Bà Xã Ngọt Ngào: Hàng Tỉ Ấm Áp Kết Hôn Ngày Thứ 7

Chương 372: Chương 372: Bị cầm tù




Chương 374:Bị cầm tù

Lãnh Tư Thần cứng người, nắm tay đặt ở hai bên dần dần nắm chặt.

Hạ Úc Huân che miệng lại ho khan vài tiếng, đem Lạc Lạc ôm cấp trả cho Tần Mộng Oanh, nói:“Chị Mộng Oanh, đem Lạc Lạc ôm xa một chút, sức chống cự của trẻ nhỏ không tốt, em phát sốt, sẽ lây bệnh cho bé.”

Tần Mộng Oanh ôm bả vai Hạ Úc Huân, nói:“Nha đầu ngốc, sao lại khờ như vậy……”

Nhìn thấy một màn như vậy, mấy người đàn ông mới phát giác, Hạ Úc Huân tựa hồ chỉ là bài xích đàn ông tới gần, lại không bài xích phụ nữ.

“Em một mình ở nơi này sao được? Đến chỗ chị ở đi! Chị cũng tiện chăm sóc em!” Tần Mộng Oanh khuyên nhủ.

Hạ Úc Huân lắc đầu: “Em không muốn phiền đến chị.”

Tần Mộng Oanh lộ ra vẻ tức giận, đáp: “Sao có thể nói là phiền toái chứ? Ngày đó ai nói chúng ta là chị em tốt? Nhanh như vậy liền cùng chị phân rõ giới hạn?”

“Em……”

“Em không tin mấy tên đàn ông xấu đó, thì cũng nên tin chị chứ? Đứng lên, mặt đất lạnh như vậy, đừng chà đạp thân thể mình!”

Tần Mộng Oanh đem Hạ Úc Huân đỡ dậy, nói: “Chị biết em không có con nhất định sẽ rất thương tâm, nhưng không sao cả, con cóc ba chân không dễ tìm, đàn ông hai chân có rất nhiều, em ngày sau nếu muốn có con, tìm ai không được?”

Không thể tin được Tần Mộng Oanh cũng sẽ nói đùa, lại còn làm cho Lãnh Tư Thần cùng Âu Minh Hiên tức giận mặt đen như đáy nồi, khóe miệng Hạ Úc Huân cuối cùng hơi nhếch lên.

“Chị Mộng Oanh, cám ơn chị…… Cám ơn……”

“Lại khách sao với chị rồi, chị phải tục giận!”

“Lạc Lạc cũng muốn tức giận!” Lạc Lạc bảo bối cũng nghiêm mặt.

Hạ Úc Huân cuối cùng nguyện ý đi theo, Lãnh Tư Thần và Âu Minh Hiên đều nhẹ nhàng thở ra.

-

Chung cư Cẩm Uyển.

Hạ Úc Huân tạm thời ở chỗ này của Tần Mộng Oanh, hành lý cũng đều dọn hết qua đây.

Cả tòa nhà đều là thanh âm lách cách lang cang dọn đồ vật.

Lãnh Tư Thần cư nhiên đem toàn bộ các hộ gia đình ở đây đều đuổi ra, đương nhiên, cấp tiền khẳng định không phải ít, nếu không tốc độ bọn họ cũng sẽ không nhanh như vậy.

Sau một giờ ngắn ngủi, và chung cư tất cả đều trống không.

Ngay sau đó, vô số vệ sĩ tiến vào chiếm giữ, mỗi một tầng đều có người canh giữ, thiết bị theo dõi đều thay đổi loại tiên tiến nhất.

Hạ Úc Huân đứng bên cửa sổ, nhìn bảo vệ và vệ sĩ áo đen qua lại dưới lầu cùng ánh mắt khác thường của người đi đường nghỉ chân.

Sau đó, cô thấy một chiếc xe chạy lại đây, người trong xe đi ra cô quen biết, là Đao Sẹo thủ hạ của Nam Cung Lâm.

Đao Sẹo hình như muốn xông vào, lại bị người của Lãnh Tư Thần ngăn cản.

Tần Mộng Oanh gõ gõ cửa, bưng nước và thuốc đi đến, hỏi: “Nhìn cái gì a? Mau lên giường nằm.”

“Chị Mộng Oanh, thực xin lỗi, cho chị thêm phiền toái!” Hạ Úc Huân xin lỗi mà nói.

Tần Mộng Oanh vừa đỡ cô nằm xuống, vừa nói: “Đừng nói lời ngu ngốc! Chị còn ước gì em phiền chị a! Chị từ nhỏ đến lớn không có bạn, có thể giúp được em, chị rất vui vẻ.”

Hạ Úc Huân vô lực thở dài một tiếng, nói:“Anh ấy rốt cuộc muốn làm cái gì? Cầm tù em như vậy……”

“Có lẽ là sợ em rời đi, em dám nói, em không nghĩ tới việc phải rời khỏi anh ấy?” Ngữ khí Tần Mộng Oanh khẳng định hỏi.

“Thời thời khắc khắc đều suy nghĩ.” Hạ Úc Huân thản ngôn.

Tiếng chuông cửa vang lên.

Tần Mộng Oanh từ mắt mèo nhìn ra bên ngoài, thấy Lãnh tư Thần vẻ mặt mỏi mệt đứng ở ngoài cửa, do dự mà mở cửa.

“Cô ấy thế nào?” Lãnh Tư Thần hỏi.

“Cảm xúc ổn định một chút, cho nên, lúc này anh tốt nhất đừng để cô ấy nhìn thấy anh.” Tần Mộng Oanh trả lời.

“Tôi có lời muốn nói với cô ấy!” Lãnh Tư Thần không nghe Tần Mộng Oanh nói, mà lập tức đi vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.