Bậc Thầy Thẻ Bài

Chương 266: Chương 266: Người anh em, ăn mì không?




Editor: Nguyetmai

Hiệp hội Chiến sĩ Năng lượng.

Mấy người phó hội trưởng vẫn đang lẳng lặng nhìn.

Mặc dù vành mắt hơi đen, nhưng đối với những chiến sĩ năng lượng như bọn họ mà nói, thức đêm gì đó cũng không ảnh hưởng xấu đến bọn họ, cùng lắm là tóc ít đi chút thôi.

Những việc khác thì không có vấn đề gì.

Bỗng nhiên.

Cột sáng hư ảo đại diện cho năng lượng phủ xuống đột nhiên biến mất.

Lần này cảnh hư ảo coi như đã có một kết thúc, nhưng mà, chuyện làm cho người ta đột nhiên là, Lục Minh vốn nên hoàn thành việc đột phá, vẫn chưa thức tỉnh.

“Chuyện gì vậy?”

“Vẫn đang đột phá?”

“Không đúng, năng lượng của Lục Minh còn nhiều hơn năng lượng của tất cả những người khác cộng lại nữa. Diệp Lương cũng đã đột phá trong vòng mười phút, tại sao Lục Minh lại lâu như vậy chứ?”

“Có trời mới biết.”

Mọi người vô cùng nghi ngờ.

Mà đúng lúc này...

Phụt!

Lục Minh phun ra một ngụm máu tươi

??!

Mọi người lại càng hoảng sợ hơn.

Sau đó, còn chưa đợi cho mọi người khôi phục tinh thần lại, Lục Minh tiếp tục phun thêm một ngụm máu nữa.

“Cậu ta bị sao vậy?!”

“Tôi đi xem thử.”

Sắc mặt của phó hội trưởng hơi thay đổi.

Nếu như Lục Minh thật sự xảy ra chuyện gì, bọn họ sẽ gặp rắc rối to.

Vì vậy, ông ta lại gần quan sát một hồi, sắc mặt đột nhiên trở nên kỳ lạ, thậm chí giống như nhìn thấy thứ gì vô lý lắm.

“Sao vậy?”

Mọi người khó hiểu hỏi.

Lục Minh vẫn còn ở ba sao.

Phó hội trưởng cũng cảm thất rất mờ mịt: “Cụ thể như thế nào thì vẫn không thể cảm nhận được, bên trong vẫn còn rối tung rối mù, có điều, hình như cậu ta vẫn đang tấn công vào nút thắt, đang đột phá.”

Soạt!

Thế giới đột nhiên yên tĩnh lại.

Mọi người hoàn toàn không thể tin được trừng lớn mắt.

Đột phá?

Lục Minh vẫn đang ở ba sao?

Đợi đã.

Cũng có thể nói là, Lục Minh lâu như vậy, làm lớn chuyện như vậy, chỉ là để đột phá lên bốn sao thôi hả?! Hơn nữa, việc này không phải dễ như trở bàn tay sao?

Soạt!

Tất cả mọi người đều bối rối.

“Cậu ta không phải là thiên tài siêu cấp sao?”

Có người yếu ớt lên tiếng.

Đúng vậy.

Bây giờ nhắc đến Lục Minh thì tuyệt đối là một thiên tài siêu cấp mà!

Thực lực mạnh mẽ, càn quét những người cùng cấp bậc, không ai có thể địch lại, xem biểu hiện lần này của cậu ta ở cảnh hư ảo là biết, bây giờ, ông lại nói cho tôi biết cậu ta muốn đột phá bốn sao lại phải vất vả như vậy?

Không phải.

Không đúng.

Đâu phải chỉ là vất vả không đâu!

Cậu ta dùng năng lượng gấp một trăm lần người khác, lại vẫn chưa thể đột phá, chuyện này, chuyện này, chuyện này...

“Vậy nên cậu ta chỉ là một khúc củi mục?”

“Toàn bộ đều là dựa vào năng lượng của Lục Nhan cho mà xây lên?”

Có người bừng tỉnh.

