Bậc Thầy Thẻ Bài

Chương 121: Chương 121: Chị gái, chị cứ thế này sẽ chiều hư người ta đó!




Tầng núi thứ hai.

Tôi luyện cơ thể.

Sóng nước dâng lên cuồn cuộn.

Dòng nước đánh vào chân núi, vọng đến tiếng vang khủng khiếp.

Đến đây!

Đám người Triệu Vân Sơn nóng lòng muốn thử.

Tôi luyện cơ thể!

Đây chính là sở trường của họ!

Tuy kiếm tu nhất mạch không nâng cao tố chất của bản thân một cách đơn thuần như chiến sĩ năng lượng, nhưng nhờ có tính chất nghề nghiệp là kiếm tu, sức mạnh cơ thể của họ vẫn rất mạnh.

Cửa ải này chính là lúc bọn họ thể hiện thân thủ của mình.

Lục Minh?

Bọn họ nhìn cơ thể ốm yếu của Lục Minh, dường như có vài phần đắc ý.

Ừm...

Lần này sẽ không bị quấy rối nữa rồi!

"Nước..."

Lục Nhan đứng bên bờ.

Cô ấy đưa tay vào trong nước rồi cảm nhận một lát, sau đó mới lên tiếng: "Trong nước này có chứa một số vật chất bồi dưỡng cơ thể. Nó có tác dụng lớn đối với tôi luyện cơ thể."

Quả nhiên!

Đôi mắt của mọi người lập tức sáng rực.

Vừa là sát hạch vừa là thí luyện!

Cho dù không vượt qua sát hạch, bọn họ vẫn sẽ được sự bồi dưỡng mạnh mẽ!

"Tôi đi trước!"

Lần này Ngô Hồng Phi đã thông minh hơn rồi.

Mắt thấy Triệu Vân Sơn vẫn đang suy tư, anh ta lập tức lao thẳng xuống dòng nước.

Ùm!

Sóng nước cuồn cuộn. Ngô Hồng Phi chưa kịp phản ứng đã bị một cơn sóng đánh bay lên núi, vang vọng đến một tiếng nổ vang trời.

Phụt!

Anh ta phun ra một ngụm máu.

Sắc mặt của Ngô Hồng Phi trắng bệch.

Dòng nước này...

Mạnh quá!

Mọi người đều kinh hãi.

E là sát hạch tôi luyện cơ thể này không hề đơn giản như vậy!

"Anh."

Sắc mặt của Cao Tiểu Tinh hơi trắng bệch.

Dòng nước này quá mức hung hãn, muốn lội qua thì phải có cơ thể cực kì mạnh mẽ mới được! Cũng chỉ có người đã từng tôi luyện tố chất cơ thể mới có khả năng vượt qua!

"Không sao."

Cao Thiên Lang dịu dàng nói: "Em ở đây chờ anh, nếu anh đoán không nhầm thì đợi đến khi mọi người qua hết, ắt sẽ có đường đi xuất hiện."

Đây là kinh nghiệm họ có được sau khi đi qua tầng núi thứ nhất.

"Nhưng…"

Cao Tiểu Tinh khẽ cắn môi.

Cô ta cứ vậy mà từ bỏ sao?

Không!

Dòng nước này rõ ràng có thể nâng cao thực lực, tại sao cô ta phải từ bỏ chứ?

Dù không thể đi tới cuối cùng, chỉ cần ngâm trong nước này cũng đã có được lợi ích lớn đối với cơ thể, lợi ích rõ ràng như vậy, tại sao cô ta lại không xuống chứ?

Cùng lắm...

Cùng lắm là bị dòng nước đập cho một trận chứ gì.

"Anh."

"Em muốn thử."

Cao Tiểu Tinh kiên trì.

"Em…"

Cao Thiên Lang dường như đã nhớ ra lời dặn của sư phụ em gái mình. Anh ta lập tức khựng lại, sau đó đồng ý: "Được rồi, để anh giúp em thử xem sao."

"Dạ."

Cao Tiểu Tinh hít sâu một hơi.

Cô ta đi tới bên dòng sông, nhìn dòng nước hung hãn. Cô ta khẽ cắn môi, rồi trực tiếp nhảy xuống.

Ùm!

Sóng nước kéo tới.

Cẩn thận!

Đôi mắt của mọi người đều trừng lớn.

Cao Tiểu Tinh không phải kiếm tu, lần này e rằng cô ta sẽ bị thương không nhẹ. Đương nhiên chỉ cần chịu được đợt sóng này, ắt sẽ có lợi ích to lớn!

