Bạch Nguyệt Quang Nam Thần Tự Cứu Hệ Thống

Chương 90: Chương 90: Ôn luân tiên sơn (28)




"Ký ký ký ký chủ! Đây là chuyện gì!" Hệ thống thấy Khương Thiếu Anh bị Ngụy Thiên Thiên đâm ngã xuống đất, cũng hoảng sợ: "Ngài... Tại sao ngài có thể không cẩn thận như vậy? Không phải đã bảo gã phải bảo vệ mình thật tốt rồi sao? Như thế nào lại... Vậy phải làm sao bây giờ?"

"Thiếu Anh không có việc gì." Lý Việt Bạch từ búp bê vải biến thành hình người, bình tĩnh cúi xuống xem xét hô hấp của đồ đệ, phát hiện hô hấp không hề hao tổn, trên người cũng không có vết thương, chỉ là hôn mê mà thôi.

"A?" Lúc này hệ thống mới yên lòng: "Hóa ra Ngụy Thiên Thiên không định giết gã?"

"Mày không phải là hệ thống toàn trí toàn năng sao?" Lý Việt Bạch dở khóc dở cười: "Tại sao việc nhỏ như thế này cũng không đoán ra."

"Tôi đúng là toàn trí toàn năng, nhưng cũng cần thời gian phản ứng mà, mỗi lần ký chủ hỏi tôi cái gì, tôi lập tức tra cơ sở dữ liệu, sau đó trả lời ngài." Hệ thống đúng lí hợp tình nói: "Nếu tin tức lập tức có được, chẳng phải tôi đã phát nổ rồi sao?"

"Ngụy Thiên Thiên cũng không có sát ý, ngược lại cực kỳ thống khổ rối rắm." Lý Việt Bạch nói: "Nàng bị phụ thân hiếp bức, nhưng lại không đành lòng hạ sát thủ với Thiếu Anh, đành phải đánh gã hôn mê."

"Vậy tiếp theo ngài định làm thế nào? Đưa Khương Thiếu Anh trở về?" Hệ thống hỏi.

"Chỉ sợ không thể, nếu Ngụy Thiên Thiên muốn bảo vệ Khương Thiếu Anh, nhất định sẽ còn biện pháp khác, giam giữ gã ở chỗ này, không được đi ra ngoài." Lý Việt Bạch đi đến miệng hang, nhìn kỹ, quả nhiên phát hiện có một tầng quang mang màu tím lam bao phủ ở cửa động: "Xem đi, đây là kết giới."

"Ngụy Thiên Thiên phong bế nơi này." Hệ thống cả kinh: "Vậy ký chủ cũng không thể đi ra ngoài."

Lý Việt Bạch thử dùng đầu ngón tay chạm vào kết giới, kết giới phát ra tiếng cạch rất nhỏ, nhưng không làm đầu ngón tay hắn bị thương --- đầu ngón tay dễ dàng xuyên qua kết giới.

"Ngụy Thiên Thiên tuổi còn nhỏ, đạo pháp không cao bằng ta." Lý Việt Bạch nói: "Hơn nữa nàng một lòng chỉ muốn phong bế Khương Thiếu Anh, không cho gã chạy đi, bởi vậy, thứ kết giới này có thể phong bế chỉ có một người Khương Thiếu Anh mà thôi."

"Từ từ, ký chủ, trước đừng nói chuyện kết giới." Hệ thống vội vàng nói: "Bên Ngọc Thiên Cơ truyền đến tin tức."

"Mục mỹ nhân! Lão nhân gia ngài chạy chạy đi đâu! Ta nhớ ngài muốn chết..." Thanh âm Ngọc Thiên Cơ truyền tới qua hệ thống, tuy cố tình đè thấp, nhưng vẫn mang theo điểm không đúng đắn cùng ý khóc nức nở: "Mau tới cứu ta, huynh trưởng hỗn đản Ngọc Thiên Lưu tới rồi..."

Ngọc Thiên Lưu giữ đúng lời hứa hôm qua, một lần nữa mang theo chúng thủ hạ ngùn ngụt đi tới trước tế đàn ở Bạch Ngọc than.

