Bậc Thầy Thẻ Bài

Chương 138: Chương 138: Thế này mà cậu cũng có thể phá hủy ư?




Ầm!

Ánh kiếm lạnh lẽo.

Ai cũng ném ra tấm át chủ bài mạnh mẽ của mình!

Đây là một trận tử chiến.

Giấu dốt... chỉ có một con đường chết!

"Đầu đá."

Lục Minh trầm giọng nói.

"Grào."

Cơ thể của người đá khổng lồ trở nên to lớn, xông thẳng về phía đám người kiếm tu kia.

Ầm!

Ầm!

Cơ thể kinh khủng của hắn nện vào đám người đó, không ngờ lại đánh bay mười mấy tên sáu sao ra ngoài, đường đường là tầng núi thứ sáu, ngoài nỗi sợ bị phá hủy, thực lực của hắn vẫn rất mạnh mẽ!

Thế nhưng, chính vào lúc này, một ông già mạnh mẽ xông đến, một nguồn năng lượng chấn động kinh khủng ngang nhiên chắn lại sự tấn công của người đá khổng lồ.

Sáu sao đỉnh cao!

Nơi này lại xuất hiện một sáu sao đỉnh cao!

"Lão Từ."

Những người đó nói khẽ.

"Ừm."

Lão Từ khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn người đá khổng lồ: "Cho dù có sinh ra linh trí, chẳng qua chỉ là một khối đá mà thôi. Ai cho ngươi lá gan làm người khác bị thương?"

Ầm!

Ông ta bay lên không trung.

Hai người chiến đấu một trận trên không.

Người đá khổng lồ quá cao, lão Từ cũng đang trên không trung, người ở phía dưới căn bản không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng nghe tiếng gào của người đá khổng lồ thì có vẻ như là…

Dường như không được ổn lắm.

Chết tiệt!

Cao Thiên Lang và mọi người đều lo lắng.

Bọn họ đều là năm sao đỉnh cao, dựa vào tài nguyên và con át chủ bài thì vẫn có thể gắng gượng đấu lại được kiếm tu sáu sao!

Thế nhưng cũng chỉ là miễn cưỡng mà thôi.

Hiện giờ bọn họ chỉ có thể trông cậy vào mỗi Lục Nhan rồi.

Xoẹt!

Ánh kiếm hiện lên.

Cuối cùng Lục Nhan cũng ra tay.

Chỉ với một kiếm, cô ấy đã bức lui được người sáu sao trước mắt. Nhưng mà, đúng lúc cô ấy đang chuẩn bị gióng trống hăng hái giết tên sáu sao này, một bóng đen đột nhiên xuất hiện.

Một tên kiếm tu chắn trước mặt Lục Nhan.

Hơn tám mươi tuổi.

Khuôn mặt già nua.

Quan trọng nhất là... sáu sao đỉnh cao!

Đúng vậy.

Bọn họ phái một người sáu sao đỉnh cao đối phó với Lục Nhan!

Đúng là chịu chơi thật!

"Quả là xem trọng chúng ta."

Sắc mặt Triệu Vân Sơn khó coi.

Bọn họ tự thấy mình có năng lực vượt cấp với trình độ nhất định, nhưng bên kia sớm đã tính đến chuyện này, kẻ địch của mỗi người đều là sáu sao!

Vượt cấp?

Vậy cho mấy người chiến đấu một trận vượt cấp!

Thậm chí họ còn chuẩn bị cho Lục Nhan một người sáu sao đỉnh cao!

Đây chính là kiếm tu!

Đối thủ của bọn họ đều không phải hạng xoàng!

Lần này e là phiền phức rồi.

...

Mà giờ khắc này, Lục Minh lặng lẽ lấy ra mấy chục tấm thẻ phá hủy, đây là số thẻ mà anh chuẩn bị khi ở tầng núi thứ bảy. Nếu tính toán dựa theo quy mô của ngọn núi, số thẻ này hẳn sẽ có đôi chút hiệu quả.

