Bậc Thầy Thẻ Bài

Chương 129: Chương 129: Bực nhất trong đời là dẫn theo gái!




Tầng núi thứ năm.

Xuất hiện một hình ảnh cực kì quái dị.

Ở vị trí điểm xuất phát sát hạch, một vài trai gái đang đắm mình trong sấm sét, ánh điện lóe lên, còn có một vài người không ngừng hét thật thoải mái thật đã thật sướng gì đó...

Ở vị trí trung tâm sát hạch, các kiếm tu cứng rắn đi về phía trước, ánh kiếm quang lóe lên, thỉnh thoảng bị sét đánh tại chỗ, họ vội vàng tiêu hóa những năng lượng kia rồi lại vội vã chạy nước rút!

Mục tiêu của bọn họ là hạng nhất!

Thỉnh thoảng, ánh mắt của bọn họ lướt qua điểm xuất phát, xẹt qua Lục Minh...

Ừm.

Tên nhóc này không nhúc nhích!

Vẫn đang tiếp thu tôi luyện với những người hỗ trợ đó!

Ổn rồi!

...

Có điều, bọn họ không biết.

Tinh thần của Lục Minh đã sớm lẻn vào biển ý thức.

Biển ý thức lúc này...

Một người một mèo im lặng nhìn nhau.

"..."

Mèo mun lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lục Minh trước mắt.

"Anh mèo."

Lục Minh chột dạ lên tiếng gọi.

"..."

Mèo mun vẫn nhìn anh trân trân không nói gì.

"E hèm."

Lục Minh tằng hắng một tiếng: "Tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra, sát hạch lung tung của lão Nguyệt Ảnh... tôi luyện thẻ gốc của tôi không biết bao nhiêu lần."

"Ừm."

"Anh mèo anh biết mà."

"Tôi là chuyên gia chế tạo thẻ bài, tôi luyện thẻ gốc không có tác dụng nhiều."

Lục Minh bày tỏ bản thân vô tội.

"..."

Mèo mun vẫn nhìn Lục Minh.

"Thật đó."

Lục Minh rất bất đắc dĩ.

Có trời mới biết vì sao răng của anh mèo gãy mất...

Vèo!

Thẻ gốc đột nhiên xuất hiện ở trong tay mèo mun.

Có điều lần này nó không gặm, mà nhẹ nhàng dùng móng vuốt nhỏ đập đập, năng lượng tia chớp vừa tiến vào cơ thể lại được mèo mun hấp thu!

Đúng vậy!

Mèo mun lại hấp thu tất cả tia chớp!

Trong lúc mơ hồ, dường như anh thấy cái răng bị gãy lìa của mèo mun lại hơi khôi phục đôi chút.

???

Lục Minh kinh ngạc, anh mèo còn có chiêu này nữa à?

Bỗng nhiên, Lục Minh nhìn về phía thẻ gốc, ngay giờ phút này, anh bỗng nhiên nhớ ra, thẻ gốc ban đầu sau khi bị mèo mun cắn cũng xuất hiện tia chớp!!!

Mèo mun... lại thật sự sở hữu sức mạnh tia chớp!

Hơn nữa mèo mun hấp thu những năng lượng này ngay trước mắt anh...

"Anh mèo, anh cần năng lượng tia chớp à?"

Trước mắt Lục Minh sáng choang.

"..."

Lúc này, mèo mun mới khẽ gật đầu.

Ánh mắt nhỏ đó lại lộ ra hứng thú quen thuộc: Cũng được đấy, không tính là quá ngu, sau này sẽ xử cậu chuyện gãy răng, trước tiên hãy bổ sung năng lượng cho tôi.

Được thôi!

Lục Minh hiểu rồi.

Vì vậy ý của anh mèo là muốn anh giúp nó thu thập sức mạnh tia chớp?

"Hấp thu trực tiếp hay dùng thẻ gốc?"

Lục Minh hỏi.

Mèo mun nhìn thẻ gốc.

Lục Minh chau mày.

Vậy phải dùng thẻ gốc mới có thể hấp thu sức mạnh tia chớp tốt hơn sao?

Cũng đúng, nếu như trực tiếp hấp thu bằng cơ thể, chắc chắn sẽ có một phần năng lượng lãng phí, nếu như sử dụng thẻ gốc...

