Ba Vạn Dòng Thư Tình

Chương 26: Chương 26




“... Lừa gạt?” Lục Thành cũng cảm thấy bất ngờ.

Bữa tiệc ngày đó hắn có có ý định nói lời khách sáo nhưng khi nói khách sáo, mục đích của hắn là muốn Tiền Trí Bằng nói ra cái giá này là bất công.

Suy nghĩ của hắn một mực hướng về lộ ra sự bất công nhưng Trương Mịch Nhã lại mở miệng nói là “lừa gạt“.

Hai chữ này nghe ra so với “lộ ra sự bất công” nghiêm trọng hơn nhiều, chí ít mức độ ác ý lớn hơn.

“Chuyện này có thể sao?” Lông máy Lục Thành nhíu lại, Tạ Thanh và Ngô Mẫn ngơ ngác nhưng trong lòng cũng nghĩ như vậy.

Trương Mịch Nhã thích tư thế dựa lưng, ánh mắt buồn cười lướt trên mặt bọn họ một vòng, hỏi ngược Lục Thành: “Cậu học khoa luật hay tôi học khoa luật?”

Lục Thành bị nghẹn họng, xấu hổ ho nhẹ: “Nghe học tỷ.”

“Lấy tất cả những thứ có thể làm chứng cứ cung cấp cho tôi.” Giọng điệu Trương Mịch Nhã lạnh nhạt, thả bút ghi âm lên bàn trà, “Chỉ bằng ghi âm là không đủ, ghi âm chỉ có thể hỗ trợ chứng cứ, hình thành dây xích chứng cứ hoàn chỉnh mới có tác dụng. Những thứ giấy trắng mực đen quan trọng hơn... Hợp đồng, thỏa thuận đối chiếu với chữ ký và dấu tay mới có thể chứng minh, chức thực qua lịch sử trò chuyện, những thứ này đều tính.”

Còn thiếu rất nhiều thứ nhưng cứ như vậy để mọi người thoải mái một hồi trước đã.

“Chúng tôi sẽ nhanh chóng thu thập chứng cứ.” Lục Thành gật đầu.

Trương Mịch Nhã nhấn mạnh: “Càng nhanh càng tốt.” Một hồi, rồi nói tiếp, “Trước tiên thu thập những chứng cứ giúp tòa án có thể thụ lý vụ án, từ khi thụ lý tới lúc mở phiên tòa có thể mất mấy tháng, trong mấy tháng này có thể từ từ bổ sung số chứng cứ còn lại, lúc mở phiên tòa có thể đưa ra.”

Thần sắc Lục Thành cứng lại, suy nghĩ một chút: “Phần chứng cứ ghi âm này, có thể chờ tới lúc mở phiên tòa bổ sung?”

Trương Mịch Nhã có chút nghi hoặc: “Có thể nhưng vì sao?”

Lục Thành cười: “Trước mắt tôi muốn cô ấy kiếm được tiền xuất bản đã.”

Xuất bản sách thông thường là hai mươi vạn chữ một quyển, Tạ Thanh hiện tại đã viết mười vạn, mấy tháng sau, chí ít có thể xuất bản một quyển trong thành phố, nếu quá trình thuận lợi có thể ra tới hai bản.

Mỗi quyển giá ít nhất 32 đồng, nhuận bút 10%, số lượng in đầu là 3 vạn quyển. Chia cho Văn hóa Thành Thư 30%, số tiền mỗi quyển sách tới tay cô cũng tới hơn sáu vạn.

Cô khởi tố Khởi Văn, cho dù Khởi Văn biết cô và “người bí ẩn của Văn hóa Thành Thư” là một, ngại sức ảnh hưởng trong giới của Văn hóa Thành Thư, có lẽ cũng sẽ không dễ dàng bội ước, quá trình xuất bản có thể tiếp tục.

Nhưng nếu như ngay cả bản ghi âm cũng đưa ra, sẽ không giống vậy nữa.

Dựa theo quá trình tố tụng, sau khi tòa thụ lý sẽ thông báo cho bị cáo, sẽ lấy tất cả một phần bản sao chứng cứ cho bị cáo xem. Nếu Khởi Văn nghe được bản ghi âm tự nhiên sẽ biết hắn có nhúng tay vào chuyện này, chắc chắn sẽ trở mặt, nhất định sẽ quấy nhiễu dự án xuất bản.

Quả thật, nếu như hai bên giải ước, hắn cũng có thể tìm bên hợp tác khác, cũng có thể trực tiếp giao cho mảng xuất bản của Văn hóa Thành Thư.

Nhưng cái giá Khởi Văn bỏ ra rất tốt, tại sao trước tiên hắn không kiếm một khoản?