Mà giờ khắc này, sắc mặt của Ngô Hồng Phi đã hồng hào hơn rất nhiều, quả nhiên trong nước này có chứa năng lực bồi dưỡng lớn mạnh. Chỉ một lát sau, anh ta đã khôi phục như lúc ban đầu!

Đương nhiên, anh ta cũng đã nhìn thấy hình ảnh cô gái nhảy xuống nước.

Khụ khụ...

Các cô gái trẻ bây giờ thật dũng cảm.

Liều thật!

Nhưng cô gái này chỉ có ba sao đỉnh cao, hơn nữa còn là kiểu nghề nghiệp hỗ trợ chuyên gia trận pháp, lần này nhảy xuống nước, e là máu chảy thành sông.

Vì vậy, anh ta nhìn về phía Cao Tiểu Tinh theo bản năng.

Ùm!

Cao Tiểu Tinh nhảy vào nước.

Cơn sóng dũng mãnh kéo tới đánh lên người cô ta, nó truyền đến một tiếng vang lớn. Sắc mặt của Cao Tiểu Tinh trắng bệch, mấy giây sau mới ổn định được cơ thể.

Đợi đã...

Cô ta có thể đứng vững ư?

Ngô Hồng Phi ngây người.

Phải biết rằng, anh ta đường đường là kiếm tu năm sao mà còn bị hộc máu! Anh ta đã từng rèn luyện cơ thể rồi đó! Mặc dù không chuyên nghiệp, nhưng dù sao cấp bậc cũng đáng kể đó!

Nhưng cô gái này...

Anh ta ngẩn người, chẳng phải cô ta là chuyên gia trận pháp sao?

Chẳng lẽ chuyên gia trận pháp là nghề nghiệp cận chiến giống như chiến sĩ năng lượng ư?

Mà giờ khắc này, Cao Thiên Lang cũng thở phào nhẹ nhõm.

Chịu được rồi!

Sức khỏe của em gái vẫn luôn không tốt, liên tiếp hai lần bị trâu đạp cho trọng thương. Điều này khiến sư phụ của em ấy rất tức giận, nên ông ta đã đặc biệt chuẩn bị lượng lớn thảo dược giúp em gái tôi luyện cơ thể!

Hiện tại xem ra đã có hiệu quả!

Vậy thì anh ta yên tâm rồi.

Soạt!

Cao Thiên Lang nhảy lên, anh ta cũng lao vào trong nước.

"Đi thôi!"

Triệu Vân Sơn cười điên cuồng.

Mọi người lần lượt lao xuống dòng nước, đi về phía xa xa.

Ùm!

Ùm!

Sóng nước tập kích.

Cơ thể mọi người đều đang không ngừng hao tổn và phục hồi, tố chất cơ thể đang tăng lên không ngừng,

"Em không đi sao?"

Lục Nhan liếc nhìn em trai.

"…"

Lục Minh im lặng thật lâu.

Anh không biết sát hạch này của Nguyệt Ảnh có tác dụng gì, nhưng hiện giờ có một vấn đề rất lớn, điều này khiến anh không thể tham gia lần sát hạch này.

Bởi vì... anh không biết bơi!

Kiếp trước là một kẻ chỉ ở ru rú trong nhà ở phương Bắc, hồ nước lớn nhất mà anh từng thấy chính là nhà tắm công cộng ở khúc rẽ đường số hai Hải Điện Bắc - Nhà tắm ban đêm không có ánh đèn hồng.

Kiếp này?

Lục Minh bé nhỏ cũng không có kinh nghiệm bơi lội!

Anh lục lại ký ức của Lục Minh bé nhỏ, ngoài việc lúc nhỏ rất thích vọc nước khi chị gái tắm ra thì thật sự không có ký ức nào khác!

Đợi đã!

Đoạn ký ức này...

Lục Minh muốn nhìn rõ hơn, nhưng lại phát hiện không nhìn rõ được.

Ồ...

Cũng lâu quá rồi nhỉ?

Như vậy, sau này khi ý niệm mạnh hơn…

Lục Minh như có điều suy nghĩ.

"Lục Minh?"

Lục Nhan lo lắng nhìn Lục Minh, em trai bỗng nhiên không nói gì, lại còn lộ ra một biểu cảm kỳ lạ.

"Khụ khụ."

Lục Minh ho lên một tiếng.

"Không sao ạ."

"Em chỉ đang nghĩ xem nên đi thế nào."

