Bà Xã Trẻ Xã Hội Đen

Chương 2: Chương 2: Trường trung học Roland




Tần Mặc đối với tâm tư giống như rừng rậm của người đàn ông này không có bao nhiêu phản ứng, trong khi hắn nhìn cô, cô cũng nhìn hắn không che dấu chút nào.

Phong Thần nhìn thấy rõ ràng, trong mắt cô là tìm tòi nghiên cứu và quan sát, giống như ánh mắt của một số phụ nữ xoi mói quần áo trong cửa hàng.

Một tay của hắn lười liếng chống đầu, cả người tản ra cỗ tư vị lười biếng, cơ thể dường như không xương, nhũn như con chi chi dựa vào bàn ăn. Mặc dù bộ dạng của hắn rất đẹp, nhưng ở trong mắt Tần Mặc, Phong Thần bị dán mác yếu đuối.

Ngay cả cha của cô cũng đau đầu vì hành động của cô, người đàn ông nhũn như con chi chi này có thể làm gì được cô?

Chỉ là rất dễ nhận thấy, một tiếng “Đại Thúc” của cô khiến cho người đàn ông này đã có một chút cảm xúc phản ứng, nhưng một chút dao động đó rất nhanh đã bị vùi lấp ở bên trong đôi mắt, dường như bị hút vào lỗ đen, không để lại một chút dấu vết.

“Ha ha, cô nhóc cô thật thú vị!”

Ý vị của Phong Thần mơ hồ có chút cắn răng nghiến lợi, vươn tay muốn vuốt tóc của Tần Mặc, nhưng lại bị cô một tay chụp được. Mặt của Tần Mặc lạnh xuống, “Đừng tùy tiện chạm vào tôi!”

Cô hình như rất tức giận, đứng lên đi về phía cửa, phía sau cô một người đàn ông mặc tây trang màu đen đi theo, xương sống ưỡn thẳng, khóe miệng hiện lên đường thẳng nằm ngang, nhìn qua cẩn thận tỉ mỉ.

“Tiểu thư không thích cùng người khác tiếp xúc thân thể, sau này xin hãy thông cảm nhiều nhiều.”

Người đàn ông nói xong rất nhanh, bước đi như bay đuổi theo bước chân của Tần Mặc, ánh mắt trời ngoài cửa rất nhanh đã che khuất bóng dáng của hai người, Phong Thần sờ sờ cằm, thật lâu như đi vào cõi thần tiên.

Bộ dáng đó rất giống một con mèo, một con mèo đang suy nghĩ làm sao để bắt được con chuột.

“Không cho tôi giải thích một chút sao?”

Khóe miệng của hắn nâng lên một nụ cười lười biếng, nút áo ngủ rộng thùng thình nới ra, dường như chỉ cần vừa dùng sức liền có thể kéo rơi, trong sự chán chường mang hơi thở lưu manh.

Chiếc xe hơi màu đen tỏa sáng đã sớm dừng lại ở cổng, lái xe đã đợi ở cửa ra vào, nhìn thấy bóng dáng của Tần Mặc, ngay lập tức cung kính mở cửa xe. Vị tiểu thư này đột nhiên xuất hiện, đều khiến người ta cảm thấy không có hơi thở con người, giống như không có xinh đẹp, lại không có bơm sức sống vào tượng gỗ, nhưng ánh mắt của cô lại toát ra vẻ tĩnh mịch làm cho người ta sợ như vậy.

Cô gái thân thể yếu ớt ngồi vào ghế dựa bằng da thật bên trong xe, người đàn ông mặc âu phục đen ngồi vào vị trí kế bên tài xế, không lâu sau, người đàn ông bị cô gọi là đại thúc cũng ngồi vào bên cạnh cô.

Sắc mặt Phong Tần thối thúi, vừa ngồi vào trong xe liền vắt chân trái lên chân phải, đôi tay giang rộng thật lớn, vừa vặn đem Tần Mặc bên cạnh vòng vào phạm vi cơ thể của mình.

“Lái xe!”

Tay của hắn còn thiếu một chút nữa mới có thể chạm vào Tần Mặc, hắn có thể sâu sắc cảm nhận được, cơ thể Tần Mặc lập tức cứng ngắc, nắm chặt quả đấm âm thầm nói cho hắn biết, chỉ cần hắn tiếp tục tiến lên một chút nữa, quả đấm của cô sẽ không nể nang mà vung vào gương mặt tuấn tú của hắn.

Nói không chừng cô còn có thể không biết từ đâu móc ra một khẩu súng, giải quyết hắn ngay tại chỗ.

Hắn cố ý, Tần Mặc chú ý tới khóe miệng của hắn hơi nhếch lên, đối với trạng thái đề phòng của mình (cô) mà tâm tình cảm thấy vui vẻ, thật là một người đàn ông xấu xa.

