Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 224: Chương 224: Sức mạnh của Trung Y




Mỗi một người mắc bệnh tâm thần đều bị rơi vào một thế giới ảo tưởng riêng của họ. Trong thế giới đó, tự bọn biến mình thành một con quái vật, có lẽ cảm giác mình không khó gì để được làm vua, hoặc có thể là trở thành một đứa trẻ lên ba… với những người mắc bệnh tâm thần không thể lấy cử chỉ lý lẽ bình thường mà nói với họ được.

Nếu như lúc Cừu lão gia tử la hét có hai mắt xanh của quái thú muốn đả thương lão thì Tần Lạc có khuyên giải rằng đó không phải là quái thú mà chỉ là một người ngoại quốc, có cố gắng thay đổi cách nghĩ của lão lúc đó e rằng không thể được.

Có thể chính lúc đó, Tần Lạc cũng sẽ bị Cừu lão gia tử nhận định là một con ‘quái thú mắt đen’ khác xuất hiện.

Cũng may Tần Lạc linh hoạt, giả trang thành cháu một người bạn của lão đến giúp lão diệt trừ yêu quái, thành công bước đầu tiên là đánh vào tâm lý người bệnh, lúc đó hắn đã trở thành cầu nối giao tiếp hoàn hảo với lão.

Tần Lạc đã đọc qua một vài bộ sách tâm lý, có hiểu chút về biểu hiện bệnh tật của những người này, bọn họ có trí nhớ vượt quá khả năng của người bình thường. Tần Lạc cũng chỉ là cố gắng nói tên thật của ông nội hắn, không ngờ rằng lão có thể nhớ tới ông hắn. Sự việc này càng giúp Tần Lạc xâm nhập sâu hơn vào tâm lý bệnh nhân và được sự tin tưởng của lão.

Cừu Dật Hoà mặc dù không để ý đến cái gì là cao minh y thuật, nhưng chứng kiến Tần Lạc có thể đến gần bố mình như vậy, trong lòng vô cùng kinh ngạc. Hắn biết rằng, trước kia lúc bố hắn phát bệnh, bất kể ai cũng rất khó đến gần, bất luận người nào lái xe qua cửa cũng đều bị ông cầm đồ vật đánh đuổi ra. Cho nên, vì tránh thương tổn, hắn đã cho những người giúp việc chăm sóc bố hắn ở bên trong phòng để có khoảng không mỗi khi ông phát bệnh.

Xem ra, tiểu tử họ Tần này có vài phần bản lĩnh nhỉ?

Cừu Yên Mị đầu tiên là lo lắng cho sự an nguy của Tần Lạc, nhưng sau thấy hắn giả thần giả quỷ nhưng lại lấy được sự tin tưởng của ông nội, hai người thân mật cùng đứng chung một chỗ, cô đã có cảm giác con người này thật phi thường.

Cô thầm nghĩ, có lẽ đây là lý do hắn có sức hấp dẫn với những phụ nữ tài sắc nhiều đến vậy. Trên người hắn, luôn có thể tìm thấy những điểm sáng loáng không giống người thường.

Tần Lạc vẻ mặt cảnh giác nhìn chằm chằm vào tên yêu quái mắt xanh, quay sang Cừu lão gia tử hỏi: “Gia gia, trước kia có con yêu quái nào muốn đến ăn thịt ông không?”

“Không có. Chỉ có một con yêu quái mắt xanh này thôi. Trước kia đều là những cô hồn dã quỷ muốn tới bắt tôi đi. Bọn chúng muốn cho tôi đi cùng xuống địa ngục.”

“Những cô hồn dã quỷ này là ai?” Tần Lạc hỏi.

“Không thấy rõ mặt bọn chúng. Không biết có đúng hay không, bọn chúng có khuôn mặt không dài… mà hình như là dài quá, hình như tóc che hết cả. Anh nhìn xem, tóc bọn họ đều dài như này này…” Cừu lão gia tử vừa nói vừa khua chân múa tay.

“Vì sao bọn họ muốn bắt ông? Ông nợ bọn chúng tiền à?”

“Bọn chúng nói ta phải đền mạng. Chúng nói ta giết bọn chúng… ta không có giết người. Ta cơ bản là không có giết người đâu.” Nhớ tới những cơn ác mộng kinh khủng như vậy, tâm trạng Cừu lão gia tử trở nên có chút kích động.

