Bà Xã, Ngoan Ngoãn Để Anh Sủng Em

Chương 122: Chương 122




Cuối cùng Lý Lệ một thân tàn tạ, nằm trên mặt đất cái gì cũng không nói được, trực tiếp ngất đi. Thiên ca nhổ một ngụm nước bọt lên người cô ta, sai đó đạp lên đống ảnh kia đi ra ngoài.

Sau khi nhóm người đi ra ngoài, mắt Lý Lệ liền mở ra, mang theo ý hận vô biên nhìn ra cửa, sau đó liều mạng chịu đựng đau đớn đứng dậy mặc quần áo tử tế. Đối với thủ vệ ở nơi này cô ta rất rõ ràng, cầm một số tiền mặt lớn nhét vào trong quần áp, sau đó tay không đi ra ngoài. Lý Lệ trấn định đi ra ngoài, tận lực tránh người mà đi. Nhưng cuối cùng đến trước cửa chính vẫn bị người nhìn thấy.

Người nọ vừa thấy Lý Lệ, liền rất cung kính kêu một tiếng: “Chị dâu khỏe!” Biểu hiện trên mặt Lý Lệ không thay đổi, chỉ là trên trán chảy ra ít mồ hôi lạnh, lạnh lùng nói: “Mở cửa, tôi ra ngoài một chút, lát trở lại.”

Người nọ có chút khó khăn, xin lỗi Lý Lệ nói: “Thật ngại quá chị dâu, đại ca đã hạ lệnh, ai cũng không cho phép ra ngoài!”

Vẻ mặt của Lý Lệ vẫn như cũ, khẽ nâng cằm nhìn người nọ: “Thiên ca phân phó tôi đi ra ngoài gặp một người, ngươi cảm thấy đây không phải là Thiên ca cho phép?”

Người nọ nghĩ một chút, đúng thế, tóm lại Lý Lệ là người phụ nữ bên cạnh lão đại, không suy nghĩ nhiều nữa, trực tiếp mở cửa thả người.

Nhưng cảnh cửa chưa mở ra, một người từ phía sau tát một nhát vào mặt tên gác cửa. Lý Lệ có chút hốt hoảng nhìn Thiên ca đột nhiên xuất hiện, ánh mắt tràn đầy lo lắng. Hiện tại cô ta rất sợ, bình thường Thiên ca không phải là người dễ nói chuyện, nếu là trước kia, vậy coi như xong, dù sao giữa cô ta và Thiên ca còn chút tình cảm. Nhưng hiện tại……

Sắc mặt Thiên ca nhìn rất khó chịu, quay đầu lại nhìn Lý Lệ cười cười, cười có chút gắt, rất khủng bố: “Cô muốn đi đâu?” Câu hỏi này rất dịu dàng, giống như trước kia ở trên giường với Lý Lệ vậy. Nhưng thân thể Lý Lệ lại không nhịn được bắt đầu run lên.

Thiên ca nhìn tên gác cổng, sau đó cười cười: “Cô ta muốn mày mở cửa?”

Người nọ không hiểu hai người này đang xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu một cái.

“Cô ta muốn mày mở cửa mày liền mở hả, có biết cô ta là ai không, một con cave, mày thả cô ta ra làm gì? Muốn làm bẽ mặt tao?” Nói xong đạp thêm một cước

Vừa đạp tên kia, đạp luôn Lý Lệ. Hoàng Vĩ đứng ở trên tầng hai lẳng lặng nhìn phía dưới, giống như là đang xem kịch vui, nhìn một lúc rồi mới nói: “Thôi đi, không phải chỉ là một người phụ nữ thôi hay sao, cô ta như thế nào mà chọc anh vậy?”

Lý Lệ nghe được âm thanh này liền sợ hãi, còn có hận ý. Nếu không phải là người này, cô ta cũng không phải luân lạc tới tình trạng này, đều là do người này hại.

Hoàng Vĩ khẽ híp mắt nhìn phía dưới, vừa đúng lúc nhìn thấy ánh mắt phẫn hận của Lý Lệ, sau đó liền cười.

Thiên ca cũng dừng chân lại, làm sau lại quên mất người đàn ông này đang làm khách ở đây chứ. Người đàn bà này Hoàng tiên sinh này muốn, nhưng ngàn vạn lần không thể để cho Hoàng tiên sinh biết mình đang đánh chứi Lý Lệ hoàn toàn vì cô ta bị hắn cấp cho hắn ta.

Thiên ca ngẩng đầu cười cười nhìn Hoàng Vĩ: “Khiến ngài chê cười.”

Hoàng Vĩ cười không nói lời nào, xoay người vào phòng khách uống trà. Thiên ca nhìn mặt Lý Lệ, may mắn là vừa rồi không đụng vào mặt cô ta: “Nhanh đi đổi một bộ khác, xuống phục vụ người cho tôi.” Nói xong cũng nhanh chóng đi lên lầu hai.

Hoàng Vĩ vừa tới nơi này, vốn Thiên ca còn muốn hành hạ Lý Lệ một lát nhưng ai biết được vị này đột nhiên tới. Hết cách rồi, chỉ có thể tạm thời bỏ qua cho Lý Lệ ra ngoài tiếp khách.

