Bậc Thầy Thẻ Bài

Chương 95: Chương 95: Tao chờ mày tới!




"Thấy rõ rồi chứ."

"Cũng đừng chạy lung tung qua bên này."

Phạm Trạch dặn dò.

Ông ta cố ý cho Lục Minh thấy, chính vì sợ tên này chạy lung tung.

Ông ta không lo lắng Lục Minh biết gì đó, dù sao ở góc độ này cũng không thấy gì, chủ yếu là ông ta sợ Lục Minh đi nhầm vào nơi đó bị cây xanh giết chết, ông ta không có cách nào ăn nói với Trương Dương!

"Được."

Lục Minh rất biết điều.

Anh biết rõ vì sao Phạm Trạch để tâm như vậy.

Bởi vì trong đó...

Là một mạch khoáng!!!

Hèn gì nhìn phủ đệ này lại có vẻ đơn sơ như vậy!

Thậm chí ông ta không dám mời cả người ngoài, một mình ông ta tự xây, độc chiếm toàn bộ mạch khoáng, hay là vì thế ông ta mới có thể đạt đến bốn sao?!

Trong lòng của Lục Minh khẽ động.

Đương nhiên, bề ngoài, anh vẫn rất nghiêm túc vẽ thẻ bài.

Kết giới thẻ bài số lượng lớn cũng là một cơ hội tốt với anh, huống chi còn có Phạm Trạch cung cấp tài nguyên? Anh vẽ một cách rất nghiêm túc, chỉ trong bốn ngày ngắn ngủi đã bao phủ 90%.

Ngày hôm nay.

Lục Minh vẫn vẽ thẻ bài như trước.

Bỗng nhiên, bên ngoài vang lên tiếng nổ ầm trời.

"Hừ!"

Phạm Trạch hừ lạnh một tiếng: "Lại đến tìm chết."

Nói xong.

Ông ta căn dặn Lục Minh một tiếng rồi đích thân đi ra.

"Được."

Lục Minh khẽ gật đầu.

Hai ngày nay, Phạm Trạch thường đi ra ngoài.

Đi một phát nửa ngày trời, thỉnh thoảng có vết thương, thỉnh thoảng lại khiêng thú săn, theo suy đoán của Lục Minh, chắc là những con thú dữ mạnh mẽ tìm tới cửa.

Dường như những con thú dữ kia cũng có thể cảm nhận được năng lượng nồng nặc ở nơi đây nên mới tấn công nơi này.

Đương nhiên, những điều này cũng không phải là trọng điểm.

Trọng điểm là mỗi lần Phạm Trạch đi ra ngoài ít nhất phải một tiếng!

Thời gian này...

Lục Minh vô thức nhìn về phía phòng tu luyện cùng với cây xanh ở cửa.

Tuy cây xanh sở hữu linh trí đơn giản, nhưng chỉ có thể phân biệt hơi thở, vốn không có tư duy không biết nói chuyện, nếu không thì cũng không ai dám sử dụng!

Nếu đã thế...

Nếu mình có thể vào...

Lục Minh động lòng.

Đây chính là mạch khoáng thiên nhiên!

Đây chính là mỏ năng lượng tinh khiết!

Phạm Trạch tự xây dựng vốn trái pháp luật!

Nếu anh có thể lặng lẽ chôm đi một ít chắc cũng không có ảnh hưởng gì đâu nhỉ? Huống chi, lão già không biết xấu hổ này còn chưa trả hết tiền công!

Làm!

Lục Minh khẽ cắn môi.

Anh cảm thấy anh giống những công nhân của xưởng thuộc da Giang Nam kia...

Không có tiền công!

Chỉ có thể lấy túi tiền gán nợ!

Thử xem nhỉ?

Ý nghĩ của Lục Minh sục sôi.

Đương nhiên, trước đó, anh phải vượt qua cửa cây xanh.

Trực tiếp vào đương nhiên không được.

Nhưng... Lục Minh suy nghĩ một chút, ném một tấm thẻ tan biến về phía cửa động, tấm thẻ tan biến bay đi, trong khoảnh khắc vượt qua cửa động.

Soạt!

Cây xanh quấn quanh.

Ngay lúc này!

Ánh sáng trong mắt Lục Minh lóe lên, thẻ tan biến nhấp nháy.

Vù...

Cây xanh đang điên cuồng xoắn chặt bỗng dừng lại!