Lão bỏ cái gối trong tay ra, sau đó nhảy lên giường dùng chăn mền che lên đầu, toàn thân run rẩy, miệng còn la lớn ‘ta không có giết người’.

Tiếng hét lúc cao vút lúc lại trầm thấp, cuối cùng lặng yên không một tiếng động, sau đó từ từ chuyển sang âm thanh ngáy của Cừu lão gia tử.

Tần Lạc buông ghế trong tay ra, chậm rãi đi tới cạnh Cừu lão gia tử, nhanh chóng bắt được cổ tay lão xem mạch.

Bên ngoài mọi người nhìn thấy Cừu lão gia tử an tĩnh trở lại, lúc này mới thấy dường như được thả tự do, tất cả cùng nhẹ nhàng bước đến.

“Ông nội đã ngủ thiếp đi rồi.” Cừu Yên Mị đi đắp giúp Cừu lão gia tử cái chăn mền, từ tốn nói. “Mỗi lần hết cơn, ông đều ngủ ngon một giấc dài. Có khi còn ngủ cả ngày.”

Cừu Dật Như bước tới bên cạnh Tần Lạc, hỏi: Tần tiên sinh, bệnh này có thể chữa khỏi được không?”

Tần Lạc vừa cười vừa nói: “Đây mới là lần đầu tiếp xúc, tôi vẫn chưa tìm ra Cừu lão gia tử có uẩn khúc gì. Chẳng qua là tình thần của lão suy yếu. Trước hết, quan trọng là phải để lão được tĩnh tâm, sinh khí của cơ thể không mất đi rất tốt cho tinh thần con người. Một người có tinh thần lạc quan, vui vẻ, tràn đầy sức sống thì rất khó mắc bệnh.”

“Vậy anh có biện pháp nào giúp ông nội lấy lại được tinh thần không?” Cừu Yên Mị gật đầu hỏi.

“Đợi lúc nữa ta sẽ nói đơn thuốc cho cô. Cô cứ làm theo đơn thuốc của tôi chỉ dẫn, trước tiên cứ uống thử vài ngày xem tình hình thế nào.” Tần Lạc nói.

“Tần Lạc tài đức, bệnh tình của cha tôi đành làm phiền đến anh vậy.” Cừu Dật Hoà với vẻ mặt thân thiết nói. Dường như hai chú cháu thân mật từ lâu rồi. Nhưng trong lòng Tần Lạc hiểu rõ, nếu có cơ hội, con người hai mặt này sẽ nhất định không bỏ qua cho mình.

Chính mình đánh con hắn bị thương, sau việc này, mâu thuẫn của bọn họ trong lúc này không thể hòa giải.

“Chẳng là Yên Mị với ta là bạn tốt của nhau, tôi đã nhờ vả cô ấy nhiều, giờ nhất định dốc hết sức.” Tần Lạc nói. Hắn cố ý làm trò để mọi người biết là do Cừu Yên Mị mời hắn mới tới đây, đến lúc đó, nếu như mình chữa khỏi bệnh cho Cừu lão gia tử thì cũng giúp Cừu Yên Mị lên mặt trước cả nhà, gián tiếp trả lại nàng một chữ tình.

Cho hắn có không chữa khỏi thì Cừu Yên Mị cũng có được cho là có tâm và các thành viên trong Cừu gia cũng để ý đến. Dù sao so với loại người như Cừu Dật Hòa chỉ nghĩ đến bản thân như vậy cũng là có công lao lớn rồi còn gì?

Vậy là tốt rồi. Vậy là tốt rồi. Nếu có thể chữa khỏi bệnh cho cha tôi, Cừu gia chúng ta trên dưới nhất định cảm tạ đại ân của anh.’

“Đều là người một nhà, ông khách khí như vậy làm gì?” Tần Lạc chẳng muốn cùng mấy người này nhiều lời, vội vàng chấm dứt đề tài nhàm chán này.

Thầy thuốc Đái Duy Tư đi tới, quay về phía Tần Lạc nói cái gì đó, vẻ mặt trông có vẻ kích động.

