Bá Tổng Cầu Tôi Lừa Gạt Tình Cảm Của Hắn

Chương 8: Chương 8: Vé Tàu




Edit: Hạ Chí

Beta: Dưa Hấu

__________________________________________

Susan đưa Trì Oánh đến cổng tiểu khu rồi quay đầu xe đi hướng ngược lại, tất nhiên cô ấy hoàn toàn không tiện đường để đưa Trì Oánh về.

Nhìn xe của Susan dần khuất bóng, Trì Oánh đưa ra hai lập luận phân tích về thân phận của cô ấy.

  

  ”Thứ nhất, nếu cô ấy không yêu Lạc Minh Dịch cũng không được anh ta chống lưng xúi giục, thì cô ấy chỉ là vì cái thân phận “Lạc Tổng phu nhân” này mà như chó le lưỡi... tiếp cận mình vì một tương lai tốt đẹp.”

  ”Thứ hai, nếu cô ấy thực sự là người Lạc Minh Dịch yêu, cô ta tiếp cận mình cũng có vấn đề, nói không chừng cô ta còn đang tìm cơ hội để hãm hại mình. Liệu cô ấy có phải là hung thủ không vậy? Cô ấy đã làm việc cho Lạc Minh Dịch được hai năm và hắ đối với cô ta cũng không có suy tưởng gì, vốn là cô ấy chỉ muốn âm thầm ở bên cạnh hắn, nhưng lúc này mối tình đầu đã ly hôn của Lạc Minh Dịch đã quay trở lại, hắn lại tỏ ra rất hứng thú với người phụ nữ đã ly hôn này, cô ấy vì yêu mà sinh hận. Chỉ cần giết Lạc Minh Dịch, thứ mà cô ấy không lấy được thì đừng ai có thể chiếm lấy.”  

  Lạc 'búp bê' ngẩng đầu lên trời thở dài: “Bây giờ nhìn ai cũng ra kẻ giết người sao? Đọc tiểu thuyết của MK nhiều quá rồi hả? Tôi đã nói tiểu thuyết của bà ấy hại người không ít mà...”

  Trì Oánh lấy chìa khóa mở cửa, thắc mắc hỏi: “Anh không phải là fan của MK sao?”

  

  ”Không phải!” Búp bê Tiểu Lạc dứt khoát phủ nhận.

  Trì Oánh không tin, “Anh là người đầu tiên mua tiểu thuyết của cô ấy và là người đầu tiên đọc. Còn nói không phải là fan của tiểu thuyết?”

  Búp bê Tiểu Lạc khó chịu nói: “Tôi bị ép đọc.”

  Trì Oánh: “Vớ vẩn, ai lại ép anh đọc?”

  Búp bê Tiểu Lạc: “MK! Ồ, tôi quên nói với cô, bà ấy là mẹ kế của tôi.”

  

  ”Bà ấy là mẹ kế của anh?” Trì Oánh như bị sét đánh nhảy dựng lên... “Bà... bà ấy là nữ à? Ôi trời, tôi luôn nghĩ tác giả là một tên nhóc...”

  Búp bê Tiểu Lạc bình tĩnh nói: “Tôi chưa kể cho cô nghe về gia đình của tôi... Gia đình tôi là một gia đình quyền thế, mẹ tôi bệnh rồi qua đời năm tôi 3 tuổi. Mẹ kế tôi đem theo con trai của chồng cũ mà gả cho ba tôi, tôi được mẹ kế nuôi lớn, đúng rồi... tôi còn có một em gái ruột cùng cha cùng mẹ nữa“.

  

  Trì Oánh hồi lâu mới mở miệng, đột nhiên vỗ đùi một cái: “Tôi đã giải quyết xong vụ án, hung thủ chính là MK! Bà ta là một bậc thầy về mưu kế thủ đoạn. Trong tiểu thuyết có bao nhiêu phương pháp giết người hoàn hảo. Bà ta mà muốn giết anh thì nhất định là chuye5n rất dễ dàng. Động cơ...... là vì tiền, đúng rồi! Nhất định là như vậy!”

  Giọng điệu của búp bê Tiểu Lạc đầy mỉa mai, “Cô lại phá được án? Cô biết hoàn cảnh gia đình tôi, cũng là một gia đình giàu có. Một người phụ nữ có thể đem theo con của chồng cũ mà gả vào nhà giàu có như vậy, điều này có ý nghĩa gì?”

Trì Oánh suy nghĩ một chút, “Nghĩa là cô ấy là một người có giá trị.”

