Bà Xã, Ngoan Ngoãn Để Anh Sủng Em

Chương 112: Chương 112




Gần đây ông Chu cũng cảm thấy mình không bình thường, nhưng người này khí phách một đời, nơi nào cho phép người khác nói mình không bình thường. Nhìn con gái mình cả ngày ra ngoài liền khóa cửa lại, trong lòng ông ta tức giận, chờ Chu Kỳ trở lại ông ta liền làm khó dễ. Chu Kỳ là một cô gái sức không bằng Chu lão đại, bàn tay Chu lão đại vừa vung Chu Kỳ liền ngã trên đất rồi, đợi khi cô hồi phục tinh thần cha cô đã chạy ra ngoài.

Chu Kỳ nhanh chóng dậm chân, lúc này ông Chu đi ra ngoài bị Lý Lệ biết nhất định muốn dẫn người đến cửa. Chu Kỳ nhìn trạng thái của ông Chu quả thật có gì đó không đúng. Chu Kỳ liền đi giày đuổi theo, vừa đuổi theo vừa gọi cho Chu Khải. Chu Khải vừa nghe liền cảm thấy có cái gì không đúng, vội vàng cũng không quản chuyện bên này nữa lập tức chạy ra sân bay.

Chu Kỳ ra ngoài chậm một bước, nhìn ông Chu lái xe phía trước, Chu Kỳ kiền lái xe đuổi theo. Chu Kỳ rất gấp, với tình trạng này của ông Chu mà lái xe được?

Có thể gặp chuyện không may hay không? Kết quả đèn đỏ trước mặt chặn Chu Kỳ lại, cảnh sát giao thông vừa vặn đứng ở bên cạnh cô, Chu Kỳ không dám phóng đi, chỉ có thể trơ mắt nhìn ông Chu lái xe đi về phía trước.

Chờ đèn đỏ vừa qua, ông Chu đã không thấy đâu. Chu Kỳ thấy không ổn, lập tức gọi điện cho Chu Khải. Chu Khải cũng rất may mắn, thuận lợi đi tới sân bay trực tiếp mua đua vé, đã vào khu vực an toàn. Điện thoại di động bị tắt, căn bản Chu Kỳ không gọi được. Chu Kỳ dừng xe ở bên đường suy nghĩ, ông Chu sẽ đi đến đâu?

Hiện tại chuyện Chu Kỳ sợ nhất chính là ông Chu xuất hiện tại Thánh Đức, đến lúc đó Lý Lệ vừa nhìn thấy ông Chu xuất hiện, ông Chu chính là chủ tịch của Chu thị, ngộ nhỡ lúc này khiến ông Chu quyết định cái gì thì coi như xong rồi. Lập tức đạp ga, đánh tay lái hướng công ty Thánh Đức, kết quả đi tới liền thấy chiếc xe của ông Chu!

Chu Kỳ thấy chiếc xe kia cả người như nằm mộng, sau đó xe cũng không kịp khóa chạy vào. Suy nghĩ một chút với sự thông minh của Lý Lệ, khẳng định sẽ biết tình trạng của ông Chu không ổn, ngộ nhỡ,…ngộ nhỡ…….

Chu Kỳ liều mạng chạy vào bên trong.

Thật ra khi Chu Kỳ chưa về tới nhà, Lý Lệ gọi một cuộc điện thoại cho nhà họ Chu. Cô ta ở trong nhà họ Chu đã lâu, biết mã số của mỗi bộ điện thoại trong nhà, lập tức gọi tới điện thoại trong thư phòng của ông Chu, ý tứ rằng Chu Kỳ căn bản không trấn giữ được công ty, các người làm sao có thể để một tiểu cô nương ra mặt, các người rõ ràng không coi trọng chúng ta, hạng mục này các người có muốn làm hay không nha.