Mọi người nhìn nhau, lập tức phiền muộn.

Nếu mà như vậy...

Bọn họ cần gì phải đi tu luyện lại từ đầu làm gì chứ! Có lẽ Lục Minh biết bản thân mình không thể đột phá đến bốn sao được nên mới có thể liều mạng như vậy, tu luyện như vậy ở ba sao?!

Thế là tâm trạng của mọi người cũng xảy ra thay đổi.

“Ồ...”

Phó hội trưởng cũng vui vẻ.

Rất tốt!

Nhìn thử mà coi nè, tâm trạng của mấy thiên tài này cũng đã trở nên tốt đẹp hơn nhiều rồi...

Chậc chậc.

Nếu như vậy, cũng không cần kêu đám nhóc tự kỷ kia lại đây nữa rồi!

Thế là ông ta sắp xếp cho mọi người ngồi chờ Lục Minh đột phá.

Để cho những thiên tài này nhìn kĩ, đây là tên Lục Minh đã từng tạo ra bóng ma tâm lý cho mấy đứa đó, cậu ta chỉ đột phá bốn sao mà thôi, dùng lượng lớn năng lượng cộng thêm thời gian một ngày!

Sau đó...

Vẫn chưa đột phá được!

Có kích động không?

Có kích thích không?

Nói thử coi, cho dù ở ba sao cậu ta mạnh hơn mấy người, bốn sao thì sợ gì nữa?

Các cậu là con cưng của trời!

Tương lai...

Thuộc về các cậu.

Thế là tâm trạng của mấy thiên tài này đã khá hơn nhiều, tâm trạng của bọn họ thay đổi không ngừng, ánh mắt nhìn về phía Lục Minh cũng dần dần biến đổi thành ánh mắt tội nghiệp, thương xót...

Haizz.

Đúng là một tên đáng thương.

Đột phá bốn sao mà vất vả đến vậy, sau này còn ra sao nữa?

Anh ta hoàn toàn không thể đi xa được!

Nếu như thế, bọn họ cần gì phải lo lắng nữa chứ?

Lúc lâu sau, hơi thở xung quanh người Lục Minh thay đổi, cuối cùng cũng đã trở thành bốn sao.

“Anh ta bốn sao rồi.”

Phó hội trưởng thản nhiên nói.

“Dạ.”

Vẻ mặt mấy thiên tài kia vô cùng bình tĩnh.

Nhìn thử mà coi.

Lâu như vậy cũng chỉ mới bốn sao...

Thì ra truyền thuyết của Lục Minh là dựa vào đống thẻ bài kia mà ra...

Ha.

...

“Tốt lắm.”

Phó hội trưởng nhìn xem thái độ của những thiên tài.

Vô cùng hài lòng.

Lại yên lặng một lúc lâu.

Đến tận lúc tâm trạng của những thiên tài đó chuẩn bị khôi phục hoàn toàn, Lục Minh thức tỉnh.

Trong nháy mắt đó, Lục Minh mở hai mắt ra.

Trong cơ thể của anh trải qua vô số trận chiến, ý niệm sắc bén cũng vọt ra cùng lúc với ánh mắt này.

Ầm!

Ý niệm giáng xuống.

Trong nháy mắt đó, mọi người như nhìn thấy một vùng biển rộng đang gào thét, một dãy núi nguy nga...

Phụt!

Mấy thiên tài kia đều thi nhau phun máu.

Ngay cả Diệp Lương đã đột phá lên bốn sao, cũng cảm nhận được năng lượng vô cùng vô tận hệt như biển gầm đập vào mặt ngay lúc vừa tiếp xúc với ánh mắt đó...

Phụt!

Diệp Lương phun máu ngay tại chỗ!

...

Sao lại như thế được?!

Mọi người kinh ngạc.

Những người tu luyện hai sao không chịu nổi áp lực thì không nói, nhưng Diệp Lương cũng đã đột phá đến bốn sao, tại sao vẫn không chịu đựng nổi một ánh mắt của Lục Minh được chứ?!

“Anh...”

