tiểu Lạc lại phảng phất không có nghe thấy, cúi đầu trầm tư cái gì đó.

“Làm sao vậy?” Trì Oánh cảm thấy có chút không thích hợp.

“Có một chuyện tôi không quá khẳng định,“ búp bê tiểu Lạc nói, “Trước kia xem qua một vài tin tức, nhưng mà chỉ thấy được tiêu đề, bởi vì lúc ấy có công tác phải làm ngay nên không có tiếp tục xem kỹ tin tức bên trong, cho nên nhớ không rõ lắm.”

“Tin tức gì?” Trì Oánh hỏi, trong lòng ẩn ẩn cảm thấy có chút bất an.

“Chính là...... Ngày mai ở nước M có một giải thi đấu quyền anh quốc tế đúng không, hình như có một tuyển thủ quốc gia của chúng ta ở trong lúc thi đấu ngoài ý muốn bị thương nặng......”

Trì Oánh đột nhiên đứng lên, “Anh sao không nói sớm?”

Búp bê tiểu Lạc lắc đầu nói: “Cô đừng khẩn trương, không nhất định là Tiểu Hàn nhà cô, tôi nói tôi chỉ nhìn thấy tiêu đề, cho nên không thấy được là ai bị trọng thương.”

“Vậy cũng không được!” Trì Oánh lập tức lấy di động ra, “Tôi phải nói với nó, để cho nó không cần đi!”

Cô gọi điện thoại, bên kia lại là âm thanh nhắc nhở khi tắt máy.

Thời điểm này Trì Hàn chắc là đã lên máy bay, không có cách nào bắt điện thoại được.

Cho dù cậu ấy bắt điện thoại, sẽ nghe lời nói của cô mà từ bỏ thi đấu sao?

“Tôi muốn đi tìm nó!” Trì Oánh xách túi lên rồi đi ngay ra ngoài, khi chạy qua văn phòng Lạc Minh Dịch lúc đẩy cửa ra hướng về phía bên trong hô một câu, “Tôi muốn xin nghỉ 2 ngày!”

Lạc Minh Dịch ngẩng đầu nhìn cô một cái, “Lại chuyện gì?”

“Đại sự!” Trì Oánh nói xong liền chạy đi.

Susan đang ở cùng Lạc Minh Dịch báo cáo công tác, nhìn thấy Trì Oánh bộ dáng chạy đi có chút kinh ngạc, “Là có chuyện gì phát sinh sao? Cô ấy giống như rất sốt ruột?”

Lạc Minh Dịch nhìn cửa, “Nghỉ hai ngày...... Cô ấy muốn đi đâu sao?”

Susan bỗng nhiên nói: “Em trai cô ấy ngày mai thi đấu! Cô ấy là muốn đi cổ vũ sao?”

Lạc Minh Dịch nhíu mày, “Cổ vũ?”

Vậy cũng không nên cứ đi gấp gáp như vậy?

Anh ta giao công việc cho Susan đi làm, sau đó mở di động ra thì nhìn thấy bản ghi nhớ bỗng nhiên xuất hiện một câu.

“Tôi nhớ ra rồi, Tiểu Hà đã cùng tôi nói qua lão công của cô ấy khi thi đấu thì bị trọng thương! Cô ấy ngày đó khóc rất lâu...... Trời ạ, hiện tại lão công của cô ấy chính là Tiểu Hàn! Tôi sao bây giờ mới nhớ tới! Anh giúp nó với! Cầu xin anh!”

Lạc Minh Dịch lập tức gọi điện thoại cho Susan, “Đặt vé máy bay cho tôi đi nước M, chuyến sớm nhất!”

Susan ngạc nhiên nói: “Lạc tổng ngài cũng phải đi? Cho Trì Hàn...... Tôi vừa rồi đã quên nói với ngài, đại tiểu thư cũng vừa mới nhờ tôi hỗ trợ đặt vé máy bay đi nước M, nói là muốn đi cổ vũ.”

Lạc Minh Dịch có chút ngoài ý muốn, “Minh Ca cũng đi? Mặc kệ đi, mau đặt vé cho tôi, tôi muốn xuất phát sớm.”

......

Trì Oánh vừa đến cửa đăng ký, liền nhìn thấy Lạc Minh Dịch cùng Lạc Minh Ca cùng nhau hướng cửa đăng ký đi tới.

Cô ngây ngốc một chút, “Các người......”

Thời điểm Lạc Minh Ca nhìn thấy Trì Oánh có chút ngoài ý muốn, cô ấy cười rồi chạy tới, bắt lấy tay cô nói, “Oánh tỷ tỷ cũng đi xem sư huynh của tôi thi đấu sao? Quá tốt rồi, chúng ta cùng nhau đi cổ vũ cho anh ấy! Fans của anh ấy ở nước ngoài nhất định là rất ít, chúng ta sẽ cho anh ấy thêm động lực!”

Trì Oánh trong lòng có chút loạn, máy móc gật gật đầu.

Lạc Minh Ca thích đi chơi, hơn nữa thoạt nhìn đối với Trì Hàn rất có hảo cảm, cô ấy đi xem thi đấu thì cũng rất bình thường.

Nhưng mà Lạc Minh Dịch cũng theo tới là có ý gì? Anh ta cũng bỗng nhiên trở thành fans của Trì Hàn sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.