Lục Minh cảm thấy lo lắng.

Thẻ gốc, thật sự không thành vấn đề sao?

Thử xem!!

Lục Minh hít sâu một hơi.

Soạt!

Anh đi về phía trước một bước.

Ầm!

Tia chớp giáng xuống!

Thẻ gốc trong tay Lục Minh bỗng trôi lững lờ.

Ầm!

Tia chớp đánh trúng thẻ gốc.

Anh không phong ấn, bởi vì sức mạnh chứa đựng trong tia chớp quá mức kinh khủng, không có cách nào phong ấn, những tia chớp chỉ đơn thuần đánh trúng thẻ gốc tia chớp!

Sau đó...

Sức mạnh ấy biến mất một cách thần bí không dấu vết!

Thành công rồi!

Tinh thần của Lục Minh khẽ động.

Anh biết, sức mạnh này hẳn đã được anh mèo hấp thu.

Ùng...

Thẻ gốc trôi lững lờ.

Lục Minh cẩn thận quan sát thẻ bài trôi nổi trước mặt, đây vốn dĩ chỉ là thẻ gốc thông thường có thể phong ấn năng lực, dường như trên đó mơ hồ xuất hiện thêm tia điện.

Như thế này... chắc sẽ không sao chứ?

Lục Minh ngẫm nghĩ, cảm thấy chắc sẽ không có vấn đề gì đâu.

Dù sao bản thân nó là thẻ gốc tia chớp, nếu bị sét đánh, cơ bản giống như về nhà đón Tết...

Ầm!

Lại là một tia chớp giáng xuống.

Thẻ gốc trong tay Lục Minh bay lượn, nhẹ nhàng hấp thu.

Có thể được!

Lục Minh yên tâm rồi.

Nếu anh mèo có thể hấp thu sức mạnh tia chớp, anh cũng không lo lắng nữa, anh mèo có thể khôi phục thực lực có ích lợi rất lớn với anh!

Ví dụ...

Thế giới bóng tối!

Anh mèo dẫn anh đến thế giới đó chắc hẳn cần có năng lượng.

Ồ...

Coi như là tiền vé vào cửa đi.

Lục Minh lập tức phấn chấn tinh thần.

Ầm!

Ầm!

Tia chớp điên cuồng giáng xuống.

Lục Minh hoàn toàn không đếm xỉa, đi tới điểm kết thúc.

...

"Ủa?"

Đám người Ngưu Tinh Hải đang ở điểm xuất phát ngạc nhiên nhìn Lục Minh càng đi càng xa.

Lục Minh vốn không tránh né.

Hoặc có lẽ là... không cần tránh!

Thẻ gốc lơ lửng trên đầu anh, mặc kệ tia chớp ở góc độ nào, cứ đánh vào đầu anh là được, nhưng cuối cùng liền biến mất khi rơi xuống thẻ gốc!

Dường như... được Lục Minh chống đỡ!

"Thẻ gốc của chuyên gia chế tạo thẻ bài mấy người chắc chắn như thế sao?"

Ngưu Tinh Hải kinh ngạc.

"???"

Vẻ mặt của chuyên gia chế tạo thẻ bài năm sao càng thêm ngơ ngác.

Trời ơi.

Thẻ gốc còn có thể chơi kiểu vậy à?

Là bởi vì đặc tính của thẻ gốc sẽ không bị phá hủy nên có thể chống đỡ sao?

Nếu vậy thì...

Ồ...

Anh ta thử triệu hồi thẻ gốc ngăn cản tia chớp.

Ầm!

Tia chớp đánh xuống.

Chuyên gia chế tạo thẻ bài phun máu tại chỗ, suýt chút nữa bị đánh chết.

Đúng vậy.

Thẻ gốc không hỏng.

Nhưng luồng năng lượng kia xuyên qua thẻ gốc đánh vào trong cơ thể anh ta, suýt chút nữa anh ta bị đánh đến ngủm luôn, càng không nói đến việc thẻ gốc chịu ảnh hưởng, trở nên có phần không vững chắc!

"Cậu quá yếu."

Ngưu Tinh Hải chê anh ta.

Chắc chắn nền tảng của chuyên gia chế tạo thẻ bài năm sao này không ổn.

Tôi...

Sắc mặt của chuyên gia chế tạo thẻ bài đầy ấm ức.

