Bậc Thầy Thẻ Bài

Chương 50: Chương 50: Món quà nhỏ thần bí




"Anh Lục, à, phần thưởng…"

Trương Tiểu Bàn xoa xoa tay.

"À, đàn ông."

Lục Minh cười lạnh một tiếng.

"???"

Trương Tiểu Bàn mờ mịt, chẳng lẽ anh không phải sao?

"Đợi đã."

Lục Minh nhận ra có gì đó không đúng lắm, mặc dù lời này đúng nghĩa, nhưng ở kiếp trước hình như từ này không dùng như thế.

Vậy nên anh trầm tư một lúc, lại mở miệng: "Hừ, tên mập ru rú trong nhà."

"…"

Sắc mặt của Trương Tiểu Bàn không đổi.

Ý gì?

Coi thường người khác?

Mặc dù Trương Tiểu Bàn tuy vừa nghèo vừa xấu lại vừa vô dụng, nhưng cậu ta tuyệt đối không thể chấp nhận sự đáng xấu hổ này…

"Này, thù lao của cậu."

Lục Minh đưa cho cậu ta mười nghìn.

"Anh Lục em yêu anh!"

Trương Tiểu Bàn mừng như điên.

Mười nghìn!

Ha ha ha từng này có thể đi massage 18+ được biết bao nhiêu lần!

Cái tên này...

Lục Minh buồn cười.

Trương Tiểu Bàn mập mạp có đôi mắt như sợi chỉ lại mở lớn ra vào lúc này! Mẹ ơi, đây mới là thấy tiền sáng mắt đúng theo nghĩa đen!

"Massage 18+! Massage 18+!"

Trương Tiểu Bàn lẩm bẩm, định rời đi, bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì đó: "Vậy còn, món quà nhỏ thần bí…"

Cậu ta có phần kích động.

Món quà nhỏ thần bí, sẽ là cái gì?

"À."

Lục Minh vỗ đầu, tiện tay mở chai nước trên bàn: "À, món quả nhỏ thần bí."

"???"

Vẻ mặt Trương Tiểu Bàn ngơ ngác.

"Hả…"

Trương Tiểu Bàn đứng hình một lúc lâu, cười khổ: "Cái này cũng bí ẩn quá đó!"

"Đúng vậy."

Lục Minh thổn thức không ngớt: "Hồi trước tôi đặt mua đồ ăn bên ngoài cũng nghĩ như vậy…"

"…"

Gương mặt to lớn của Trương Tiểu Bàn nghệt ra.

Rất đáng sợ.

"Được rồi."

Lục Minh nghĩ nghĩ: "Tôi tặng cậu một món quà nhỏ khác nhé, gần đây cậu và Hinh Nhi thế nào rồi?"

"Anh muốn làm gì?"

Trương Tiểu Bàn cảnh giác.

"Tôi cũng có thể làm mà?"

Lục Minh ngẩn người, sau khi nhìn thấy sắc mặt của Trương Tiểu Bàn ngày càng tái mét, anh mới lấy lại tinh thần, khụ, hiểu nhầm rồi.

"E hèm."

Lục Minh đằng hắng: "Không có gì, chỉ hỏi vậy thôi."

"Vẫn tốt."

Trương Tiểu Bàn hừ một tiếng: "Hinh Nhi nhà em vừa ngoan ngoãn, vừa không gây chuyện, sẽ không cắm sừng em."

"…"

Lục Minh cạn lời, người anh em anh không cần nhấn mạnh hai chữ đó.

"Vậy mà cậu còn đi làm loạn?"

Lục Minh thở dài.

"Chuyện này có là gì."

Trương Tiểu Bàn tự hào nói: "Hinh Nhi nhà em rất độ lượng, cô ấy là chính cung nương nương, đương nhiên sẽ không đố kỵ những cô nàng như cơn mưa ngang qua kia."

Miêu tả thế này…

Lục Minh kinh ngạc.

Được đấy, tên này còn tự mở một hậu cung lớn.