Diệp Lương không thể tin nổi mà Lục Minh.

Ý nghĩ...

Năng lượng đó...

Soạt!

Lục Minh đứng dậy.

Ánh mắt từ trên cao nhìn xuống của anh đảo qua mọi người, ánh mắt sắc bén kia rơi xuống trên những thiên tài đó, gần như chỉ trong nháy mắt đã làm cho bọn họ nhớ đến những chuyện bên trong cảnh hư ảo.

Nhớ tới những chuyện bọn họ bị sự sợ hãi điều khiển...

“Lục Minh!”

Giọng nói hùng hậu của phó hội trưởng truyền đến: “Tập trung tinh thần.”

“Vâng.”

Lục Minh hồi phục tinh thần lại.

Anh mới vừa đột phá, vẫn chưa chưa thể khống chế hoàn toàn được.

Thế là anh khép hờ hai mắt, chậm rãi thu hồi những hơi thở mà mình đã vô ý thả ra ngoài, áp lực kinh khủng như tòa núi lớn kia mới từ từ biến mất.

“Năng lượng của cậu...”

Phó hội trưởng chấn động.

Lúc nãy trong nháy mắt đó, ông ta có thể cảm nhận được, năng lượng mênh mông của Lục Minh, sợ là đã hơn xa người bình thường!

Chuyện này sao có thể chứ?!

Phải biết rằng sau khi người tu luyện đột phá bốn sao, mới mở ra con đường tu luyện thật sự. Lúc ấy, những người tu luyện kia thường có hai cách để lựa chọn!

Thứ nhất là phẩm chất năng lượng.

Giữ nguyên mười nghìn điểm cơ bản, liên tục nâng cao phẩm chất!

Cố gắng đột phá!

Theo đuổi tốc độ!

Theo đuổi cấp bậc!

Thứ hai là số lượng năng lượng.

Không quá hài lòng với mười nghìn điểm năng lượng, bắt đầu mở rộng số lượng lên, do đó có thể sử dụng một số kỹ năng yêu cầu lượng lớn năng lượng, nhờ đó có thể bộc phát ra lực chiến mạnh mẽ!

Có vài người thậm chí vô địch trong cùng cấp bậc!

Mặc dù cảnh giới chậm một chút, nhưng lực chiến lại không hề yếu!

Nhưng cho dù là cách nào.

Đều cần có thời gian! Đều yêu cầu không ngừng nỗ lực!

Nhưng mà, Lục Minh...

Trong nháy mắt vừa rồi, phó hội trưởng đã nhìn thấy hơi thở lúc Lục Minh bùng nổ ra, lại có cảm giác như nhìn thấy biển lớn.

Má ơi!

Cuối cùng thằng nhóc này có được bao nhiêu năng lượng vậy chứ?

Có thể khiến cho người cũng đột phá như Diệp Lương phun máu ngay tại chỗ chỉ với một cái liếc mắt, đây là sức mạnh như thế nào chứ?

Phó hội trưởng im lặng.

Những thiên tài kia im lặng.

Tất cả mọi người đều không phải là kẻ ngu ngốc, hơi thở lúc nãy khi Lục Minh mới thức tỉnh mọi người đều cảm nhận được, nếu như thật sự cho rằng Lục Minh là một khúc củi mục đột phá bốn sao bình thường cũng không xong thì mới thực sự là tên ngu ngốc!

Lục Minh...

E là đã dùng một cách đột phá đặc biệt!

Là một cách đột phá khó khăn hơn, càng cao hơn để theo đuổi sức mạnh mạnh mẽ!

Vậy mà lúc nãy bọn họ còn đang tội nghiệp cho Lục Minh?

...

“Tại sao lại như vậy?”

Vẻ mặt của Diệp Lương mờ mịt.

Anh ta biết bản thân anh ta và Lục Minh có chênh lệch rất lớn, nhưng mà chưa từng nghĩ đến, sau khi đột phá bốn sao, chênh lệch lại lớn đến như vậy! Anh ta biết rõ, bản thân mình đánh không lại Lục Minh!