Trương Mịch Nhã nghe vậy vặn lông mày, lại không nén được muốn bật cười, biểu hiện có vẻ hết sức phức tạp: “Vị này... Học đệ, cậu học chuyên ngành nào?”

Lục Thành gật đầu: “Văn học.”

“Người làm văn các người sao cũng nhạn quá bạt mao [1] như vậy.” Trương Mịch Nhã cười nhạo, ngẫm lại gật đầu, “Nếu như các người tìm đủ chứng cứ khác, vậy cũng có thể.”

[1] Thành ngữ Trung Quốc, ẩn dụ những người thích tận dụng cơ hội, thấy cơ hội tốt sẽ nắm bắt.

Bàn bạc vui vẻ, Lục Thành vốn muốn mời Trương Mịch Nhã một bữa cơm, nhưng lịch trình của cô ấy quá bận, khéo léo từ chối.

Ba người rời khách sạn, Lục Thành không yên lòng suy nghĩ xem còn có thể tìm chứng cứ gì, lúc cửa thang máy mở ra mới ngước mắt, nhìn thấy bước chân Tạ Thanh đi ở phía trước có chút tung tăng.

Hắn ngớ ra, nở nụ cười.

Bản thân cô hiển nhiên cũng không phát hiện điều này, không phát hiện cành cây nhỏ cũng lộ ra niềm vui vẻ.

Ngay cả khí chất cũng đã có chút thay đổi vi diệu, sự lạnh lùng hắn quen thuộc đột nhiên được bao phủ bởi một lớp cảm xúc ấm áp sung sướng. Giống như bông tuyết sớm mai, ánh sáng mặt trời đỏ cam nhảy nhót trên lớp tuyết thật dày trên rìa đường, thoạt nhìn, cảm thấy mát mẻ, nhưng cũng cảm thấy ấm áp.

Lục Thành không nói lời nào, yên tĩnh thưởng thức một hồi. Cô đột nhiên quay đầu, hắn vội vàng chuyển tầm mắt đi.

Tạ Thanh hiếu kỳ nhìn hắn: “Sao Lục tổng lại ghi âm vậy? Là cố ý hay là tiện tay ghi lại?”

“... Khụ.” Lục Thành ho nhẹ. Bị người ta hỏi ngọn nguồn “âm mưu” khiến hắn có chút lúng túng, không có đáp lại, trực tiếp đi lướt qua cô.

Tạ Thanh ngẩn người, càng truy hỏi lợi hại hơn: “Làm sao vậy?” Sau đó có chút lo lắng, “Có hợp pháp không...” Nói xong cô đuổi theo hắn nhưng hắn chân dài lại đi nhanh, cô muốn đi bằng hắn thì phải chạy chậm.

Cô vừa chạy vừa ngẩng đầu đánh giá vẻ mặt hắn, lo lắng nói: “Lục tổng? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Anh có chuyện gì không nói với tôi và luật sư sao?”

Cô thật giống như vô cùng hiếu kỳ, làm cho Lục Thành không đáp ứng nổi.

Lục Thành ổn định bước chân, quét mắt nhìn Ngô Mẫn.

Ngô Mẫn phản ứng rất nhanh, nhìn cửa lớn gần trong gang tấc: “Tôi đi trước gọi xe.” Lời còn chưa dứt đã bước vào cửa xoay.

Lục Thành hạ thấp ánh mắt, nhìn vào mặt Tạ Thanh.

Mặt trái xoan mộc mạc, một đôi mắt sáng.

Đối diện trong chốc lát, hắn cười khẽ: “Rất ít khi nghe cô nhiều lời như vậy.”

Lời của cô chưa bao giờ nhiều, nếu như nói “thao thao bất tuyệt”, vậy chắc chắn là lúc nói chính sự, mỗi lời đều có giá trị.

Khi nói chuyện phiếm, cô giống như là nghe nhiều hơn nói. Những lời truy hỏi liên tiếp nói ra từ miệng cô, Lục Thành cảm giác rất ngạc nhiên.

Tạ Thanh bị hắn nói vậy, cô hơi dừng lại, môi mỏng mấp máy, lại nói: “Tôi không có ý tứ gì khác.”

Chỉ sợ càng ngày càng rắc rối.

Cô không hiểu luật pháp lắm, phần lớn mọi người cũng như thế, mặc dù không thể nói là “người thiếu kiến thức về pháp luật”, nhưng đối với các loại quy định của luật pháp về chuyện lớn chuyện nhỏ như thế nào cũng không rõ ràng.

Ví dụ như việc ghi âm này, khái niệm chung trong đầu cô là việc ghi âm làm bằng chứng này phải có được bằng thủ đoạn hợp pháp.

Có thể tính là thủ đoạn hợp pháp không? Ở trong tình huống đối phương không biết có tình hay không? Nói lời khách sáo nhưng có ý định xấu có tính hay không? Cô cũng không rõ ràng.