  Búp bê Tiểu Lạc có chút kinh ngạc, “Tôi còn tưởng rằng cô muốn nói bà ấy xinh đẹp... đúng vậy, bà ấy là người phụ nữ rất có tư tưởng, tinh tế và hấp dẫn, hơn nữa bà ấy chắc chắn không thiếu tiền. Cô có thể xem bảng xếp hạng doanh thu bán sách mới của bà ta. Bà ta không phải loại người giết người vì tiền.”

  

  Trì Oánh cau mày, “Liệu kẻ sát nhân có phải là con của bà ta không? Đối với tài sản của gia đình......”

  Búp bê Tiểu Lạc: “Không thể nào, anh trai tôi không phải con ruột cha tôi. Tài sản của gia đình sẽ không được chia cho anh ấy. Nếu tôi chết, phần lớn tài sản của gia đình đều do em gái tôi thừa kế. Những trưởng bối torng gia tộc tuyệt đối sẽ không để số tài sản lớn để lại cho người ngoài.”

  

  Trì Oánh cũng không dừng lại: “Có thể anh ta giết anh xong sau đó mới giết em gái anh... Cũng có thể hung thủ là em gái anh, cũng là vì tài sản...”

  Búp bê Tiểu Lạc: “...... Hay là cô cũng đem cha tôi ra nghi ngờ luôn đi?”

  Trì Oánh: “Không, ông ấy không có động cơ.”

  Búp bê Tiểu Lạc: “...... Cô có nghe ra tôi đang chế nhạo cô không?”

  

  Trì Oánh tắm rửa xong, nằm trên giường xem điện thoại, không kìm được mà gửi tin tức vừa nghe được cho nhóm “Những người vợ của MK” mà cô tham gia trên mạng.

  ”MK là phụ nữ!”

  Sau đó cô lập tức bị cả nhóm chế giễu.

  ”Vớ vẩn, cô có bằng chứng gì?”

  ”Rõ ràng là nói bậy!”

  ”Dám nói chồng tôi là phụ nữ? Cá mập cắn chết cô!”

  ...

  

  Trì Oánh biết cô có nói gì cũng sẽ không ai tin, nên cô không đáp lại, lúc này đột nhiên có một tin nhắn khác trong nhóm bạn gửi đến đã làm chuyển hướng sự chú ý của mọi người.

  Dê con lạc đường: Gần đây tôi phát hiện ra người đàn ông mà tôi đang hẹn hò được nửa năm là một tên cặn bã! Chân đạp N thuyền! Trời ạ, tôi làm sao bây giờ?  

  Tin tức này ngay lập tức khiến mọi người phấn khích.

  ”Hay quá, chị gửi cho em định vị đi, em sẽ giúp chị xé xác tên đó ra trăm mảnh!”

“Chờ tôi, tôi cũng đi!”

  ”Tôi cũng không đợi được nữa! Chở tôi theo với!”

  ...

  

  Một lúc sau, “Dê con lạc đường” đã gửi một tin nhắn khác.

  ”Đã muộn, đã xé nát hắn rồi. Bây giờ mọi người tới có thể kịp thất* đầu tiên.”

(* - đúng 7 ngày sau khi mất, sẽ cúng tế một lần, liên tục 7 thất)

  Nhất thời làm nhóm bạn đột nhiên thất vọng.

  Sau đó “Dê con lạc đường” kể lại quá trình chính tay mình xé nát tên cặn bã, trong lúc xem thì nhóm bạn nói cô xử chưa đủ tàn nhẫn, rồi nói nếu là mình sẽ làm gì làm như thế nào, đủ các thể loại... Vì vậy làm cho “Dê con lạc đường” bắt đầu nghi ngờ cuộc sống, muốn quay lại quá khứ cùng với các đồng đội đi xé xác tên kia một lần nữa.

  Cuối cùng, Trì Oánh lại cảm thấy có chút thương cảm, đồng tình với kẻ cặn bã.

 

  Cô luôn cảm thấy tám chuyện trong nhóm thật không hề dễ dàng, tất cả mọi người phải vận dụng não bộ, tán gẫu với họ là một thú tiêu khiển trong cuộc sống hàng ngày của cô. Thường thì một chủ đề đơn giản có thể khơi dậy rất nhiều ý tưởng hay ho, khiến cô rất tò mò về danh tính của những người này.