Phong Thần lại bị dán thêm một nhãn mác xấu xa.

Xe chạy vào một vườn trường, Tần Mặc nheo mắt lại, nhìn thấy trên tường đá bằng phẳng bị gạch men sứ xếp thành, dùng bút mực vàng viết lên bốn chữ to mang theo sự xa hoa lãng phí “Trường trung học Roland”.

Khóe miệng của cô không khỏi lộ ra nụ cười, vẫn ngồi yên lặng như cũ, không lộ ra thanh sắc(tiếng nói nét mặt).

Vườn trường được tạo ra giống như vườn hoa mộng ảo, đâu đâu cũng có thể cảm giác được sự hoa lệ này là dùng một đống tiền đắp lên.

“Đinh” một tiếng, cửa thang máy chậm rãi mở ra, hai hàng đứng không ít người, dường như đã đợi ở chỗ này rất lâu.

Khi Phong Thần và Tần Mặc đi ra, một người đàn ông đầu hói bóng loáng, thân thiện đi về phía bọn họ, vừa vươn tay ra bắt tay Phong Thần.

“Phong tổng giám đốc, chờ đợi đã lâu, vị này chính là Tần tiểu thư.”

Lão hiệu trưởng đeo một cặp kính lão, tươi cười nghênh đón hai người, trong mắt giống như nhìn thấy chủ tịch Mao màu đỏ đang vẫy tay ra hiệu cho ông.

Phong Thần vẫn một bộ lưu manh như cũ, cổ áo kéo ra hai nút, cà vạt cũng không thắt, có vẻ tùy ý lại lôi thôi. Nhưng vẫn không giấu đi được phong thái sang trọng quý công tử của hắn, là con trưởng nhà giàu có trời sinh, vừa phóng túng không chịu gò bó của tên côn đồ đường phố.

“Đến lúc đó còn phải nhờ hiệu trưởng quan tâm nhiều một chút.”

Khóe miệng của hắn lộ ra nụ cười miễn cưỡng, trường này tuy là có tiền thì có thể vào trường học quý tộc, nhưng giáo viên lại là những người bậc nhất trong thành phố. Giống như con cái của quan lại quyền quý thời cổ đại tất cả đều đọc ở thư viện, vừa bước vào, đó là con trời sinh, dù sao cũng có chút hư vinh.

Ngôi trường này, Phong Thần đầu tư không ít, mặc dù không phải cổ đông, nhưng cũng là một trong số những người đầu tư chính, sự tồn tại của Roland, dù sao cũng phải phụ thuộc vào hắn.

Hai người hàn huyên hồi lâu, hiểu về nhau không ít.

Lão hiệu trưởng nói đến kế hoạch xây dựng thêm cho trường học một thư viện, Phong Thần khẽ mỉm cười, nhìn sang một bên Tần Mặc từ đầu đến cuối chưa từng nói chuyện.

“Còn nơi nào ở đây có hoàn cảnh tốt không?”

Lão hiệu trưởng vừa nghe thấy có hy vọng, vội vàng kêu một nhân viên đi theo, dẫn Tần Mặc đi làm quen với hoàn cảnh một chút.

Phong Thần thấy Tần Mặc nghe lời rời đi, ánh mắt hơi khác thường, cô không giống như đứa bé nghe theo sự định đoạt của người khác, nhưng bây giờ cô lại yên lặng giống như thục nữ danh môn. Nếu không phải vụ “Mưu sát” tối qua, nếu không phải lão quản gia nói cho hắn biết, Tần Mặc xuất thân từ hội đen, hắn cũng cho rằng Tần Mặc thực sự là một danh môn khuê tú.

Đối với Tần Mặc mà nói, quen thuộc hoàn cảnh chỉ là một hình thức, dù cô có thích nơi này hay không, cô đều sẽ bị bỏ lại ở đây.

Đúng vào thời gian tan học, không ít công tử danh môn và hào môn thục viện bước ra khỏi phòng học, khi gặp lại cô đều sẽ nhìn qua cô, thỉnh thoảng còn bàn luận xôn xao, chỉ chỉ chỏ chỏ về phía cô.

“Cẩn thận!”

Một tiếng thét kinh hãi từ phía sau truyền đến, Tần Mặc cảm thấy sau lưng mình có một sức gió mạnh mẽ đang đánh về phía mình.

Trong mắt mọi người, động tác của Tần Mặc giống như pha quay chậm trong phim điện ảnh, trong lòng khẩn trương lại có chút hưng phấn, vô số suy đoán xẹt qua đầu, nhưng chung quy cũng không ngờ rằng cuối cùng lại là……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.