Nếu thủ đoạn không hợp pháp thì sẽ bị thế nào? Có tính là phạm tội làm trái pháp luật hay không? Cô cũng không rõ lắm.

Cho nên đương nhiên cô lo lắng. Cô muốn giành lại bản quyền <Thanh Châu Lục> nhưng nếu như vì muốn vậy mà phải làm chuyện nguy hiểm tới nỗi ngồi tù thì thôi.

Lục Thành buồn cười: “Sẽ không khiến cô phải ngồi tù.” Nếu không phải cố ý kiềm chế, hắn sẽ nhịn không được giơ tay búng trán cô.

Tạ Thanh thở phào, sau đó nhíu mày: “Anh ngồi tù cũng không được nha.”

Cô lo lắng cho tôi à?

Trong đầu của hắn hiện lên câu nói này, trong nháy mắt tâm tình trở nên cuồn cuộn nhưng hắn cũng bình tĩnh lại rất nhanh.

Cuối cùng hắn ngả ngớn cười nhạo một tiếng: “Tác giả các người, não hoạt động hơi quá rồi đó.”

“Để tôi phổ biến về pháp luật cho cô.” Khẩu khí của hắn tùy ý nhưng tim lại đập loạn xạ, cố tỏ ra tỉnh táo bằng cách đưa mắt nhìn quầy lễ tân cách đó không xa, “”Thủ đoạn phi pháp” là cô lén lút có hành vi cài đặt thiết bị nghe lén trong nhà người khác. Trường hợp công khai ghi âm dưới tình huống đối phương không biết, nói lời khách sáo, luật pháp đều công nhận.”

“Như vậy à...” Cô gật gật đầu.

Hắn thu ánh mắt lại: “Cô cảm thấy tôi là kẻ ngu si sao?”

Cô sợ sệt: “Tôi không có.”

“Tôi đều hỏi qua bên pháp vụ hết rồi.” Hắn thu lại nụ cười, có vẻ nghiêm túc, “Tuy rằng bên pháp vụ của Văn hóa Thành Thư không thể ra mặt thay cô trong vụ án này nhưng trình độ của họ thì có thể, cô yên tâm.”

Nói xong, khóe mắt nhìn thấy một chiếc xe riêng ở ngoài cửa, Ngô Mẫn vừa đi ra đã quay lại, Lục Thành hướng cửa xoay thủ thế “xin mời” nói: “Xe tới rồi.”

Tạ Thanh liếc nhìn cũng đi ra ngoài. Giống như lúc cùng đi nhờ xe tới, Lục Thành, Ngô Mẫn và Tạ Thanh ngồi chỗ phía sau. Khi các cô lên xe, hắn theo thói quen đưa tay vịn cửa xe, phòng có người đập đầu.

Ba người không ở lại Tế Nam lâu, trong đêm đó mua vé trở về Bắc Kinh.

Chủ yếu vì Lục Thành quá bận. Hắn hỏi Tạ Thanh, có muốn ở lại Tế Nam một buổi chiều, Ngô Mẫn có thể ở lại cùng cô một ngày, Tạ Thanh ngẫm lại, cảm thấy cũng không cần thiết.

Lúc tới Bắc Kinh, trời đã tối hắn, Lục Thành cho Ngô Mẫn đi trước. Xuất phát từ sự cân nhắc an toàn, hắn gọi xe, đưa Tạ Thanh về nơi ở sau đó mới tự mình về nhà.

Tòa nhà thương mại và dân cư Tạ Thanh sống cách đường lớn một đoạn, ở giữa có một khu đất trống, cho người dân tiện lắp các thiết bị tập thể hình.

Từ ven đường đi vào cầu thang không tới ba phút, nhưng khi cô xoay người đóng cửa lại, mới nhìn thấy xe khởi động, tốc độ chậm rãi.

Là chờ cô an toàn vào nhà sao?

Cô sửng sốt một chút, đáy lòng dâng lên một cỗ cảm xúc vi diệu.

Lục Thành ở khu thương mại quốc tế, không xa trung tâm lắm, buổi tối không kẹt xe thì đi mười phút là đến.

Đi vào phòng khách mở đèn, Lục Thành đi tới tủ rượu, tiện tay chọn một bình rượu đỏ.

Nhân viên vệ sinh mỗi buổi sáng đúng giờ tới quét dọn nên trong phòng rất sạch sẽ, chỉ là khi đêm xuống, có lúc sẽ có vẻ quá mức yên tĩnh.

Hắn ở trong sự yên tĩnh tự rót tự uống một chén, chất cồn nhàn nhạt giải tỏa mệt mỏi cũng không khiến hắn suy nghĩ phiền loạn.

Cầm điện thoại lên, Lục Thành gọi điện cho Ngô Mẫn.