Đương nhiên, lần này ra tay có thể sẽ bị bại lộ một số việc…

Có điều... Ai thèm quan tâm?

Chỉ cần cứu được mọi người, chẳng ai quan tâm đến mấy chuyện nhỏ nhặt kia!

Trong lòng anh có một cán cân.

"Khá ổn rồi."

Lục Minh giơ tay lên, vừa chuẩn bị thi triển.

Vù…

Mặt đất chấn động.

Một luồng sáng nhàn nhạt từ dưới mặt đất xông lên như một làn sóng ánh sáng, kết cấu ngọn núi vốn dĩ bình thường, lúc này lại trở nên kiên cố không gì sánh được.

Đây...

Lục Minh bỗng nhiên ngẩng đầu.

Phía sau đám người xuất hiện một bóng dáng trẻ trung.

"Xin chào."

"Tôi là Trương Nhị Lương."

"Kiến trúc sư ổn định kết cấu."

Người thanh niên cười: "Không cần cảm thấy kỳ lạ về sự tồn tại của nghề này, kiến trúc sư ổn định kết cấu là nghề nghiệp phổ biến trên hòn đảo của chúng tôi, mà tôi là người giỏi nhất. Tôi biết ngọn núi trong di tích hiện giờ không ổn định, cậu có năng lực phá hủy, nhưng thật xin lỗi..."

"E là cậu không có cơ hội ra tay rồi."

Trương Nhị Lương nở nụ cười trên môi.

"Cần gì chứ?"

Lục Minh thở một hơi dài: "Tôi chỉ là một người tầm thường."

Anh thật sự không ngờ được, nhóm người đó còn đặc biệt mời một kiến trúc sư cho anh?

Bệnh à!

Anh chỉ là một chuyên gia chế tạo thẻ bài hai sao mà thôi!

Không phải mấy người nên bỏ qua tôi, để tôi vui vẻ gây chuyện sao?

"Ha ha."

Trương Nhị Lương chỉ cười.

Kế hoạch của bọn họ không cho phép bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra.

Thế lực của mấy người này quá mức kinh khủng, dù bất cứ người nào để xảy ra sai sót đều sẽ gây ra đại loạn, vì thế hễ bọn họ ra tay thì phải diệt tận gốc!

Mười hai tên sáu sao!

Hai tên sáu sao đỉnh cao!

Còn đặc biệt chuẩn bị một kiến trúc sư bốn sao cho Lục Minh!

Đây chính là quy mô của bọn họ!

Sức chiến đấu gấp mười lần nhóm Lục Minh, đảm bảo không có sơ hở!

"Anh giết bọn tôi thì truyền thừa sẽ bị cắt đứt."

Lục Minh thở dài.

"Không đâu."

Trương Nhị Lương lắc đầu: "Chúng tôi đã từng nghiên cứu đường vân thẻ Nguyệt Ảnh, nghi thức truyền thừa cần được suy diễn, phân tích, nghiên cứu, sau đó truyền thừa..."

"Thời gian rất lâu."

"Trong khoảng thời gian này, giết chết các người, đoạt được dấu ấn là được."

"Đúng là như vậy."

Lục Minh gật đầu.

Không thể không nói, kế hoạch của đối phương thật sự hoàn hảo.

"Thật ra tôi rất ghét cậu."

Trương Nhị Lương nhìn Lục Minh trước mắt.

"Vì sao?"

Lục Minh thấy kỳ lạ, anh sờ sờ khuôn mặt mình, chắc cũng tính là trai đẹp được yêu thích mà?

"Bởi vì tôi không hiểu được cậu."

Đôi mắt của Trương Nhị Lương híp lại, như có sát khí hiện lên: "Tất cả mọi người ở đây đều rất thuần khiết, bởi vì bọn họ đều là kiếm tu! Bao gồm cả chị của cậu! Thực lực của chị cậu cực kì mạnh, thế nhưng chỉ cần chuẩn bị người mạnh mẽ hơn cô ta là được!"