Sau khi cúp điện thoại ông Chu mới bừng tỉnh hiểu ra, không trách được hai ngày nay hai đứa bé kia đều không thấy bóng người. Thì ra lại muốn đoạt quyền của ông ta. Không được, công ty ông ta xây dựng hơn nửa đời người, tại sao có thể để cho hai tên khốn kiếp lộng tẩu, tuyệt đối không được. Cho nên khi Chu Kỳ trở lại ông ta liền tát một cái.

Trong phòng họp ba người, Lý Lệ, Triệu tổng và ông Chu. Trên tay ông Chu còn cầm bút không biết ký cái gì, Lý Lệ cùng Triệu tổng nhìn nhau cười một cái, sau đó Lý Lệ ưu nhã đi tới, rút hợp đồng trong tay ông Chu, cẩn thận nhìn một chút, sau đó khóe miệng chậm rãi nâng lên.

Chờ Chu Kỳ vào liền thấy một màn này, Chu Kỳ nhìn không khí giữa ba người này có gì không đúng, không phải có chuyện gì xảy ra rồi chứ?

Chu Kỳ thở hổn hển đi tới trước ông Chu, nhìn ông Chu đờ đẫn cười khúc khích, Chu Kỳ ngây ngẩn cả người, dùng sức lay oogn Chu: “Cha, cha!”

Sau đó ông Chu chậm rãi chuyển tầm mắt, cúi đầu nhìn bút trên tay, sau đó nhìn Lý Lệ và Triệu tổng cầm tài liệu cười hài lòng, ông Chu liền tát một cái vào mặt mình, xem ông ta làm những gì rồi, con mẹ nó thật ngu xuẩn.

Trái tim Chu Kỳ lập tức đập mạnh, bỗng chốc đôi mắt đỏ lên, rống lên với Lý Lệ: “Tiểu tiện nhân, cô đã làm gì với cha tôi?”

Lý Lệ cũng lười giả bộ, cầm tài liệu trong tay vô tội nhún nhún vai, sau đó dùng nét mặt “không liên quan gì đến ta” nhìn Chu Kỳ: “Cha cô đột nhiên xông vào phòng làm việc mắng tôi.Tôi liền nói, nếu như không có thành ý hợp tác vậy thì đừng hợp tác nữa, ai biết cha cô lại làm như vậy, lập tức lấy giấy bút ra viết hợp đồng hủy bỏ hợp tác, chuyện này có liên quan gì đến tôi?”

Chu Kỳ không thể tin được, chuyện này…… Sau đó nhìn vẻ mặt hối tiếc của ông Chu, sắc mặt Chu Kỳ lập tức chuyển đổi, Nhìn Lý Lệ bên kia, trong mắt tất cả đều là hận ý: “Lý Lệ, cô không phải là người, làm sao cô có thể đối xử như vậy với nhà của tôi? Chúng tôi đã bạc đãi cô sao? Cô có lương tâm hay không?”

Nghe được hai từ “lương tâm”, Lý Lệ không nhịn được cười: “Ha ha, lương tâm? Tôi từng có, tôi chân thành đối đãi với các người, nhưng Chu Khải thì sao? Anh ta thì sao? Coi như không yêu tôi tôi cũng không thèm để ý, chỉ cần anh ta có thể một lòng với tôi là tốt rồi. Nhưng anh ta đã làm những gì? Ngày kết hôn cũng vì Nghiêm Hi mà trực tiếp bỏ tôi lại mà chạy đi, quất thẳng một roi vào mặt tôi trước mặt mọi người. Chu Kỳ, đừng trách tôi lòng dạ độc ác, tôi chính là một người hẹp hòi, cô hoài nghi tôi, vậy tôi sẽ để cho tất cả các người phải xuống địa ngục, không thể đứng lên được. Các người không phải vẫn luôn xem thường tôi sao? Vậy tôi sẽ khiến cho các người ở địa ngục không thể lật người.”