Khác với hôm qua chính là, hôm nay hắn càng chuẩn bị chu đáo.

"Thiên Cơ quân, xin hỏi, ngài muốn chối cãi như thế nào?" Cát Hòe nghĩa chính từ nghiêm lần thứ hai bắt đầu gây khó dễ: "Hôm qua, các đại tiên môn đều thấy tận mắt lá thư ngài viết cho tả hộ pháp Ma giáo, chữ viết rõ ràng, không thể chối cãi... Ngài còn cái gì để nói!"

"Đúng vậy, Thiên Cơ quân cấu kết Ma giáo, không xứng làm Tiên Chủ Côn Luân, hiện tại, nên đem ngôi vị Tiên Chủ đưa cho Thiên Lưu quân trước mặt các đại tiên môn!" Nhóm thủ hạ của Ngọc Thiên Lưu ồn ào kêu gào.

"Chư vị, chư vị." Ở một nơi khác, lại truyền đến một thanh âm quen thuộc: "Tại hạ cả gan muốn xin chư vị trước tiên dừng lại, trước không cần lo chuyện Thiên Cơ quân có cấu kết Ma giáo hay không, ở đây, tại hạ càng có một chuyện quan trọng cần phải nói."

Người nói chuyện, chính là Ngụy Tỉnh Hào.

"Chuyện gì có thể quan trọng ngang chuyện này?" Cát Hòe cả giận.

"Tại hạ thực sự vạn phần lo âu, không thể không nói." Ngụy Tỉnh Hào đầy mặt ưu tư.

Người không biết nội tình vừa nhìn, đúng là không nhìn ra gã cấu kết với Ngọc Thiên Lưu.

"Là chuyện này, huynh trưởng tại hạ..." Ngụy Tỉnh Hào nói: "Đêm qua không biết bị người nào đánh lén, hiện tại hôn mê bất tỉnh..."

Gã vừa nói như vậy, ở đây mới có người phát hiện, Ngụy Lâm Quan thế nhưng không tới.

"Là ác đồ nào to gan lớn mật như vậy?" Các tu sĩ ồn ào bàn tán.

Vài vị Tiên Chủ đức cao vọng trọng vội nói: "Mạng người quan trọng, chuyện Thiên Cơ quân cấu kết Ma giáo hay không nên để lại, trước tiên chúng ta nên đi thăm Ngụy công tử, đồng thời điều tra rõ nguyên nhân."

Ngụy Tỉnh Hào lập tức đưa mọi người tới tiên trước của Cúc Lăng tiên sơn. Để lại huynh đệ hai người Ngọc Thiên Lưu Ngọc Thiên Cơ cùng thủ hạ giằng co.

Ngọc Thiên Cơ một bên cùng huynh trưởng mắt to trừng mắt nhỏ, một bên khiếp sợ không thôi, Ngụy Lâm Quan cùng mình quan hệ không phải là ít, thế nhưng lại bị ám sát trên địa bàn của mình... Vấn đề rất lớn, cần chịu trách nhiệm.

Vì thế, Ngọc Thiên Cơ cũng phái thủ hạ đến thăm.

Ngụy Lâm Quan quả nhiên giống y như lời Ngụy Tỉnh Hào, ngực trúng một kiếm, bị thương rất nặng, giờ phút này đang nằm trên giường, hôn mê bất tỉnh, bên người có người của Cúc Lăng tiên sơn hầu hạ.

"Y sư của Cúc Lăng chúng ta đã chẩn trị qua, vẫn chưa bị thương đến tính mạng, chỉ là không thể tỉnh lại trong chốc lát." Ngụy Tỉnh Hào thở dài: "Đa tạ chư vị."

Các đại tiên môn có rất nhiều cao nhân, lập tức có người tiến lên hỗ trợ bắt mạch, cũng đưa ra kết quả như thế.

Mọi người không dám quấy rầy người bị thương, sau khi kiểm tra tình huống liền rời khỏi tiên trướng, trở lại tế đàn.