Điều này có liên quan gì đến anh ta à?!

Lục Minh, ông có thể dùng góc độ của chuyên gia chế tạo thẻ bài thông thường để phân tích sao? Tên này là yêu nghiệt! Cùng một cấp bậc với chị gái Lục Nhan của cậu ta! Nếu ông dựa theo tiêu chuẩn của bọn họ thì tất cả kiếm tu và chuyên gia chế tạo thẻ bài đều có thể đi chết hết đó.

Mà giờ khắc này, Triệu Vân Sơn đang điên cuồng chạy nước rút nhạy bén cảm thấy không ổn lắm, anh ta vừa quay đầu lại, sắc mặt lập tức tối sầm.

Sao tên này lại đến đây rồi?!

Hử?

Cao Thiên Lang thấy phản ứng của Triệu Vân Sơn, trong lòng cũng hơi hồi hộp một chút.

Vừa quay đầu lại...

Quả nhiên, không biết từ khi nào, Lục Minh vốn đang ở điểm xuất phát lại đuổi tới! Mà điều quái lạ nhất là tia chớp trên đỉnh đầu anh vốn không hề dừng lại!

Thẻ gốc trôi lững lờ, trực tiếp chống đỡ!

Đùa tôi chắc?!

Ai nấy đều ngơ ngác.

Bọn họ có thể đi nhanh như vậy là bởi vì kiếm khí chống đỡ tia chớp!!!

Lục Minh thì sao?!

Dùng thẻ gốc chống đỡ!

Xoẹt!

Xoẹt!

Bọn họ tận mắt thấy một tia chớp thô to bổ vào thẻ gốc trên đỉnh đầu Lục Minh, sau đó tên này vẫn yên lành, tiếp tục tiến về phía trước một bước.

???

Bọn họ kinh ngạc.

Đây lại là siêu công nghệ gì vậy?

"Lẽ nào uy lực của tia chớp yếu đi?"

Ngô Hồng Phi vô cùng nghi ngờ, anh ta thử tiến lên một bước, không hề ngăn cản.

Ầm!

Một tia chớp mạnh mẽ giáng xuống, suýt chút nữa khiến anh ta mất kiểm soát đại tiểu tiện ngay tại chỗ.

Đệt.

Rõ ràng tia chớp này mạnh hơn!

"Có lẽ là vì bản thân trọng tâm."

Suy nghĩ Cao Thiên Lang khẽ chuyển: "Chúng ta đều đang sử dụng kiếm khí chống đỡ tia chớp, mà Lục Minh không biết thi triển kiếm khí, vì thế trực tiếp sử dụng thẻ gốc!"

"Ý cậu là..."

Ngô Hồng Phi chấn động.

Đúng rồi!

Bọn họ cũng có thể sử dụng kiếm thai chống đỡ!

Không ai quy định phải sử dụng kiếm khí, bọn họ hoàn toàn có thể dùng kiếm thai để thử! Thẻ gốc của Lục Minh có thể chống đỡ được, vì sao kiếm thai của bọn họ không chống đỡ được?!

Kiếm thai của bọn họ mới thật sự là vũ khí!

Vèo!

Ngô Hồng Phi thử thi triển kiếm thai.

Ầm!

Tia chớp giáng xuống.

Anh ta phun ra ngụm máu.

Kiếm thai...

Suýt chút nữa tan vỡ!

Chết tiệt, sử dụng kiếm thai để chống đỡ vốn là không thể nào được chứ?!

"Xem ra không được."

Cao Thiên Lang thất vọng.

"Anh hai của tôi ơi, có ai chơi nhau như anh không hả!"

Ngô Hồng Phi im lặng.

"Tôi trở thành anh trai của cậu từ lúc nào vậy?"

Cao Thiên Lang không hiểu ra sao cả.

"Vừa nãy đó."

Vẻ mặt của Ngô Hồng Phi thản nhiên: "Kẻ mạnh là vua mà."

Là vậy sao?

Cao Thiên Lang liếc nhìn Ngô Hồng Phi, không nói gì.

Ha ha.

Ngô Hồng Phi cũng cười ha ha.

Dù sao gọi trước như vậy, sau này không chừng cậu sẽ quen...

Có điều tên Lục Minh này...