Nhưng mà...

Chỉ một ánh mắt đã khiến bản thân phun máu...

Quá đáng lắm rồi nha!?

Mắt của anh ta lại không phải mắt chó làm từ hợp kim titan!

Lẽ nào, đây mới là thiên tài bốn sao chân chính sao?

Bỗng nhiên.

Anh ta hơi hối hận rồi.

“Lão Triệu.”

“Tôi cũng muốn tu luyện lại.”

Diệp Lương nói.

“...”

Triệu Vân Sơn nhìn trời.

Ngay lúc anh ta cho rằng Lục Minh cũng giống anh ta, đều bị vây ở nút thắt, Lục Minh lại dùng một ánh mắt mà nói cho anh ta biết cách ông đây đột phá không giống kiểu của các người.

Đúng vậy.

Hoàn toàn khác nhau!

Đột phá bình thường sao có được khí thế như vậy chứ?

“...”

Phó hội trưởng liếc mắt nhìn bọn họ, quay qua dặn dò với trợ lý: “Kêu đám người kia lại đây mau một chút, tốc độ nhanh lên, còn có thể cứu được, chậm một chút nữa là không kịp.”

“Dạ.”

Trợ lý vô cùng bất đắc dĩ.

Lại tự kỷ rồi sao?

...

Đến tận lúc này, cảnh hư ảo mới thật sự kết thúc.

Cuối cùng.

Kết quả là ba người Lục Minh, Triệu Vân Sơn, Diệp Lương đột phá, những người khác đều hạ một bậc, thành tích lần này coi như tuột dốc toàn diện.

Có một kiểu phá kỷ lục ngược!

Có điều, có một kỷ lục tốt đã được phá.

“Ừm.”

“Hội trưởng.”

“Có một kỷ lục tốt, có cần ghi lại hay không?”

Trợ lý hỏi.

“Kỷ lục gì?”

Phó hội trưởng kinh ngạc, còn có kỷ lục tốt?

“Thời gian đột phá trung bình, mặc dù phần lớn người chỉ có mấy giây, Diệp Lương và Triệu Vân Sơn cũng chỉ có hơn mười phút, nhưng mà thời gian đột phá của Lục Minh quá dài...”

“Cho nên.”

“Ừm...”

“Thời gian đột phá trung bình đã phá kỷ lục.

Trợ lý yếu ớt nói.

Soạt!

Khuôn mặt của phó hội trưởng tối sầm.

Kỷ lục này là mục bọn họ coi trọng nhất, nhưng bây giờ sao...

“Đừng nhắc tới chuyện này nữa.”

Phó hội trưởng chỉ thở dài.

Còn ghi lại nữa chứ.

Xuất hiện một đống hai sao kìa, có mất mặt không hả?

“Dạ.”

Trợ lý chỉ đành nghe lệnh.

...

Mà bên phía Lục Minh.

Anh vừa mới đột phá xong.

Anh hoàn toàn không có chút hiểu biết gì về bốn sao cả.

Trong ấn tượng, hình như Hiệp hội Chiến sĩ Năng lượng có chuẩn bị về mảng này, chuẩn bị một số tài liệu cho những người vừa mới đột phá bốn sao, để cho họ có thể hiểu rõ bốn sao hơn một chút.

Nhưng mà, đừng nói là giao lưu gì đó, cơm còn chưa kịp ăn, anh đã bị người ta đuổi ra ngoài mất tiêu.

???

Lục Minh không hiểu gì hết.

Các cao thủ trong Hiệp hội Chiến sĩ Năng lượng cũng quá keo kiệt rồi!

Chỉ là tiền một bữa cơm thôi mà...

Bỏ đi.

Dùng tiền của tôi được chưa?

“Ting.”

“Xin lỗi, hiệp hội chúng tôi từ chối giao dịch với anh.”

Hả?

Khuôn mặt của Lục Minh nghệch ra.

Tình hình gì đây?

Cho mình vào danh sách đen?

Không tới mức đó chứ... Anh còn chưa có làm gì mà...

Bỏ đi.