Chu Kỳ nghe tức giận run cả người: “Lý Lệ, sẽ không có kết quả tốt.” Sau đó mắt mở thật to chịu đựng lửa giận, liếc mắt nhìn Triệu tổng ngồi một bên xem trò vui: “Ông cũng đừng quá đắc ý, Lý Lệ chính là một con sói đội lốt người, ông nhìn nhà họ Chu tôi đi, chúng tôi nuôi cô ta bao lâu cuối cùng lại bị hại thành ra như vậy, ông cảm thấy cô ta sẽ không đối xử như vậy với ông? Triệu tổng, xem ra trước kia thật đúng là tôi coi trọng lầm người.” Nói xong liền lôi kéo ông Chu ra cửa, không thể không nói, trên người Chu Kỳ lúc này có một loại khí thế, mặc dù đứng trước mặt người muốn giết cô, cô cũng có thể cười nói với người đó.

Cũng không thể không nói, chuyện này ảnh hưởng rất lớn đối với Chu Kỳ, cô cũng được coi là trưởng thành rồi. Thế nhưng chuyện này cũng đả kích rất lớn với Chu thị, chờ Chu Khải trở lại liền nghe Chu Kỳ nói, lập tức bối rối. Đây chính là toàn bộ tiền bạc của Chu thị, không có tiền Chu thị không thể hoạt động dù chỉ một ngày, làm như thế nào đây?

Chu Kỳ cũng biết chuyện lần này quá lớn, nhưng kỳ quái lần này Chu Kỳ không khóc, một giọt nước mắt cũng không có. Ngược lại cô bình tĩnh đứng lên nói với anh trai mình: “Anh, không có việc gì, không phải chỉ tiền thôi sao, không phải chỉ có tiền mới có thể giải quyết mọi việc. Rồi cũng sẽ qua đi, không có việc gì, không có việc gì.” Ngoài miệng Chu Kỳ nói như vậy nhưng sau khi trở về phòng cô liền tức giận thổ huyết rồi, một hơi không nói nổi, cảm thấy cổ họng mình ngọt ngọt, lập tức phun ra. Chu Kỳ cũng sợ đến choáng váng, ở bên ngoài Chu Khải vừa muốn về phòng liền nghe thấy động tĩnh, liền gõ gõ cửa: “Kỳ Kỳ, không sao chứ?”

Chu Kỳ có chút mộng, đây là thế nào? Cô không phải là sắp chết? Sau đó ngơ ngác quay đầu lại nói: “Anh, em không sao, anh yên tâm.”

Hiện tại Chu Khải cũng mệt chết đi được, cũng không suy nghĩ nhiều, trực tiếp trở về phòng. Ngược lại Chu Kỳ ở bên trong cảm thấy mình hài lòng hơn nhiều, cô sắp chết? Vậy cũng không cần cố kỵ nhiều như vậy!

Sau một đêm Chu thị liền xong đời, cả công ty sụp đổ. Cũng không biết người nào lộ tin tức ra ngoài, ngày thứ hia sau khi ông Chu ký hợp đồng, tất cả mọi ký giả đều chạy đến nhà họ Chu chặn người. Ba người nhà họ Chu đều núp ở trong phòng không ra, hiện tại đi ra ngoài cũng vô ích, công ty cũng xong rồi. Nói ra thật muốn cười, cũng chỉ vì một hợp đồng, công ty cả đời ông Chu phấn đấu liền xong.

Bên thành phố G Chu mẫu nghe được tin đồn, lập tức gọi điện thoại tới. Điện thoại vừa thông liền liên tiếp mắng chửi, mắng ông Chu và mắng Chu Khải, hai người đàn ông này làm ăn cái gì không biết, công ty đang tốt mà cứ như vậy xong đời?

Ban đầu khi hai người hùng tâm tráng chi đi thành phố A , rồi như thế nào, trực tiếp đem công ty phá hủy. Cuối cùng Chu mẫu còn tặng thêm một câu: “Ly hôn, cái nhà này tôi không sống được nữa.” Nói xong liền cúp điện thoại. Chu mẫu thừa dịp bên ngoài còn chưa có người tìm đến vội vàng dọn dẹp những đồ trang sức của mình chạy đi. Kết quả một đường chạy vào phòng của Chu Khải và Chu Kỳ, vơ vét toàn bộ, châu báu trang sức của Chu Kỳ, đồng hồ đeo tay quý giá của Chu Khải, còn có mấy chiếc xe nổi tiếng, tất cả đều bị Chu mẫu lấy đi.