  Tuy nhiên, cô ấy vẫn cảm thấy rằng mọi người chỉ là hô hào một chút, muốn xem một ít chuyện vui, dù gì nói chuyện trên mạng cũng không cần chịu trách nhiệm, muốn nói cái gì thì có thể tùy tiện nói ra.

  

  Vào ngày đầu tiên đi làm chính thức, Trì Oánh không mặc bộ “chiến bào” mà thay bằng một chiếc váy kẻ sọc nhỏ đơn giản.

  Lạc Minh Dịch vẫn giữ nguyên khuôn mặt lạnh băng đó, khi nhìn thấy cô anh cũng không thèm ngẩng đầu lên một cái, cực kỳ cố gắng lộ ra sự khinh thường đối với cô.

  

  Trì Oánh cũng không muốn đứng trước mặt hắn nữa, quay trở lại văn phòng của cô để xem Susan làm việc. Susan cũng không để cô làm gì, ngay cả khi Trì Oánh chủ động yêu cầu chia sẻ một số công việc, cô ấy mỉm cười từ chối. Cô còn đặc biệt nhấn mạnh, “Tôi sẽ nói với Lạc tổng công việc là do hai chúng ta làm, cô đừng lo.”

  Trì Oánh không có việc gì làm, vô cùng nhàm chán.

  

  Sắp gần đến mười giờ, Lạc Minh Dịch gọi điện thoại tới nói muốn uống cà phê. Có hai điện thoại nội bộ trong văn phòng, một trong số đó được kết nối đặc biệt với văn phòng của Lạc Minh Dịch để đảm bảo rằng đường dây sẽ không bị bận.

  Sau đó, Trì Oánh mới tìm thấy một cái gì đó để làm.

  

  Cô ấy pha một tách cà phê và từ từ bưng vào văn phòng của Lạc Minh Dịch. Đây là cà phê chồn trong truyền thuyết, cô ngửi mùi sau khi pha, đại khái cô cũng không hiểu, dù sao cũng chẳng có gì đặc biệt.

  Lạc Minh Dịch nhấp một ngụm cà phê, cau mày nói: “Quá đậm, đi pha lại!”

  Trì Oánh biết hắn đang cố ý vạch lá tìm sâu, dù sao cô cũng đang rãnh rỗi nhàm chán, kêu cô đi pha mười ly cô cũng chỉ coi như giết thời gian, vì vậy liền tính khí vui vẻ gật đầu, “Được thôi, tôi sẽ đi.”

  Lạc Minh Dịch ngẩng đầu nhìn cô, lạnh lùng nói: “Cô đây là đang lãng phí thực phẩm, hạt cà phê lãng phí sẽ bị trừ vào tiền lương của cô!

  Cà phê này đúng là quý giá, Trì Oánh đột nhiên buồn bực.

  ”Anh bắt tôi đem cà phê đi đổ sạch cũng là lãng phí thực phẩm đúng không? Tôi nghĩ người lãng phí thực phẩm là anh mới đúng chứ?” Trì Oánh nhìn vào mắt Lạc Minh Dịch không chút nhượng bộ, “Anh không chỉ lãng phí đồ ăn mà còn sát hại rất nhiều sinh mạng nữa! Chẳng hiểu tại sao mấy người có tiền các anh thích uống phân chồn như vậy... Anh có biết có bao nhiêu con chồn đáng thương vì chế tạo cà phê cho anh mà đau bụng tới chết không? Anh uống không phải là cà phê, mà là máu! Nhìn đi, màu sắc này có giống màu của máu bị oxy hóa không?”

  

  Lạc Minh Dịch muốn phản bác một câu, “Nhưng...”

Chưa kịp nói xong, đã bị Trì Oánh cắt ngang không thương tiếc, “Anh muốn nói là không phải anh sai khiến những thương nhân đó chế biến ra món này đúng không? Không có mua bán sẽ không có tổn hại, nếu không phải là những kẻ giàu có rỗi hơi các người sẵn sàng bỏ ra số tiền lớn mua những thứ nhàm chán này, thì làm sao những kẻ đó lại đi tổn thương mấy con chồn? Cũng giống như mấy người thích ăn thịt động vật hoang dã, những kẻ săn trộm tất nhiên là kẻ có tội, nhưng kẻ ăn chúng mới là thủ phạm thực sự! Mấy con chồn dùng chính mạng sống của chúng sản xuất hạt cà phê cho anh... anh kêu tôi đem đổ sạch! Đổ sạch! Sự hy sinh của chúng thật vô nghĩa! Chúng chết một cách vô ích!”