Lý Việt Bạch bước nhanh bước chậm rốt cuộc đến kịp, xa xa trông thấy một đám người đi vào Cúc Lăng tiên trướng, thầm nghĩ không tốt, trước khi hỏi tình huống cụ thể cũng đã đoán được việc gì xảy ra.

Quả nhiên vẫn là tiết mục vu hãm hắn quen thuộc.

"Này... Ngụy huynh có biết là kẻ nào làm không?" Một tu sĩ vội hỏi.

"Không biết, nếu ta biết, đã sớm đem kẻ này thiên đao vạn quả!" Ngụy Tỉnh Hào hung tợn nói.

"..." Lý Việt Bạch nhíu nhíu mày.

Quả nhiên, sau dăm ba câu, Ngụy Tỉnh Hào liền phủi sạch bản thân, dẫn dắt hiềm nghi tới người Ngọc Thiên Cơ.

"Đêm qua, ta cùng tiểu nữ tiến đến bái phỏng Thiên Cơ quân, lúc trở về, huynh trưởng còn ở trong trướng nói chuyện với thủ hạ, cũng không có chuyện dị thường gì..." Ngụy Tỉnh Hào vô cùng đau đớn nói: "Sau khi ta nói chuyện với huynh trưởng, liền từ biệt đi ngủ."

"Lời của tam công tử là thật." Các tu sĩ Cúc Lăng tiên sơn cũng chứng thực: "Sau khi tam công tử đi ngủ, đại công tử nói muốn ra ngoài gặp bằng hữu, không mang theo tùy tùng, một mình đi ra ngoài, qua nửa canh giờ, chúng ta rất lo lắng, liền đi tìm, kết quả nghe thấy từ xa vọng lại tiếng đại công tử cùng bằng hữu kia khắc khẩu... Sau đó, bằng hữu kia liền rút trường kiếm ra đâm hắn... Chúng ta vội vàng tiến lên cứu trị, nhưng kẻ kia đã chạy thoát."

"Nói cách khác, kẻ kia chính là bằng hữu của Ngụy đại công tử?" Vài tu sĩ hiếu kỳ nói.

"Đúng thế." Ngụy Tỉnh Hào thở dài: "Chính là, ngay cả tại hạ cũng không biết vị bằng hữu kia của huynh trưởng đến tột cùng là ai."

"Nếu các ngươi thấy được, còn không nhanh nói kẻ kia bề ngoài như thế nào!" Mọi người chuyển ánh mắt về phía vài vị tu sĩ Cúc Lăng.

Các tu sĩ Cúc Lăng khiếp đảm nhìn nhau một chút, nói: "Ban đêm chỉ có thể dựa vào ánh trăng mơ hồ để nhìn, khoảng cách lại xa, chúng ta cũng không thấy rõ, chỉ có thể nhìn thấy người nọ sử dụng kiếm pháp Côn Luân, lúc rời đi hình như chân có vấn đề... Hình như là một người thọt..."

Quả nhiên.

Lý Việt Bạch dở khóc dở cười, lặng lẽ tố khổ với hệ thống: "Hệ thống, nghe cho kĩ, lại là Ngọc Thiên Cơ."

"Lại là Ngọc Thiên Cơ." Hệ thống cũng dở khóc dở cười: "Rốt cuộc y có bao nhiêu người hận."

Động tác của Ngụy Tỉnh Hào thật sự quá nhanh, thấy không thể liên hôn với Ngọc Thiên Cơ liền nhanh chóng phản bội, đứng về phía Ngọc Thiên Lưu.

"Nghe cách miêu tả này, ngược lại rất giống xá đệ." Ngọc Thiên Lưu cười lạnh.

"Huynh trưởng lại muốn bôi nhọ ta sao?" Ngọc Thiên Cơ trả lời mỉa mai: "Dùng kiếm pháp Côn Luân, lại là người thọt, chỉ sợ không phải ta mà là kẻ giả mạo huynh trưởng phái ra, cũng chẳng ai biết được."