Trở về nhà thôi.

...

Đêm khuya, Lục Minh trở về thành phố Thanh Minh.

Phù.

Gió lạnh thổi qua.

Hơi thở lạnh lẽo tỏa ra, toàn bộ thành phố Thanh Minh đều bao trùm bởi một không khí se lạnh.

“Kỳ lạ.”

Lục Minh nhíu mày.

Năm mới đã qua, tại sao vẫn lạnh đến vậy?

Nhất là kiểu lạnh lẽo âm u này...

“Người anh em, đi ra ngoài mới về hả?”

Ông chủ cửa hàng ven đường cười ha ha hỏi.

“Ừ.”

Lục Minh khẽ gật đầu.

“Muốn ăn tô mì lạnh không?”

Ông chủ hỏi.

“Không muốn.”

Lục Minh cạn lời.

Bệnh tâm thần sao, mùa đông mà đi ăn mì lạnh!

...

“Có phải mục tiêu không?”

“Không phải.”

“Có cần ra tay không?”

“Đừng có làm mọi chuyện phức tạp hơn.”

“Được rồi.”

“Đừng làm loạn nữa, khoảng thời gian gần đây, thành phố Thanh Minh rất loạn, bởi vì có linh thể xuất hiện, đủ hạng người tìm tới đây, bọn mày đàng hoàng một chút đi!”

“Được rồi.”

“Đừng có nói cho có, tao nói cho mà biết, thành phố Thanh Minh rất nguy hiểm, bên nhóm Tiểu Cửu đã bị bắt rồi đó.”

“Thật hay giả vậy? Vì sao?”

“Bởi vì bọn họ bán mì nóng...”

“Hả?”

“Mùa đông còn bán mì nóng nữa, mày nói coi bọn họ có bị bệnh không hả? Vậy không phải là làm cho người ta tới ăn sao? Có đứa nói, hôm tụi nó vừa mới dọn hàng, đã có đoàn người đứng xếp hàng, người ăn nhiều thì cũng có rất nhiều người nghe tiếng tăm đến thử, sau đó thì ngủm luôn.”

“Vì sao?”

“Hôm đó có hai cảnh sát nghe tin đồn nên tới ăn mì thử... Bọn họ tưởng mình bị lộ nên lập tức để lộ thực lực rồi chạy trốn, trực tiếp bị bắt về.”

“...”

“Cho nên chúng ta mới phải đi bán mì lạnh, có hiểu hay không?”

“Được rồi.”

“Đừng có nói không! Nhớ cho kỹ, đàng hoàng một chút! Tao cảm giác chỗ này rất kỳ lạ! Tụi mình tới chỗ này để hoàn thành nhiệm vụ, tuyệt đối không thể làm cho mọi chuyện trở nên rắc rối hơn!”

“Biết rồi khổ lắm nói mãi!”

...

Đằng xa...

Lỗ tai của Lục Minh đi đằng xa kia giật giật, moi moi ráy tai.

Haizz.

Lên đến bốn sao có chuyện này là không được tốt cho lắm, thính giác quá nhạy cảm, nhất là hai người kia còn chưa ý thức được chuyện này, hoàn toàn không có đề phòng gì cả...

Anh còn có thể nói gì đây?

Đợi rời đi vài dãy phố, Lục Minh mới gọi điện thoại cho Trương Uy.

“Xin chào.”

Giọng của Trương Uy điềm tĩnh.

“Không ngủ hả?”

Lục Minh hơi kinh ngạc.

“...”

Trương Uy im lặng.

Anh ta đột nhiên có sự kích động muốn đánh người.

Nửa đêm nửa hôm, gọi điện thoại tới đây, đánh thức mình cho đã rồi lại hỏi, anh không ngủ hả? M* nó chứ, hồi nãy ông đây đang ngủ đó?!

Có điều, anh cũng biết vì sao Lục Minh lại hỏi như vậy.

“Dạo gần đây thành phố Thanh Minh vẫn vậy.”

Trương Uy thấp giọng nói: “Điện thoại báo án đã chạy công suất tối đa, chúng tôi phải bảo đảm gọi cái đến ngay.”