Vốn bà ta còn muốn bán biệt thự đi nhưng cuối cùng ảo não phát hiện, biệt thự không phải tên của bà ta. Bà ta thấy hối hận, bình thường tại sao bà ta lại không nghĩ đến chuyện này a.

Chu thị sụp đổ, Lý Lệ cũng có động tĩnh, lấy khoan dung xuất hiện trước mặt cổ đông của Chu thị nói, cô ta muốn mua lại Chu thị. Kết quả những cổ đông kia nhìn nhau, cảm thấy người phụ nữ trước mặt có phải bị bệnh thần kinh hay không?

Chu Khải không biết những suy nghĩ của các cổ đông, hắn an vị ngồi tại chỗ nhìn Lý Lệ phách lối. Lý Lệ cũng lẳng lặng nhìn hắn, sau đó lấy một phần tài liệu từ trong túi xách ra, chậm rãi ném xuống trước mặt Chu Khải, từ trên cao nhìn xuống nói với Chu Khải: “Giấy thỏa thuận ly hôn tôi đã ký, những điều kiện bên trong của anh tôi hoàn toàn đồng ý. Anh nói tiền nuôi dưỡng hàng năm tôi sẽ tự quyết định, đây chính là anh nói.” Sau đó Lý Lệ chớp mắt một cái, có chút xin lỗi nhìn Chu Khải: “Chỉ là, nhìn tình huống trước mắt, tôi sợ là anh sẽ không chịu nổi. Được rồi, tôi liền cắt cái này đi, tiền nuôi dưỡng tôi không cần, anh trả tự do cho tôi là tốt rồi.”

Chu Khải nhìn Lý Lệ, hiện tại hắn giận muốn chết rồi, nhưng trên mặt không biểu hiện tức như vậy, đứng lên nói, rất phong độ cười cười với Lý Lệ: “Lý tiểu thư, sợ rằng công ty này không phải cô muốn thu mua là có thể thu mua nha. Tôi đã quyết định, tôi tìm tới luật phá sản, sẽ đấu giá, cho nên, chỉ sợ cô muốn thu mua công ty chúng tôi cũng phải cạnh tranh với người khác đó nha.” Nói xong cũng thân sĩ gật đầu: “Thật xin lỗi, tôi còn có chuyện.” Nói xong cũng bước nhanh rời khỏi phòng họp.

Lý Lệ vừa nghe, luật phá sản? Hahaaaaa……?

Dù phá sản thế nào, dù cạnh tranh như thế nào, Chu thị như vậy ai nguyện ý bỏ ra một số tiền lớn để mua? Chỉ có cô ta nguyện ý mà thôi. Thật đúng là tưởng rằng Chu thị là một công ty tốt ư, còn tường là miếng mồi ngon, người người đều muốn cướp?

Ngu xuẩn!

Lý Lệ không phải không quan tâm đến tiền, chỉ là cô ta lấy được tiền của Chu thị cũng đủ để mua công ty này rồi. Hiện tại cô ta nhưng khi không vớ được một công ty a.

Kết quả khiến Lý Lệ không ngờ chính là đến cuối cũng cô ta cũng không có được công ty này, tiền trong tay chỉ mua được một đống cổ phiếu của Chu thị mà thôi.

Lý Lệ tái xanh mặt nhìn Nghiêm Hi đang đứng trước mặt cô ta cười không ngớt, cứ nhìn chằm chằm như vậy, sau đó liền cười, cười rất lễ phép hỏi: “Nghiêm tiểu thư đây là như thế nào? Làm sao lại tới những chỗ như thế này hả?” Tại hội nghị thu mua Chu thị, cô ta đã chuẩn bị kỹ càng, những cổ phiếu của các cổ đông đều đã ở trong tay cô ta. Nhưng hiện tại Nghiêm Hi xuất hiện làm gì?