"Vậy thì vừa hay, tôi chuẩn bị cho hai người một bài hát làm món quà nhỏ thần bí được không?"

Lục Minh cười nói.

"Anh còn biết hát hò?"

Trương Tiểu Bàn thán phục.

"Chỉ là vừa nghĩ đến một bài hát có thể làm bài đính ước cho hai người."

Lục Minh thản nhiên nói.

"Cái gì cái gì?"

Trương Tiểu Bàn hứng thú.

"Ừm…"

Lục Minh đắn đo trong chốc lát, sau đó gõ gõ lên bàn tạo nên một đoạn giai điệu, thuận miệng ngân nga.

"Mỗi ngày điều đầu tiên làm sau khi thức giấc là cổ vũ* bạn gái. Mỗi lần ra ngoài tán gái, đều phải nói một tiếng xin lỗi. Em gái em gái à nhìn anh, anh…"

(*) Cổ vũ: phiên âm tiếng Trung giống với chữ "bơm hơi", ý chỉ búp bê Hinh Nhi của Trương Tiểu Bàn

"???"

Sắc mặt Trương Tiểu Bàn nghệt ra.

Bài hát dở hơi gì thế!

"Thế nào? Thế nào?"

Lục Minh rất mong chờ.

Fruit Ninja là bước đầu tiên trong chiến lược game của anh!

Còn bài hát này thì sao?

Rất có khả năng là bước khởi đầu để ngành công nghiệp giải trí càn quét thế giới khác. Đến lúc đó có thể đem đủ các kiểu ca từ phong phú bán lấy tiền, ví dụ oai phong đường đường gì đó.

Ừm…

Ngẫm lại còn có chút kích động.

"Anh Lục, anh cứ như thế này sẽ không có bạn đâu."

Trương Tiểu Bàn thở dài, sau đó chuồn luôn.

"Không hay à?"

Lục Minh thất vọng.

Anh cảm thấy mình sáng tác cũng ổn mà!

Ừm…

Xem ra trình độ thưởng thức ca nhạc của thế giới khác không giống với kiếp trước, vậy thì ý định đưa các bài hát vào trong thẻ đành phải tạm thời bỏ đi thôi.

Bỏ đi, không nghĩ đến mấy thứ này.

Độ hot của "Côn" vẫn tiếp tục kéo dài trong một khoảng thời gian, việc quan trọng lúc này là phải cày kiếm thêm tiền!

"Tiếp tục chế tạo thẻ!"

Tinh thần Lục Minh phấn chấn.

...

Mà lúc này.

Ở Hiệp hội Chuyên gia Chế tạo Thẻ bài, bộ phận thẩm định.

Bọn họ cũng nhận được tấm thẻ bài đặc biệt "Côn".

Cho dù bọn họ có coi thường Lục Minh đến mức nào, cho dù bọn họ không muốn quan tâm chuyện này ra sao thì vẫn nhận được tấm thẻ bài "Côn" được các nơi đưa tới!

Có cái là do chuyên gia triệu hồi đưa tới…

Có cái là do mấy gia tộc đưa tới…

...

Không muốn?

Căn bản không có khả năng.

Một "Tấm thẻ thú cưng đầu tiên trong lịch sử" kinh động đến quá nhiều người.

"Bầu không khí lại thay đổi rồi."

Một chuyên gia chế tạo thẻ bài thở dài.

Ông ta tên là Tạ Yến, một chuyên gia chế tạo thẻ bài cấp cao danh tiếng. Sau khi nghe tin vô số sinh viên không chuyên tâm vào công việc, ông ta vô cùng đau lòng, bởi ông ta hiểu rõ nền tảng quan trọng đến cỡ nào!

Tại sao Fruit Ninja lại nổi tiếng như thế?

Ông ta xem qua rồi, là bởi sự sáng tạo, là bởi cảm hứng.

Nhưng mà, tại sao đám sinh viên kia lại không hề nhận ra điều này? Bọn họ chỉ nhìn thấy kỹ thuật đơn sơ và những đường vân đơn giản!

Bọn họ cho rằng ai cũng có sáng tạo và cảm hứng!