Hoàng Vĩ nhìn Thiên ca vừa lên, cười ha hả mở miệng: “Vì một người phụ nữ, không đáng giá để tức giận như vậy.”

Thiên ca cẩn thận liêc nhìn nét mặt của Hoàng Vĩ, cũng không nhìn ra có gì dị thường, yên tâm bắt đầu quở trách Lý Lệ như thế nào.

Sau khi Lý Lệ trang điểm lại cẩn thận liền đi vào. Hoàng Vĩ nhìn sang, trong nháy mắt kinh ngạc, vừa lúc lại bị Thiên ca thấy được, con ngươi đảo một vòng, liền nghĩ tới chuyện khác.

“Lý Lệ, nhanh đi tới đây phục vị Hoàng tiên sinh cho tốt!” Thiên ca đặc biệt ân cần, Lý Lệ thản nhiên nhìn hắn một cái, sau đó cười cười, ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh Hoàng Vĩ không nói gì. Mặc kệ Thiên ca nháy mắt như thế nào, Lý Lệ đều coi như không nhìn thấy.

Mấu chốt là hiện tại cô ta không hiểu thái độ của Hoàng Vĩ. Trước kia cô ta nói cái gì chính là cái đó, nhưng không thể hiểu được tại sao Hoàng Vĩ lại thay đổi thành thân phận hiện tại như thế nà. Nếu trước kia sớm biết thân phận của Hoàng Vĩ, thì cô ta cũng không cần nhiều tâm cơ tính toán người khác như vậy. Dù sao khi đo Hoàng Vĩ đối với cô ta rất tốt, cô ta tin tường cuộc sống về sau của mình rất tuyệt.

Nhưng đáng tiếc, trước kia nhìn lầm, còn tưởng rằng người đàn ông này không ra gì. Bây giờ nhìn lại tất cả đều sai lầm rồi, trong lòng Lý Lệ có chút hối hận.

Hoàng Vĩ tự mình một cốc trà từ từ uống. Lý Lệ ngoan ngoãn đặt tay lên bàn, không nhúc nhích chút nào. Cô ta đang đợi người đàn ông này chủ động nói chuyện. Nhưng hôm nay Hoàng Vĩ như ăn quả câm vậy, một câu cũng không nói.

Thiên ca không biết quan hệ giữa hai người, nhưng hiện tại hắn đã có chủ ý, chỉ hận không được có thể đem người đàn bà này lợi dụng lần nữa. Nhưng bây giờ nhìn hai người này tại sao lại không phối hợp?

Lý Lệ làm sao không biết trong lòng Thiên ca đang có ý đồ gì, nhưng bây giờ Lý Lệ cũng nghĩ, có lẽ Hoàng Vĩ chính là cơ hội cuối cùng của cô ta. Chỉ cần nghĩ biện pháp với Hoàng Vĩ, vậy thì cô ta lại có một người để dựa vào rồi. Chỉ cần có thể thuận lợi giữ được cái mạng này, không sợ cô ta không thể trở về tính sổ với Nghiêm Hi.

Hoàng Vĩ coi như mình không thấy tâm tư của hai người này, uống trà xong liền đứng lên sửa sang lại y phục của mình sau đó nhìn hai người này nói: “Tốt lắm, cũng không còn sớm, tôi cũng phải trở về rồi.”

Lý Lệ và Thiên ca há hốc mồm. Lý Lệ cảm thấy mình không nên bị động trước mặt Hoàng Vĩ, trước kia Hoàng Vĩ đuổi cô ta chạy, tại sao hiện tại lại thay đổi đây?

Hoàng Vĩ trực tiếp đi, đầu cũng không quay lại. Thiên ca cũng có chút buồn bực, chẳng lẽ con đường này không thông? Quay đầu lại nhìn Lý Lệ đang sững người, Thiên ca cười cười: “Cô còn tưởng rằng mình là tiên nữ ư, người người thấy cô đều yêu hả? Coi như xong.”

Sau khi trời tối, Lý Lệ ngồi ở trong phòng mình, vết thương trên người còn mờ mờ ảo ảo đau đớn. Cô ta cũng không kịp xử lý, đợi đến khi đêm xuống Lý Lệ lặng lẽ đứng dậy. Vòng qua cửa sổ, theo hàng rào bò xuống dưới, những động tác này quá dễ dàng với cô ta.

Cũng giống như ban ngày, lòng vòng một hồi mới lặng lẽ đi tới một góc, nhìn chung quanh một lượt, xác định không có người Lý Lệ liền bắt đầu trèo tường. Thật ra bản lĩnh của Lý Lệ không tệ lắm, tay chân hợp tác liền thuận lợi bò ra. Sau khi ra được bên ngoài đầu tiên Lý Lệ cẩn thận quan sát bốn phía, không có ai, sau đó nhanh chóng chạy về phía trước.

Một chiếc xe đỗ ở trong góc, Hoàng Vĩ nhìn Lý Lệ đang chạy khóe miệng khẽ câu, sau đó từ từ nổ máy đi tới phía trước.