"Không đúng, theo lão phu biết, quan hệ giữa Thiên Cơ quân cùng đại công tử Cúc Lăng từ trước đến nay vốn không tồi..." Một vị tiên trưởng mở miệng.

Lời vừa nói ra, biểu tình của mọi người càng thêm hoài nghi.

"Nếu quan hệ không tồi, lại càng thêm khả nghi." Cát Hòe nói: "Các tu sĩ Cúc Lăng tiên sơn cũng nói, kẻ đả thương đúng là bằng hữu của đại công tử, chỉ có bằng hữu mới có thể ra ngoài nói chuyện với đại công tử vào lúc nửa đêm."

"Chư vị, nơi đây chính là địa giới của ta, giết người trên địa giới của mình, chẳng phải là ngu không ai bằng?" Ngọc Thiên Cơ bất đắc dĩ nói: "Huống chi, ta vừa mới bị huynh trưởng vu hãm, còn chưa rửa sạch vết nhơ, sao có thể tiếp tục cành mẹ đẻ cành con?"

"Quả thật không ổn..." Vài vị tiên trưởng đánh giá Ngọc Thiên Cơ một chút, âm thầm suy tư, trên thực tế, trong cảm nhận của bọn họ, Ngọc Thiên Cơ là người ngu muội cuồng vọng ăn chơi trác táng, hoàn toàn có khả năng làm ra loại chuyện này.

Mọi người loạn bàn một trận, vẫn không ra kết quả xác thực.

"Phỏng đoán lung tung thực sự không phải chuyện quân tử nên làm." Vài lão Tiên Chủ đức cao vọng trọng mở miệng: "Việc này, cần cẩn thận tra xét... Nếu có người biết chuyện, xin mau thông báo thân phận hung phạm cho thiên hạ."

Sau đám người, đột nhiên vang lên một thanh âm thiếu nữ, cực kỳ êm tai, lại chứa đầy bi thương: "Ta... Ta có chuyện muốn nói!"

Đám người tự động tách ra, mọi ánh mắt đều tập trung lên người thiếu nữ kia.

Là Ngụy Thiên Thiên.

"Đêm qua, đại bá nói đi gặp bằng hữu, ta cực kỳ tò mò, liền trộm đi theo." Nàng nhẹ giọng nói.

"Cái gì? Thiên nhi, vì sao không nói sớm cho vi phụ?" Ngụy Tỉnh Hào cũng đại kinh thất sắc.

"Đại bá đã bị thương, ta sợ sẽ mang đến càng nhiều phiền toái cho Cúc Lăng tiên sơn, nên không dám nói ra khỏi mồm." Ngụy Thiên Thiên nói: "Chính là hiện tại, có các vị tiên trưởng làm chủ chính nghĩa, ta cũng không dám giấu diếm nữa."

"Vậy ngươi thấy hung phạm là ai?" Mọi người cả kinh: "Rốt cuộc là ai?"

Lý Việt Bạch đỡ trán.

"Là Tiên Chủ Côn Luân." Ngụy Thiên Thiên gằn từng chữ một: "Ngọc Thiên Cơ."

"..."

"Đêm qua ta chưa từng rời khỏi trướng Tiên Chủ." Ngọc Thiên Cơ cả giận: "Tu sĩ Côn Luân đều có thể làm chứng!"

"Đúng vậy, ta đêm qua thức trắng hộ vệ Tiên Chủ, có thể chứng minh Tiên Chủ chưa từng rời đi." Các tu sĩ Côn Luân vừa kinh vừa giận, ồn ào cãi lại.

"Bọn họ đều là thủ hạ của ngươi, đương nhiên sẽ sợ ngươi, chỉ biết nói ra lời khai có lợi với ngươi." Ngọc Thiên Lưu cười lạnh: "Không đủ làm bằng chứng."

Nhân phẩm của tiểu thư Ngụy gia các đại tiên môn sớm đã nghe qua, đều biết nàng thiện lương ôn hòa, phẩm tính đáng tin cậy, bởi vậy, lời nói ra từ miệng nàng, mọi người đều tin đến nửa phần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.