Vốn không đáng giá!

Ngu ngốc!

Nhóm chuyên gia chế tạo thẻ bài bọn họ vất vả lắm mới khống chế được bầu không khí này.

Mà bây giờ...

Tấm thẻ thứ hai của Lục Minh ra rồi.

Hơn nữa, do một vài yếu tố đặc biệt, hiệu quả của tấm thẻ này còn long trời lở đất, khiến mọi người kinh ngạc hơn cả tấm thẻ đầu tiên, kéo theo đó là một chuỗi lợi ích kinh khủng hơn!

"Haiz."

Tạ Yến thở dài.

Lại một nhóm người ngu xuẩn lầm đường lạc lối.

Tấm thẻ này đã hoàn toàn bị bộ phận mã hóa phá giải xong, ông ta mở ra liền ngây người.

Đây là...

Cảm nhận của ông ta lướt qua tấm thẻ này theo bản năng, đột nhiên ông ta đứng dậy, không dám tin nhìn những đường vân kia, mãi mà vẫn chưa hồi phục tinh thần!

Ông ta nhìn thấy gì?

Ông ta không thể tin được!

Đường vân!

Đường vân cơ bản!

Dường như là đường vân cơ bản hoàn hảo!

Kỹ thuật!

Kỹ thuật cấp cao!

Chuyên gia chế tạo thẻ bài cấp cao mới có tư cách tiếp xúc với kỹ thuật xếp lớp!

Mà những thứ này…

Đều xuất hiện trên một tấm thẻ bài đơn giản, một tấm thẻ thú cưng một sao bán ra với giá hai nghìn tệ!

Những thứ này là Lục Minh vẽ?

Lục Minh...

Thế mà cậu ta lại có nền tảng chế tạo mạnh mẽ đến vậy?

Ông ta kinh ngạc.

Cuối cùng ông ta cũng bắt đầu nhìn thẳng vào tấm thẻ này.

Cá Côn, thú cưng, nạp năng lượng, ba lớp kết cấu đơn giản, vô cùng rõ ràng trong mắt ông ta, thậm chí vừa nhìn đã thấy cốt lõi của tấm thẻ này!

Thẻ nạp năng lượng và thẻ cá nhảy!

Anh ra cửa hàng mua một thẻ cá nhảy rồi lại mua một thẻ nạp năng lượng là làm ra được hiệu quả này!

Giống nhau như đúc!

Thẻ bài mà Lục Minh chế tạo ra vốn là thẻ đã tồn tại.

Thế nhưng...

Có người quan tâm à?

Không ai quan tâm!

Bởi vì tấm thẻ này giống hệt như Fruit Ninja, khái niệm cốt lõi vẫn là gameplay như trước!

Có điều...

Những thứ này đều không phải là trọng điểm.

Trọng điểm của nó là kỹ thuật và đường vân mà nó sử dụng!

Rung động lòng người!

"Đúng vậy."

"Đây mới là chuyên gia chế tạo thẻ bài!"

"Ha ha."

"Cũng chỉ có nền tảng vững chắc mới có thể dung hòa thông suốt những ý tưởng sáng tạo này!"

Tạ Yến hăng hái.

Nhìn đi, đây mới là thẻ bài chân chính.

Tên nhóc Lục Minh này có thiên phú đáng kinh ngạc!

Kết thúc đánh giá.

Ông trực tiếp cho tấm thẻ này điểm số vô cùng cao. Điều này khiến nhiều người kinh ngạc. Sau khi bên Hiệp hội nghiên cứu xong, đích thân mời Lục Minh gia nhập Hiệp hội.

Lần này, bọn họ không chỉ muốn Lục Minh gia nhập Hiệp hội Chuyên gia Chế tạo Thẻ bài, mà còn muốn tuyên bố rộng rãi, để mọi người biết được rốt cuộc cái gì mới là nền tảng chân chính!

Cái gì mới thật sự là thiên tài!

Sau đó...

Bọn họ bị từ chối.