"Tôi nghe nói có một loại dung dịch gốc của gỗ lôi thời xa xưa, nếu tôi luyện cơ thể trong đó thì có thể bất chấp sấm sét."

Triệu Vân Sơn bỗng nhiên nói.

"Cũng không thể rơi vào tay cậu, nơi đó..."

Cao Thiên Lang lắc đầu.

"Sư phụ của Lục Nhan đã từng đến nơi đó."

Triệu Vân Sơn thở dài.

"..."

Mọi người lặng lẽ.

Chẳng lẽ Lục Nhan xin cho em trai dung dịch gốc của gỗ lôi?

Nghĩ tới đây, bọn họ ngẩng đầu nhìn lại, Lục Nhan vẫn đang dùng kiếm khí chống đỡ tia chớp, trái lại Lục Minh dùng thẻ gốc để chống đỡ!!!

Quái lạ!

Thật sự đã ngâm trong dung dịch đó ư?

Không.

Sư phụ của Lục Nhan chắc sẽ không giúp cậu ta.

Chắc chỉ là Lục Nhan đưa thứ vốn thuộc về mình cho em trai...

A a a!

Kẻ cuồng em trai chết tiệt!

"Bây giờ tôi gọi cô ta là chị còn kịp không?"

Ngô Hồng Phi thở dài thườn thượt.

Ha ha.

Cao Thiên Lang cười lạnh lùng, vừa rồi cậu còn gọi tôi là anh đó.

Có điều nói đi cũng phải nói lại, kiếm khí trong tay của anh ta chưa bao giờ đứt đoạn!

Đúng vậy.

Cho dù Lục Minh đuổi kịp thì sao chứ?!

Anh ta vẫn luôn hiểu rõ một điểm... kẻ địch thật sự của anh ta là hai tên bên cạnh này!

Đừng nhìn bề ngoài bọn họ trò chuyện với anh, làm ra vẻ thân thiện, mỗi một người đều đang âm thầm phân cao thấp đó. Nếu anh thật sự tin bọn họ, bọn họ sẽ vượt qua anh trong chốc lát!

Triệu Vân Sơn như vậy.

Tên Ngô Hồng Phi cũng không ngoại lệ!

Quả nhiên.

Hai tên này vừa giả vờ bị Lục Minh đả kích, vừa nói những lời cuộc đời u tối này nọ, nhưng chân lại bước nhanh hơn...

Thể diện đâu?!

Soạt!

Lục Minh vừa đi qua, không ai để ý đến anh.

Tuy ba người không ngừng chê bai nhưng không ai thật sự lãng phí thời gian để phản ứng với một tên rõ ràng không tranh đoạt truyền thừa nhưng lần nào cũng quấy rối!

Lục Minh hạng nhất, bọn họ tranh giành hạng hai là được!

Có điều chẳng ai ngờ tới.

Lục Minh sắp sửa bước đến điểm kết thúc bỗng dừng một chút, rồi lại trở về điểm xuất phát.

???

Cậu có bệnh à?

Mấy người liếc nhìn nhau, dứt khoát không để ý tới Lục Minh nữa.

Mà giờ khắc này...

Soạt!

Lục Minh đi lại từ đầu, tia chớp không xuất hiện.

À.

Bởi vì mình đã đi qua nên không có tia chớp nữa hả?

Ừm...

Lục Minh dừng một chút, bỗng nhiên nhìn về phía Cao Tiểu Tinh bên cạnh, cô gái này vẫn đang bước về phía trước một cách cẩn trọng, dùng năng lượng tia chớp để tôi luyện bản thân.

Haiz.

Lục Minh bỗng nhiên có chút ngại ngùng.

Cô bé đó...

Mình dường như đã làm nhục... Úi, chà đạp người ta hai lần?

Thôi.

Cũng coi như bồi thường cho cô ta.

"Tới đây."

Lục Minh đi tới, chủ động vươn tay: "Tôi dẫn cô đi."

Hả?

Vẻ mặt của Cao Tiểu Tinh mông lung.

Lục Minh...

Dẫn mình đi?!

Không, không thể nào, cô ta...

"Tôi nợ cô."

Lục Minh tiến lại gần thấp giọng nói: "Hơn nữa, cô không muốn trở nên mạnh mẽ hơn sao?"

Tôi...

Cao Tiểu Tinh khẽ cắn môi.