Cửa động ngày càng nhỏ lộ ra một cái lỗ be bé, đọng lại ở đó chừng một giây mới chậm rãi khép kín, sau đó lại khôi phục như lúc ban đầu.

Đây là...

Lục Minh như có điều suy nghĩ.

Vì sao cây xanh có thể không ngừng bành trướng kéo dài dây leo?

Năng lượng!

Năng lượng mà thẻ tan biến hấp thụ trong chớp mắt làm cho cây xanh không có năng lượng chống đỡ, nên mới xuất hiện sự dừng lại ngắn ngủi, một giây sau năng lượng mới tiếp tục.

Lúc này mới khôi phục bình thường.

Vì vậy... sử dụng thẻ tan biến, có thể tranh thủ cho anh thời gian một giây!

Một giây!

Lưu lại một lỗ nhỏ.

Lục Minh nhìn cửa động đã gần như khép lại, vốn không thể nào chen lọt!

Trực tiếp chui qua?

Sẽ bị kẹp chết!

Cây xanh bao phủ...

Thẻ tan biến nhiều hơn nữa cũng không đủ dùng!

Vậy làm sao bây giờ?

Lục Minh nhìn về phía phòng tu luyện.

Nhìn từ góc độ này thật ra chẳng thấy gì cả, chỉ có thể nhìn thấy sương mù đang lao nhanh cùng với năng lượng như ẩn như hiện, nên Phạm Trạch mới không quan tâm.

Nơi đây... dù sao chỉ là cửa.

Nhưng mà, Lục Minh đã từng đi vào, anh biết quá rõ bên trong là gì.

Những đá quặng...

Những năng lượng kia...

Và, chắc chắn có thẻ nạp năng lượng trên đó!

Đương nhiên.

Trộm thẻ nạp năng lượng là điều không thể, quá nguy hiểm, Phạm Trạch cũng không phải là kẻ ngốc, chỉ cần liếc mắt nhìn cũng biết có thể Lục Minh đã lấy đi, nhưng năng lượng bên dưới...

Lục Minh bỗng nhiên có cách.

Anh suy nghĩ một chút, vẽ thêm một tấm thẻ bài.

Vèo!

Ném ra thẻ tan biến.

Cây xanh xoắn chặt, lưu lại một lỗ nhỏ.

Ngay giây phút này, Lục Minh ném thẻ bài vào nơi sương mù năng lượng xuất hiện, tấm thẻ đó bay qua, rơi vào trong sương mù.

Ừm...

Tên lính dẻo xuất hiện!

"Rất tốt."

Lục Minh rất hài lòng.

Bây giờ.

Bên trong đã có tiếp ứng.

Sau đó, anh tiếp tục dùng thẻ tan biến tạo ra con đường, ném từng thẻ bài vào, giao cho tên lính đi xử lý, rồi lại chuyển ra ngoài nhờ tên lính ấy.

Chính xác.

Anh đang hấp thu năng lượng mạch khoáng!

Thẻ bài mà anh sử dụng...

Bất ngờ chính là "Vòng xoáy phiên bản 3.0"!

Thẻ tan biến và thẻ nạp năng lượng!

Thẻ bài ban đầu đã bị Lục Minh vứt bỏ lại phát huy sức mạnh ở đây.

Thật sự.

Lúc bình thường, thẻ bài chỉ có thể hấp thu một điểm năng lượng trong không khí, ở nơi năng lượng dày đặc nhất, ở nơi mạch khoáng thần kỳ!

Trong nháy mắt, có thể hấp thu mười nghìn điểm năng lượng!

Mười nghìn điểm!

Đây là khái niệm gì?

Chỉ cần trong chớp mắt, một thẻ nạp năng lượng cấp thấp nhất đã trở thành thẻ bài ba sao!

Một tấm...

Hai tấm...

Mười tấm...

Trăm tấm...

...

Từng thẻ bài trong tay Lục Minh được điên cuồng chuyển vào trong, rồi lại được lấy ra.

Từng tấm thẻ trắng đều biến thành thẻ năng lượng ba sao!

Quá điên cuồng!

Lần này, có vẻ Phạm Trạch tốn khá nhiều thời gian.

Nửa ngày sau.

Phạm Trạch mới quay về.

Lúc này đây, Lục Minh làm tiêu tan tên lính, phóng ra những kết giới thẻ bài đã sớm chuẩn bị xong, nhanh chóng bố trí xong kết giới.

"Làm xong rồi à?"