Lục Minh gửi thư từ chối, trên đó còn dán hình ảnh vừa bị từ chối hai ngày trước: Không đủ tư cách! Bốn chữ này lấp lánh lạ thường, phía sau còn viết một đoạn.

"Bản thân biết rõ trình độ không đủ, nền tảng quá kém cỏi, vậy nên đang cố gắng tu luyện, cố gắng tranh thủ sớm ngày đạt tư cách tham gia Hiệp hội Chuyên gia Chế tạo Thẻ bài.

Hiểu rõ trình độ không đủ - Lục Minh."

Hiệp hội Chuyên gia Chế tạo Thẻ bài: "???"

Liêm sỉ đâu?

Chẳng phải chỉ từ chối anh một lần thôi sao? Sao lại nhỏ mọn như vậy?

Có điều bọn họ hiểu rõ, thẻ bài lần này chính là cơ hội tốt nhất để thay đổi đám sinh viên có nếp sống không đúng đắn kia!

Mọi người đều tưởng rằng Lục Minh có sáng tạo mới nổi tiếng à?

Sai!

Mọi người nhìn nền tảng của người ta đi!

Muốn tự sáng tạo thẻ bài, ít nhất phải học nền tảng đến mức dung hòa thông suốt mới có khả năng! Vậy mới khiến đám người nóng nảy và ngu ngốc kia bình tĩnh trở lại.

"Làm sao bây giờ?"

Nhân viên bộ phận nhân sự của Hiệp hội Chuyên gia Chế tạo Thẻ bài thành phố Thanh Minh rất đau đầu.

Còn có thể làm gì được?

Đàm phán thôi!

Lần này, bọn họ đặc biệt cử một cô gái là chuyên gia chế tạo thẻ bài ba sao đến đàm phán. Con gái nói chuyện dịu dàng sẽ tạo cho người khác cảm giác thoải mái.

"Anh muốn gì?"

Cô gái rất nghiêm túc.

"Chứng nhận bản quyền!"

Lục Minh không chút do dự.

"Không thể được!"

Cô nàng trừng mắt.

Bản thân cũng là chuyên gia chế tạo thẻ bài, đương nhiên biết những chuyện này.

Côn là thẻ bài gì?

Thẻ xếp lớp!

Chỉ đơn giản là xếp lớp!

Tuy rằng cô ấy rất bội phục Lục Minh giờ đã có thể làm ra thẻ xếp lớp, có điều cho dù như thế nào đi nữa, loại thẻ này cũng không thể được chứng nhận bản quyền!

"Vì sao?"

Lục Minh nhíu mày.

Cô ấy kiên nhẫn giải thích một lần.

Thẻ xếp lớp không thể được chứng nhận.

Loại thẻ này có khắp nơi, hơn nữa còn quá dễ dàng, dường như không hề có tính sáng tạo nào, quan trọng nhất là số lượng quá nhiều!

Một khi nắm được kỹ thuật xếp lớp, chuyên gia chế tạo thẻ bài cấp cao sẽ mở ra một thể giới hoàn toàn mới.

Sau đó...

Kết hợp đủ loại!

Thử đủ các kiểu!

Xếp lớp đủ loại!

Dường như loại thẻ bài này có khắp nơi.

Năng lực đơn của kho thẻ bài, anh có biết có thể xếp lớp ra bao nhiêu loại không?

Một con số khổng lồ!

Thế nên.

Trên lý thuyết, thẻ bài chỉ có xếp lớp sẽ không được chứng nhận bản quyền, nếu không anh sẽ phát hiện ra, anh mãi mãi không ra hết thẻ bài mới!

"Thì ra là vậy."

Lục Minh ngộ ra.

Thẻ này giống thẻ ảo tưởng.

"Vậy nên."

"Anh đưa ra một yêu cầu khác đi."

Cô gái nghiêm túc hỏi.

"Chứng nhận bản quyền."

Lục Minh nghiêm túc nói.

"???"

Vẻ mặt của cô gái nhỏ hoang mang.

Không ngờ vừa rồi nói nhiều như vậy thành công cốc rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.