"Chỉ có mình cậu…"

"Tôi không hiểu."

"Cho dù có chuẩn bị sáu sao đỉnh cao cũng có thể bị cậu phá hủy truyền thừa…"

"Thế nên..."

"Tôi đã đến."

Trương Nhị Lương nói khẽ: "Có điều tôi thật sự không ngờ trong tình huống này, cậu vẫn đang kéo dài thời gian, xem ra cậu đã có chuẩn bị rồi."

"Một vài món đồ nhỏ mà thôi."

Lục Minh cười cười: "Chắc là chẳng làm nên trò trống gì đâu."

"Thế nên tôi rất ghét cậu."

Trương Nhị Lương chau mày.

Biểu cảm của Lục Minh quá mức bình tĩnh, khiến anh ta có chút bất an, vậy nên anh ta không nhiều lời với người này nữa, anh ta định giết luôn Lục Minh!

Xông lên!

Anh ta nháy mắt, tên kiếm tu sáu sao ngay lập tức chuẩn bị ra tay…

"Anh có từng nghĩ, tôi thật sự có thể phá hủy truyền thừa không?"

Lục Minh bỗng nhiên nói.

"Cái gì?"

Trương Nhị Lương ngây ra.

"Ha ha."

Lục Minh móc ra một đống "thẻ tan biến" đặt phía trước trận pháp của nghi thức truyền thừa: "Bây giờ, bảo người của anh dừng tay, nếu không tôi sẽ phá hủy nghi thức!"

???

Trương Nhị Lương hoang mang, đã bắt đầu nghi thức truyền thừa rồi… còn có thể hủy đi ư?

Cái quái gì vậy?

Cậu phá cổng phá núi thì thôi đi, đây là nghi thức truyền thừa đấy, hơn nữa đã bắt đầu rồi mà?

Cũng có thể phá hủy sao?

Mợ nó cậu đang đùa tôi đúng không?

"Còn nhớ cổng truyền tống trước bảy tầng núi không?"

Lục Minh mỉm cười: "Tấm thẻ này có thể hút sạch tất cả năng lượng! Vì thế tôi rất tò mò, một khi đã tung ra đống thẻ này, anh cảm thấy liệu nghi thức truyền thừa có còn không?"

"Ừm."

"Chắc là anh không tin."

Lục Minh liền thi triển một tấm thẻ tan biến.

Vù…

Ánh sáng chuyển động.

Lúc này, ánh sáng của trận truyền tống trở nên nhạt nhòa hơn một chút.

?!!!

Trương Nhị Lương kinh ngạc, mợ nó có thể phá hủy được à?

"Nếu toàn bộ đống này được tung ra…"

Lục Minh mỉm cười.

"Dừng tay!"

Trương Nhị Lương thay đổi sắc mặt.

Chết tiệt!

Không ngờ lại là cái này!

Lúc đó người quan sát cũng bị gài bẫy mất một khoản lớn, có điều bọn họ biết Lục Minh đang lừa gạt, vì không muốn bại lộ thân phận nên vốn không ai để ý điều này.

Thậm chí còn có cảm giác như đang xem trò vui.

Nhưng mà...

Giờ bọn họ mới biết, thì ra là vì Lục Minh có thể hút hết năng lượng!

Nếu quả thật như vậy…

Vậy thì nghi thức truyền thừa khó khăn lắm mới kích hoạt được trước mắt…

Trương Nhị Lương hoảng sợ.

Soạt!

Tất cả mọi người đều dừng tay.

Đám người Cao Thiên Lang thở hổn hển, khắp cơ thể đầy vết thương.

Sáu sao...

Bọn họ thật sự không đánh lại.

Lúc này, tất cả mọi người nhìn về phía Lục Minh và Trương Nhị Lương.