Phạm Trạch rất hài lòng.

"Vâng."

Lục Minh cười cười.

"Dùng hết thẻ trắng rồi ư?"

Phạm Trạch cảm thấy có hơi kỳ lạ, thẻ trắng mà ông ta chuẩn bị số lượng lớn lại tiêu hao hết toàn bộ! Kết giới thẻ bài lại tiêu hao kinh khủng vậy ư?

"Có đôi lúc tôi xếp lớp thất bại."

Lục Minh tủi thân.

"À, được rồi."

Phạm Trạch ngẫm nghĩ thấy cũng phải.

Thằng nhóc này chỉ có hai sao, xếp lớp đương nhiên khó khăn.

"Không sao."

"Nè, đây là phần thưởng."

Phạm Trạch vỗ vai anh: "Đừng chê ít, dù sao, con đường cậu phải đi còn rất dài..."

Nói xong, ông ta nhanh chóng đuổi Lục Minh đi.

Đã làm xong kết giới thẻ bài, Lục Minh cũng không còn giá trị lợi dụng.

Tiềm năng?

Ai thèm quan tâm chứ!

Mục tiêu của Phạm Trạch ông ta là giai đoạn cao hơn!

Có sự tồn tại của mạch khoáng này, tương lai của ông ta rất đáng mong chờ, thiên tài gì đó có thể so với nguồn tài nguyên tuôn trào vô tận của ông ta ư? Ông ta phải tăng cấp với tốc độ nhanh nhất!

"Được."

Lục Minh rời khỏi đó ngay.

Giờ khắc này, Phạm Trạch hài lòng nhìn kết giới xung quanh phủ đệ, ngoại trừ cổng phải đi qua, tất cả những nơi khác đều đã được phong ấn!

Ông ta rất hài lòng.

Có điều.

Lúc quay về phòng tu luyện, Phạm Trạch dừng một chút, nồng độ năng lượng ở đây sao lại bị tụt giảm?

Hừm...

Ông ta đờ đẫn nhìn mạch khoáng.

Kỳ lạ, sao ông ta luôn cảm thấy màu sắc của cả mạch khoáng mờ nhạt đi nhỉ?

Ảo giác?

Hoa mắt?

"Độc thân quá lâu rồi sao?"

Phạm Trạch vò đầu.

Ông ta cẩn thận nhìn một chút.

Cây xanh ở cửa vẫn còn, thẻ nạp năng lượng bên trong vẫn còn!

Ông ta cố ý lấy thẻ nạp năng lượng xuống, trải qua việc bổ sung năng lượng những ngày qua, trong thẻ nạp năng lượng đã tích lũy được một lượng lớn năng lượng, rất hoàn mỹ.

"Tốc độ hấp thụ vẫn như trước."

Phạm Trạch rất hài lòng.

Xem ra hiệu suất vẫn chưa chậm lại.

Rất tốt.

Ông ta lại đặt vào một xấp thẻ nạp năng lượng mới toanh, lúc này mới buông lỏng cảnh giác, luôn có người chú ý đến mạch khoáng của ông ta, ông ta không thể không đề phòng.

"Phải tu luyện!"

"Mau chóng xông lên năm sao!"

Mục tiêu của Phạm Trạch rất kiên định.

Người trước đây xông vào phủ đệ của ông ta hầu như đều bị ông ta giết chết - ngoại trừ Sở Tiêu.

Nếu Sở Tiêu đã lấy thẻ nạp năng lượng của ông ta, vậy hẳn là rất rõ nơi này có một mạch khoáng, đây là bí mật quan trọng nhất của Phạm Trạch, quyết không được phép tiết lộ!

Vì thế...

Sở Tiêu chắc chắn phải chết!

Đến bây giờ vẫn không có người tiết lộ tin tức nơi này.

Ông ta biết rõ - không chỉ mình ông ta muốn độc chiếm, Sở Tiêu cũng muốn độc chiếm! Cả hai đều là người tu luyện bốn sao, đương nhiên đều xem thường đối phương!

Sở Tiêu có thực lực mạnh mẽ!

Phạm Trạch có tài nguyên dư dả!

Vì thế...

Tương lai hai người họ phải có một trận chiến!

Chỉ có kẻ thắng mới có tư cách độc chiếm mạch khoáng này!

"Ha ha."

Sát ý của Phạm Trạch bùng lên.

"Sở Tiêu."

"Tao... ở đây chờ mày tới!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.