Nghiêm Hi cười cười, cười rất tao nãh, hoàn toàn đối lập với sắc mặt xanh mét của Lý Lệ. Nghiêm Hi nói: “A, Lý iểu thư không cần có áp lực, hôm nay tôi chỉ nhận được thông báo của cấp dưới, tới đây tham dự hội nghị mà thôi, cô làm gì thì cứ làm đi.” Nói xong cũng ưu nhã đi, khi đi qua Chu Khải Nghiêm Hi còn cười chào hỏi. Chu Khải cũng cười rất tự nhiên, hoàn toàn không nhìn ra cái gì không đúng.

Lý Lệ nhìn hai người kai, càng nhìn càng thấy hai người này không bình thường. Đều là người đã chia tay, vẫn còn ở công cộng cười nói? Thật là buồn cười!

Nhưng lo lắng trong lòng của cô ta càng lúc càng lớn, tại sao vậy? Bởi vì mỗi lần Nghiêm Hi xuất hiện trước mặt cô ta thì sẽ không có chuyện gì tốt cả, lần này thu mua có thể không thuận lợi?

Lý Lệ lấy tài liệu mà thư ký đã chuẩn bị xem lại một lần, cuối cùng cũng cảm thấy yên tâm. Cô ta có 45% cổ phần, Chu thị không giống các công ty khác, ngay cả đổng sự trưởng là ông Chu cũng chỉ có 10%, hiện tại cô ta cs 45% vậy là đủ rồi. Trên tài liệu ghi rõ, cổ phần của Chu thị hiện nay là 0.8, còn dư lại 20% căn bản không biết trong tay ai, nói không chừng người này chết rồi. Cổ phần của cô ta tương đương với 51% trở lên, cô ta đứng đầu, sợ cái gì.

Nghĩ tới đây, Lý Lệ khôi phục lại tự tin của mình, cười nhạt một tiếng nhìn Chu Khải và Nghiêm Hi ở bên kia.

Nghiêm Hi xuất hiện ở nơi này, Chu Khải cũng cảm thấy kỳ quái. Mấy ngày nay tâm ý của hắn đã sớm nguội lạnh, tin đồn bên ngoài có rất nhiều, nói Chu thị thiếu nợ một đống lớn, người chơi cổ phiếu sợ hãi bán thốc bán tháo, cổ phiếu của Chu thị giảm mạnh. Thật ra tin tức này hoàn toàn không đúng, Chu thị không hề có vấn đề nợ nần, cũng chỉ là thiếu tiền mà thôi. Chu Khải cũng đã tìm mấy công ty tốt khuyên bọn họ nhập cổ, nhưng người ta đã nói rõ, lần này đứng sau lưng Lý Lệ là Triệu tổng. Hết cách rồ, lực của bọn họ không đủ, không thể giúp anh.

Những người đó nói rất mờ mịt, nhưng Chu Khải vẫn hiểu, chính Lý Lệ đứng sau lưng gây áp lực cho các công ty giao hảo với Chu thị. Mắt Chu Khải như đao kiếm muốn đâm thẳng vào người Lý Lệ, nhưng cũng chẳng có ích lợi gì. Lý Lệ thấy được, vô tội nháy nháy mắt, sau đó liền cười. Bây giờ nhìn Chu Khải giống như là đang nhìn một kẻ ngu vậy.

Nghiêm Hi nhìn Chu Khải, không nhịn được xem thường. Coi như là anh ta hận chết Lý Lệ, đâm Lý Lệ, nhưng có hữu dụng không?

Tất cả mọi người cũng đã chuẩn bị xong, hội nghị dần dần đi vào vấn đề chính. Ở bên ngoài phòng họp, Chu Kỳ hít một hơi sâu, nắm dao trong tay, sau đó cửa cũng không gõ trực tiếp đi vào.