Hiển nhiên đến bọn họ cũng không thể ngờ, đến tình cảnh này, Lục Minh vẫn có năng lực phản kích, thậm chí cả Trương Nhị Lương đang thúc ép cũng buộc phải dừng tay…

"Nghi thức ngừng thì tất cả mọi người đều phải chết."

Trương Nhị Lương trầm giọng nói.

"Tôi biết."

Lục Minh cười nói: "Vậy nên, tôi sẽ không để nghi thức dừng lại, chỉ cần để mấy người Cao Thiên Lang rời khỏi chỗ này, tôi ở đây cùng với anh."

"Cậu không đi ư?"

Trương Nhị Lương kinh ngạc.

Lục Minh là người xả thân vì người khác vậy sao?

"Đương nhiên."

Lục Minh nhún vai: "Tôi tự cầm những tấm thẻ này mới có cảm giác an toàn, huống hồ, chỉ cần mấy người Cao Thiên Lang, Triệu Vân Sơn đều đi rồi, kết quả vẫn thế thôi."

Trương Nhị Lương im lặng.

Đúng vậy.

Kết quả vẫn thế!

Kế hoạch ban đầu của bọn họ, không thể thiếu một ai!

Những người này...

Chỉ cần có một người chạy thoát!

Chỉ cần có một người rời khỏi đây!

Thân phận của bọn họ sẽ bị lộ ra ngoài ánh sáng, bọn họ sẽ bị đám người này truy sát. Vậy nên họ không có bất kỳ sự lựa chọn nào, chỉ có thể giết sạch tất cả mọi người!

Một người trốn đi, bọn họ sẽ không dám xuống tay nữa.

Vậy nên bọn họ mới dám làm ra hành động lớn như thế!

Nhưng mà...

Mấy tấm thẻ của Lục Minh đã dồn bọn họ đến bước đường cùng.

Không thể không thả người!

"Mở ra nghi thức truyền thừa mà các người nghiên cứu cần bao lâu?"

Lục Minh tò mò nhìn trận pháp bên cạnh.

"Hơ…"

"Ánh sáng càng ngày càng mạnh, mấy người chắc chắn sẽ không kết thúc luôn truyền thừa đó chứ?"

Lục Minh thán phục.

"Cùng lắm giết sạch các người, chúng ta sát hạch lại lần nữa, dù sao thẻ Nguyệt Ảnh vẫn còn!"

Trương Nhị Lương khẽ cắn môi.

"Anh chắc chắn chứ?"

Lục Minh kinh ngạc.

Trước tiên đừng nói đến chuyện thẻ Nguyệt Ảnh đã hoàn toàn kích hoạt sử dụng, cho dù muốn sát hạch lại ở nơi truyền thừa, mấy người chắc chắn vẫn có thể tiếp tục tiến hành ư?

"..."

Trương Nhị Lương im lặng.

Anh ta nhìn tầng núi thứ tư đã bị phá hủy, lại nhìn đầu đá ở phía xa xa, đúng là không chắc chắn.

Cái tên đáng chết này!

Đi một đường phá một đường, quán triệt đến mức tận cùng!

Từ đó về sau...

Truyền thừa đúng là không còn sử dụng được nữa!

Cho dù bọn họ không từ thủ đoạn tiếp tục bước vào truyền thừa một lần nữa, e là không có cách nào sát hạch được.

"Tóm lại các người chỉ vì truyền thừa thôi đúng không?"

Lục Minh nói một cách thành thật: "Chúng ta rời khỏi nơi này, truyền thừa chỉ có thể truyền cho mấy người, bọn tôi chỉ muốn sống sót mà thôi. Anh xem, một cuộc giao dịch hoàn hảo biết bao."

Trương Nhị Lương: "..."

Lúc này, bên tai anh ta vang lên giọng nói quen thuộc.

Những người đó đang thảo luận.