“Hiểu rồi.”

Lục Minh trở nên nghiêm túc.

Tình hình của thành phố Thanh Minh bây giờ cũng vất vả cho bọn họ.

“Vậy tôi đây không nói nhiều nữa.”

Lục Minh nói: “Bên cạnh bến xe có một tiệm bán mì lạnh... hình như giống với đám người bán mì nóng lần trước, mấy anh sắp xếp người qua đó đi!”

“Thật sao?”

Trương Uy hơi mừng rỡ: “Cũng đúng dịp, ngày mai đổi món.”

Lục Minh: “...”

Anh đột nhiên hồi phục tinh thần lại.

Nhóm người bị bắt mấy hôm trước, đừng nói là làm mì nóng ở trong tù nhé!

Chậc chậc.

Siêu quá ha.

...

Cúp điện thoại.

Lục Minh trở về.

Trên đường, anh nhìn thấy một vài người tu luyện ăn mặc quần áo kỳ quái, giống như đến từ nhiều nơi khác nhau, nửa đêm nửa hôm đi ra ngoài thế này chắc là đang đi tìm linh thể.

Có điều linh thể đâu dễ bắt như vậy chứ?

Ha.

Lục Minh không để ý đến bọn họ, đi về con phố quen thuộc ở khu vực trung tâm.

Cửa hàng vẫn có ánh đèn mờ nhạt.

Anh mở cửa bước vào, phát hiện cô bé con kia đang mơ màng ngủ gà ngủ gật, cùi chỏ chống lên bàn, cái đầu bé xíu kia gục lên gục xuống như giã tỏi.

Cốp!

Một tiếng động vang lên, đầu Tiểu Bạch đụng lên bàn.

“Ui da.”

Tiểu Bạch xoa cái đầu nhỏ: “Đau...”

Nói xong, cô bé lại mơ màng nằm xuống.

Ha.

Khóe miệng của Lục Minh lộ ra một nụ cười.

“Tiểu Bạch?”

Lục Minh xoa đầu nhỏ của cô bé.

“Ừm... ưm...”

Tiểu Bạch hình như cảm nhận được hơi thở quen thuộc, dựa lại gần cọ cọ: “Sư phụ đã về rồi sao... Ủa, nóng! Sư phụ anh về rồi!”

“...”

Khuôn mặt của Lục Minh tối sầm.

Sao vậy?

Anh từng lạnh hồi nào?!

“Sao không về phòng mà ngủ?”

Lục Minh bất đắc dĩ hỏi.

“Tại vì chưa buồn ngủ mà.”

Tiểu Bạch vui vẻ nói: “À, đúng rồi, cơm nước vẫn còn nóng hổi đó.”

Hửm?

Lục Minh nhìn trên bàn, nhìn thấy đèn trên nồi cơm điện vẫn đang sáng, mở ra nhìn thì thấy đồ ăn nóng hổi, xem ra Tiểu Bạch đã làm xong từ sớm rồi.

“Ăn cơm thôi.”

Tiểu Bạch vui vẻ đứng dậy.

Ha.

Trong lòng Lục Minh ấm áp.

Cơm nước xong, anh phát hiện Tiểu Bạch đã nằm dài trên bàn ngủ mấy tiêu.

Nhóc con này...

Vậy mà còn nói không buồn ngủ?

“Tiểu Bạch.”

“Dạ...”

“Đi về phòng ngủ.”

“Dạ...”

Lục Minh bất đắc dĩ.

Anh mới vừa đột phá bốn sao xong nên còn cần phải sắp xếp lại rất nhiều chuyện, nhưng mà, anh cũng hiểu rõ, chuyện gì mới là chuyện quan trọng nhất, chuyện tu luyện... để mai rồi tính tiếp.

Cũng đúng lúc.

Hai ngày nay tiêu hao lực tinh thần quá độ, anh cũng nên nghỉ ngơi lấy sức.

Thế là anh ôm Tiểu Bạch lên giường, rồi mới đi ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.