  Cô không cho Lạc Minh Dịch cơ hội để nói lại, cô chưa từng thua bất cứ ai trong phương diện đấu khẩu.

  

  Tay Lạc Minh Dịch run lên một cái, hắn cúi xuống nhìn ly cà phê trên bàn, cầm lên không nói lời nào, im lặng uống cạn.

  Trì Oánh lúc này mới cười cười cầm ly đi, đem vào phòng nước rửa sạch, đặt lại trên kệ.

  

  Khi trở lại văn phòng, Susan đang gọi điện thoại đặt cà phê, cô hơi ngạc nhiên khi cúp máy, “Lạc tổng đột nhiên muốn đổi loại cà phê, không uống cà phê chồn nữa. Có chuyện gì xảy ra vậy?”

  Trì Oánh cười nhẹ, “Một tên tư bản xấu xa đột nhiên có lương tâm thôi...”

Buổi chiều khi cách giờ tan làm chỉ còn 1 tiếng, Trì Oánh lại bị Lạc Minh Dịch gọi vào văn phòng.

  ”Đặt vé cho tôi. Tôi có một cuộc họp ở thành phố S vào sáng mai. Tôi phải đến đó trước mười giờ. Nhân tiện, lấy vé cho tôi và tôi muốn nhìn thấy nó trước khi tan làm.”

  

  Trì Oánh đồng ý một tiếng, rời khỏi văn phòng, liền nghe thấy búp bê Tiểu Lạc nói: “Nơi lấy vé quá xa, cho dù bây giờ cô đã đặt vé, thì việc lấy vé trước giờ tan làm cũng rất khó.”

  Trì Oánh đã đoán được điều đó từ lâu, rõ ràng có thể lúc đi tiện thể lấy vé, anh ta lại một hai muốn nhận vé trước, rõ ràng là muốn chỉnh cô.

  Cô mở phần mềm mua vé, bỗng nhiên chợt nghĩ ra một chuyện.

  ”Anh ta không nói là đặt vé máy bay đúng không?” Trì Oánh cười gian xảo, dứt khoát đặt một cái vé tàu lửa, còn cố ý chọn ghế cứng trên tàu tốc hành bình thường.

  Ga xe lửa cách đó không xa, mua vé xong cô đi taxi đến lấy vé, lấy vé xong quay lại công ty trong vòng một tiếng. Nhưng cô không đến văn phòng của Lạc Minh Dịch ngay, đến khi chuẩn bị tan sở, cô mới chậm chạp cầm vé đi vào.

  

  Khi Lạc Minh Dịch nhìn thấy tấm vé, anh ta gần như không nhịn được mắng người: “Vé tàu lửa? Tàu tốc hành, ghế cứng... lại còn là chuyến tàu đêm?”

  Trì Oánh nhìn chằm chằm anh với một đôi mắt to ngây thơ: “Nhưng Lạc tổng không có nói không được đặt vé tàu lửa?”

  Lạc Minh Dịch: “Vậy sao cô không hỏi?”

  Trì Oánh: “Vậy thì sao anh không nói? Không phải trách nhiệm của một nhà lãnh đạo sáng suốt là phải truyền đạt thông tin chính xác sao? Nhưng mà cũng không sao, vé có thể trả lại, tôi sẽ giúp anh đặt vé máy bay. Nhưng bây giờ sắp hết giờ làm việc rồi, có thể phiền Lạc tổng ngày mai khi đến sân bay tự mình lấy vé được không?”

  Lạc Minh Dịch im lặng một lúc, đột nhiên mỉm cười, “Cô nói đúng, đã như vậy... lần này... cô sẽ đi cùng tôi. Vừa hay Susan nói cô ấy muốn xin nghỉ 2 ngày. Tôi vốn là bảo cô ấy chờ thêm vài ngày nữa rồi mới xin nghỉ”

  

  Trì Oánh đột nhiên cảm thấy như vừa nhấc đá tự đập vào chân mình.

  Hết lần này tơi lần khác yêu cầu của Lạc Minh Dịch là hợp lý, cô không có biện pháp từ chối.

  Chỉ có thể miễn cưỡng nở nụ cười, “Được rồi, vậy thì để... chị Susan nghỉ ngơi thật tốt hai ngày đi.”

  

Ra khỏi phòng làm việc của Lạc Minh Dịch, cô lại mở phần mềm đặt vé và hạ quyết tâm đặt một ghế ngồi cách xa thiệt xa chỗ Lạc Minh Dịch.

  Sau đó cô phát hiện... đã hết chỗ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.