Lý Lệ càng chạy càng cảm thấy có gì đó không đúng. Cảm thấy có người theo sau mình liền dừng bước lại, có chút nghi ngờ quay đầu lại nhìn. Kết quả Hoàng Vĩ liền bật đèn xe lên chiếu về phía Lý Lệ.

Lý Lệ bị đèn xe làm chói mắt, quay đầu lại híp mắt nhìn bên này.

Gần đây quản lý cấp cao của thành phố A rất bận, tại sao vậy, hắn cũng không hiểu. Tiểu tử Lãnh Diễm kia đang muốn tính toán gì đây, ngày ngày đều tìm người của hắn đi làm việc, làm cho cấp dưới oán than dậy đất. Một lần hắn tò mò hỏi mấy người bị Lãnh Diễm mượn đi, ‘Lãnh Diễm tìm các cậu làm cái gì?’

Kết quả cũng không biết Lãnh Diễm cho bọn họ cái gì, hỏi thế nào cũng không nhả ra, chỉ đồng thanh nói: “Đây là bí mật, đến lúc đó ngài sẽ biết.”

Gần đến hôn lễ, kỳ quái là tài liệu trong tay Lãnh Diễm càng ngày càng dầy. Những thứ này đều là tài liệu anh điều tra Lý Thánh Đức. Những người đó quả nhiên đều là những nhân viên điều tra chuyên nghiệp, anh muốn tài liệu gì đều có thể mang qua được.

Nghiêm Hi cũng biết gần đây Lãnh Diễm đẩy nhanh kế hoạch. Cô làm bộ như không biết, quả thật những chuyện này không thích hợp để cô làm, dù sao trên người cô cũng có dòng máu của Lý Thánh Đức.Trước kia khi Lý Thánh Đức mới ngồi lên vị trí này không phải như vậy, khi đó Lý Thánh Đức vẫn là quan thanh liêm, có lẽ ông ta vừa mới từ trong tù ra nên không dám có hành động gì lớn.

Nhưng gần đây cô nhận được tin tức, khẩu vị của Lý Thánh Đức càng ngày càng lớn. Không đơn thuần là trả tiền cho hai công ty thay Lý Lệ, gần đây còn mua một khu nhà cao cấp, giá trị xa xỉ. Những thứ này đều cần tiền, mà ông ta mới ngồi lên cái ghế kia được bao lâu? Làm sao có thể có được nhiều tiền như vậy? Thật ra thì cũng không phải chỉ một mình Lý Thánh Đức muốn có tiền, mặt khác Lãnh Diễm cũng đặc biệt cấp tiền cho ông ta. Có chuyện gì đều an bài lãnh đạo một số công ty nhỏ đưa cho Lý Thánh Đức.

Lý Thánh Đức ở trong tù 17 năm, thật ra đầu óc đã không theo kịp được với thời đại này rồi. Hắn không biết hiện tại cơ cấu trong chính phủ như thế nào, cũng không biết hành động của hắn đều có người theo dõi. Hiện tại hắn vẫn nghĩ giống mười bảy năm trước, một chút hành động kia không tính là gì. Chỉ có chút khiến hắn cảm thấy kỳ quái là tiền vào lúc này quá nhiều. Mười bảy năm trước lấy đâu ra hơn tỷ, mấy ngàn mấy vạn cũng không tệ lắm rồi. Dần dần trong mắt Lý Thánh Đức không có khái niệm đúng về tiền, hắn cảm thấy những người dân trước mắt mình không làm cũng có tiền, tự nhiên khẩu vị càng lúc càng lớn.

Trước hôn lễ của Nghiêm Hi một tuần, Lý Thánh Đức tiếp một vị khách quý ở trong phòng làm việc. Quản lý cấp cao đích thân đến, hắn bắt tay Lý Thánh Đức cười cười: “Chúc mừng ông nha. Tôi vừa mới biết, thì ra Nghiêm tiểu thư là con trai của ông. Lão Lý, ông thật có phúc khí a, ban đầu có một Lý Lệ hiện tại có một Nghiêm Hi, con gái của ông đều không phải là nhân vật đơn giản.”

Lý Thánh Đức cười cười không nói lời nào, trong lòng buồn bực nghĩ lão đại tới thăm hắn làm gì nha. Sau đó lão đại liền thay đổi sắc mặt móc giấy tòa án ra cho Lý Thánh Đức nhìn. Lý Thánh Đức vừa nhìn thấy mặt liền biến đổi, cả người ngây ra, không thể tin được ngẩng đầu nhìn lão đại: “Chuyện này……”

Quản lý cấp cao vẻ mặt trầm trọng: “Lão Lý, tôi thật không ngờ khẩu vị của ông lớn như vậy. Tôi hiểu rõ ở chỗ này không có người nào trong sạch, trước kia cũng thế nhưng tôi cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng mà ông, ông thật lợi hại, lại lên một lượt như vậy. Sao ông lại hồ đồ như vậy, ông thu ít một chút cũng được, nhưng tại sao ông lại có thể thu nhiều như vậy!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.