Tần Lạc vẻ mặt ngỡ ngàng nhìn Cừu Yên Mị, đợi nàng tới để phiên dịch giúp mình.

Cừu Yên Mị cười cười, giải thích: “Đái Duy Tư tiên sinh nói, hắn rất kính nể y thuật của Tần tiên sinh. Hắn nói, quan trọng nhất trong việc chữa bệnh cho người tâm thần là lấy được sự tin tưởng của họ, làm được điều này có thể nói chuyện với họ dễ dàng hơn. Hắn đã tốn rất nhiều thời gian mà cũng không thể làm được việc đó, vậy mà việc đó lại được anh làm một cách dễ dàng, hơn nữa lại sử dụng phương thức rất kỳ lạ. Điều này làm cho hắn có cảm giác muốn tìm hiểu rõ mọi thứ…”

Thầy thuốc Đái Duy Tư nói, hắn không nghĩ Trung Y lại có thể trị được bệnh tâm thần. Hơn nữa, phương thức trị liệu của anh có kết hợp cả Tây y… nếu như anh có thể đem kiến thức đó truyền thụ cho hắn, hắn sẽ muôn phần cảm kích.”

Lúc này Tần Lạc mới hiểu thịnh tình của yêu quái mắt xanh là muốn đến bái sư học nghệ hắn.

Tần Lạc luôn biểu dương những người có tinh thần ham học hỏi phi thường, bất luận những cuộc gặp gỡ với những giáo sư đại biểu cho bậc cổ thụ trong những đại học danh tiếng, hay là lừng danh tên tuổi khắp thế giới về điều trị bệnh tâm lý như Đái Duy Tư, chỉ cần bọn hắn cho rằng mình không biết điều gì đó mà thản nhiên nói không chút xấu hổ, hơn nữa lại tỏ rõ ý nguyện của bản thân muốn được học hỏi thêm.

Mà người Trung Quốc thường không như vậy, bọn họ cảm giác trước mặt người khác mà thừa nhận mình ‘không biết’ thì thật đáng xấu hổ, mất mặt, bị mọi người chê cười, vì vậy lại càng không chủ động bày tỏ ý nguyện muốn học tập người khác. Vì bọn họ có lòng tự tôn nhỏ hẹp, nên có thời cơ là họ lại ‘phùng má giả làm người mập’. Thực chất đây là một loại biểu hiện tự ti cực đoan.

Chỉ có người nghèo mới có thể sợ hãi người khác gọi hắn là ‘người nghèo’, nếu là phú hào thì họ sẽ không quan tâm người khác xưng hô như vậy với họ.

Tần Lạc gật đầu quay sang Cừu Yên Mị nói: “Cô hãy chuyển lời mời của tôi đến tiên sinh đây, nói rằng tôi rất thích hợp tác với anh ta.”

Tần Lạc quả thật cũng muốn Đái Duy Tư trợ giúp, thử nghĩ mà xem, nếu không có tên yêu quái mắt xanh ra ăn thịt người thì tiếp theo Tần Lạc sẽ phải đưa Cừu lão gia tử vào thế giới ảo tưởng nào được để cho lão sợ hãi hay trốn tránh mà nói ra điều gì đó đây?

Mỗi người đều có một mặt trái khác nhau, đều có trong mình một con tiểu quái thú yên lặng chịu đòn. Giống như trước mặt Cừu lão gia tử cũng nhất định phải có một tên yêu quái mắt xanh.

Đái Duy Tư là một công cụ đặc biệt, hắn là người có thể làm cho người mắc bệnh tâm thần bị kích động rất nhanh, đúng là không thể thiếu nhân vật này trong quá trình trị bệnh cho Cừu lão gia tử.

Chỉ với lý do này, Tần Lạc cũng đã không ngại ngùng cùng hắn chia sẻ những lý luận chữa bệnh của mình.

Đương nhiên, hắn có thể không hiểu mặt khác của chuyện này.

Nghe xong Cừu Yên Mị chuyển đạt ý của Tần Lạc, Đái Duy Tư vẫn với vẻ mặt kích động đi tới ôm Tần Lạc một cái thật chặt. Trên người hắn sực nức mùi nước hoa làm cho Tần Lạc hắt hơi hai cái liên tục.