Vẻ mặt của Lục Minh nghiêm túc.

"Ừ."

Lúc này Lục Nhan mới yên tâm.

Không hổ là em trai của cô ấy, quả nhiên không chịu từ bỏ.

Bọn họ không tranh đoạt thứ gọi là truyền thừa Nguyệt Ảnh cũng được, nhưng sát hạch có lợi cho tất cả mọi người một cách rõ ràng như vậy vẫn nên tham gia thì tốt hơn.

Ùm!

Ùm!

Sóng nước vỗ dập dềnh.

Tất cả mọi người đều nỗ lực lao về phía trước.

Bởi vì trong dòng nước có năng lực bồi dưỡng lớn mạnh nên dù có bị thương, dù thể lực có bị tiêu hao hết, họ chỉ cần đợi một lát là có thể khôi phục lại như ban đầu.

Những nơi bị tấn công càng mạnh thì khôi phục lại càng nhanh!

Cũng có thể nói... chỉ cần chịu được sự tấn công thì họ có thể đi càng xa, có thể càng mạnh hơn!

Ùm!

Ùm!

Ùm!

Mọi người lao lên một cách điên cuồng.

Đương nhiên, tiết tấu kỳ diệu này cũng dẫn đến việc đám người này vừa xông lên vừa điên cuồng nôn ra máu.

Rất kỳ lạ.

Lục Minh im lặng.

Kiếm tu gì gì đó, quả nhiên đều là người thích ăn hành!

Đồ điên!

Sát hạch cơ thể có phức tạp như vậy không?

Anh làm ra một thứ máy móc gì đó để kiểm tra cũng được mà, ông già Nguyệt Ảnh kia mạnh như thế thì chẳng phải chỉ cần lướt qua là đã nhìn ra hết mọi thứ rồi hay sao?

Sát hạch quỷ quái gì không biết!

Ha ha.

Người phương Bắc như ông đây sẽ bị dìm chết ngay lập tức mất!

...

Làm sao bây giờ?

Lục Minh đắn đo trong chốc lát, sau đó anh đột nhiên hỏi: "Chị, chị qua đó thế nào?"

"Đi qua."

Sắc mặt của Lục Nhan bình tĩnh.

Soạt!

Cô ấy bước vào trong nước.

Ùm!

Một con sóng xuất hiện.

Mũi chân của Lục Nhan nhẹ nhàng đạp lên con sóng, cũng vào thời khắc này cô ấy lại nhảy lên không trung, bay về phía trước. Liên tục mấy lần như vậy, cô ấy không hề bị rơi xuống nước!

Đây, đây…

Đạp nước mà đi ư?

Lục Minh kinh ngạc, kiếm tu còn có chiêu này ư?!

Mạnh thật!

Kiếm tu ngầu vậy!

Lần đầu tiên anh cảm thấy kiếm tu lợi hại và đáng kinh ngạc đến vậy!

Đương nhiên Lục Minh không biết, đám người Ngô Hồng Phi đang bơi điên cuồng vừa quay đầu lại nhìn, suýt chút nữa bị sóng đánh bay về chỗ cũ, bởi vì phản ứng đầu tiên của bọn họ giống hệt Lục Minh. Trời ơi, kiếm tu còn có chiêu này sao?

Lát sau, Lục Nhan lại bay trở về.

Mạnh quá đi.

Lục Minh cảm thán.

Nhưng anh nhanh chóng tỉnh táo lại: "Nhưng đi qua như vậy đâu thể tôi luyện cơ thể nhỉ."

"Chị đâu có cần."

Sắc mặt của Lục Nhan bình tĩnh.

Lục Minh: "…"

Vậy chỉ có mình anh không qua được?!

Anh liếc nhìn, ngay cả cô nàng Tiểu Tinh cũng đang cố gắng vượt qua dòng nước, tư thế cơ thể đó…

"Chị, hay chị dạy em bơi đi được không?"

Lục Minh thở dài.

"…"

Lục Nhan im lặng một lúc: "Chị không biết."

Lục Minh: "…"

Hai chị em nhìn nhau, mặt đối mặt.

"Chị, chị là thiên tài đó."

Lục Minh thở dài.

Đây là lần đầu anh thấy được thứ chị gái mình không biết.

"Bởi vì trước giờ có dùng đến đâu."

Lục Nhan cảm thấy hơi ngượng ngùng.

Thiên tài.

Là học cái gì cũng nhanh.

Nhưng không có nghĩa là cái gì cũng biết!