Vừa nãy, hình như Lục Minh đã đi điểm kết thúc rồi? Nếu mình cũng có thể đi theo anh ta một lần... Có vẻ có thể tiếp thu tôi luyện tia chớp nhiều hơn!

Cũng có thể trở nên mạnh mẽ hơn!

Nếu vậy thì... mình sẽ không trở thành người ngáng chân anh trai nữa!

"Tôi..."

"Tôi vẫn sẽ đánh bại anh."

Cao Tiểu Tinh nghiêm túc nói.

"Được."

Lục Minh bật cười.

Anh chủ động kéo tay Cao Tiểu Tinh, bước vào trong sát hạch.

Ầm!

Tia chớp giáng xuống.

Tia chớp kia đột nhiên xuất hiện, đánh xuống Cao Tiểu Tinh, sau đó lại truyền qua Lục Minh, rồi lại rơi vào thẻ gốc của Lục Minh, biến mất không vết tích!

"Ừm..."

Khuôn miệng nhỏ nhắn của Cao Tiểu Tinh khẽ nhếch lên.

Hiệu quả mà lúc nãy khổ cực mãi mới tôi luyện được, bây giờ lại hoàn thành trong chớp mắt!

Lục Minh...

"Đi thôi."

Lục Minh cười.

Ầm!

Ầm!

Sấm sét khắp bầu trời giáng xuống.

Lục Minh dẫn theo Cao Tiểu Tinh dạo bước trong vùng đất lửa, cứ như đang dạo chơi hóng mát.

...

Đám người Ngưu Tinh Hải nhìn có phần ước ao.

"Thật hâm mộ."

Chuyên gia chế tạo thẻ bài năm sao có hơi đố kỵ, lúc nào anh ta cũng có thể thuận tay dẫn theo một cô em dịu dàng xinh đẹp như vậy?

"Đúng vậy."

Ngưu Tinh Hải tán thành: "Nếu người mà Lục Minh dẫn theo là tôi thì tốt biết bao."

"???"

Vẻ mặt của chuyên gia chế tạo thẻ bài năm sao than trời.

Đợi đã, lão già không biết xấu hổ này vừa mới nói gì?!

"..."

Ngưu Tinh Hải nhìn Cao Tiểu Tinh một cách ngưỡng mộ.

Thật lòng đó.

Ông ta không ngốc, đương nhiên nhìn ra Lục Minh quay lại tìm kiếm sấm sét! Nếu có thể đi cùng Lục Minh một lần, tố chất cơ thể có thể tăng lên mạnh mẽ!

Sao ông lại không ngưỡng mộ chứ?

Đáng tiếc.

Người ta quen biết với Cao Tiểu Tinh, đương nhiên sẽ không tìm ông ta.

Haiz...

Chính xác!

Đây mới là mục đích thật sự Lục Minh!

Vừa rồi Lục Minh đi hết toàn bộ hành trình, phát hiện mèo mun vẫn chưa hồi phục!

Vì vậy, không có cách nào, anh chỉ có thể lại đi một lần nữa, nhưng bản thân anh lại không có sấm sét nữa, chỉ có thể mượn một ít sấm sét từ cô gái Tiểu Tinh.

Vù...

Vù...

Sấm sét trong cơ thể lóe lên.

Tuy dẫn điện như vậy yếu hơn hấp thu trực tiếp, nhưng cũng tạm đủ.

Lúc này, mấy người Triệu Vân Sơn đang tranh giành hạng hai bỗng nhiên dừng lại.

Bởi vì lúc này, bọn họ cạn lời phát hiện, Lục Minh nắm tay Cao Tiểu Tinh đi từ điểm xuất phát đến trước mặt bọn họ!

???

Tinh thần của Triệu Vân Sơn như sụp đổ.

Thật sự.

Đó là ý gì?!

Tự cậu đi qua cũng thôi đi?!

Cậu đã đến điểm kết thúc rồi lại quay trở về, sau đó lại dẫn gái đi qua?! Ông đây bực nhất chính là mấy thằng có gái theo!

Coi thường người khác phải không?!

Chuyên gia chế tạo thẻ bài thì sao hả?

Chuyên gia chế tạo thẻ bài ngon lắm à?!

Chuyên gia chế tạo thẻ bài có thể khinh thường kiếm tu ư?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.