Mọi người đột nhiên thấy người đi vào liền nhìn sang, Lý Lệ cũng giống như vậy. Chu Khải cười cười với mọi người, sau đó nhìn Lý Lệ, đôi môi đỏ mọng qua hồi lâu mới mở miệng: “Lý Lệ, cô đừng quá hả hê, trên thế giới này không phải cái gì cũng theo kế hoạch của cô.”

Nghiêm Hi ngồi một bên nhàn nhạt nhìn Chu Kỳ, cảm thấy có chỗ là lạ. Một đôi mắt giống như tia X quang chằm chằm nhìn Lý Lệ, sau đó liền ngừng ở cái bao Chu Kỳ vẫn nắm chặt, lại nhìn nét mặt kia của Chu Kỳ, chợt mở to mắt.

Chu Kỳ nhìn thẳng Lý Lệ, vô cùng bình tĩnh, một chút khác thường cũng không nhìn ra. Lý Lệ cứ như vậy quay đầu nhìn cô, sau đó khinh thường cười cười, xoay người an vị tại chỗ. Đối với loại người chỉ biết nói ngoan dà không có đầu óc như Chu Kỳ, Lý Lệ khinh thường. Nhưng cô ta quên mất một chuyện, người thông minh như thế nào đi nữa, người đần bị ép tới đường cùng sẽ gây ra chuyện lớn,

Trong khi Lý Lệ xoay người sang chỗ khác trong nháy mắt Chu Kỳ lấy con dao gọt trái cây trong túi ra, cô hét lớn một tiếng: “Lý Lệ, ngươi đi chết đi!” sau đó đâm vào người Lý Lệ.

Tất cả mọi người bị hành động này của Lý Lệ dọa sợ, mở mắt thật to không có cách nào phản ứng kịp. Trong khi mọi người ngây người, trong nháy mắt Nghiêm Hi đạp cái bàn qua, loại động tác này gây khó khăn với cô sao?

Không có chút nào, khi còn bé cô ngày ngày bị Lãnh Diễm chọc tức cầm bàn chạy đuổi theo Lãnh Diễm a. Trong lúc loạn như vậy một cước đá vào cổ tay Chu Kỳ, cũng không biết là có đá phải huyệt vị gì ở tay, cánh tay của Chu Kỳ lập tức tê rần, dao gọt trái cây cũng theo đó rơi xuống đất phát ra một tiếng vang thanh thúy.

Tất cả mọi người sợ choáng váng, chuyện gì xảy ra? Không ai sẽ nghĩ tới Chu Kỳ làm chuyện này, nhưng không ai hiểu, Chu Kỳ đã thông suốt, dù sao buổi tối hôm đó cô cũng hộc máu, trên ti vi nói hộc máu khẳng định chính là mắc bệnh nan y. Cô sắp chết thì còn sợ cái gì, còn không bằng trước khi chết lôi tai họa Lý Lệ này theo, tiết kiệm sức cho cha và anh ở trên này.

Nghiêm Hi đứng ở trên bàn từ trên cao nhìn Chu Kỳ, cứ nhìn cô ta, trong đầu cô cũng nghĩ, thật may là hôm nay cô mặc quần, nếu như cô mặc váy thì công lực sẽ không phát huy hết được, chỉ là cô phát hiện tốc độ động tác đoán chừng đã chậm rồi.

Thật may thật may, Nghiêm Hi hô to thật may, mọi người cũng hô to thật may, thật may là động tác của Nghiêm Hi nhanh, nếu không hôm nay phải chứng kiến án giết người rồi?

Chu Khải cũng hoảng sợ trực tiếp đứng lên, hô to một tiếng: “Kỳ Kỳ.” Sau đó chạy tới nhìn từ trên xuống dưới em gái bảo bối của mình: “Không sao chứ, không có bị thương chứ?”

Sau đó Lý Lệ liền tức giận mắt trắng dã, cô ta sắp bị những người này làm tức chết rồi, cô ta liền kêu: “Được rồi, cô ta muốn giết tôi, các người mắt mù à!”