Điện thoại rất nhanh kết nối: “Vâng, Lục tổng?”

Lục Thành hỏi trước: “Cô còn chưa ngủ sao?”

“Chưa ạ, tôi còn chưa có về nhà.” Ngô Mẫn trả lời xong, lúc này Lục Thành mới nói: “Còn có chuyện này tôi quên nói.”

Ngô Mẫn: “Chuyện gì vậy?”

Lục Thành: “Bình luận trên Zhihu, cô điều tra thêm đi.”

Như Tạ Thanh nói, đưa ra yêu cầu xin lỗi là chuyện của cô ấy nhưng hắn cũng ở trong chuyện này, hắn có quyền dùng cách của mình giải quyết vấn đề.

Ngô Mẫn không hổ là vị thư ký tài giỏi, lập tức nói: “Ồ, kỳ thực tôi đã tra xong rồi.”

Lục Thành: “Là ai?”

“Người của ban biên tập - Diệp Linh.” Cô nói, “Camera giám sát của khách sạn rất rõ ràng, trong hành lang Tạ tiểu thư chỉ gặp mình cô ấy, nhìn qua là hỏi đường. Sau đó tôi hỏi Tạ tiểu thư, cô ấy nói, Diệp Linh đã xin lỗi cô ấy.”

Lục Thành day thái dương: “Bảo cô ta nghỉ việc đi.”

“Được.” Ngô Mẫn đáp lại, “Chẳng qua còn chút chuyện khác. Tạ tiểu thư nói Diệp Linh nói với cô ấy, nói những lời đồn liên quan tới cô ấy và anh là do Đào Diệp nói cho cô ấy biết.”

Khi nghe cái tên này Lục Thành nghi hoặc giống hệt lần trước: “Ai?”

“Tên thật là Đào Nhiên, chính là tác giả ký hợp đồng với chúng ta từ phòng làm việc Linh Mặc.” Ngô Mẫn giải thích, “Diệp Linh nói bởi vì cô ta và Tạ tiểu thư cùng là người từ phòng làm việc Linh Mặc đi ra, cho nên cô ấy mới tin tưởng không hoài nghi.”

Đào Nhiên.

Lục Thành đắn đo.

Không biết Đào Nhiên có mâu thuẫn gì với Tạ Thanh, nhưng rõ ràng, người có thể bịa đặt ra lời ác ý này, bất luận hắn làm cái gì, cô ta cũng oán hận Tạ Thanh.

Nhưng vạch trần cô ta cũng có chút không nói đạo lý.

Rất lâu, hắn mở miệng: “Nói chuyện Diệp Linh phải nghỉ việc cho Đào Nhiên, cô tự mình gọi điện thoại, nói ngay hôm nay.”

Ngô Mẫn sẽ biết phải nói thế nào, sẽ không liên quan tới Tạ Thanh.

Ngô Mẫn suy nghĩ một chút: “Vậy tôi nói cho cô ta biết Ngụy tổng nhìn thấy bài đăng kia rồi nói cho anh, anh đã cho người kiểm tra camera giám sát. Tạ tiểu thư cũng biết chuyện này, cô ấy nói không muốn lời đồn đại trở nên quá lớn nên để Diệp Linh xin lỗi. Hiện tại chuyện lớn đã hóa nhỏ, cô ta cũng đừng quá căng thẳng, chuyện này chấm dứt ở đây hay tôi chỉ báo một tiếng thôi?”

Rất phù hợp, Tạ Thanh ở trong đó có tác dụng rất trực tiếp. Hơn nữa việc Diệp Linh phải nói xin lỗi, nhân viên Văn hóa Thành Thư cũng có thể làm chứng, về phần hắn có kiểm tra camera giám sát trước đó hay không, Đào Nhiên cũng không chứng thực được.

Lục Thành gật đầu: “Như thế đi, cảm ơn.”

Cúp điện thoại, hắn đi rửa mặt, cho tới khi tắm xong thay áo ngủ nằm dài lên giường, hắn mới cầm cầm điện thoại lên.

Không ngoài dự đoán, Ngô Mẫn gửi tiến triển qua tin nhắn trên WeChat.

“Ngô Mẫn”: Tôi nói cho Đào Nhiên rồi, cô ta không phủ nhận. Cô ấy muốn tới công ty gặp anh, mời anh một bữa cơm, xin lỗi trực tiếp.

“Ngô Mẫn”: Tôi không trực tiếp trả lời cô ta, hiện tại cô ta đang nhắn tin hỏi tôi anh có ngày nào rảnh rỗi không.

Lục Thành trả lời ba chữ: “Tôi không rảnh.”

Bản thân Ngô Mẫn cũng đoán được, nói cho hắn kết quả này chỉ là theo phép. Thấy hắn nói như vậy cũng không khuyên thêm, trả lời bằng icon OK.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.