Đúng là cô chưa thấy kỹ thuật bơi lội có gì hay! Rõ ràng cô có thể đạp nước để đi, sao còn phải học bơi chứ!

Còn về trong nước?

Cô cũng sẽ có cách để chiến đấu trong nước!

Bơi...

Thật sự không có đất dụng võ.

Được rồi.

Lục Minh không biết nên khóc hay nên cười.

Hay đi hỏi cô nàng Tiểu Tinh?

Anh nhìn cô nàng Tiểu Tinh đang cắn chặt răng cố gắng đi trong nước. Đúng là anh ngại không dám gọi người ta, anh cũng biết cô nàng này luôn ấp ủ ý đồ tranh đấu với anh!

Làm sao bây giờ?

Lục Minh nhìn về phía xa.

Tất cả mọi người đều đang nỗ lực lao về phía trước...

Dòng nước cuồn cuộn này khác với bản chất của kiếm ý trong gió tuyết. Nó có thể nâng cao thực lực, có thể tôi luyện cơ thể, cứ vậy mà từ bỏ thì thật đáng tiếc?!

Đây là cơ duyên khó gặp!

"Hay em cứ tôi luyện ở đây đi."

Lục Nhan suy nghĩ một lát: "Chị tạo ra chút nước để em tôi luyện cơ thể."

"Năng lượng trong nước chắc cũng sắp bị tiêu hao hết rồi."

Lục Minh lắc đầu.

Những người đó có thể tôi luyện cơ thể trong nước mãi là bởi vì nước luôn chuyển động!

Nếu chỉ lấy ra một phần nước, chỉ cần những thành phần bồi dưỡng cơ thể trong nước đó bị hút hết, nước này đương nhiên cũng sẽ trở thành nước thông thường.

Không có chút ý nghĩa nào hết!

Huống hồ, nước dưới chân núi có rất ít thành phần bồi dưỡng nhất!

Càng đi về sau!

Càng đến gần điểm kết thúc, năng lực bồi dưỡng sẽ càng lớn mạnh!

Ở chỗ này ư?

Ý nghĩa không lớn.

"Không sao."

Lục Nhan suy nghĩ một lát: "Chị đi đến nơi xa hơn lấy nước cho em, bên đó có thành phần bồi dưỡng cao hơn, cùng lắm cố nhanh một chút là được."

"…"

Trong lòng Lục Minh cảm thấy ấm áp, đúng là chị gái mà.

Nhưng chị gái làm vậy là chiều hư người ta đó có biết không? Cũng may là anh, nếu là người bình thường khác thì e là họ đã sớm yên phận nhận sự bảo vệ dưới đôi cánh của chị gái như lẽ đương nhiên rồi...

Sao có thể như vậy được chứ?

Đây là chuyện đàn ông con trai nên làm ư?!

Anh khác hoàn toàn.

Tuy anh có nhận sự bảo vệ của chị gái nhưng anh không coi đó là điều đương nhiên.

→_→

Lục Minh dừng lại một chút, hình như không hề khác biệt nhỉ?

Lắc đầu.

Anh nhìn dòng nước cuồn cuộn trước mắt.

Nhưng, chỉ có thể làm như vậy ư?

Dù chị gái có chạy tới chạy lui thì cũng đâu chạy được xa nhỉ?!

Chị gái có thể chạy được mấy chuyến?

"Như vậy không được đâu."

Lục Minh tự lẩm bẩm.

Trước đây anh đã nói sẽ không cản trở chị gái rồi mà?

Anh nhìn xem, ngay cả Cao Tiểu Tinh cũng đang rất nỗ lực bước đi trong nước cơ mà. Tuy tư thế của cô ta hơi xấu, nhưng ít ra cô gái nhà người ta vẫn luôn cố gắng đó!

Ừm...

Phải tìm cách mới được.

Lục Minh nhìn về phía xa xa.

Dòng sông...

Bồi dưỡng...

Bơi...

...

Lục Minh suy nghĩ không ngừng.

Anh lục lại toàn bộ năng lực đang có hiện giờ của mình trong đầu, sau đó lại nhìn những người truyền thừa kia, cuối cùng cũng nghĩ ra một cách.

Có lẽ...

Có thể thử xem!

Soạt!

Lục Minh lấy bút chế tạo thẻ bài ra, anh ngồi xuống tại chỗ bắt đầu chế tạo thẻ!

Hử?

Ánh mắt của Lục Nhan đầy tò mò, lần này em trai lại muốn làm gì vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.