Đối với lời nói của Lý Lệ, không ai để ý, người phụ nữ này nên bị giết, trực tiếp một đao cho cô ta chết là có lợi cho cô ta lắm rồi. Các đổng sự đều về bên Chu Kỳ, khi cảnh sát tới, những đổng sự kia nhất trí nói: “Không có a, chính là tiểu cô nương này hỏa khí lớn, trực tiếp tát cho Lý Lệ một cái, làm gì có chuyện muốn giết người chứ, không có không có.”

Nhưng Lý Lệ mặc kệ, Chu Kỳ muốn giết cô ta, chuyện này tất cả mọi người đều thấy tạ sao lại nói láo vậy? Sau đó co tam chuyển tầm mắt nhìn đến camera, hô to một tiếng: “Cảnh sát, các người nhìn máy quay đi, nhất định là có.”

Cảnh sát thấy người phụ nữ trước mắt này có phải bị bệnh hay không? Cả phòng trừ cô ta và nam thư ký của cô ta thì không ai nói Chu Kỳ cầm dao giết người, sau đó rất xin lỗi nhìn Chu Khải: “Thật xin lỗi Chu tiên sinh, chúng ta cần kiểm tra video giám thị của các người.”

Sau đó Chu Khải nói: “Không thành vấn đề.” Kết quả hôm nay Lý Lệ xui xẻo, giám thị an ninh hôm qua uống qua nhiều, sáng nay vẫn còn mơ hồ. Lúc cảnh sát tới kiểm tra, kết quả bi thảm phát hiện tất cả camera trong công ty đều không mở.

Chu Khải liền nổi giận, mắng tên nhân viên an ninh kia: “Anh làm việc kiểu gì vậy, tôi bỏ tiền mời anh tới bảo vệ an toàn cho công ty chúng tôi, thế nhưng anh lại làm như thế này, anh có còn muốn mà nữa hay không?”

Nhân viên an ninh kia đã muốn khóc: “Thật xin lỗi Chu tổng, tôi thật sự không biết cái gì, tôi nhớ rõ ràng là đã mở, kết quả, ai biết là chưa mở.”

Chu Khải giận đến không thở nổi, sau đó chỉ vào cái nút màu vàng: “ Anh ấn cái nút màu vàng, không phải là anh không mở được mà anh còn đem toàn bộ camera của công ty đóng lại.”

Sau đó tên an ninh kia bị hù phải nuốt nước miếng: “Thật xin lỗi lão bản, tôi thật sự sai lầm rồi.”

Lý Lệ vô cùng tức giận, cô ta từ xa xôi chạy tới tổng bộ Chu thị ở thành phố G không phải là tới để nhìn đám người này diễn trò, rõ ràng là những người này đều đã thông đồng với nhau.

Khi cảnh sát hỏi những đổng sự kia đã nói Lý Lệ là sói đội lốt người. Thật xin lỗi nha, nhà họ Chu ở thành phố G tương đối có danh vọng, những người cảnh sát này nào dám làm gì với Chu Kỳ, lại nhìn Lý Lệ, càng nhìn càng cảm thấy Lý Lệ là loại người không có việc gì gây chuyện……

Một nhóm người trở lại phòng họp, liền nhìn thấy Chu Kỳ tay cầm dao gọt trái cây cười nói gọt trái cây với Nghiêm Hi. Bên cạnh là một đám đổng sự trở thành thành viên, còn có mấy người mặc cảnh phục cảnh sát tham gia vào cuộc trò chuyện.

Chu Kỳ cười vô cùng đơn thuần, một cô gái như vậy căn bản sẽ không dám giết người.

Lý Lệ kêu lên: “Chính là con dao trong tay cô ta, chính cô ta cầm con dao kia tới muốn giết tôi.”

Sau đó Chu Kỳ liền ngây dại, một đôi mắt mở to nhìn Lý Lệ, sau đó không dám tin giơ con dao trong tay mình lên: “Cô nói tôi dùng con dao này giết cô?” Sau đó giống như bị dọa sợ, như thấy con dao trong tay mình dính máu người, mặt trắng bệch, phản xạ có điều kiện vứt con dao xuống đất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.