Có người đề nghị bất chấp giết sạch tất cả mọi người, có người đề nghị đồng ý điều kiện của Lục Minh, còn có người đề nghị dùng con gái mình để dụ dỗ Lục Minh…

Dụ dỗ cái con khỉ!

Cũng không nhìn xem trường hợp trước mắt ra sao à?

Cho dù dụ dỗ thành công, chẳng lẽ công khai dụ dỗ ở ngay đây à?

Có điều, những gì mà Lục Minh nói dường như cũng ổn!

Vấn đề duy nhất là, bọn họ đoạt được truyền thừa, cho dù không giết người nhưng e rằng những tên này cũng sẽ không bỏ qua cho bọn họ… Thật sự dám để bọn chúng đi hay sao?

Trương Nhị Lương chau mày.

Anh ta không ngờ được, kế hoạch gần như hoàn hảo lại bị Lục Minh biến thành như vậy?

Nhưng bọn họ lại không có sự lựa chọn.

Xa xa.

Nghi thức truyền thừa phát ra ánh sáng rực rỡ hơn.

Dựa vào thời gian suy đoán trong kế hoạch, nghi thức đã được quá nửa, bọn họ không còn nhiều thời gian nữa! Phải mau chóng quyết định, giết sạch toàn bộ!

Hoặc là... thả người đi!

"Thả người đi!"

Bên tai Trương Nhị Lương vang lên giọng nói quen thuộc.

"Nhưng..."

Trương Nhị Lương lo lắng.

Thả mấy người này đi sẽ để lại rất nhiều hậu quả!

"Không sao cả."

"Chúng ta ẩn cư trên đảo bao nhiêu năm, mạnh nhất cũng không qua được sáu sao đỉnh cao!"

"Vì sao?"

"Không có truyền thừa!"

"Kiếm tu nhất mạch coi trọng truyền thừa nhất!"

"Không có thiên phú tự sáng tạo ra một mạch thì nhất định phải tìm kiếm truyền thừa!"

"Mà chúng ta... đều không có."

Nếu như Lục Minh phá hủy trận truyền tống, kế hoạch bao nhiêu năm ấp ủ của chúng ta đến đây là hết, nơi truyền thừa giờ đã không còn năng lực truyền thừa nữa…"

"Tôi biết anh lo lắng điều gì..."

"Nhưng không sao hết."

"Chúng ta mai danh ẩn tích, ẩn cư ở một hòn đảo vô danh, vốn dĩ không một ai biết, lần này bị phát hiện thì cùng lắm đổi sang nơi khác lại tiếp tục mai danh ẩn tích mà thôi."

"Sẽ chẳng ai tìm được chúng ta…"

"Chúng ta lấy được truyền thừa, tiếp tục ẩn cư, khoảnh khắc xuất hiện trước mặt thế nhân …"

"Chúng ta sẽ là một thế lực lớn thực sự!"

Bên tai vang lên giọng nói thì thầm.

Lòng Trương Nhị Lương nặng nề.

Anh ta biết.

Mặc dù người kia nói rất đơn giản, thế những có ý nghĩa là bọn họ phải từ bỏ tất cả mọi thứ của mấy năm nay, tìm một nơi bắt đầu lại từ đầu!

Mặc dù… lần này sẽ mang theo truyền thừa!

Nhưng mà, phải mất bao lâu mới có thể phát triển?

Ruộng thuốc chăm sóc kĩ lưỡng mấy trăm năm qua…

Thánh địa tu luyện tràn ngập năng lượng dày đặc…

...

Để phát triển truyền thừa tốt hơn, bọn họ đã chuẩn bị ở đây rất lâu rất lâu rồi…

Mà bây giờ, lại phải bắt đầu lại!

Mười năm vạch kế hoạch!

Trăm năm ấp ủ!

Vậy mà lại bị một chuyên gia chế tạo thẻ bài hai sao phá tan tành!

Người này...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.