Để Cừu lão gia tử nghỉ ngơi ngon giấc, đám người rời khỏi gian phòng của lão. Cừu Dật Hòa bận rộn công vụ nên sớm rời đi vì chuyện gì đó. Đái Duy Tư vẫn đi sát phía sau Tần Lạc muốn cùng hắn thảo luận về phương pháp chữa trị bệnh mà Tần Lạc vừa sử dụng. Nhưng vì hai người bất đồng ngôn ngữ nên cũng chỉ có thể nhờ Cừu Yên Mị ở giữa phiên dịch. Kiểu nói chuyện như này khiến cho Tần Lạc có cảm giác vô cùng phiền toái.

Hắn thầm nghĩ, sao Trung Quốc không quy định về trình độ nói tiếng Trung cho người ngoại quốc nhỉ? Nếu mỗi người ngoại quốc đều học xong tiếng Trung Quốc thì nói chuyện chẳng phải thuận tiện hơn rất nhiều sao?

Đang nói chuyện thì điện thoại trong túi Tần Lạc vang lên một hồi chuông. Trong điện thoại hiện lên số máy của Lâm Hoán Khê đang gọi hắn.

Tần Lạc nhờ Cừu Yên Mị nói giúp hắn câu ‘xin lỗi’, sau đó cầm di động bước ra phía sân. Trước mặt người khác, hắn cảm thấy xấu hổ khi nói chuyện làm trò với người yêu của mình qua điện thoại.

“Hoán Khê, có chuyện gì vậy?” Tần Lạc hỏi. Hắn hiểu rõ tính cách Lâm Hoán Khê. Mặc dù hai người đã có những bước tiến trong quan hệ nam nữ, nhưng nếu nhu không có chuyện gì nàng sẽ không bao giờ chủ động gọi điện cho hắn.

“Bác đã quyết định muốn đi Mỹ. Sáng mai lúc chín giờ máy bay cất cánh.” Lâm Hoán Khê tối giản lời nói hết mức có thể. Coi như người yêu mình cũng không có thời gian nghe những lời nói thừa.

“Vậy à. Bây giờ anh sẽ trở về.” Tần Lạc nói.

“Nếu như anh bận công việc… em có thể một mình đi tiễn.” Lâm Hoán Khê nói.

“Không có việc gì đâu.” Tần Lạc vừa cười vừa nói. “Em bây giờ vẫn còn có tư tưởng vậy à, anh là muốn trở về đi cùng em mà.”

“Được, vậy hẹn gặp lại anh.” Nói xong hai bên tắt điện thoại.

Tần Lạc đang cầm điện thoại trong tay không nói gì, vừa mới nói chuyện điện thoại xong, hai người bọn họ lại chuẩn bị tiến lại gần để quay lại đề tài cũ. Cô gái này sao lại cúp điện thoại nhanh như vậy nhỉ? Tâm tình thật khó hiểu.

Tần Lạc đang chuẩn bị vào nhà bảo Cừu Yên Mị phái xe đưa mình trở về Dương thành một chuyến, ngay lập tức một chiếc Mercedes-Benz chạy đến.

Cửa xe mở ra, đầu tiên là một người khoảng ba bốn mươi tuổi, thoạt nhìn giống dáng vẻ dịu dàng như một phụ nữ trung niên. Tiếp theo là một y tá trung niên mặc đồ trắng. Người y tá đang chỉ dẫn một vệ sĩ mặc đồ đen đang lái xe tiến tới.

Ngồi phía ghế trên của xe đúng là người đã bị Tần Lạc bắn bị thương một chân Cừu Trọng Mưu.

Đã xuất viện rồi sao? Tần Lạc có chút hơi kinh ngạc.

Bản thân hắn cũng không muốn gặp mặt nên tâm trạng có chút ảnh hưởng. Tần Lạc thầm nghĩ, nếu như mình bắn hắn bị thương ở một vị trí khác… ví như nói hắn là em trai của mình, đáng lẽ hắn phải nằm viện giả chết rồi chứ?

Đương nhiên, để làm việc này Cừu gia chắc chắn cũng phải khó khăn lắm.

Tần Lạc cười với vẻ mặt đầy thiện ý, tiến đến phía Cừu Trọng Mưu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.